Chương 467: Tịch dương nhuộm máu
Chân
trời xa xa cuồn cuộn nổi lên trận bão cát điên cuồng, vô số tuấn mã Đột Quyết
nhiều như châu chấu, nhanh như sao băng xuyên qua Đại mạc, móng ngựa cày tung
bãi cát, đất rung núi chuyển.
Những
kỵ sĩ trên lưng ngựa thân mặc chiến bào bằng da, đầu đội mũ lông, ánh mắt màu
xanh lam hung tợn điên cuồng, cái mũi cao nhọn như tính cách ngựa bất kham của
dân tộc Đột Quyết. Những kỵ sĩ này tràn đầy hưng phấn và cuồng vọng, những cánh
tay tráng kiện giơ lên cao vô số loan đao sáng như tuyết, phản chiếu ánh nắng
rọi xuống, lóe ra hàn quang rợn người.
Người
Đột Quyết đến rồi! Cát bụi đầy trời làm phía chân trời như phủ một lớp mây đen,
tốc độ của họ còn nhanh hơn tưởng tượng mấy lần! Vạn thớt chiến mã hí lên, cảnh
phi ngựa trong Đại mạc tráng lệ làm cho người ta bất giác rùng mình.
Tiếng
gầm vang rung trời lở đất như đập thẳng vào trái tim Lâm Vãn Vinh, nhìn đám bụi
mù nơi xa, gió cát, chiến mã và người trộn lại thành một màu đất trời, giữa
cảnh thê lương lẫn với những tiếng chấn động thấu trời, mặc kệ ngươi là người
vĩ đại như thế nào, đứng trước khí thế này, đều trở nên nhỏ bé vô cùng.
Lâm
Vãn Vinh trợn tròn hai mắt, sắc mặt đỏ gay, huyết khí chảy bừng bừng khắp người
hắn, rồi dần dần sôi sục lên.
-
Các huynh đệ, chuẩn bị…
Đỗ
Tu Nguyên vung trường đao lên, mấy vạn tướng sĩ Đại Hoa lập tức đến vị trí của
mình, sắc mặt họ vừa tập trung vừa căng thẳng, lần đầu lên chiến trường, trường
thương trong tay vẫn còn có chút run rẩy.
Trinh
sát mau lẹ báo lại, sự căng thẳng tràn ngập trong lòng mọi người, trận đánh đầu
tiên của Đại Hoa rốt cục cũng đến rồi!
Lâm
Vãn Vinh đang ở tiền tuyến, lúc này không nhớ nổi cái gì nữa, bên tai chỉ nghe
tiếng vó ngựa sầm sập, trước mắt chỉ thấy chiến đao lấp lánh của người Hồ.
Trong thời khắc sinh tử, có cảm giác của kẻ hèn nhát, nhưng cũng dấy lên nỗi
xúc động lẫn nhiệt huyết thiêu đốt.
Chiến
trường, có thể làm một tiểu quỷ hèn nhát biến thành anh hùng!
Bốn
mười dặm, ba mươi, hai mươi... sáu vạn thiết kỵ người Hồ đang di chuyển với một
tốc độ mà người thường khó có thể tưởng tượng, lao nhanh về phía trước, tiếng
vó ngựa lớn dần, cát bụi tung lên trong khoảng mười dặm trước mắt làm thành một
màn sương mù không thể nhìn xuyên thấu, thấp thoáng trong đó có giữa những
chiến mã lao rầm rập, những chiếc mũ tròn của người Hồ, càng lúc càng rõ ràng.
-
Người Hồ cách ta mười dặm …
Phía
trước có tiếng trinh sát hét lớn, làm mọi người trong phút chốc khẩn cấp hẳn
lên. Vô số chiến sĩ nhìn về phía xa, nắm chặt lấy thanh đao trong tay.
-
Năm dặm …
-
Lâm Vãn Vinh nín thở, thiên địa như ngừng lại. Hắn rốt cuộc không nghe thấy
thanh âm gì nữa, mắt nhìn chỉ thấy nanh vuốt của người Hồ gần trong gang tấc.
Cát
bụi đầy trời lướt khuôn mặt, cát chui cả vào miệng, vị đắng nghét. Lâm Vãn Vinh
nhổ nước miếng, nhưng ngạc nhiên phát hiện ra đám mây bụi xa xa tựa hồ chậm dần
lại, tiếng vó ngựa cũng thưa thớt.
Không
bao lâu, đám mây mênh mông đột nhiên dừng hẳn. Không nghe thấy tiếng ngựa hí,
chỉ còn vài tiếng móng ngựa gõ lộp bộp lọt vào tai, kỵ binh Đột Quyết quả thật
đã dừng lại tiến bước từ từ, chỉ có tiếng thở phì phò của chiến mã không ngừng
vang lên, tạo thành những tràn hơi thở đều đều, vọng tới những tướng sĩ Đại Hoa
Mấy
vạn kỵ sĩ, nói đi là đi, nói dừng là dừng, đến cả những chiến mã cũng phối hợp
rất nhuần nhuyễn. Gọn gàng kỷ luật, chỉnh tề như một, còn cách Ngũ Nguyên thành
hai ba dặm thì ngừng lại, kỵ binh Đột Quyết thật sự quả là cường hãn đáng sợ!
Trong
lòng Lâm Vãn Vinh trầm xuống, bây giờ mới biết chiến lực của người Hồ.
-
Sao người Hồ đột nhiên dừng lại?
Đỗ
Tu Nguyên đứng bên người hắn, nhíu mày hỏi:
-
Chẳng lẽ họ phát hiện ra cái gì dị thường?
Lâm
Vãn Vinh trầm ngâm, khẽ lắc đầu, mặc cho bão cát thổi vào mặt giáp. Vừa rồi còn
những tiếng vó ngựa rung chuyển đại mạc, bây giờ như đột nhiên lặng lẽ hẳn,
tiếng hí nhỏ của một con tuấn mã, tiếng cờ xí phần phật trong gió, tất cả đều
lọt vào tai tướng sĩ. Chiến trường tự nhiên tĩnh mịch, đến cả thanh âm một cái
kim rơi xuống đất cũng có thể lọt vào tai song phương.
Lâm
Vãn Vinh nhảy lên gò đất cao nhất, lấy ra một ống trúc được chế tác thành một
cái loa, quay về phương xa quát lớn:
-
Đột Quyết tiểu bối nghe đây, ta là Hữu lộ tiên phong Lâm Tam thống lĩnh trăm
vạn hùng sư Đại Hoa! Nỗ Nhĩ Toa Cáp ở đâu?!
Hắn
giở hết toàn thân khí lực, thanh âm theo cái loa truyền ra thật xa, giữa bão
cát đầy trời vẫn mang một khí thế bừng bừng khó có thể ức chế.
Đối
diện quân Đột Quyết im phăng phắc, không ai hưởng ứng lời kêu gọi của hắn,
trong mắt hung quang lóe ra, xuyên thấu qua bão cát đại mạc, phóng thẳng tới
Ngũ Nguyên thành.
-
Nếu là Nỗ Nhĩ Toa Cáp tấn công, với hung tính của người Đột Quyết, hắn tuyệt sẽ
không co đầu rút đuôi, không ra trận trả lời đâu. Xem ra hắn nhất định còn ở
phía sau quân trung, chưa tới kỵp trận tiền.
Đỗ
Tu Nguyên đi theo bên người hắn tỉnh táo phân tích.
Lâm
Vãn Vinh gật gật đầu, hô lớn:
-
Đột Quyết ác đồ các ngươi, dám hành hung xâm nhập quốc cảnh của Đại Hoa ta.
Giết chóc dân chúng, thiên lý không dung. Ta lấy danh nghĩa Hữu lộ Nguyên soái
của Đại Hoa hùng sư, ra lệnh cho các ngươi cấp tốc thối lui, ra lệnh cho Bì Già
Khả Hãn của Đột Quyết viết một bức thư xin hàng giao cho Đại Hoa thiên triều,
cống nạp ngũ cung, lễ bái thiên triều hoàng đế. Nếu mấy đứa trẻ con các ngươi
không nghe lời khuyên bảo, tự ý cô làm bậy, nhất định sẽ khiến cho các ngươi có
đến không về, tan xương nát thịt!
Trong
trận hình của Đột Quyết đối diện bỗng có tiếng xao động, những chiến mã không
ngừng cất vó lên, xem ra tiếng hô của hắn đã có người phiên dịch rồi. Người Đột
Quyết rất nóng tính, những chiến mã đã bắt đầu từ từ di động, tiếng vó dần dần
gấp gáp hơn.
Đột
nhiên, một thanh âm trầm hùng đánh vỡ sự yên lặng giữa hai bên, đội hình người
Đột Quyết rất chỉnh tề từ từ dạt qua hai bên, một nhóm quân dẫn theo bộ binh
Đột Quyết xông lên, dẫn đầu là một đại kỳ đón gió tung bay, trên lá cờ có thế
thấy rõ ràng một đầu sói mở cái miệng đỏ như máu. Dưới cờ là một kỵ sĩ cao lớn
đang diễu võ dương oai, đó là một người Đột Quyết mắt sâu, mũi cao. Hình thể
hắn còn cao lớn hơn những người Đột Quyết bình thường nhiều, trong tay cầm một
thanh lang nha bổng rất nặng, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, ánh mắt hung hãn. Xem
dáng vẻ lẫn khí thế của hắn, hẳn là Nỗ Nhĩ Toa Cáp, tiên phong của Đột Quyết.
Những
người Đột Quyết la ó í ới, dù không có sự giúp đỡ của loa, thế mà thanh âm vẫn
vang vọng tới, quả thật sự là đáng sợ.
Lâm
Vãn Vinh không nghe hiểu tên này nói cái gì, Đỗ Tu Nguyên nhỏ giọng phiên dịch:
-
Tướng quân, người này đúng là Nỗ Nhĩ Toa Cáp. Hắn nói muốn quyết đấu với ngài,
bắt sống ngươi, móc tim ngài ra nhắm rượu.
Lâm
Vãn Vinh đột nhiên nổi giận, cầm lấy cái loa lớn tiếng hô:
-
Nỗ Nhĩ Toa Cáp con ơi, ngươi bất học vô thuật, tới Đại Hoa ta còn nói tiếng Hồ,
ngươi có gan thì quyết đấu với vạn vạn người của Đại Hoa ta, Lâm gia gia hôm
nay cho ngươi biết lợi hại của ta!
Bên
kia hiển nhiên cũng có thông dịch, Nỗ Nhĩ Toa Cáp quát lên một tiếng lớn, hai
mắt long lên sòng sọc, bàn tay to đùng lông lá vung lên, cũng không biết dùng
Hồ ngữ nói cái gì. Đại đội Đột Quyết nhất thời tựa như nổ tung giữa sa mạc, vạn
mã cùng hí lên, lao thẳng về phía trước.
Tốc
độ chiến mã Đột Quyết cực nhanh, kỵ sĩ đều lớn lên trên lưng ngựa, động tác cực
kỳ thuần thục, trong nháy mắt, đám bụi mù lại bốc lên, hằng hà sa số châu chấu
dày đặc như cát, tiếng vó ngựa sầm sập chấn động cả nền đất trong Ngũ Nguyên
thành, gần như muốn chọc thủng màng nhĩ của mọi người. Thanh thế ấy, khí thế
ấy, so với lúc vừa rồi chỉ có hơn chứ không kém.
Trong
lòng Lâm Vãn Vinh thót lên, hét lớn một tiếng:
-
Các huynh đệ, chuẩn bị…
Thanh
âm trinh sát phía trước lớn tiếng báo về:
-
Người Hồ cách ta ba dặm…
-
Người Hồ cách ta hai dặm…
-
Điểm pháo!!
Lâm
Vãn Vinh rút bội đao, ánh trắng sáng lóa, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, giữa
tiếng vó ngựa người Hồ, vô cùng hùng tráng.
-
Ầm ầm…
-
Ầm ầm…
Đỗ
Tu Nguyên châm lửa vào hai khẩu hỏa pháo, mang theo tiếng rít ghê rợn, bay
thẳng về phía xa. Đạn pháo mang theo tiếng rít, vẽ nên một đường cong tuyệt
đẹp, rơi thẳng vào giữa mã đội người Hồ, có vài chiến mã Đột Quyết xương tan
thịt nát, ánh lửa bốc lên, mười mấy người Hồ chìm vào giữa biển lửa.
Màu
máu đó tựa hồ kích thích hung tính của người Đột Quyết, vó ngựa chúng căn bản
không hề dừng lại, đạp qua chiến mã và thi thể đồng bạn, trong miệng hô lên
những câu nghe không hiểu gì cả. Mấy vạn thớt chiến mã như một đám mây đen lao
vun vút trên Đại mạc, nhanh như chớp phóng tới Ngũ Nguyên thành. Khí thế ấy làm
thiên địa cũng biến sắc.
Hai
miệng hỏa pháo không ngừng gầm lên, nòng pháo cũng trở nên nóng rực. Thế nhưng
nếu so với người Hồ, khẩu hỏa pháo này chỉ như một chén nước tráng miệng, sao
có thể ngăn cản bước tiến của người Đột Quyết được. Người Hồ bỏ lại hơn mười
thi thể, vạn người ngựa trong nháy mắt đã đột phá qua màn phong tỏa của hỏa
pháo, áp thẳng tới bên Ngũ Nguyên thành.
Ba
trăm trượng, hai trăm trượng, một trăm trượng, mũi tên của người Hồ mang theo
tiếng gió vun vút cắm vào dưới thành.
-
Hỏa tiễn thủ!
Đỗ
Tu Nguyên vung trường đao lên, hỏa tiễn thủ giương cung, ngắm thẳng vào người
Hồ đang cưỡi ngựa, hơn một ngàn hỏa tiễn nhất tề phóng ra. Đội ngũ Đột Quyết
đầu tiên đã rớt xuống ngựa, những tàn lửa trong nháy mắt bắt vào quần áo họ.
Tiếng kêu thảm thiết nối liền không dứt. Đám Đột Quyết đi theo sau vẫn thản
nhiên không dừng lại, rất nhanh xuyên qua đám đồng bạn bị thương, trong nháy
mắt đã tới trước thành. Rút cung tiễn, rồi bắn thẳng vào thành.
-
Liên hoàn nỏ …
Lâm
Vãn Vinh phất tay, vững vàng hét lớn.
Sớm
đã có nỗ thủ tiến lên, thay thế vị trí của hỏa tiễn thủ. Liên hoàn nỗ này là do
Từ Chỉ Tình cải tiến lại, xạ kích chính xác. Tốc độ rất nhanh, cực kỳ thích hợp
với việc tác chiến thủ thành. Liên hoàn nỏ bắn ra vô số mũi tên bay tán loạn
như châu chấu lao về phía người Hồ.
Người
Đột Quyết mắt thấy còn cách tường thành chỉ có khoảng hơn mười trượng, lại bị
một trận mưa tên liên hoàn bắn thẳng vào đội ngũ. Tiếng kêu thảm thiết không
dứt bên tai, trận sát thương này, so với hỏa pháo và hỏa tiễn còn mạnh mẽ hơn
rất nhiều.
Đột
Quyết trong trận đột nhiên hét dài một tiếng, bốn năm ngàn hắc y cưỡi ngựa như
nổi điên, lao thẳng vào thành. Đám Đột Quyết này thân mặc khôi giáp rất dày,
thân thể rạp xuống lưng ngựa, diện mục rất hung hãn, tốc độ phi ngựa rất nhanh,
trong nháy mắt đã tới dưới thành. Liên hoàn nỏ không bắn kịp.
Đây
là thời khắc quan trọng nhất! Một Đột Quyết trọng kỵ nhảy qua tường đất, lướt
qua đỉnh đầu một cường nỏ thủ, trở thành người Đột Quyết đầu tiên công nhập Ngũ
Nguyên thành.
Lâm
Vãn Vinh nhảy lên, lưỡi đao vung mạnh, máu bay tung tóe, con ngựa Đột Quyết bị
hắn một đao chém đứt đôi, tên kỵ sĩ Đột Quyết ngã lăn xuống rơi trên mặt đất.
Lâm Vãn Vinh bước lên, tụ tất cả khí lực, một đao đâm thẳng vào ngực tên này,
một vòi máu thật dài phóng lên cao, phun thẳng vào đầu khôi, trên mặt của hắn,
máu tươi nóng bỏng kích thích cả nhiệt huyết người sôi trào, có một loại cảm
giác thiêu đốt bừng bừng.
Lâm
Vãn Vinh nổi giận gầm lên một tiếng, rút trường đao khỏi ngực người Hồ kia,
thêm một vòi máu tuôn ra như suối.
-
Giết…!
Hắn
dồn toàn bộ khí lực, hét lên một tiếng vang vọng cả núi non.
-
Giết…!
Tướng
sĩ được hắn khích lệ, nhiệt huyết dâng trào, tiếng gầm cất lên, binh lính Đại
Hoa dũng mãnh lao ra chiến đấu, giao chiến với đám trọng kỵ của người Hồ.
Người
Đột Quyết hung hãn quả nhiên danh bất hư truyền, kỵ thuật tinh thông, đao pháp
mãnh liệt, thân cao thể tráng, mạnh mẽ vô cùng, chưa bao giờ múa may dư thừa,
mỗi một đao đều có khí thế ngàn quân.
Một
vạn tinh binh đều là lực lượng tinh nhuệ theo Lâm Vãn Vinh ở Sơn Đông, ở Đại
Hoa đã là những binh lính ưu tú, lực sát thương không thể nói là yếu, nhưng khi
giao chiến với người Hồ thì chênh lệch vẫn rất rõ ràng. Giao chiến với người
Hồ, chênh lệch thể lực và kinh nghiệm dần dần hiện ra.
Đao
pháp Người Đột Quyết rất đơn giản thực dụng, cơ hồ mỗi một kích đều trí mạng,
tướng sĩ Đại Hoa cũng nhiệt huyết sôi trào, hung tợn không sợ chết, tự tin vô
cùng, nhờ đó cũng bù đắp cho yếu kém về thân thể.
Song
phương chém giết kịch liệt, người Đột Quyết không ngừng rơi ngựa, cũng có vô số
binh lính Đại Hoa ngã xuống, trước ngực phun máu, nhuộm hồng cả cát trên đại
mạc.
Nơi
nơi đều có ánh đao, nơi nơi đều có vết máu, Ngũ Nguyên nho nhỏ, một pháo đài
bằng phẳng, nháy mắt đã biến thành tâm điểm lịch sử của Đại Hoa và Đột Quyết,
vĩnh viễn trở thành một di tích không phai mờ.
-
A …
Tiếng
hét kinh thiên vang lên, một tướng sĩ Đại Hoa mắt đỏ ngầu, bị một cú chém của
một người Hồ làm đứt ngọt chân, máu tươi phun thẳng vào mặt hắn, hắn ngã xuống
dưới chân người Hồ, rồi lại há mồm muốn cắn. Tên người Hồ gầm lên một tiếng,
một thanh loan đao đâm xuyên qua ngực hắn, mũi đao rạch mạnh, lôi cả bộ ruột
của hắn ra ngoài, máu me đầm đìa ghê rợn
-
Vương bát đản, tổ tông tám đời nhà ngươi!
Lâm
Vãn Vinh gầm lên, mắt trợn trừng như xé rách cả mí, như một con hùng sư nhảy
dựng lên, lao vào tên Hồ nhân chém một phát ngay đầu. Tiếng gầm gừ như điên
cuồng truyền khắp cả Ngũ Nguyên thành:
-
Tạp chủng, con mẹ nó chúng ta chém chết đám người Hồ cẩu tạp chủng, các ngươi
đến đây đi, cùng đến đây đi…
Xem
bộ dạng điên cuồng của hắn, Cao Tù giật bắn cả người, vội vội vàng vàng bảo vệ
bên người hắn. Đỗ Tu Nguyên một đao chém đứt cổ một người Hồ, vọt tới trước
người hắn nói:
-
Tướng quân, tướng quân…
Lâm
Vãn Vinh nắm chặt tay, từ từ vuốt mắt cho tướng sĩ vừa chết, hai mắt đỏ ké trầm
giọng xuống:
-
Đỗ đại ca, có bao nhiêu người Hồ công tiến Ngũ Nguyên rồi?
Đỗ
Tu Nguyên vẩy thanh đao còn dính máu, đáp:
-
Chí ít có năm phần rồi.
Lâm
Vãn Vinh lướt mắt nhìn bốn phía, dải đất vàng của Ngũ Nguyên thành đã nhuộm máu
đỏ tươi, vô số binh lính ngã xuống trong Đại mạc, có đứng, có nằm, có kẻ chết
rồi còn ôm chặt lấy người Hồ, không di thể người nào còn đầy đủ, không ai có
thể nhắm lại an tường. Những thanh niên trẻ tuổi đã hòa lẫn với Đại mạc thành
một thể rồi.
Lâm
Vãn Vinh nghiến răng, hai mắt sưng đỏ, nhìn đội ngũ Đột Quyết mãnh liệt tràn
vào thành, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài:
-
Cẩu tạp chủng, ta sẽ khiến các ngươi đổ máu để đền nợ máu! Đỗ Tu Nguyên, truyền
lệnh, toàn quân lui lại…
-
Toàn quân lui lại…
Đỗ
Tu Nguyên hô dài một tiếng, những tướng sĩ Đại Hoa còn sót lại nhất tề gầm lên,
thu hết khí lực, một đao bức lui người Hồ, xoay người nhảy lên ngựa, lao nhanh
ra ngoài thành.
Kỵ
binh Đột Quyết thấy Đại Hoa đại bại rút lui, những chiếc kèn lệnh thật dài nhất
thời thổi te te, tiếng vó ngựa ở ngoài thành càng thêm dồn dập, vô số kỵ binh
Đột Quyết mãnh liệt tràn vào, xuyên qua Ngũ Nguyên thành, hướng về phía tàn
binh Đại Hoa truy kích.
Lâm
Vãn Vinh mang theo Cao Tù và Đỗ Tu Nguyên lưu thủ đến cuối cùng, đợi cho Cao Tù
chém năm tên người Hồ hạ mã, Lâm Vãn Vinh mới cắn răng hừ một tiếng:
-
Hai vị đại ca, chúng ta đi!
Ba
người xoay người lên ngựa, sau lưng có những tiếng tên vèo vèo phóng tới. Người
Hồ hiển nhiên nhận ra tên ‘Đại Hoa hùng sư Hữu lộ Nguyên soái Lâm Tam’ vừa mới
hò hét lúc nãy, nhất thời hô hào không dứt, thần sắc cực kỳ hưng phấn.
Tàn
quân Đại Hoa chạy vội, vô số người Hồ truy kích phía sau, trên Đại mạc mênh
mông, hai quân nối đuôi nhau thành một đường màu đen thật dài cực kỳ tráng lệ.
Lâm
Vãn Vinh xoay người nhìn lại, thấy phía sau vạn ngựa hí vang, những kỵ binh Đột
Quyết như cuồng phong truy đuổi. Trong Ngũ Nguyên thành xa xa, người Đột Quyết
vẫn không ngừng tiến vào. Hắn đột nhiên giật mạnh cương ngựa, tuấn mã nhấc bổng
vó trước lên, quát lớn:
-
Đỗ Tu Nguyên, bắn tên!
Giờ
phút chờ đợi là đây, vẻ mặt Đỗ Tu Nguyên đại chấn, lấy ra tên lệnh trong lồng
ngực.
-
Vèo…
-
Vèo…
Hai
tiếng rít nổ tung bầu trời, trong đại mạc đầy cát nở rộ một pháo hoa tuỵêt đẹp.
Lâm
Vãn Vinh nắm chặt tay, lẳng lặng đợi thời khắc. Trong giây phút này, trong mắt
hắn cảm thấy mọi việc như vô cùng chậm chạp.
-
Đùng…
-
Đùng
Những
tiếng nổ dữ dội vang lên, nhưng đọng lại trong tai Lâm Vãn Vinh như một thứ
tiên âm tuyệt vời. Tên lệnh vừa bắn lên, hỏa pháo của Lý Thánh nhất tề phát
hỏa. Lửa đạn bùng lên, bao phủ cả Ngũ Nguyên thành. Tàn binh Đại Hoa đang rút
lui bỗng ngừng lại, trong mắt họ hiện lên vẻ hưng phấn tột độ, đồng loạt tụ
phía sau Lâm Vãn Vinh. Mọi người nhìn về phía Ngũ Nguyên xa xa, những luồng
khói đen nồng đậm bốc lên cao. Nhưng không có ánh lửa như trong tưởng tượng.
Đang lúc bần thần, bỗng nghe những tiếng ầm ầm rung chuyển nổi lên, hỏa pháo
của thần cơ doanh tựa như có mắt, bắn trúng ngay giữa Ngũ Nguyên thành.
-
Ầm…
Những
tiếng nổ trời rung đất chuyển, ánh lửa lóe sáng như chọc vào mắt, Ngũ Nguyên
thành tựa như một quả pháo nổ tung, khói lửa không ngừng phun ra, bụi bốc lên
cao.
-
Một, hai, ba, bốn…
Lâm
Vãn Vinh lặng lẽ đếm thầm. Tiếng nổ liên miên không dứt, Ngũ Nguyên xa xa tựa
như một hồ lửa thật lớn, bao phủ khắp bầu trời. Vô số chiến mã, vô số người Đột
Quyết, trong tiếng nổ cuồng loạn bị hất tung lên trời, hóa thành những u linh
tứ tán. Không nghe thấy tiếng họ gào thét, không nghe thấy gọi nhau, tất cả
tiếng động đều không thể lấn át được tiếng gầm vang của vụ nổ.
Đám
Đột Quyết ra khỏi thành đuổi theo sợ ngây người, nhìn phía sau cát bụi cùng da
thịt máu me bốc lên thành một đám mây, đến cả những chiến mã cũng run rẩy, lần
đầu tiên họ có loại cảm giác sợ hãi.
Vô
số tiếng nổ cùng những ánh lửa, hết tiếng này tới tiếng khác, Đại mạc như bị
cắt làm hai đoạn.
Sắc
mặt Lâm Vãn Vinh rất bình tĩnh, ánh mắt lãnh khốc như băng tuyết Thiên Sơn, hắn
hít sâu một hơi, dùng sức rút trường đao ra, giọng khê đặc gầm lên:
-
Giờ báo thù đã tới! Đừng cho Đột Quyết một cơ hội nào, vì những huynh đệ đã
chết, giết sạch chúng đi! Xung phong…!
-
Giết sạch chúng! Xung phong…!
Tướng
sĩ vừa rồi trải qua cuộc chiến đẫm máu, oán khí và lửa giận tích tụ bây giờ
trong nháy mắt bộc phát, thảm cảnh của những huynh đệ thân như tay chân khích
lệ sát khí của họ. Vào thời khắc chuyển bại vi thắng, chỉ có máu mới là tế lễ
tốt nhất cho những huynh đệ đã hi sinh. Tàn binh Đại Hoa quay phắt đầu ngựa
lại, hai mắt đỏ ngầu, như những con sói hung tàn nhất, lao thẳng vào kỵ binh
Đột Quyết thẳng tay chém giết. Lâm Vãn Vinh một người một ngựa dẫn đầu trận
tiền, tiếng gió hú lên bên tai, thảm trạng của những huynh đệ diễn ra trước mắt
hắn, hắn không còn nhớ gì nữa, trong lòng chỉ có một chữ… Giết! Giết! Giết!
Hắn
cũng không biết khí lực ở đâu ra nữa, tiến vào đội ngũ Đột Quyết là vung tay
chém giết, không có kỹ pháp, chỉ một đao chém xuống tựa hồ có một lực lượng
cường đại phi thường, làm cho hắn trong nháy mắt trở thành một dũng sĩ vô địch,
huyết quang trong mắt hắn tựa như là mưa máu rơi trên đại mạc, dùng để rửa sạch
trăm năm sỉ nhục của Đại Hoa.
-
Lâm huynh đệ điên rồi…!
Cao
Tù thì thào than, mắt rơm rớm, đột nhiên quát lên một tiếng lớn:
-
Con mẹ nó ta cũng muốn điên…!
Hắn
một người một đao xông vào quân địch, hỗ trợ sau lưng Lâm Vãn Vinh, giơ tay
chém xuống, một cú là một người Đột Quyết bị hắn chém rơi ngựa.
Nhóm
tàn binh đang rút lui, đột nhiên như thoát thai hoán cốt, mang sức mạnh vô
song, không cần để ý tới tính mạng nữa, lao thẳng vào đám kỵ binh Đột Quyết,
khí thế ấy, lực lượng ấy, đến cả những Đột Quyết thiện chiến nhất cũng cực kỳ
kinh hãi.
-
Giết…!
Bụi
đất bốc lên từ phía mạn Nam, những mảnh long kỳ tung bay phất phới, hàng chục
tiếng nổ kinh thiên động địa vọng lại, hơn mười vạn tinh nhuệ Đại Hoa như bão
cát Đại mạc, cuồn cuộn xông đến. Đi đầu là Hồ Bất Quy, tuấn mã như gió, hai
chân hắn kẹp chặt vào lưng ngựa, huyết quang trong mắt làm cho người Hồ lạnh
người.
Một
lần rửa sạch sỉ nhục trăm năm cho Đại Hoa, chính là thời khắc này!
Người
Đột Quyết tuy chiến lực cường hãn, nhưng lúc này vô cùng lúng túng, hai vạn kỵ
binh đi đầu đã bị bít chặt đường lui, trở thành cô quân dưới vòng vây vô số
binh lính tinh nhuệ như lang như hổ, mang khát vọng rửa sạch sỉ nhục Đại Hoa,
dù có chiến lực mạnh đến đâu, cũng chỉ có nước bỏ xác trong bãi cát mênh mông
này.
Cánh
tay đau nhừ, ngoại trừ việc vung đao lên, rốt cuộc hắn không nhớ nổi chuyện gì
nữa. Hắn cùng Cao Tù, Đỗ Tu Nguyên ba người từ kẻ rút lui hóa thành mũi tiên
phong, một đường chém giết, chiến bào trên người nhuộm đầy máu tươi, không thấy
rõ hình dáng nữa rồi.
Một
đường giết chóc, vô số hung hiểm, mấy lần suýt chết dưới đao người Hồ, cũng
không biết như thế nào mà một kích cuối cùng, thì hắn luôn là người đánh trước.
Tả
lộ của Tả Khâu và trung quân của Từ Chỉ Tình đã tiếp ứng kịp thời, chia cắt đám
người Hồ ra khỏi thành truy kích thành những nhóm nhỏ. Chiến cục cuối cùng đã
phân định, người Hồ lúc đầu có sáu vạn đại quân, trong Ngũ Nguyên thành có một
vạn rưỡi nổ thành tro bụi, cùng hơn hai vạn ở mạn Nam, đại bộ phận đã bị tiêu
diệt. Một phần nhỏ vẫn đang ngoan cố kháng cự, nhưng đã rơi vào cảnh vô vọng.
Hơi chút tiếc nuối là còn hơn hai vạn kỵ binh Đột Quyết chưa kịp vào thành, kể
cả tiên phong của Đột Quyết là Nỗ Nhĩ Toa Cáp. Nỗ Nhĩ Toa Cáp nhìn ánh lửa
trong Ngũ Nguyên thành, lại nhìn cảnh chém giết thảm thiết, không dám tiến thêm
bước nào nữa.
-
Thống khoái, thống khoái!
Hồ
Bất Quy vô cùng hưng phấn, mặt đỏ phừng phừng, khôi giáp sớm nhuộm thành huyết
sắc, cương đao đã cong oằn. Hắn vô cùng hưng phấn gào lên:
-
Lão Hồ ta đánh bao nhiêu năm rồi, lần này là thống khoái nhất. Lâm tướng quân,
ngài không biết chứ, ta chưa bao giờ thấy người Đột Quyết có ánh mắt tuyệt vọng
như thế! Bốn vạn, bốn vạn người Hồ, còn có gì thống khoái hơn nữa chứ?!
Một
trận chiến có thể tiêu diệt bốn vạn người Đột Quyết tinh nhuệ, đay quả là một
đại thắng oai hùng. Cuộc chiến này sẽ được dương danh thiên cổ, việc này không
cần phải hoài nghi.
Tinh
thần Lâm Vãn Vinh dần bình tĩnh lại, thở dài:
-
Hồ đại ca, quân ta tổn thất bao nhiêu?!
Hồ
Bất Quy thần sắc buồn bã:
-
Trận này chúng ta tuy chiếm ưu thế, nhưng chiến lực người Hồ thật sự cường hãn,
quân ta chết trận một vạn người. Trong đó sáu ngàn đã những huynh đệ theo tướng
quân đóng ở Ngũ Nguyên.
Lâm
Vãn Vinh cắn chặt răng, mắt đỏ ngầu. Cao Tù và Đỗ Tu Nguyên cũng buồn bã không
nói gì.
-
Hồ đại ca, quân đội Đột Quyết phía sau còn bao lâu nữa thì tới đây?
Hắn
than thở, giọng khản đặc.
Hồ
Bất Quy đáp:
-
Ước chừng hai canh giờ. Nỗ Nhĩ Toa Cáp đang đợi hậu quân của người Hồ đến. Từ
quân sư nhắc nhở chúng ta nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, rồi lập tức triệt
thoái, tránh cho va chạm chính diện với đại quân Đột Quyết.
Lâm
Vãn Vinh khẽ gật đầu, lướt mắt nhìn chung quanh. Sau đại chiến, tứ phía tan
hoang, khói thuốc súng cuồn cuộn, ánh lửa khắp nơi, máu tươi loang lổ nhuộm
hồng cát trên Đại mạc. Xa xa có một loạt những tấm bia gỗ thật dài, phía dưới
là những thi thể tướng sĩ bỏ mình, được an trí cùng nhau rất chỉnh tề, mấy vạn
đại quân đứng yên một bên, nhìn những chiến hữu của mình, nước mắt tràn mi.
Lâm
Vãn Vinh nắm chặt tay:
-
Di hài các huynh đệ đã thu thập xong chưa?
-
Những người chết trận ngoài thành, đã tụ tập vào một chỗ, di hài cũng sửa sang
lại rồi.
Mũi
Hồ Bất Quy tê rần:
-
Những người trong thành Ngũ Nguyên, chỉ sợ là tìm không được.
Ngọn
lửa hùng tráng trong Ngũ Nguyên thành, chính là tế điện tốt nhất cho họ. Lâm
Vãn Vinh thở dài, chậm rãi đi đến bên di hài của những tướng sĩ bỏ mình.
Từng
gương mặt tuổi trẻ lật ra dưới tay Hồ Bất Quy, trước mắt trào ra, có người
quen, cũng có người không quen. Tuy đã được lau chùi, nhưng tử trạng thê thảm
vẫn làm người ta kinh tâm. Họ đều là trượng phu của thê tử, là con cái của cha
mẹ, có bao nhiêu người đang ngày đêm cầu chúc, chờ đợi được nhìn thấy họ bình
yên trở về? Họ làm sao biết được, người mà họ ngày nhớ đêm mong ấy, sớm đã biến
thành một bộ xương trắng dưới ánh tà dương của đại mạc rồi. Tim Lâm Vãn Vinh
như bị đao cắt, hai hàng lệ rơi xuống ròng ròng, hắn lặng lẽ quỳ xuống, Đỗ Tu
Nguyên, Cao Tù, Hồ Bất Quy theo sát phía sau. Mấy vạn tướng sĩ cũng rơi lệ, đi
theo chủ soái, quì cả xuống
Trầm
mặc thật lâu, Đỗ Tu Nguyên khẽ nói:
-
Tướng quân, đến giờ rồi, không thể để di hài các huynh đệ rơi vào tay người Hồ,
xin ngài tiễn các huynh đệ một đoạn đường đi.
Lâm
Vãn Vinh thở một hơi dài, nhận mồi lửa trong tay Đỗ Tu Nguyên, cắn răng châm
vào đống củi, ánh lửa bập bùng từ từ lan tràn, nuốt chửng những gương mặt trẻ
tuổi kia. Từ đó, trong Đại mạc sâu thẳm đã có thêm gần một vạn anh linh nữa.
Hồ
Bất Quy nói:
-
Tướng quân, chúng ta lập phải tức triệt thoái, nhưng chúng ta bắt được mấy vạn
thớt chiến mã của người Hồ, vì thời gian gấp gáp, còn năm ngàn thớt không thể
thuần phục được, nhất thời dắt mãi không chịu đi, vậy ta phải xử trí như thế
nào?
-
Xử trí như thế nào ư?
Lâm
Vãn Vinh hừ một tiếng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo:
-
Một cây kim, một sợi chỉ, một ngọn cỏ, một gốc cây, tuyệt không để lại cho
người Đột Quyết!
Hồ
Bất Quy nhìn hắn khó hiểu, Lâm Vãn Vinh đấm hai tay vào nhau:
-
Ngựa Đột Quyết khó thuần phục hả, toàn bộ chém hết, cho tướng sĩ toàn quân động
thủ. Người Đột Quyết độc ác, chúng ta còn ác hơn chúng nữa!
-
Được, cứ như thế đi! Đại Hoa ta trước giờ làm kẻ hèn yếu lâu lắm rồi!
Hồ
Bất Quy kêu lớn một tiếng, mắt như đâm ra những mũi tên sắc bén.
Ngựa
Đột Quyết quả nhiên danh bất hư truyền, tuy trải qua kinh hãi bởi chiến hỏa,
nhưng vẫn có sải bước vẫn ổn định, dáng vẻ rất thong thả. Chỉ là chúng dã tính
mười phần, nhất thời khó có thể thuần phục.
Nhìn
mấy ngàn thớt chiến mã Đột Quyết hí vang trước mắt, Hồ Bất Quy hưng phấn mặt đỏ
bừng, việc làm đồ tể, chặt đầu chiến mã người Hồ như thái rau, chính là việc
hắn từng mơ tưởng, cũng làm cho người Hồ biết người Đại Hoa ác như thế nào.
-
Chuẩn bị …
Trong
mắt Hồ Bất Quy lóe ra vẻ hung tàn, bàn tay ra hiệu chém xuống:
-
Trảm…!
-
Trảm…!
Mấy
vạn tướng sĩ nhất tề hét lớn, năm ngàn thớt ngựa Đột Quyết rú lên một tiếng,
trong nháy mắt ngã gục xuống, những vòi máu phun ra đỏ rực cả ánh hồng hoàng
hôn.
Lâm
Vãn Vinh lên lưng ngựa, nhìn những tướng sĩ vững vàng trước mắt, trong lòng đột
nhiên sinh ra một cảm giác đầy trách nhiệm.
-
Đi…
Hắn
hét lớn một tiếng, quay ngoắt đầu ngựa, đi trước dẫn đầu. Mấy vạn đại quân nhảy
lên ngựa tiến theo chủ soái, đi trong cát bụi, vô số thân ảnh hùng tráng từ từ
chìm vào trong Đại mạc mênh mông......
Năm
ngàn thớt ngựa Đột Quyết mất đầu, máu chảy tung tóe. Bao phủ khắp một vùng cát
vàng trong trời chiều, năm ngàn cái đầu ngựa được xếp đặt ngăn nắp, xếp thành
hai chữ bằng máu khiến cho địch nhân nhìn vào phải run rẩy… ‘Đại Hoa’
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét