Chương 476: Tiến vào thành
Lý Vũ Lăng đi cuối cùng, không biết chạy
tới từ khi nào, nhìn Lạp Bố Lý đứng trên tường thành sát khí ngùn ngụt, hồ nghi
nói:
- Lâm đại ca, có phải hành tung của
chúng ta bị nhìn thấu rồi?
Nhìn thấu hành tung? Lâm Vãn Vinh nghĩ
một lúc rồi chậm rãi lắc đầu:
- Vậy không thể nào! Hóa trang đột
kích vốn là quyết định nhất thời của chúng ta, trừ chính chúng ta ra không còn
ai biết nữa. Người Đột Quyết có thông minh hơn cũng không thể nhìn trước sự việc.
Hơn nữa, nếu như thực sự bị nhìn thấu, với tính cách của Hồ nhân khẳng định sớm
đã ra tay động thủ, chứ chúng chịu đợi chúng ta tới tận dưới thành Ba Ngạn Hạo
Đặc sao?
Dù nói không sai nhưng những điều này
cũng chỉ là dựa vào lẽ thường mà suy đoán, tình thế trên chiến trường thiên biến
vạn hóa, không ai nói chắc được sẽ xảy ra việc gì, ngay trong lòng Lâm Vãn Vinh
cũng không chắc.
Giữa lúc hai người bọn họ nói chuyện,
Hồ Bất Quy ở phía trước đã mở miệng xì xà xì xồ, mặt đầy vẻ bực bội kêu loạn một
trận với Lạp Bố Lý. Sắc trời đã tối, Lạp Bố Lý căn bản nhìn không rõ diện mạo của
hắn, thêm vào đó tiếng Đột Quyết của Hồ Bất Quy cực kỳ thành thạo, chỉ nghe hắn
nói chuyện thôi thì không ai ngờ rằng hắn là mãnh tướng Đại Hoa đã kết liễu vô
số tính mạng của Hồ nhân.
Trừ một câu chửi kia ra, Lâm Vãn Vinh
gần như mù tiếng Đột Quyết, thấy Hồ Bất Quy nói một cách hiên ngang khí khái,
không nhịn được kéo khôi giáp của hắn hỏi:
- Hồ đại ca, huynh đang nói gì vậy?
Hồ Bất Quy nhỏ giọng đáp:
- Mạt tướng nói với Lạp Bố Lý “Ta là
mãnh tướng Thịnh Đan dưới trướng hữu vương Đồ Tác Tá, phục mệnh hộ tống chiến
mã tới Ba Ngạn Hạo Đặc“, chất vấn hắn vì sao ngăn những chiến sĩ dũng mãnh
chúng ta ở ngoài thành.
Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng, gật đầu nói:
- Hồ đại ca, tên Lạp Bố Lý này sẽ
không biết Thịnh Đan chứ?
- Không biết được đâu.
Hồ Bất Quy cười lắc đầu:
- Ở Đột Quyết, tả vương Ba Đức Lỗ và hữu
vương Đồ Tác Tá phân thành hai tông tộc lớn nhất, hai người đều căm ghét nhau,
tranh đấu rất kich liệt. Lạp Bố Lý là mãnh tướng thủ hạ của Ba Đức Lỗ, rất có
tiếng trên thảo nguyên, việc này vô cùng chính xác. Nhưng gã Thịnh Đan này thì
chẳng là thứ gì cả, dù hắn xưng là hổ tướng dưới trướng của Đồ Tác Tá, song từ
hành vi của hắn mà xét, vị mãnh tướng này chỉ có thể dẫn theo mấy trăm người hộ
tống chiến mã, còn dễ dàng bị chúng ta khuất phục. Dạng hổ tướng như thế, thủ hạ
của Đồ Tác Tá không có một vạn cũng tới tám ngàn. Nói trắng ra Thịnh Đan cũng
chỉ là nhân vật hạng ba của Đồ Tác Tá, thảo nguyên là nơi dựa vào thực lực để
nói chuyện. Tướng quân nói xem Lạp Bố Lý có thèm biết hắn không?
Hóa ra bên trong lại ảo diệu như thế,
Hồ Bất Quy vừa giải thích, Lâm Vãn Vinh liền “ồ” một tiếng dài, hoàn toàn hiểu
ra, không ngờ Hồ nhân xưng là đoàn kết như một mà cũng có nội loạn như thế. Lâm
Vãn Vinh lắc đầu cười nói:
- Hóa ra là thế, một Tả vương, một là
Hữu vương. Đây chẳng phải đã nói rõ là hai người chuyên đối địch nhau sao? Đầu
óc Khả Hãn Đột Quyết ủng rồi, đã phong một bên tả, lại phong một bên hữu, hai vị
lão huynh này nếu không đối địch nhau mới là lạ. Ôi, cái chuyện tệ hại này của
Hồ nhân cũng giống như Đại Hoa chúng ta vậy.
Câu nói cuối cùng làm mọi người chết sặc,
cũng chỉ có loại nhân vật điên khùng không biết kiêng dè gì như Lâm tướng quân
mới dám to gan nghị luận triều chính. Nếu đổi lại người khác, sớm đã bị chặt đầu
không biết bao lần rồi.
Bên này nói chuyện bỡn cợt, phía bên
kia Lạp Bố Lý lại lớn tiếng quát lên, giọng nói vang vọng trên thảo nguyên, sức
mạnh cực lớn. Hồ Bất Quy phiên dịch:
- Lạp Bố Lý nói, Ba Ngạn Hạo Đặc là
nơi trọng địa chứa lương thảo, không thể có chút rủi ro nào, vì vậy phải thực
hiện cấm cửa vào đêm, cửa thành hết thảy đều đóng lại không có phép tự tiện tiến
vào. Nhân mã các bộ tộc đưa lương thảo tới phải đợi sau khi trời sáng, làm rõ
thân phận lai lịch mới có thể tuần tự tiến vào.
Lâm Vãn Vinh phì một tiếng, sau khi trời
sáng mới vào thành? Vậy lão tử còn cải trang cái rắm à. Vốn là muốn đục nước
béo cò, ngươi lại muốn gạn trong nước, ta còn mò cái chim.
- Hồ đại ca, huynh nói với hắn, lão tử
cả ngày cả đêm vất vả từ vương đình tới để đưa chiến mã cho tiền tuyến, phụng mệnh
lệnh của Khả Hãn và Hữu vương, là chuyện lớn của Đột Quyết. Mỗi phút chậm trễ,
dưới hẻm Hạ Lan sơn sẽ hi sinh thêm một vị chiến sĩ dũng mãnh. Lão tiểu tử Lạp
Bố Lý ngươi cố ý làm khó dễ, ôm nữ nhân ngủ không nói làm gì, còn bày ra cái gì
cấm lệnh ban đêm, làm cho chúng ta không thể đưa chiến mã tới, mấy vạn dũng sĩ
Đột Quyết phải nghỉ đêm trên thảo nguyên. Đây là hành động coi thường với Bì Giả
khả hãn và Hữu vương đại nhân, là xúc phạm tới tôn nghiêm của dũng sĩ Đột Quyết
vĩ đại chúng ta. Nói một câu Đột Quyết là… trung tạp mạ mục ni thảo thủ!
Lâm tướng quân bất bình phẫn nộ chửi bới,
giọng Hồ Bất Quy như chuông, lớn tiếng phiên dịch, âm thanh truyền xa. Cao Tù
cũng là kẻ mau lẹ, nghe thấy câu “quốc mạ“ của Lâm huynh đệ, lập tức trở nên hứng
thú, dẫn đầu các huynh đệ vỗ mông ngựa. vung đại đao kêu gào, mức độ thê thảm
bi ai của nó giống như con sói cô độc bị lạc trên thảo nguyên.
Bọn họ vừa chửi vừa rú, mấy vạn thớt
chiến mã cũng cùng hí lên, thanh thế mạnh mẽ, chính hợp với tính cách của Hồ
nhân.
Lý Bố Lạp ở trên tường thành mặt đen
như mực, hung dữ đáp trả, Hồ Bất Quy dịch:
- Hắn nói, đây là quân quy do Tả vương
đặt ra là để bảo vệ an nguy của Ba Ngạn Hạo Đặc, không ai được làm trái.
Tả vương à? Lão tử đây còn là Diêm
vương cơ! Lâm Vãn Vinh đưa mắt ra dấu với Cao Tù, lão Cao lĩnh ngộ, nghìn chiến
sĩ ngầm di động, vạn thớt chiến mã trở nên kích động, ngẩng cổ hí dài tới gần
tường thành màu xanh. Gió thảo nguyên mang theo tiếng rít gào, bờm mấy vạn thớt
chiến mãn xổ tung trong gió, giống như từng đợt sóng cả, rất là hùng tráng.
- Nói với hắn.
Lâm Vãn Vinh hắc hắc mấy tiếng.
- Đừng cho rằng có Ba Đức Lỗ chống
lưng là lão tử sẽ sợ ngươi. Nếu làm những chiến mã này hoảng sợ, ngươi có mười
cái đầu cũng không đền được. Ngươi nghe quân lệnh của Tả vương, trong tay ta là
lại là ý chỉ của Khả Hãn. Lấy quân quy của Tả vương không có ta vào thành, đó
không chỉ là coi rẻ Thịnh Đan ta, coi trẻ Hữu vương, càng là coi rẻ Khả Hãn.
Cho dù kiện cáo trước mặt Đại Hãn lão tử cũng không sợ ngươi. Bây giờ ta đếm tới
năm, nếu ngươi mở cửa thành thì thôi. Còn nếu như không mở, ta sẽ quay đầu ngựa,
đem vạn thớt chiến mã này về vương đình, để Đại Hãn xem xem, Ba Đức Lỗ đại nhân
và thủ hạ của ngài đối xử với chiến dĩ Đột Quyết viễn chinh ta như thế nào.
Hồ Bất Quy nghiêm khắc đem nguyên ý của
câu đó truyền đi, giọng lớn tới mức là tướng sĩ hai bên đầu có thể nghe thấy.
Trời đã tối mịt, gió trên thảo nguyên
mang theo chút lạnh thổi vào mặt mọi người. Mấy ngàn tướng sĩ Đại Hoa nắm chặt
tay, cùng chờ đợi giờ phút quyết định sắp tới.
Trên thành dưới thành đều yên tĩnh, trừ
tiếng phì phò của chiến mã ra, không còn ânh thanh nào khác, trong ánh lửa lờ mờ,
hai bên im lặng giằng co.
Lạp Bối Lý nghiến răng trầm mặc, rất
lâu không hề đáp lời, Hồ Bất Quy lo lắng, nhích tới gần Lâm Vãn Vinh nhỏ giọng
nói:
- Tướng quân, làm sao đây? Chẳng lẽ
rút thật?
Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, mắt lóe
tinh quang:
- Nếu như hắn thật sự không mở của
thành, chúng ta cố xông vào trừ việc hi sinh rất lớn, lại không có ý nghĩa. Thịnh
Đan mặc dù là nhân vật hạng ba, nhưng hắn lại mang theo vạn thớt chiến mã Đột
Quyết, đó không phải là con số nhỏ. Huống chi phía sau hắn còn có Hữu vương và
Bì Già Khả Hãn. Tên Lạp Bố Thỉ (Phân, c*t) gì đó này cho dù có cứng hớn, nhưng
dám cự tuyệt hắn sao? Mẹ nó, kẻ lớn gan hơn ta còn chưa ra đời đâu! Hồ đại ca,
đưa ra thông điệp cuối cùng đi.
- Vâng .
Hồ Bất Quy dứt khoát nhận lời, dùng tiếng
Đột Quyết nói lên trên thành:
- Trung tạp mạ mục ni thảo thủ! Lạp Bố
Lý chó đẻ kia, dám ngược đãi dũng sĩ Đột Quyết chúng ta. Bây giờ ta đếm tới
năm, nếu ngươi không mở cửa thành, ta lập tức mang vạn thớt chiến mã này về
vương đình, xem Đại Hãn trừng trị ngươi thế nào! Bây giờ ta bắt đầu đếm, một…
Hồ Bất Quy nói là làm, giận giữ gầm
lên âm thanh truyền đi rất xa.
- Hai…
Lâm Vãn Vinh lặng lẽ phất tay, Cao Tù
và Lý Vũ Lăng mang theo mấy kỵ binh phóng ngựa tới, vung roi gia lên, con ngựa
đầu đàn liền hoảng sợ xoay người chạy về phía nam, mấy vạn thớt chiến mã theo
sau nó, chậm rãi di động.
Nhân vật hạng ba “Thịnh Đan” được Hữu
vương phái tới không ngở có đảm lượng như vậy, Lạp Bố Lý ở trên tường thành
cũng kinh hãi, kỵ binh Đột Quyết giữ Ba Ngạn Hạo Đặc lần lượt nghị luận. Đây là
chuyện tốt, Hữu vương cứu tiếp cho Tả vương. Không ngờ bị đại tướng dưới tay của
Tả vương cự tuyệt, việc này về tình hay về lý đều không xong.
- Ba!!!
Hồ Bất Quy vừa dứt lời, mấy ngàn kỵ
binh Đại Hoa cũng nhất tề xoay đầu ngựa. vung roi thúc đàn ngựa như đám mây đen
đi về phía trước.
Trên tường thành tức thì cũng dục dịch,
vạn thớt chiến mã, con số khổng lồ, ai dám dễ dàng cự tuyệt như thế, thần sắc Lạp
Bố Lý cũng trở nên lo lắng.
- Bốn…
Lần này ngay cả Hồ Bất Quy cũng xoay
người lại, hắn hừm một tiếng, vung roi ngựa tức giận quát:
- Lạp Bố Lý, chúng ta gặp lại ở trong
lều của Đại Hãn.
Thấy Lạp Bố Lý chết cũng không chịu há
miệng ra. Lâm Vãn Vinh không khỏi toát mồ hôi lạnh, tên họ Lạp này đúng là rùa
chết. Ánh mắt dò hỏi của Hồ Bất Quy chuyển đến, Lâm Vãn Vinh năm chặt tay nghiến
răng, đang muốn gật đầu, liền nghe trên thành truyền tới một tiếng gọi lớn:
- Thịnh Đan, chậm đã!
Một tiếng này như tiên âm truyền vào
tai mọi người, Hồ Bất Quy tức thì mừng rỡ.
- Đừng vội!
Lâm Vãn Vinh nhỏ giọng nói:
- Đừng có quên chúng ta chính là dũng
sĩ Đột Quyết cao ngạo, sao có thể dễ đổi ý.
Hồ Bất Quy cũng cười hắc hắc. Vung roi
ngựa chan chát, làm bộ như không nghe thấy lời của Lạp Bố Lý, muốn lên đường.
Thấy “Thịnh Đan” thật sự muốn đi. Cuối
cùng Lạp Bố Lý cũng lo lắng, vội nói:
- Thịnh Đan huynh đệ xin hay dừng bước,
việc này còn có thể thương lượng.
- Còn thương lượng cái gì?
Lão Hồ nổi giận vung roi, lớn tiếng
quát:
- Ta là dũng dĩ Đột Quyết cao quý,
không cần xin người khác thương hại. Nếu Ba Ngạn Hạo Đặc chẳng phải chỗ của
chúng ta, vậy chúng ta sẽ về thảo nguyên, tin rằng Đại Hãn sẽ chủ trì công đạo
cho chúng ta. Các huynh đệ, đi thôi…
Cao Tù và Lý Vũ Lăng cùng hú lên, quân
sĩ cũng trở nên “phẫn nộ”.
Kẻ ngang ngạnh sợ kẻ không sợ chết. Thấy
vạn thớt chiến mã sắp rời đi. Lạp Bố Lý dù cứng rắn, cuối cùng cũng có cố kỵ,
không dám làm việc quá tuyệt tình, nghiến răng nói:
- Được! Thịnh Đan huynh đệ từ ngàn dặm
mà tới, tâm ý chân thành, lại có ý chỉ của Đại Hãn, hôm nay Lạp Bố Lý đành phá
lệ một lần. Mở cửa thành ra…
Lạp Bố Lý truyền lệnh xuống, cửa thành
Ba Ngạn Hạo Đặc chậm rãi mở ra, tiếng rầm rầm vang lên không dứt. Cửa thành làm
bằng đá vô cùng dầy và nặng, nếu hoàn toàn mở ra chiều ngang phải tới một trượng.
Thấy cánh cửa chậm rãi mở ra, thành bại hay không ở lúc này rồi, các tướng sĩ đều
nín thở, nắm chặt tay, lặng lẽ chờ giờ phút đó tới.
Hồ Bất Quy khó ức chế được sự mừng rõ
trong lòng, âm thanh cũng run lên:
- Tướng quân, làm gì đây? Bây giờ tiến
vào sao?
- Vào, đương nhiên là phải vào rồi!
Mong đợi lâu như vậy, chẳng phải vì lúc này sao? Ngốc mới không vào.
Nhìn vẻ thận trọng của Lạp Bố Lý ở
trên thành, Lâm Vãn Vinh hì hì nói:
- Hồ đại ca, làm hơn vạn thớt chiến mã
này chạy càng nhanh càng tốt cho ta, tốt nhất là cho cả bầy cũng xông thẳng vào
thành. Lão tiểu tử Lạp Bố Lý này thích chiến mã, ta sẽ hắn thưởng thức mùi vị bị
vó ngựa dẫm đạp.
Hồ Bất Quy cũng là người tinh nhanh,
nào lại chẳng hiểu ý của hắn, cười ha hả, mắt hấp háy nói:
- Đúng như tướng quân nói, chiến mã của
chúng ta bị Lạp Bố Lý làm khó chịu, rất dễ bị kích động, tin rằng Lạp Bố Lý
cũng hiểu cho nỗi khổ của chúng ta.
Hắn quy đầu ngựa, dùng tiếng Đột Quyết
nói to:
- Các dũng sĩ, cảm tạn thình tình của
Lạp Bố Lý. Vì biểu đạt thành ý của chúng ta, hãy đem chiến mã tốt nhất của chúng
ta vào Ba Ngạn Hạo Đặc. Đi!!!
Vạn thớt chiến mã cũng di động, tiếng
vó ngựa rầm rập làm cả thảo nguyên rung chuyển. Tiếng gầm của mấy ngàn tướng
sĩ, tiếng roi chat chát, đàn tuấn mã như một đám mây đen ùa thẳng tới cửa
thành.
Những chiến mã Đột Quyết này còn chưa
hoàn toàn thuần phục, tính hoang dã nổi lên, thanh thế khiếp người, mấy vạn thớt
ngựa như thủy triều trào vào cửa thành, kỵ binh Đột Quyết ở hai bên tán loạn,
không ai dám chặn chúng lại.
- Phía trước chính là Ba Ngạn Hạo Đặc
rồi, Các huynh đệ đi theo ta.
Lâm Vãn Vinh quát một tiếng, vung roi
quất mạnh lên mông ngựa, chiến mã tung vó lao lên trước tiên, Hồ Bất Quy cùng
Cao Tù theo sát sau hắn. Mấy ngàn thớt khoái mã giống như tên rời cung, thanh
thế vô cùng, lao thẳng vào trong thành.
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét