Chương 460: Nữ nhân Đột Quyết
Giữa
cảnh huyên náo, vô số loại âm thanh truyền lại, trong đó có những tiếng lanh
canh rất dễ nghe. Đưa mắt nhìn, một thương đội từ xa tiến đến, có vài con lạc
đà đang cố rướn mình bước tới, trên lưng lạc đà có những hộp trúc và thùng gỗ
rất lớn, chứa vải vóc, trà, muối, hàng nhiều tới mức lưng chúng cũng cong oằn
đi.
Mã
đội có người Đại Hoa da vàng mắt đen, ở giữa còn kèm theo vài dị tộc có thân
thể cao hơn người Đại Hoa bình thường, mũi cao thẳng, đôi mắt xanh thẳm.
-
Quả nhiên là người Hồ!
Cao
Tù kích động:
-
Hồ tặc quả là lớn mật, mắt thấy trăm vạn hùng sư Đại Hoa ta tiến tới Hưng Khánh
phủ, họ lại dám nghênh ngang đi ngang qua trước mặt chúng ta, quả là không nể
mặt! Lâm huynh đệ, ta phải đi bắt chúng lại, cũng coi như chúng ta đưa ra lời
tuyên chiến, hắc hắc…
Thương
đội này đi ngang qua trước mặt đại quân, mà thần sắc như bình thường, không
thấy có gì bối rối, thật là có chút quỷ dị.
Hồ
Bất Quy giải thích:
-
Cao huynh đệ, chớ có lỗ mãng, đều là những thương đội bình dân thường xuyên lui
tới đại mạc, không thể công kích. Dân chúng biên quan dùng lụa trà trao đổi
hàng hóa tuấn mã và các đặc sản thảo nguyên của người Hồ Đột Quyết, loại kinh
thương này đã có trăm năm lịch sử với Hưng Khánh phủ, lúc mới khai quốc Thánh
Tổ đã ân chuẩn rồi đó. Theo đó ngay cả khi chiến tranh mãnh liệt nhất, giao
dịch giữa dân chúng hai bên vẫn chưa bao giờ đình chỉ.
Có
nhu cầu thì có mậu dịch, cho dù chiến sự cũng không thể ngăn cách loại nhu cầu
nguyên thủy nhất này, Lâm Vãn Vinh gật đầu:
-
Hồ đại ca nói có đạo lý. Chiến tranh là vì ích lợi quốc gia, còn trao đổi mậu
dịch là nhu cầu dân sinh, hai việc này cũng không mâu thuẫn. Chúng ta giáp giới
với Đột Quyết, văn hóa kinh mậu trao đổi lẫn nhau, dung hợp lẫn nhau, đây là
việc khó tránh khỏi.
Hồ
Bất Quy giơ ngón tay cái, than thở:
-
Người Hồ giao chiến với chúng ta nhiều năm. Cướp rất nhiều nữ tử Đại Hoa, cũng
có những Hồ nữ ngưỡng mộ văn hóa Đại Hoa, lấy chồng Hoa gia. Hai bên dân gian
thông thương thông hôn, sớm đã xảy ra nhiều năm rồi. Khi có hôn nhân sẽ có con
cái, đã sinh ra không ít hài đồng lai, ở dải đất Hưng Khánh phủ và Hạ Lan sơn,
cũng thường thấy việc này.
Phàm
là những nơi mà dân tộc tạp cư thì sẽ có dung hợp, đây là chân lý ngàn đời
không thay đổi, Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, nghiêm nghị nói:
-
Thông hôn thông mậu dịch là nhu cầu dân sinh, không thể bỏ được. Chỉ có là khi
hai quốc đại chiến, làm sao mới có thể phòng ngừa hữu hiệu người Hồ cài tình
báo vào, đây mới là điều quan trọng hơn nhất. Ví dụ như thương đội này tới đây,
ai đảm bảo không có bất kỳ người nào bên trong là thám tử của người Hồ.
Trong
số mọi người, ngoại trừ Hồ Bất Quy ra, những người khác đều là lần đầu tiên tới
biên quan. Đối với rất nhiều quy củ trong đó đều không rõ. Hồ Bất Quy cười nói:
-
Bài trừ thám tử đương nhiên là cần thiết, phàm có người Hồ tới mua bán ở Đại
Hoa ta, phải có người của Đại Hoa đảm bảo, tất cả các thương đội đi ngang qua
biên quan, đều phải nhất nhất kiểm tra kỹ lưỡng. Lấy được giấy thông hành của
quan văn. Kỳ thật không riêng chúng ta lo lắng, người Hồ còn lo hơn chúng ta.
Số lượng người Đột Quyết tới mua bán các nơi, còn thua xa người Đại Hoa tới mua
bán ở Đột Quyết. Người Hồ do đó còn đau đầu hơn chúng ta nhiều. Nếu nói về thực
sự bắt thám tử, thám tử mà người Hồ bắt được, nói không chừng còn nhiều hơn cả
kỵ binh.
Mấy
người cười nói ha hả, những lời này của Hồ Bất Quy mặc dù khoa trương một chút,
nhưng việc kinh doanh của người Đại Hoa vốn nổi tiếng thiên hạ, người Hồ nhất
định không dám khinh thường.
-
Việc hai bên thông thương, chúng ta đã từng đàm phán với người Hồ, trừ phi vạn
bất đắc dĩ, song phương không được công kích thương đội. Từng lập văn thư, giấy
trắng mực đen rồi. Đại Hoa ta trước nay nhất ngôn cửu đỉnh, nói được làm được,
hơn mười năm qua, chúng ta chưa bao giờ cướp thương đội đối phương. Chỉ là đám
Đột Quyết thỉnh thoảng uống rượu sữa say xổ toẹt hết, nói chuyện như rắm thối,
mười lần thì tối đa chỉ làm được một nửa, những lần khác không nhịn được lại
cướp bóc, con bà nó…
Hồ
Bất Quy phẫn hận hừ một tiếng, xem ra rất tức giận việc người Hồ không giữ lời.
Mấy
người đang nói chuyện, thì thương đội đã đi tới gần, mấy Đại Hoa thương nhân
trong đội ngũ lớn tiếng nói chuyện với binh sĩ, thỉnh thoảng có vài người đồng
hương mừng rỡ gặp nhau, tiếng cười nói vang lên rất vui vẻ. Vài người Hồ cũng
rất cẩn thận, chân bước hơi trầm trọng một chút, sợ làm binh sĩ Đại Hoa nổi
giận, đưa tới họa sát thân.
-
Leng keng, Leng keng…
Tiếng
chuông thanh thúy văng vẳng bên tai, vài chiếc xe ngựa của thương đội chậm rãi
lướt qua trước mắt, màn xe lung lay lúc lắc, loáng thoáng thấy cả tình hình bên
trong.
Không
thể bắt đám người Hồ trước mắt, Cao Tù chỉ có đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào
họ, không chịu buông tha. Đợi xe ngựa thương đội đi qua bên hắn, hắn lập tức
nghiêng đầu liếc qua vài lần, đột nhiên kêu lên kinh hãi:
-
Nữ nhân! Nữ nhân Đột Quyết!
Thanh
âm hắn không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ làm cho tất cả mọi người chung quanh
đều có thể nghe thấy.
Nữ
nhân Đột Quyết! Một tiếng này tựa như sấm sét đánh thẳng vào tai mọi người. Mấy
vạn tướng sĩ hành quân ngàn dặm, vốn cực kỳ hiếm thấy nữ nhân, huống chi là nữ
nhân Đột Quyết!
Lâm
Vãn Vinh cũng bị một tiếng hô của Cao Tù dọa nhảy lên, vội vàng đưa mắt liếc
nhìn bốn phía, lướt qua lướt lại, đừng nói là nữ nhân Đột Quyết, đến cả một con
ruồi cái của Đại Hoa cũng chưa từng thấy
Lão
tiểu tử này mơ tới nữ nhân đến phát điên rồi, hắn đành bất lực vỗ vai lão Cao:
-
Cao đại ca, có gì mà khẩn cấp như vậy? Cũng được, đợi chúng ta vào thành, ta
cho huynh ra ngoài một lúc, huynh tự mình tìm một chỗ giải quyết, cứ tạm thời
nhìn mông đùi của mình mà tưởng tượng thành mặt nữ nhân cũng được!
-
Là thật đó!
Ánh
mắt Cao Tù nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói:
-
Màn xe… mau nhìn, nữ nhân Đột Quyết… Mẹ kiếp, còn có thiên lý nữa hay không,
Đột Quyết làm sao có thể có mỹ nhân như vậy?!
Lâm
Vãn Vinh theo ánh mắt Cao Tù nhìn lại, chỉ thấy ở trong một chiếc xe ngựa, rèm
cửa khẽ nhấc lên, ẩn ẩn lộ ra một thân hình nữ tử.
Nữ
tử đó xem ra còn rất trẻ, ước mười tám mười chín tuổi, thân mặc một bộ đồ lụa
mỏng màu lam, chiếc váy thật dài phất phơ theo gió, trên đầu đội một cái mũ
thuê tơ vàng, khuôn mặt che một tấm lụa mong manh, loáng thoáng có thể thấy
gương mặt yêu kiều. Mũi hơi cao, hàm răng trắng như ngọc, môi đỏ mọng xinh xắn,
thỉnh thoảng mỉm cười thành một vành cong tuyệt mỹ, cứ như một nguyệt nha nhi
(vầng trăng khuyết) vừa mọc lên từ chân trời.
Suối
tóc của nàng như mây đen mượt, chảy tràn xuống như một thác nước, da thịt oánh
ánh như mỹ ngọc thiên trì, đồng tử xinh đẹp nhẹ nhàng lưu chuyển, quan sát tình
hình chung quanh. Đôi mắt đó như nước mùa thu, con ngươi đen huyền ẩn ẩn mang
theo vài tia màu lam rất nhạt khó có thể nhìn thấy, thăm thẳm trong suốt, giống
như hồ Nạp Mộc Thác sâu trong thảo nguyên vậy, trong suốt thanh tịnh.
Các
phu nhân Lâm Vãn Vinh trong nhà, mỗi người đều là quốc sắc thiên hương, đối với
sắc đẹp, hắn có sự miễn dịch cực cao, nhưng khi thấy cô gái Đột Quyết mang theo
phong tình dị vực nồng nàn này, mặc dù cũng chưa hoàn toàn thấy rõ khuôn mặt
nàng, nhưng lại làm cho hắn có một cảm giác khó có thể hình dung. Không phải vì
dung nhan nàng, mà là bởi vì đôi mắt sâu thẳm như nước thu, trong màu đen tuyền
lại ẩn chứa màu lam mờ ảo như ẩn như hiện, thăm thẳm như con đường hun hút trên
núi xa, làm cho người ta nẩy sinh một nguồn cảm xúc vô tận.
Không
chỉ Lâm Vãn Vinh, đến cả những lão tướng sa trường như Hồ Bất Quy Đỗ Tu Nguyên,
khi đối mặt với nữ nhân Đột Quyết bỗng nhiên xuất hiện này, cũng ngây người.
Đột
Quyết thiếu nữ đưa đôi mắt đẹp nhìn quanh, đột nhiên mở miệng cười khẽ, ánh mắt
long lanh lưu chuyển, đôi mi tinh tế hơi cong lên, giống như một ánh trăng nhàn
nhạt cuối chân trời.
-
Nguyệt Nha Nhi!
Lâm
Vãn Vinh than thở, cũng không biết sao mà trong lòng lại kêu lên như vậy, giống
như đây chính là tên của thiếu nữ Đột Quyết này.
Màn
xe hạ xuống, chiếc xe ngựa dần dần đi xa, thiếu nữ này tựa như một trận gió
mát, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Mãi đến khi tiếng chuông thánh thót càng
lúc càng xa, những âm vang cơ hồ không nghe thấy nữa, mọi người lúc này mới như
tỉnh dậy từ giấc mộng. Hồ Bất Quy lắc đầu không thể tin nỗi:
-
Lão Hồ ta ở đại mạc thảo nguyên, chém giết với người Hồ cả đời rồi, nhưng chưa
từng thấy qua nữ nhân Đột Quyết đẹp đến thế, ở nơi non xanh nước biếc nào của
Đột Quyết lại có thể nuôi dưỡng ra một nữ tử mỹ lệ như vậy?
Cao
Tù thở dài một hơi, cười hắc hắc:
-
Mỹ nhân ơi, mặc kệ nàng là Đột Quyết hay Đại Hoa, cởi quần áo ra còn không
giống nhau sao? Nhưng mà ánh mắt tiểu mỹ nhân này, thật là quá sức con mẹ nó
câu hồn, cho dù muốn lấy mạng của ta cũng đáng! Chà, lão Cao ta hôm nay xem như
được kiến thức một lần.
Sa
mạc tái ngoại, có thể gặp gỡ một mỹ nhân Đột Quyết như vậy, tuy chỉ là xảy ra
trong nháy mắt, nhưng cũng tạo thành một cảnh động lòng người. Lâm Vãn Vinh
cười ha hả, vỗ vai Cao Tù:
-
Mỹ nữ khả ngộ bất khả cầu (chỉ vô tình gặp gỡ, chứ không cầu được), có thể được
nàng coi trọng liếc mắt coi như là phúc phận rồi, đâu có thể hy vọng xa vời như
thế?
Cao
Tù cười hắc hắc vài tiếng, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, con ngươi đảo loạn, giữ
chặt tay Hồ Bất Quy nói:
-
Hồ huynh đệ, ngươi mới nói, Đại Hoa ta thủ tín lời hứa, hơn mười năm chưa từng
công kích thương đội người Hồ, còn đám Đột Quyết lại không giữ lời, nhiều lần
ăn hiếp thương đội Đại Hoa ta, có việc này không?!
Hồ
Bất Quy gật gù:
-
Có việc này. Người Hồ khi hứng lên, thì rất tuân thủ hiệp ước, khi không còn
hứng thú nữa, cứ thế mà cướp đoạt thương đội của ta, thật sự là đáng hận!
-
Đích xác đáng hận!
Cao
Tù cười hắc hắc, đột nhiên chuyển hướng Lâm Vãn Vinh, cười dâm đãng:
-
Lâm huynh đệ, ngươi cảm giác như thế nào về mỹ nữ Đột Quyết vừa rồi?!
-
Không tệ!
Lâm
Vãn Vinh gật gật đầu, đột nhiên thấy ánh mắt bỉ ổi của Cao Tù, nhất thời cả
kinh:
-
Cao đại ca, huynh muốn làm gì?!
-
Lâm huynh đệ đã cảm thấy mỹ nữ Đột Quyết này cũng không tệ lắm, vậy là tốt rồi!
Lão
Cao tỏ vẻ âm hiểm:
-
Người Hồ làm tiểu nhân, chúng ta cần gì phải làm quân tử! Ta đi gọi vài huynh
đệ. Bịt mặt đi cướp thương đội kia, rồi bắt lấy cô nữ nhân Đột Quyết về, cho
Lâm huynh đệ ôm cho ấm. Nếu nàng dám không làm, ở đây ta còn có rất nhiều thuốc
men, Lâm huynh đệ ngươi cũng biết …. Hắc hắc, cái này gọi là, cướp nữ nhân Đột
Quyết, làm vẻ vang Đại Hoa!
“Hay
cho một câu ‘cướp nữ nhân Đột Quyết, làm vẻ vang Đại Hoa’. Lão Cao ngươi quả là
mồm mép, biến ta thành sơn tặc đại vương hả?!” Lâm Vãn Vinh mồ hôi đầm đìa,
khóc cũng không được, mà cười cũng không xong, Đỗ Tu Nguyên và Hồ Bất Quy hai
mặt nhìn nhau.
Thấy
hắn không nói lời nào, Cao Tù càng hưng phấn:
-
Ai chà, còn có gì mà bối rối, không phải chỉ là một mụ nữ nhân Đột Quyết sao,
dùng xong rồi bỏ đi là được! Đến lúc đó tin tức này có truyền ra, quân ta nhất
định sẽ quân tâm đại chấn, đánh đâu thắng đó …
“Tin
tức này còn có thể truyền ra ngoài sao? Ngưng Nhi đã buộc vòng kim cô cho ta
rồi!” Lâm tướng quân hoảng hốt, vội vàng lau mồ hôi, giữ chặt Cao Tù:
-
Cao đại ca, huynh cũng biết, ta luôn luôn rất thanh cao, đối với sắc đẹp không
cảm thấy hứng thú này đâu, phu nhân trong nhà cũng phải có tới gần mười vị rồi.
Cưỡng đoạt dân nữ Đột Quyết, việc này thật sự làm tổn hại phong phạm của Đại
Hoa ta, chúng ta phải lấy đức thu phục người, lấy đức thu phục người!
Đỗ
Tu Nguyên cũng khuyên nhủ:
-
Cao đại ca, vạn lần không thể lỗ mãng. Việc cướp bóc thương đội nếu truyền tới
tai đại soái và Từ quân sư, chúng ta sẽ bị trị tội theo quân pháp đó.
Mấy
người khuyên can mãi, mới đè nén được tính bồng bột của Cao Tù. Lão Cao than
thở:
-
Lâm huynh đệ, ta cũng biết cướp bóc việc dân nữ là không nên. Đối với người Đại
Hoa yếu nhược đã lâu, nếu ngươi có thể nhân cơ hội này chinh phục mỹ nữ Đột
Quyết, đối với sĩ khí quân ta sẽ có lợi rất lớn đó! Với lại, đây cũng là thế
mạnh của ngươi mà!
“Cái
gì thế mạnh, ngươi cho ta là ngựa à! Lão tử đi chiến đấu, không phải đi tán
gái!” Lâm đại nhân căm tức hừ một tiếng, cũng không khỏi bất giác nhớ tới
‘Nguyệt Nha Nhi’ lúc nãy.
Đợi
cho toàn bộ đại quân vào thành, lúc này đèn đuốc rực rỡ mới được thắp lên. Hưng
Khánh phủ cố thủ tây Trường Thành, gần với Hạ Lan sơn, nhìn ra quan ngoại có
hai quận là Du Lâm và Ngũ Nguyên, chính là yết hầu giữa quan ngoại và nội địa,
vị trí chiến lược này không cần nói cũng biết. Nơi này cũng là trung tâm đại
quân kháng Hồ, đại doanh của Lý Thái đóng ở chỗ này.
Chiến
loạn nhiều năm, dân chúng Hưng Khánh phủ đã sống lưu lạc bấy lâu, màn đêm vừa
xuống, trên đường đã chẳng còn có mấy người đi đường, vài cửa hàng lèo tèo cũng
đóng cửa nghỉ bán, vẻ phồn hoa của ‘Giang Nam biên thùy’ ngày xưa đã không còn
nữa.
Đứng
ở Tam quan khẩu Trường Thành, nhìn Hưng Khánh phủ chìm khuất vào bóng đêm, khắp
nơi tàn bại, Lý Thái mái tóc bạc phơ để mặc cho gió cát đại mạc thổi tung lên,
lão thở dài, tiếc hận thốt lên:
-
Giang Nam biên thùy ngày xưa, hôm nay chỉ còn là vườn hoang gạch vỡ! Chư vị
tướng quân, các ngươi có cảm xúc gì?!
Phía
sau thượng tướng quân là tuấn lĩnh chỉ huy các lộ đại quân, trên mặt mọi người
đều đầy cát bụi, nhưng không một ai lau đi cả.
Vừa
rồi nhập thành, đến cả miệng uống nước cũng còn không kịp, đã bị Lý Thái triệu
tập lên Tam quan khẩu xem cảnh đêm, Lâm Vãn Vinh lười biếng tựa vào cửa Trường
Thành, gió bụi rít lên bên tai hắn ù ù. Bão cát ở sa mạc tái ngoại, cuồn cuộn
nổi lên như mây đen đầy trời, như một một con ác thú há mồm toang hoác, xông
thẳng vào tường thành.
Trong
bóng đêm mơ màng trầm lắng, những ngọn thương sắt của binh sĩ lóe lên. Dưới
tường thành cổ xưa, ánh trăng bàng bạc lấp lánh chiếu khắp Đại mạc.
Đại
mạc cát như tuyết
Trăng
treo đỉnh Yên Sơn!*
Lâm
Vãn Vinh lẩm bẩm đôi câu thơ, đối mặt với quang cảnh hùng tráng của Đại mạc,
bão cát trăng lạnh, cho dù là người vĩ đại như thế nào, cũng trở nên nhỏ nhoi
như cát bụi. Trước tình cảnh này, chỉ có một từ có thể hình dung tâm tình hắn
lúc này… Thê lương! Thê lương vô cùng!
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét