Chương 494: Ngươi đã làm gì ta
Trời xanh, mây trắng nhẹ bay
Bên dưới ngựa chạy hăng say, rạng ngời
Vung roi vọng bốn phương trời
Muôn chim tung cánh rối bời cùng lên
(1)
Từng tiếng ca cao vút phá tan sự trữ
tình buổi sớm của thảo nguyên, lời ca tuyệt không hề êm tai, duy nhất đáng nói
là có chút hào tráng thôi.
Như bị tiếng ca đó cuốn hút, không biết
từ đâu có mấy chú chiền chiện thảo nguyên lướt tới, líu ríu bay lượn vòng quanh
một cách thích thú bên trên đoàn quân. Mặt trời mới mọc tỏa ánh hồng vạn trượng
chiếu lên khuôn mặt các tướng sĩ trẻ tuổi, hạt sương long lanh vương trên tóc,
trên mặt mỗi người, trông vô cùng thuần khiết.
Lâm Vãn Vinh cưỡi trên mình ngựa, cất
cao giọng hát, toàn là những bài hát kỳ quái mà người khác nghe không hiểu được,
đã thế cái mồm lại còn oang oang khiến người ta vừa nghe là biết. Năm nghìn tướng
sĩ hành quân chậm rãi, thấy vẻ nhàn nhã, nghe giọng cao vút mà chỉ hắn có, chẳng
ăn khớp với với khúc hát thì tất cả đều không khỏi mỉm cười… với cái giọng vỡ
chưa hết này mà cũng dám phô ra? Hắn lại còn ca hát không ngừng làm mọi người
vui vẻ cười vang, dần dần cũng bị hắn cảm nhiễm, bất giác giải thoát khỏi chiến
sự, khôi phục tâm tình hào sảng. Chúng nhân tâm trạng được thoải mái, những tiếng
cười nói vui vẻ vang lên không dứt. Tâm tình đó cảm nhiễm vào từng người, đại
thảo nguyên dường như trở thành ngôi nhà khác của bọn họ.
- Lâm huynh đệ hình như tâm tình hôm
nay không tệ, chẳng lẽ là đêm qua thành công rồi?
Lão Cao ngồi trên ngựa nghe Lâm Vãn
Vinh ngâm nga khúc hát, không hỏi hồ nghi mở miệng.
Hồ Bất Quy thận trọng nhìn về phía trước,
hạ thấp giọng nói:
- Thành công hay không thì ta không
bình, nhưng mà cái trình độ hát hò của tướng quân… thật không dám đề cao. Lão
Cao, ngươi lớn gan, có thể đi tới nói với tướng quân, các huynh đệ sắp cắm trại
ăn cơm rồi… có thể xin tướng quân dừng hát chốc lát được không?
- Ngươi dám áp đặt Lâm huynh đệ không?
Lão Cao cười nói:
- Hắn ca hát là đại biểu hắn có lòng
tin làm được chuyện lớn. Như vậy chúng ta mới có thể yên lòng… Nói thế chứ, khả
năng ca hát của Lâm huynh đệ thực là không ra sao cả. So với phấn đầu trong bát
đại hồ đồng kém quá xa. Nhưng mà cũng phải biết chấp nhận thôi, nghe phấn đầu
hát phải mất bạc. Còn nghe Lâm huynh đệ hát, không chừng còn kiếm được bạc. Ha
ha!
Hai tên cười xấu xa, xem như tự vỗ về
bản thân, nhất thời cũng rất vui vẻ.
Từ xa xa một kỵ sĩ phóng tới, vội vàng
dừng lại trước Lâm Vãn Vinh, đó chính là tên thám báo đêm qua phái đi. Vì để an
toàn, đêm qua trước khi tập kích Đạt Lan Trát, Lâm Vãn Vinh đã thương lượng với
Hồ Bất Quy, phái mấy lộ nhân mã tới tiền phương trinh sát, không ngờ có tin tức
trở về nhanh như vậy.
Thám báo quyệt mô hôi trên trán, gấp
giọng báo:
- Bẩm tướng quân. Ở tiền phương ngoài
ba trăm dặm phát hiện kỵ binh Hồ nhân.
- Ồ?!
Mắt Lâm Vãn Vinh lóe lên:
- Từ đâu tới? Có bao nhiêu người?
Hồ Bất Quy và Cao Tù vừa nghe thấy
phát hiện hành tung của Hồ nhân, sớm đã nhao tới. Chỉ nghe thám báo kia nói:
- Có tới hơn hai nghìn người, nhưng
không tới ba nghìn. Hiện giờ không có cách nào xác nhận những Hồ nhân này từ
đâu đến, nhưng theo thuộc hạ đoán rất có khả năng là nhân mã do bộ tộc Cáp Nhĩ
Hợp Lâm hoặc Ngạch Tể Nạp phái ra.
- Cáp Nhĩ Hợp Lâm và Ngạch Tể Nạp?
Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, gật đầu
nói:
- Có khả năng này. Các ngươi tìm được
vị trí của hai bộ tộc này hay chưa?
Thám báo kia mặt tỏ vẻ tiếc nuối lắc đầu:
- Bởi vì đám kỵ binh Đột Quyết này đột
nhiên xuất hiện nên thuộc hạ không dám tiến bừa lên, hiện giờ vẫn chưa có cách
nào xác nhận vị trí cụ thể của hai bộ tộc đó.
Tiểu đội thám báo chỉ có mười mấy người,
lại đột nhiên gặp phải lượng lớn kỵ binh địch nên chỉ có cách lựa chọn là tránh
đi thôi. Đây là chuyện không còn cách nào khác, Lâm Vãn Vinh nhìn Hồ Bất Quy
nói:
- Hồ đại ca, theo huynh thì hai nghìn
người này từ đâu tới?
Lão Hồ suy ngẫm một hồi rồi gật đầu
nói:
- Nhìn quanh Đạt Lan Trát thì bộ tộc vừa
có thể lưu đại đội nhân mã lại để trấn thủ, vừa có thể chi viện cho các bộ tộc
phụ cận thì chỉ có Cáp Nhĩ Hợp Lâm và Ngạch Tể Nạp là có thực lực như thế. Mạt
tướng cho rằng, ba nghìn nhân mã này trên thảo nguyên không đáng gọi là nhiều,
song tuyệt đối cũng chẳng phải ít. Nhất định là hai bộ tộc này được tin Đạt Lan
Trát gặp phải đột kích mới phái quân đi ngay trong đêm. Huynh đệ ở tiền phương
ngẫu nhiên gặp phải kỵ binh Hồ nhân, từ điểm này mạt tướng thấy có lẽ thám báo
của chúng ta đã tới được ngoại vi của hai bộ tộc này rồi. Lúc này nhất cử nhất
động của bọn họ cần phải cần thận, phòng ngừa bị người Đột Quyết phát giác.
Hồ Bất Quy phân tích có tình có lý,
Lâm Vãn Vinh gật đầu tán đồng:
- Hồ đại ca, vậy cứ theo phán đoán của
huynh, nếu như chúng ta không thay đổi phương hướng mà thẳng tiến như thế này
thì khi nào gặp được hơn hai nghìn Hồ nhân kia?
Lão Hồ bấm ngón tay tính toán thật
lâu, thận trọng đáp:
- Điều này rất khó nói, bởi vì người Đột
Quyết không biết chút gì về tình hình phía chúng ta và Đạt Lan Trát nên chúng hẳn
là không dám mạo hiểm tiến tới. Nếu như hai quân gặp nhau, nhanh nhất cũng phải
tối nay khi mặt trời xuống núi.
- Vậy thì cũng chẳng còn mấy canh giờ
nữa.
Lâm Vãn Vinh gật đầu:
- Bọn Đột Quyết này đến cũng rất
nhanh, nếu đi ngày đêm không dừng thì không sáng mai là có thể đuổi tới Đạt Lan
Trát rồi.
Hồ Bất Quy xua tay, cười rằng:
- Ngày đêm không dừng thì không có khả
năng đâu, cho dù là Hồ nhân chịu được thì chiến mã cũng chẳng chịu nổi. Hồ nhân
luôn có thói quen ngày đi đêm nghỉ là bởi vì ngựa Đột Quyết tuy chạy nhanh,
ngày có thể chạy tám trăm dặm nhưng kiểu hoạt động cường độ cao như thế cũng
tiêu hao thể lực của nó cực lớn, chỉ dựa vào cỏ dại trên thảo nguyên A Lạp Thiện
thôi thì còn lâu mới đủ, mỗi đêm đều phải bổ sung lương thảo và nước uống cho
chiến mã.
Lâm Vãn Vinh khẽ ồ lên, hai mắt nheo lại,
không biết là đang nghĩ cái gì.
Cao Tù ở một bên nghe hai người nói
chuyện nửa ngày, không nhịn được, nói xen vào:
- Có thể một lúc bỏ ra gần ba nghìn
người, bộ tộc nào mà lại có vốn lớn thế? Ta đoán rằng đại bản doanh của chúng
nhất định rỗng rồi, vừa lúc cho chúng ta đi phóng hỏa cướp phá.
Lão Cao theo ta cũng không ít nữa, sao
trí lực một chút cũng chẳng tiến bộ chứ? Lâm Vãn Vinh mìm cười lắc đầu:
- Cao đại ca, nếu huynh nghĩ như thế,
vậy chỉ sợ rằng trúng kế rồi.
- Trúng kế?!
Mắt Cao Tù tức thì trố ra:
- Vì sao?
Cái tên khốn này khi rảnh chỉ biết
nghiên cứu xuân cung họa sách, không biết kiếm chút thời gian học tập binh thư,
Lâm Vãn Vinh mặt đầy vẻ ngán ngẩm. Nhưng Hồ Bất Quy lại cười trả lời:
- Cao huynh đệ, ngươi quá xem thường Hồ
nhân rồi. Nếu như chúng ta không đoán sai, ba nghìn quân này hẳn là liên quân của
hai bộ tộc Cáp Nhĩ Hợp Lâm và Ngạch Tể Nạp.
- Liên quân?
- Không sai!
Hồ Bất Quy nghiêm chỉnh gật đầu:
- Cao huynh đệ, thử nghĩ chút đi, nếu
như ngươi là thống lĩnh Hồ nhân, trên vai gánh trách nhiệm bảo vệ bộ tộc, lại
còn phải chi viện cho người khác… ngươi sẽ phái ra mấy thành nhân mã?
- Tối đa không quá ba thành!
Cao Tù kiên định đáp.
- Đúng là vậy đấy! Ngạch Tể Nạp và Cáp
Nhĩ Hợp Lâm, bất kỳ bộ tộc nào, nếu muốn phái ra ba nghìn nhân mã chi viện Đạt
Lan Trát thì đều phải có tám nghìn tới một vạn tráng đinh. Hồ nhân đã xuất toàn
quân công kích hẻm núi Hạ Lan, bộ tộc nào còn có thể lưu lại hơn một vạn tráng
đinh? Đây là việc không thể nào. Vì thế, hơn hai người ngàn người này nhất định
là liên quân của hai bộ tộc đó. Theo ta phỏng đoán, trong đại doanh của Ngạch Tể
Nạp và Cáp Nhĩ Hợp Lâm, mỗi bên phải có ít nhất bốn nhìn kỵ binh Hồ nhân. Nếu
nghĩ tập kích dễ dàng như Đạt Lan Trát, chỉ sợ không thành được.
Lão Cao thở dài, có chút chẳng đành.
Phân tích như vậy lão Cao hoàn toàn hiểu
ra, đúng như Hồ Bất Quy nói, Hồ nhân chẳng phải kẻ ngu. Sao có thể phạm phải
cùng một loại sai lầm như Đạt Lan Trát lần thứ hai được?
- Vậy giờ phải làm sao? Rốt cuộc là
đánh hay là không?
Cao Tù mặt đầy bực bội, có chút chần
chừ, đưa ánh mắt trông đợi nhìn Lâm Vãn Vinh, đợi đưa ra chủ ý.
Lâm Vãn Vinh nhắm mắt lại, tập trung
suy nghĩ. Từ phân tích của Hồ Bất Quy có thể thấy, dù là Ngạch Tể Nạp hay là
Cáp Nhĩ Hợp Lâm, quy mô và nhân số đều hơn Đạt Lan Trát nhiều lần. Nếu như cố tấn
công thì với năm nghìn nhân mã sẽ không thể chiếm được ưu thế tuyệt đối. Cho dù
có phá được bộ tộc của Hồ nhân, thì cũng sẽ tổn thất thê thảm. Mà dưới tình huống
không có viện binh bổ sung, năm nghìn tướng sĩ này là bảo bối quý giá, còn có
việc quan trọng hơn đợi bọn họ đi làm, tuyệt không thể hi sinh vô ích. Nhưng nếu
đi đường vòng đến vương đình của Hồ nhân thì Y Ngô là nơi buộc phải qua. Cho dù
không giải quyết Cáp Nhĩ Hợp Lâm thì cũng phải hạ được bộ tộc Ngạch Tể Nạp sát
cạnh Y Ngô.
Hắn trầm tư hồi lâu, chợt nhướng mày
lên. Mắt hiện lóe lên vẻ quyết liệt, phất mạnh tay:
- Đánh, đương nhiên phải đánh! Hồ đại
ca, dặn dò huynh đệ tiền phương gia tăng giới bị, kịp thời báo cáo hành tung
chi viện của Hồ nhân.
- Lâm huynh đệ, ý ngươi chẳng lẽ trước
tiên muốn làm thịt hai nghìn năm trăm người này.
Cao Tù mừng rỡ nói:
Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, thần sắc
nghiêm túc. Hồ Bất Quy cau mày nói:
- Muốn làm thịt bọn chúng sợ là không
dễ đâu. Hôm qua chúng ta tập kích Đạt Lan Trát có thể đánh một trận là thắng vì
Hồ nhân không hề phát giác, thêm vào nữa bọn chúng có đàn bà trẻ con liên lụy
nên mới bị chúng ta dễ dàng tiêu diệt. Nhưng hai nghìn Hồ nhân này là quân cơ động,
muốn lặng lẽ bao vậy được bọn chúng thì rất khó. Một khi chúng ta lộ chỗ hở bị
bọn chúng phát giác, chúng có thể quay đầu bỏ chạy, trên đại thảo nguyên mênh
mông này, nếu Hồ nhân muốn chạy thì không ai cản nổi. Cho nên, thủ lĩnh của hai
bộ tộc này mới dám lớn gan phái bọn chúng đi chi viện cho Đạt Lan Trát.
Suy nghĩ của lão Hồ không phải không
có đạo lý, Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Hồ đại ca nói rất đúng. Nếu như người
Đột Quyết muốn chạy, đương nhiên là không ai ngăn nổi, nhưng mà nếu người Đột
Quyết không có ngựa, huynh nói bọn chúng còn chạy nổi không?
- Người Đột Quyết không có ngựa, vậy
cũng giống với hổ bị rút răng, tất nhiên là chạy không nổi… nhưng sao người Đột
Quyết lại không có ngựa chứ?
Hồ Bất Quy không hiểu hỏi lại.
Lâm Vãn Vinh cười thần bí:
- Hồ đại ca, huynh đã nói rồi đấy
thôi, ngựa Đột Quyết có thể ngày đi nghìn dặm, nhưng, cần đảm bảo về lương thảo
và nước uống…
- Đúng là như thế.
Lão Hồ vội gật đầu.
Lâm Vãn Vinh cười âm hiểm vỗ vai Cao
Tù:
- Rất tốt, rất tốt! Tới lúc Cao đại ca
anh dũng vô địch của chúng ta xuất mã rồi.
Sau khi đem công việc dặn dò rõ ràng,
Lâm Vãn Vinh mới có thời gian đi thăm Lý Vũ Lăng. Ngọc Già bị hắn trói ở bên
xe, làm xa phu tạm thời, trong lòng càng thêm oán hận, khi nhìn thấy hắn chỉ hừ
lạnh rồi quay đầu đi.
- Tới lúc chữa bệnh rồi, xin mời thần
y theo ta nào!
Lâm Vãn Vinh cười, cởi thừng trên người
nàng rồi vào xe trước. Khí sắc của Lý Vũ Lăng có chuyển biến tốt một cách rõ
ràng, hô hấp dần dần bình ổn, ngoại thương ở ngực đã bắt đầu lên da non, Nguyệt
Nha Nhi dùng thuốc quả nhiên hiệu nghiệm phi phàm.
Ngọc Già cũng leo lên xe, trên cánh
thay trắng thấy rõ hai vết tím, Lâm Vãn Vinh nhìn chăm chú vào tay nàng nói:
- Ấy, thần y bị thương rồi. Để ta cho
nàng chút thuốc nhé.
- Không nhọc Oa Lão Công lo lắng.
Thiếu nữ Đột Quyết mặt lạnh lùng, bắt
đầu kiểm tra thương thế của Lý Vũ Lăng. Việc quan hệ tới tính mạng của Lý Vũ
Lăng, Lâm Vãn Vinh không dám sơ xuất, nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Nguyệt Nha
Nhi, xem phản ứng của nàng.
Bắt mạch Lỹ Vũ Lăng xong, lật mắt hắn
lên nhìn rồi cẩn thận xem khắp vết thương một lượt, Ngọc Già giơ tay nói, lạnh
nhạt:
- Không sao!
Chỉ hai chữ thế thôi à? Quá ít rồi!
Lâm Vãn Vinh khẩn trương đang muốn hỏi thêm, thiếu nữ Đột Quyết lãnh đạm nói:
- … ngươi không cần hỏi nữa, ta chỉ có
thể nói cho ngươi tình hình của hắn đang dần chuyển biến tốt, còn về khi nào mới
có thể tình lại, ta cũng không biết.
Nàng ta là tù binh, nhưng cũng là thấy
thuốc, Lâm Vãn Vinh có gấp cũng chẳng có cách gì, may là Lý Vũ Lăng dù tạm thời
vẫn chưa tỉnh lại nhưng thương thế chuyển biến tốt thì ai cũng thấy. Cuối cùng
sẽ có một ngày, hắn nhảy nhót xuất hiện trước mặt mọi người, Lâm Vãn Vinh vững
tin vào điều này.
Đưa Ngọc Già quay trở ra, đang muốn nhảy
xuống thì nàng ngồi lại trên càng xe, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Kẻ cướp, ta muốn hỏi ngươi một việc.
- Có thể đừng tùy tiện cấp ngoại hiệu
cho ta không?
Lâm Vãn Vinh quay đầu lại, mặt đầy bực
bội:
- Nàng gọi tên Đột Quyết của ta không
phải tốt hơn sao?
Ngọc Già nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiến
răng nói:
- Đêm ngày hôm qua, rõ ràng là ta ngủ
trên mặt cỏ, sao khi sáng tỉnh lại, thì nằm trên... trên…
Gò má nàng phớt hồng, câu phía sau
không nói hết, trong mắt đã bừng lửa giận:
- Ngươi… ngươi, rốt cuộc đã làm gì ta?
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét