Chương 470: Kiếm chỉ yếu tắc
Từ tiểu thư mỉm cười, dịu dàng nhìn hắn,
vẻ mặt rất hiền hậu.
Những câu nói ngọt ngào của nàng không
ngừng văng vẳng bên tai Lâm Vãn Vinh, khiến Lâm Vãn Vinh lặng người hồi lâu:
“Đúng vậy, ta khờ quá không? Sự tình nguy hiểm như vậy, làm sao lại đổ lên trên
đầu mình chứ, việc này không phải phong cách của ta!” Hắn nghĩ tới nghĩ lui, bỗng
giật mình ngộ ra: “Khi bảo vệ quốc gia, trên chiến trường đầy máu lửa, phàm là
nam nhi nhiệt huyết, xem ra không tránh khỏi việc ‘thân bất do kỷ’!” Đây là
khát vọng ấn náu trong lòng mỗi người. Cho dù hắn giảo hoạt gian trá như vậy,
là loại người không chịu lỗ, cũng không thể có ngoại lệ.
Thấy hắn rất lâu vẫn không nói lời
nào, Từ tiểu thư cười ngọt ngào:
- Cái đó không phù hợp với tính cách
thường ngày của ngươi. Bỏ qua cả một gia quyến xinh đẹp, đi làm việc liều mạng
sinh tử, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Lâm Vãn Vinh thở dài một tiếng, bất lực
đành nói:
- Nàng nghĩ rằng ta muốn đi hả? Có một
số việc phải có người đứng ra, đáng hận nhất chính là, hết lần này tới lần khác
ta lại là người thích hợp đi làm chuyện này nhất.Ngoại trừ tự nhận mình quá xui
xẻo, ta còn có thể làm được cái gì.
Hắn lắc đầu ngoây ngoẩy, nói với vẻ thống
khổ không chịu nổi, nhưng ý cũng không phải là quá khó hiểu … hắn quyết ý muốn
đi.
Từ Chỉ Tình ngơ ngác nhìn hắn, đột
nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện, gặp nhau khi trú mưa ở Ngọc Phật tự, gặp nhau ở
Kinh Hoa học viện, thảo luận về hoa cỏ ở Tướng quốc tự, giăng lưới ở hồ Vi Sơn,
cứ thế bao nhiêu lần, hắn cứ hi hì ha ha đùa giỡn không lúc nào ngừng, chỉ chiếm
tiện nghi không bao giờ chịu thua lỗ, dáng điệu du côn đó sớm đã xâm nhập vào
lòng nàng. Vậy mà ra chiến trường, hắn lại thể hiện ý chí sắt đá của đấng nam
nhi, đến cả người Đột Quyêt hung mãnh như lang sói cũng phải nhường hắn ba phần.
Hào hùng và khinh bạc, hai loại tính cách cực đoan, thế mà lại xuất hiện trên
cùng một người, làm cho người ta vừa yêu thích lại lo sợ. Nàng thật không biết
mình thích nửa người nào của hắn đây.
Thấy Từ Chỉ Tình nhìn mình đăm đăm, sắc
mặt khi hồng khi trắng, lúc vui lúc buồn, không biết bị bệnh gì đây. Lâm Vãn
Vinh vội vàng đưa tay tại quơ quơ trước mắt nàng:
- Từ tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Ái
chà, nhìn dáng vẻ nàng, hình như là trúng gió rồi, mau đưa hai tay ra đây, ta bắt
mạch cho.
- Ngươi trúng gió thì có!
Từ Chỉ Tình lườm hắn, mặt nóng lên:
- Ta đang suy nghĩ về đề nghị của
ngươi, cũng không biết ngươi nói thật hay giả.
- Phải không?
Lâm Vãn Vinh nhìn thẳng vào mặt nàng
cười hắc hắc:
- Từ tiểu thư, ta dạy nàng một mánh
nhé. Khi người ta nói dối, bên tai nhất định sẽ đỏ lên, không tin ta, nàng sờ
tai nàng mà xem.
Từ Chỉ Tình vừa vươn bàn tay nhỏ bé ra
sắp chạm vào tai, đột nhiên bừng tỉnh, lập tức phì một tiếng:
- Ngươi làm gì thế?! Dám trêu ta,
ngươi mới là đỏ tai đó! Mỗi ngày ngươi đều đỏ tai!
Hắc hắc hắc hắc… Lâm Vãn Vinh nhìn
nàng đắc ý cười đểu giả. Từ Chỉ Tình vội vội vàng vàng cúi đầu, tai đỏ như bị
hơ lửa, hai người nhất thời không nói gì. Không khí liền trở nên ấm áp.
- Ngươi sớm viết thư phúc đáp các cô ấy
đi!
Nhìn hắn cầm chặt bức họa của chư vị
phu nhân nơi tay, xem ra có vẻ luyến luyến vô cùng, Từ Chỉ Tình buồn bã:
- Nhớ nhung bạc mái đầu
Tương tư thấu tâm can…
Cảm giác ly biệt là khổ sở nhất, ngươi
chớ phụ lòng những nữ tử này.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Đương nhiên phải phúc đáp rồi, để ta
trở về tắm rửa sạch sẽ, sau đó vẽ một bộ tranh tả thật giống gửi về nhà, đảm bảo
Ngưng Nhi thích nhất.
- Xấu xa!
Mặc dù hắn nói chứa đầy hàm ý, nhưng Từ
tiểu thư cùng ở với hắn đã lâu, nhìn bộ mặt đểu giả của hắn là biết ngay hắn sẽ
vẽ ra những cái gì, không khỏi đỏ bừng mặt quát khẽ, hừ một tiếng:
- Ngươi nói về con đường xuyên qua hẻm
núi Hạ Lan sơn, rốt cuộc là nghe được từ đâu vậy?
Lên tiếng bàn về chánh sự, Lâm Vãn
Vinh cũng không cười nữa, sắc mặt trở nên nghiêm túc dị thường:
- Mặc kệ ta là nghe được từ đâu, Từ tiểu
thư, ta chỉ hỏi nàng một câu, nàng có tin ta không?
Từ Chỉ Tình không gật đầu, cũng không
lắc đầu, buồn bã đáp:
- Ta tin Ngưng Nhi.
Nha đầu này nói đầy ẩn ý, Lâm Vãn Vinh
cười hắc hắc:
- Vậy là được rồi! Muốn thắng phải chịu
nguy hiểm, thu hoạch tỷ lệ với nỗ lực. Dưới tình thế này, mặc kệ con đường này
có tồn tại không, chúng ta vẫn phải biến ngựa chết thành ngựa sống, nếu so với
việc chỉ thủ ở đây, đợi người Hồ tấn công thì còn tốt hơn nhiều. Hơn nữa, vạn
nhất mà ta tìm được…
Từ Chỉ Tình sắc mặt tái nhợt, cắt đứt
lời hắn, nói khẽ:
- Nếu đây là tuyệt lộ thì…
“Tuyệt lộ?” Lâm Vãn Vinh ngẩn người,
thấy mặt Từ tiểu thư đẫm nước mắt, hắn đột nhiên bật cười:
- Nàng yên tâm, ta không chết được
đâu, Nhị tiểu thư nhà ta thường nói: ‘người tốt sống không thọ, người xấu mãi
ngàn năm’, ta rất tin tưởng vào câu này, ta còn sống lâu lắm.
Thấy hắn tâm ý đã quyết, trong nụ cười
không hề có chút miễn cưỡng nào, Từ Chỉ Tình trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cắn
răng trả lời:
- Được, ta sẽ bẩm báo Nguyên soái, lệnh
cho ngươi lĩnh quân từ đông sang tây, xuyên qua Hạ Lan sơn, tập kích Ba Ngạn Hạo
Đặc của người Hồ.
Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, trong lòng
có cảm giác rất nặng nề. Hành lang xuyên Hạ Lan sơn chỉ tồn tại trong trí nhớ hắn,
đối với thông lộ này, hắn không hề nắm chắc. Nhưng tình thế bức người, thiết kỵ
Đột Quyết từng bước tiến tới, không tới mấy ngày nữa là đại quân đã kéo tới dưới
chân núi Hạ Lan rồi. Kỳ tập Ba Ngạn Hạo Đặc, là việc ngoài dự đoán của mọi người
nhất, cũng là một phương pháp hữu hiệu nhất, đương nhiên song song với nó, đó
là việc nguy hiểm vô cùng.
- Với tốc độ hành quân của người Hồ
trước mắt, trong vòng ba ngày chắc sẽ tới trước Hạ Lan sơn, đại chiến với quân
ta. Hai hẻm núi thông nam bắc sẽ trở thành thành lũy phòng thủ cuối cùng cho
Hưng Khánh phủ, cũng là chướng ngại phòng thủ của quân ta. Ta cam đoan với
ngươi, từ khi người Hồ tới dưới chân núi, trong vòng mười ngày, Hạ Lan sơn tuyệt
không thất thủ.
Đôi mi thanh tú của Từ Chỉ Tình khẽ
nhướng lên, nói rất kiên định.
Có hai hẻm núi hướng nam bắc, Từ Chỉ
Tình phải phân binh ra thủ, không được bỏ qua một đường nào. Còn Đột Quyết thì
luôn luôn chủ động, có thể tập trung binh lực chọn một nhánh để tấn công. Để
tranh thủ thời gian cho hắn kỳ tập Ba Ngạn Hạo Đặc, Từ Chỉ Tình phải suất quân
phòng thủ chắc chắn Hạ Lan sơn hơn mười ngày, nếu so với lúc đầu thì kéo dài gấp
đôi, có thể tưởng tượng áp lực to lớn như thế nào.
Đã tới nước này, ngoại trừ gật đầu ra,
còn có thể nói gì nữa chứ. Lâm Vãn Vinh hít một hơi thật sâu:
- Cám ơn nàng, Từ tiểu thư!
Từ Chỉ Tình mắt đã ửng đỏ, nói khẽ:
- Ngươi đó, trước giờ chưa cảm ơn ta
cái gì, lần này đánh với người Hồ, bộ tưởng là chuyện của gia đình của ngươi
sao?
“Sao cũng mắng được!” Lâm Vãn Vinh mỉm
cười, gật đầu:
- Đã như vậy, ta bây giờ trở về doanh
an bài mọi việc. Để tranh thủ thời gian, sáng mai, chúng ta khởi hành.
Từ Chỉ Tình ừm một tiếng, không nói
gì. Lâm Vãn Vinh xoay người bước đi, xem ra muốn ra khỏi doanh trướng, bỗng
nghe Từ tiểu thư hô lên:
- Lâm Tam …
Lâm Vãn Vinh quay đầu, chỉ thấy đôi mắt
Từ tiểu thư như có một màn sương sớm, mặt đỏ ửng lên, những ngón tay búp măng
đưa lên gỡ mũ xuống, lộ ra một mái tóc dày đen óng mượt, mượt mà như dải lụa đẹp
nhất Giang Nam, mềm mại chảy dài xuống bờ vai.
Da trắng như tuyết, mắt phượng, mày liễu,
môi anh đào, thân người như cành dương liễu mềm mại, Từ Chỉ Tình mặc bộ quần áo
nhà binh mà vẫn trông rất quyến rũ lại đằm thắm xinh đẹp tuyệt trần, trong phút
chốc như có một làn gió xuân xua tan phong sương nơi đại mạc.
- Từ tiểu thư, nàng…
Lâm Vãn Vinh liếm liếm đôi môi khô khốc,
đứng thẳng người ngây dại.
Từ Chỉ Tình ngượng ngùng cười khẽ:
- Đẹp không?!
- Đẹp, đẹp!
Lâm Vãn Vinh ngẩn ngơ gật đầu.
Từ Chỉ Tình nhìn hắn nhỏ nhẹ dịu dàng
hỏi:
- Còn nhớ ta nói với ngươi về chuyện
táng sa không?
- Nhớ … nhớ!
Màn lệ trong mắt Từ Chỉ Tình từ từ
dâng lên, nàng thì thầm:
- Ước muốn cả đời của ta, ông trời thả
xuống một hạt cát, để có được sa mạc Tháp Khắc Lạp Mã Kiền!
Lại nghe chuyện táng sa này một lần nữa,
thật là động lòng người, nhìn Từ tiểu thư cả mặt đầy nước mắt, Lâm Vãn Vinh trề
môi ra, không nói được một câu nào.
Từ Chỉ Tình đột nhiên ngọt ngào cười
khẽ, vô cùng xinh đẹp:
- Lâm Tam, ngươi hứa với ta một việc
được không?
- Được… được!
Lâm Vãn Vinh gật đầu lia lịa:
- Đừng nói một việc, cả một trăm việc,
ta cũng hứa.
- Ta chỉ cần một việc.
Từ Chỉ Tình nhìn hắn chăm chăm, hàng
mi thật dài hơi run run, những giọt nước mắt lăn dài lặng lẽ:
- Xin ngươi nhớ, nhất định phải trở về!!
Bằng không, ta mặc bộ quần áo đẹp nhất cho ai nhìn đây? Thân hình của ta, sẽ
chôn ở đâu đây?
Nhìn những giọt lệ trong vắt của Từ Chỉ
Tình, nụ cười xinh đẹp tinh khiết, Lâm Vãn Vinh chết lặng không biết nói gì,
trong lòng hắn như hòa vào không khí, phiêu phiêu lãng lãng, trong phút chốc, đến
cả mình cũng quên mất luôn......
Mặt trời lặn, một con bạch mã, như một
mũi tên xuyên qua bão cát trời chiều, chạy thẳng về phía đại doanh của Hữu lộ.
Cái bóng hắt xuống thành một đường chéo thật dài.
- Lâm tướng quân về rồi!
Đỗ Tu Nguyên đứng lên, ánh mắt vội vàng.
Hồ Bất Quy động tác rất khẩn cấp, tiến
lên vài bước giữ chặt cương ngựa làm giảm tốc độ của tuấn mã, vội vàng nói:
- Tướng quân, quân sư có đáp ứng
không?
Lâm Vãn Vinh xoay người xuống ngựa, lạnh
lùng gật đầu:
- Duyệt rồi!
- Duyệt rồi?
Hồ Bất Quy mừng rỡ:
- Tốt quá, lần này sẽ khiến cho người
Đột Quyết nhịn đói mà chạy, con bà nó!
Cao Tù ánh mắt rất sáng, nhìn thẳng
vào hắn ngạc nhiên hỏi:
- Huynh đệ, ngươi sao thế, mắt đỏ lên
rồi kìa?
- À, kỵ mã ta chạy nhanh quá, bão cát
quá lớn.
Nhớ tới ánh mắt của nữ quân sư xinh đẹp
nhiếp lòng người, Lâm Vãn Vinh vừa cảm thấy ngọt ngào vừa đau xót.
Hắn nhè nhẹ thở dài, lắc đầu xua tan tạp
niệm trong lòng, lôi Hồ Bất Quy ra hỏi:
- Hồ đại ca, việc ta nói cho ngươi
làm, đã làm xong chưa?
Hồ Bất Quy gật đầu, lấy trong lòng ra
một mảnh da thú đưa cho hắn:
- Hai ngày này ta đi vào núi Hạ Lan
tìm mấy gia đình thợ săn còn sót lại, nghe họ nói, đích xác từng có truyền thuyết,
có người xuyên qua Hạ Lan sơn, cũng đã từng thấy được kim mao cừu (cừu lông
vàng) ở Ba Ngạn Hạo Đặc. Chỉ là xa xưa lắm rồi, mà lại đều là những truyền thuyết
của cánh thợ săn. Chúng ta không thể nào chứng thực được. Mảnh da này ta tìm được
ở trong một gia đình thợ săn, ta thấy tựa hồ đi về phía tây bắc, rồi vẽ lại.
Mảnh da đó đã lâu lắm rồi, trên mặt
dùng những ký hiệu bằng than, ngoại trừ những hình tam giác dùng để vẽ núi, đại
bộ không rõ ra gì, nhưng ở phương hướng cuối cùng, chính xác đúng như Hồ Bất
Quy nói, là hướng đi tây bắc.
Lâm Vãn Vinh nhìn vài lần, so sánh với
bản đồ trong trí nhớ, chỉ cảm thấy sai chỗ nào đó, vừa mơ hồ vừa rõ ràng.
Bản đồ da dê này tối thiểu chứng tỏ một
điểm, đích xác từng có thợ săn dũng cảm đi thăm dò chỗ này. Việc xuyên qua Hạ
Lan không phải là không thể làm được, trong lòng Lâm Vãn Vinh đã an ổn hơn một chút.
- Hồ đại ca, các huynh đệ đã triệu tập
xong chưa?
Hắn thu mảnh da vào trong ngực, trầm
giọng nói.
Hồ Bất Quy giơ ngón tay cái lên, kích
động:
- Tám ngàn huynh đệ, do chính ta chọn
lựa cẩn thận, đều là những hảo hán giỏi nhất, chỉ nghe nói lần này cửu tử nhất
sinh, nhưng không ai nhíu mày cả.
- Đại Hoa ta trước giờ không thiếu hảo
hán!
Lâm Vãn Vinh vỗ vai hắn, vui mừng cười
ha hả.
Đỗ Tu Nguyên nhìn nụ cười của hắn, hừ
một tiếng bất mãn:
- Lâm tướng quân, vì sao lão Hồ có thể
đi, ta lại không được đi?
- Đỗ đại ca, giữa chúng ta còn phải
nói chuyện này nữa sao?
Lâm Vãn Vinh thần sắc lạnh lùng:
- Lần này đi nhanh chóng tập kích Ba
Ngạn Hạo Đặc, đem đi hết những chiến lực mạnh nhất, nhưng Hữu lộ đại quân của
ta, cần có một người trấn thủ túc trí đa mưu, nhìn trong toàn quân, trừ ngươi
ra, người nào có thể làm được? Huống hồ cuộc chiến Ngũ Nguyên, ta đã để ngươi
vào nơi nguy hiểm nhất rồi, sự dũng cảm mưu lược của ngươi, sớm đã được chứng
minh rồi.
Vẻ uy nghiêm của Lâm Vãn Vinh trong cuộc
huyết chiến đó, thủ hạ có người nào không phục? Đỗ Tu Nguyên tuy có vẻ thất vọng,
cũng chỉ có nước lĩnh mệnh mà theo.
Đêm trước khi xuất phát là khó khăn nhất,
đối mặt lữ trình sinh tử bất định, ai có thể ngủ bình yên chứ? Chầm chậm vuốt
ve những bức họa các vị phu nhân, nhớ tới lúc cùng các nàng quen biết tương
giao, những cảnh tượng lần lượt như hiện lên trước mắt, ấm áp nồng nàn, ký ức
như tràn về, Lâm Vãn Vinh buồn vui lẫn lộn, lòng trào dâng một cảm giác khó có
thể tả xiết.
Vốn định viết bức thư phúc đáp, vẽ lại
cảnh Lâm lang tiêu sái tắm truồng, nhưng vừa cầm bút lên, hắn lại không tự chủ
được. Đỉnh núi Hạ Lan cao cao, một tướng quân còn khá trẻ không rõ mặt, tay cầm
trường kiếm, ngửa mặt lên trời hô vang, dáng vẻ oai phong, chấn nhiếp người Hồ.
Đó là tâm tình thật sự của hắn lúc này.
Cho Lâm tướng quân đó vào trong phong
bì, nhìn lại sắc trời, đã là canh năm rồi. Cao Tù, Hồ Bất Quy và tám ngàn huynh
đệ sớm đã ăn mặc chỉnh tề, ai nấy đều chờ hắn.
Những gương mặt trẻ măng, tràn ngập vẻ
sùng bái và tin tưởng Lâm tướng quân, đây là một lực lượng tinh thần không gì
so sánh được, khiến cho Lâm Vãn Vinh vừa nhìn thấy đã xốn xang trong lòng.
Hắn ra sức giật đầu ngựa, quát lớn:
- Mục tiêu là chân núi tây bắc Hạ Lan
sơn, Ba Ngạn Hạo Đặc, xuất phát …
Tiếng vó ngựa lộp cộp, phá vỡ sự yên lặng
của bình minh trên Hạ Lan sơn. Một đội quân sĩ Đại Hoa hùng tráng, từ chân núi
phía đông mà lên, thân hình dần dần không khuất dần trong sơn cốc.
Tiếng đàn du dương trầm trầm ưu nhã,
như những làn sương mù trên Đai mạc từ từ trôi qua, chẳng biết từ đâu có một tiếng
ca trong veo của một nữ tử vọng lại, những câu hát thê lương quanh quẩn mãi
trong lòng người:
Ôi ngọn gió quê hương khẽ lùa qua
khuôn mặt
Ôi hương vị cỏ khô thấm đẫm cả tâm hồn
Đàn trâu đông đúc dạo,
Mục đồng ngất ngưỡng cưỡi thong dong
Tiếng sáo véo von tiễn chàng đi về nơi
viễn xứ…
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét