Chương 498: Dạy người diễn kịch
- Diễn viên là gì?
Thiếu nữ Đột Quyết vừa xấu hổ vừa mơ hồ
nhìn hắn:
- Ngươi đang nói gì vậy, ta không hiểu!
Lâm Vãn Vinh không nhanh không chậm lắc
đầu, mỉm cười nói:
- Một diễn viên giỏi không chỉ phải học
phân biệt thời gian địa điểm, hơn nữa càng phải biết khống chế ánh mắt của bản
thân. Khi nàng nói yêu một người, thì ánh mắt đó nhất định phải thâm tình nóng
bỏng. Nàng phải biết rằng, mỗi lần nàng đảo mắt qua lại đều có nghĩa là nàng
không chân thành như giấu diếm điều gì đó, chính vì vậy đã tổn hại chí mạng tới
diễn xuất của nàng… nàng nhìn ta đây….
Ngọc Già bất giác quay đầu lại, chỉ thấy
trên mặt tên cướp Đại Hoa mang nét cười, chăm chú nhìn thẳng vào mình! Con mắt
hắn trong như nước, con ngươi màu đen phản chiếu một bóng hình xinh đẹp. Dáng vẻ
cử chỉ tự nhiên giống như gió nhẹ phất qua gò má, vừa thâm tình vừa chân thực.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Ngọc Già trở nên hoảng loạn, có thể
nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập thình thịch.
- Ta đang dạy nàng diễn kịch!
Lâm Vãn Vinh nhìn chăm chú vào khuôn mặt
xinh đẹp của nàng, nghiêm túc nói:
- Khi nàng đối diện với người mình
thích, phải biểu đạt tình cảm, nàng có thể kích động, có thể run giọng. Nhưng
ánh mắt nhất quyết phải kiên định, chân thật, làm hắn cảm thấy thâm tình như biển
của nàng, đó là chân thành, không gì so được… ví dụ như ta bây giờ đây này …
Ánh trăng trải khắp, lặng lẽ chiếu lên
khung cửa, trên thảo nguyên yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy được hơi thở của
cỏ xanh. Tên cướp mỉm cười nhìn nàng, âm thanh êm ái như bùa chú thôi miên.
Khuôn mặt hai người gần trong gang tấc,
bốn mắt nhìn nhau, ngay cả nhịp thở cũng như tan vào nhau! Nhìn đôi mắt “chứa đầy
thâm tình” của hắn, hơi thở của thiếu nữ Đột Quyết như ngừng lại. Bầu ngực nhấp
nhô từng trận, nàng vội quay đầu đi, gò má đỏ lựng tức giận nói:
- Tên kẻ cướp vô sỉ, không được dùng
ma pháp với ta! Ta sẽ không khất phục đâu!
- Ma pháp?
Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
- Ngọc Già tiểu thư, nàng quá đề cao
ta rồi! Ngược lại, trên đường đi nàng thi triển ma pháp giống như vậy với ta,
ta đếm không hết nữa rồi!
- Ta không thèm!
Ngọc Già nhỏ giọng hậm hực, âm thanh yếu
ớt vô cùng.
Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng, ánh mắt sáng
quắc, mìm cười nhìn nàng! Ngọc Già bị hắn nhìn tới rợn người, gò má như ráng
chiều, vội quay đầu đi, nhỏ giọng gắt:
- Tên cướp hèn hạ, ngươi nhìn ta làm
cái gì?
Tội danh “kẻ cướp” của ta xem ta không
gột sạch nổi rồi. Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười khổ, vỗ lên đầu Ngọc Già:
- Lại phải quay về câu nói cũ kia, tiểu
muội muội, làm người phải thuần khiết một chút mới được.
- Ta có thuần khiết hay không cũng
không cần người lo!
Thiếu nữ Đột Quyết cười lạnh giễu cợt
ngược trở lại:
- Luôn mồm nói là ta diễn trò. Theo ta
thấy, ngươi mới là người giỏi diễn trò nhất! Ngươi còn sống là đang diễn trò rồi!
Phì, tên kẻ cướp vô sỉ, Oa lão công vô sỉ.
Thấy Nguyệt Nha Nhi căm phẫn, to giọng
mắng chửi, so với khi nàng ta xảo trá mê hoặc lại có một phong vị khác biệt!
Lâm Vãn Vinh cười lớn:
- Ngọc Già cô nương, không ngờ nàng sớm
như vậy đã nhìn xuyên qua bản chất của ta. Nàng nói không sai, cuộc sống của ta
vốn là một trò chơi! Đáng tiếc, nàng vĩnh viết không hiểu được!
Hắn cảm khái than một tiếng, trong nụ
cười có chút cô tịch.
- Đóng kịch!
Nhìn dáng vẻ của tên cướp, Ngọc Già cảm
thấy rất không vừa mắt, cúi đầu xuống khẽ chửi!
Trong lều nhất thời chìm trong sự yên
tĩnh, cả hai người đều không nói chuyện nữa! Ánh trăng bạc chiếu vào trong
phòng ánh lên vẻ lạnh lẽo cô tịch.
Ngọc Già vốn muốn mặc xác hắn, thế
nhưng trong căn lều chỉ có hai người. Có một người ở bên cạnh, dù thế nào nàng
cũng không ngủ được! Khẽ nhướng mắt lên nhìn, thấy tên cướp kia không biết đã
ngồi xuống từ bao giờ. Trong tay không biết từ đâu lấy ra một lá thư, hắn mỉm
cười nhìn lá thư trong tay, ngây ra như xuất thần! Ánh trăng chiếu vào phong
thư, từ xa xa nhìn lại, trên thư vẽ một nữ tử thân thể duyên dáng, hoặc động hoặc
tĩnh, hoặc cười hoặc lo, xinh đẹp lạ thường! Tên cướp quyến luyến không rời vuốt
ve phong thư, trong mắt hiện vẻ dâm dục, nước dãi nhỏ dài chảy xuống.
Thiếu nữ Đột Quyết phì một tiếng,
khinh miệt nói:
- Đúng là vô sỉ hạ lưu, không biết
ngươi trộm được tranh vẽ của nữ tử nhà người ta ở đâu?
- Tiểu muội muội để ý hơi bị nhiều đấy!
Ta ngắm hình lão bà của ta một chút cũng không được hay sao?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc mấy tiếng, cất
bức thư vào trong lòng. Rồi lại tiện tay lấy ra tấm lụa dính máu, chậm rãi mở
ra, xua xua trước mặt Ngọc Già.
Nguyệt Nha Nhi nhìn tới ngẩn ra, tức
thì tái mặt:
- Đây, đây là hình của ta. Ngươi có được
từ đâu?
Lâm Vãn Vinh chớp mắt trêu đùa, chậm
rãi thu tấm khăn lại:
- Lấy được ở đâu nàng không cần để ý.
Ta chỉ tới thay người khác chuyển cho nàng một lời … Ngọc Già tiểu thư, tộc
nhân của nàng rất nhớ nàng! Bọn họ đều muốn biết, khi nào nàng mới có thể trở về
vương đình Đột Quyết?
Nguyệt Nha Nhi bóp chặt nắm đấm, hít
sâu mấy hơi, bình tĩnh nói:
- Tên Đại Hoa vô sỉ, ngươi đừng có mơ
thu được điều gì từ miệng của ta. Ngọc Già tuyệt không khuất phục ác lang!
- Nàng không trả lời… chẳng lẽ ta
không biết đoán sao?
Lâm Vãn Vinh xua tay không thèm để ý,
cười nói:
- Từ vương đình tới, lại có học vấn,
xinh đẹp, còn có họa sư vẽ tranh cho nàng, thân phận nhất định là không kém,
không phải công chúa thì là đạt đạt gì đó, ta nói có đúng không?
Mắt Ngọc Già vẫn bình tĩnh như nước,
khóe miệng nhếch lên một tia trào phúng:
- Ngươi không phải là người thông minh
nhất Đại Hoa sao? Ngay cà đường vân trong lòng bàn tay đều có thể đếm rõ, còn
phải tới hỏi ta làm gì?
Sự kiên định và ngoan cường của Nguyệt
Nha Nhi, Lâm Vãn Vinh sớm đã được lãnh giáo vài lần rồi. Thấy thần sắc nàng
bình thản, không chút thay đổi, trong lời nói không có kẽ hở nào. Không hề cảm
thấy ngạc nhiên, hắn gật đầu cười nói:
- Không vội, không vội! Dù sao ngày
tháng còn dài, ta có thời gian! Chúng ta có thể từ từ kéo dài, không chừng kéo
dài tới khi biển cạn đá mòn, rất nhiều ngày đó…
Hắn đưa tấm lụa vào tay Nguyệt Nha
Nhi:
- Cái này trả cho nàng !
- Trả cho ta?
Ngọc Già sửng sốt nhìn hắn:
- Trả cho ta thật sao? Ngươi mà cũng
biết tốt bụng như thế?
- Không trả cho nàng thì làm gì?
Lâm Vãn Vinh thở dài sườn sượt:
- Để ở trong tay ta, nàng nhất định sẽ
cho là ta mang lòng bất lương, muốn khinh nhờn nàng! Cứ trả lại cho nàng, ta lại
tự do thoải mái.
Khuôn mặt Nguyệt Nha Nhi đỏ bừng, cúi
đầu xuống, nắm chặt tấm khăn lụa trong tay.
Bộ dạng ngây thơ đáng yêu của thiếu nữ
Đột Quyệt này còn có chút mê hoặc! Lâm Vãn Vinh lắc đầu, khẽ vỗ lên đầu nàng mấy
cái:
- Muộn rồi, ta phải ra ngoài làm việc,
nàng ngủ sớm đi! Nhớ đếm vân tay nhé, xem xem nàng có bao nhiêu bi thương, có
bao nhiêu vui vẻ, cả đời người chỉ có chút việc đó thôi… Này, nàng nhìn ta chằm
chằm như vậy làm gì?
Ngọc già mấy máy môi mấy lần, cuối
cùng hừ một tiếng, nói khẽ:
- Ta nhìn xem có phải ngươi đang diễn
trò không, vân tay thật sực có tác dụng như vậy sao?
- Chớ nên hoài nghi! Bỏ đi ít tâm tư,
thêm vào chút chân thành!
Lâm Vãn Vinh hờ hững nói:
- Từ góc độ phân tích mà nói, trừ khác
biệt về dân tộc, ta và nàng không có khác biệt về bản chất.
Ngọc Già suy nghĩ hồi lâu, thấy trong
lời này của hắn hàm chứa rất nhiều ý nghĩa. Chính mình tự cho là thông minh, nhất
thời cũng không có cách nào lĩnh hội được! Thấy hắn cất bước đi ra ngoài, nàng
do dự một chút, cuối cùng cũng cất tiếng gọi khẽ:
- Oa lão công…
- Gì?
Tên cướp quay đầu lại:
- Ta thích nhất là nghe nàng gọi tên của
ta. Nguyệt Nha Nhi muội muội gọi ta làm gì thế?
Cái tên này đổi mặt so với lật sách
còn nhanh hơn! Nguyệt Nha Nhi nghiến răng, nghiêm mặt nói:
- Nếu thật sự ngươi muốn học tiếng Đột
Quyết, ta chấp nhận dạy ngươi. Hơn nữa, còn đảm bảo so với khẩu âm ngắc ngứ của
thuộc hạ ngươi còn hơn trăm lần.
- Cám ơn nhé!
Lâm Vãn Vinh chẳng thèm quay đầu lại
phất tay:
- Nàng cũng biết đó, ta là người biết
diễn trò, đừng nên quá coi lời của ta là thật… ta chẳng chút hứng thú với văn tự
và nữ nhân Đột Quyết!
- Bộp!!!
Một tiếng động xuất hiện phía sau
lưng, vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng làm Lâm Vãn Vinh cũng giật bắt mình! Hắn
quay đầu lại, chỉ thấy bức tranh của Nguyệt Nha Nhi ném vào đằng sau mình, Ngọc
Già nằm trên giường mắt chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo, khuôn mặt tựa như băng!
Hai tay nàng ta bị trói với nhau mà
còn có thể ném tranh đi xa như vậy? Lâm Vãn Vinh trợn mắt há mồm! Ngọc Già phẫn
nộ nhìn hắn, mắt không hề chớp, hàng mi dài dưới ánh trăng như yên vũ tháng ba.
Diễn trò! Nhất định là đang diễn trò!
Lâm Vãn Vinh run lên từ tận đáy lòng, rồi lủi nhanh ra khỏi lều.
Bước chân hắn rất nhanh, vừa mới vén
rèm lên. Cảm thấy ở cửa dựng hai tòa núi lớn, nhất thời tránh không kịp, đụng
thẳng vào! “Ối” Tiếng kêu vang lên, hai thân thể hùng tráng ngã phịch xuống đất,
rên đau không ngớt.
- Cao đại ca, Hồ đại ca. Các huynh làm
gì thế!
Nhìn hai tên nằm lăn ra, Lâm Vãn Vinh
vừa bực mình lại buồn cười.
Cao Tù xoa mômg đứng đậy, cười nịnh:
- Không có gì, không có gì đâu. Trời
đêm đẹp quá, ta ngủ không được nên hẹn lão Hồ ra ngoài tâm sự, có phải thế
không lão Hồ!
Hắn lén đưa mắt liếc lão Hồ mấy cái. Hồ
Bất Quy đỏ mặt lên, vội lau mồ hôi lạnh trên trán:
- Đúng, đúng, tâm sự ấy mà!
- Ồ, trời đêm vắng lặng, lại tới cửa lều
người ta tâm sự…
Lâm Vãn Vinh gật đầu choàng tỉnh, miệng
cười mặt không cười nói:
- Hai vị đại ca thật có hứng thú…
Lâm huynh đệ là nhân vật gì chứ, là
lão tổ tông thành tinh rồi! Cao Tù tự biết không dấu được hắn, vội cười nói:
- Thật ra tâm sự là thứ yếu thôi,
chúng ta chủ yếu là muốn nghe Lâm huynh đệ đại triển hùng uy, chinh phục Nguyệt
Nha Nhi như thế nào!
- Đúng, đúng đấy, lão Cao nói không
sai, chúng ta tới là để nghe trộm!
Lão Hồ mộc mạc không ngừng bổ xung!
- Á, à, té ra là tới nghe trộm!
Lâm Vãn Vinh nhe răng nói:
- Vậy hai vị đại ca nghe được gì rồi.
Cao Tù cười dâm nói:
- So với dự đoán còn kịch liệt hơn,
Lâm huynh đệ hổ uy mười phần, thủ đoạn đúng là cao minh vạn phần, khiến người
ta mắc câu còn không biết! Quả nhiên là tình cảm làm chủ, dùng sức là phụ, bội
phục bội phục!
- Cái gì mà mắc câu với không mắc câu.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Cao huynh đệ nghĩ ta thành cái gì rồi,
làm người phải thuần khiết đấy!
Cao Tù ừm một tiếng, thần sắc vô cùng
trịnh trọng:
- Thuần khiết cũng có thể chế ngự ngựa
dữ, đổi lại là trước đây ta tuyệt đối không tin, nhưng đêm nay tới đây nghe trộm
xong ta mới choàng tỉnh, phàm là Lâm huynh đệ xuất mã, thì thuần khiết cũng có
thể biến thành dâm, mà dâm cũng có thể biến thành thuần! Một phen thảo luận về
diễn trò của Lâm huynh đệ đêm nay, thật làm người ta phẫn nộ… à, không phải là,
ngạc nhiên tán thưởng! Kỹ xảo cao siêu, có thể nói là bốn lạng đẩy ngàn cân, chỗ
nào cũng khéo léo tinh thâm không để lại dấu vết, ngay cả Nguyệt Nha Nhi đang
diễn trò với Lâm huynh đệ đây lại tự mình lạc vào tròng còn không biết! Chính
là, muốn khống chế người, bị người khống chế! Đáng cười, đáng than! Chỉ có Lâm
huynh đệ tiêu sái tự nhiên, nhìn như không chút diễn trò, nhưng đều là diễn
trò, đúng là xứng với chữ cao minh!
Diễn trò với không diễn trò gì chứ?
Lão Cao vòng qua vòng lại, làm cho Hồ Bất Quy chóng cả mặt! Lâm Vãn Vinh cười
nói:
- Cao đại ca tưởng tượng quá nhiều rồi,
đệ đâu phải là người âm hiểm như thế! Nhưng có điều người khác muốn làm gì với
đệ, đệ sẽ đáp trả y hệt, vô tâm, chỉ là vô tâm thôi.
Đợi hai người dứt cười, Hồ Bất Quy mới
nói:
- Tướng quân, mấy lộ thám báo trước đó
phái tới Cáp Nhi Hợp Lâm và Ngạch Tế Nạp vừa truyền tin trở về. Bọn chúng đã
tìm được chỗ của hai bộ lạc này! Quả nhiên không ngoài dự kiến, người Hồ ở hai
nơi này đều giữ lại phần lớn binh lực, tới hơn bốn nghìn tráng đinh.
Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, gật đầu
nói:
- Bọn chúng hiện giờ hẳn đang đợi tin
tức của Tá Tán và Tác Lan Khả, nhất thời sẽ không tùy tiện hành động!
Cao Tù nhíu mày nói:
- Nếu vậy thì khó rồi, nếu bọn chúng rụt
lại, vậy hơn bốn nghìn tráng đinh thủ ở Ngạch Tể Nạp, nếu chúng ta muốn cố vượt
qua chỗ này để tiến vào Y Ngô, chỉ sợ là sẽ thương vong sẽ rất lớn, được không
bằng mất.
Chẳng mấy khi lão Cao thông minh được
một chút. Hồ Bất Quy gật đầu tán đồng! Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Cao đại ca không cần lo, cái gọi là
điểm mạnh của lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, chính là không có ràng buộc
nào. Muốn đánh là đánh, muốn chạy là chạy, không ai biết được mục đích tiếp
theo của chúng ta ở đâu, thảo nguyên lớn như vậy, chúng ta có thể chạy rất xa.
Có thể nói, quyền chủ động hoàn toàn nắm trong tay chúng ta! Còn người Hồ phải
bảo vệ bộ lạc, chỉ đành chờ bị ăn đòn, đây không phải là tính cách của bọn
chúng! Chỉ cần chúng ta dùng chút thủ đoạn thì việc đánh hạ Ngạch Tế Nạp không
phải là vấn đề! Nói thật, hiện giờ việc ta lo lắng nhất, ngược lại không phải ở
thảo nguyên…
Không phải ở thảo nguyên? Hồ Bất Quy hỏi:
- Ý tướng quân là nói về Từ quân sư?
Lâm Vãn Vinh gật đầu, thở dài:
- Thâm nhập thảo nguyên, mặc dù đánh
thống khoái, nhưng chúng ta bị ngăn cách liên lạc với thế giới bên ngoài. Bị
cách biệt hoàn toàn! Núi Hạ Lan ra sao? Từ tiểu thư thế nào? Nàng có nhận được
tin ta truyền cho nàng hay không? Tất cả đều mù mịt. Đây mới là thống khổ lớn
nhất của chúng ta!
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét