Chương
502: Ai là thần tiên tỷ tỷ của ngươi?
“Trúng châm?” Lâm Vãn Vinh sờ lên mông, nghiến
răng rút cái thứ lạnh lẽo đó ra, hơi lạnh âm thầm thấu qua lòng bàn tay, cây
ngân châm lóe lên ánh sáng băng giá trong trời đêm.
“Ngân
châm đã lâu không thấy! Mũi châm tuy lạnh nhưng lại làm lòng người ấm áp!” Lâm
Vãn Vinh như vớ được báu vật nhảy cẫng lên, nhìn khắp bốn phía, vô cùng sung sướng
gào lớn:
- Ninh
tiên tử, thần tiên tỷ tỷ, tỷ ở đâu?
Bốn phía
vắng lặng, ngoại trừ tiếng thở của các tướng sĩ, không nghe được bất kỳ gì khác
thường. Tất cả mọi người đều không hiểu nhìn hắn: “Trúng châm còn vui sướng như
thế, vừa là tiên tử lại vừa tỷ tỷ, có phải Lâm tướng quân điên mất rồi không?!”
Thấy ánh
mắt kinh ngạc của tướng sĩ, Lâm Vãn Vinh cũng chẳng để ý, biết rằng rất có khả
năng Ninh Vũ Tích vẫn làm bạn trên đường, nỗi vui mừng và cảm động trào lên
trong lòng, hắn xua tay hét tướng lên:
- Ta biết
tỷ ở đây, từ khi rời khỏi phủ Hưng Khánh đã biết rồi. Thần tiên tỷ tỷ, ta rất
nhớ tỷ, tỷ ra gặp ta đi, ra gặp ta đi!
Bước chân
của hắn lảo rảo không ngừng, liên tục xuyên qua những căn lều, tìm kiếm bóng
dáng của Ninh Vũ Tích, dáng vẻ tha thiết lại điên cuồng. Chúng tướng sĩ nhìn chủ
soái, tuy hoang mang nhưng lại có cả sự kính phục: “Biểu lộ nỗi nhớ nhung với
thần tiên tỷ tỷ trước bao nhiêu người như vậy, lòng mong mỏi của tướng quân quả
nhiên không tầm thường!”
Khắp đường
đi, cơ hồ tìm tất cả các căn lều, ngay cả bầy chiến mã cũng đã soát một lượt, vẫn
không nhìn thấy bóng dáng Ninh Vũ Tích. Nắm lấy cây ngân châm băng giá, Lâm Vãn
Vinh không khỏi bối rối:
“Thần
tiên tỷ tỷ có ý gì đây? Khi ở phủ Hưng Khanh cứu ta, nàng không muốn hiện thân
còn có lý do của nó, nhưng hiện giờ tiến vào đại thảo nguyên mênh mông, cơ hồ
đã thoát khỏi tầm mắt của tất cả mọi người, vì sao nàng còn không chịu gặp ta
chứ? Nếu đã không muốn gặp ta. Vì sao nàng lại bắn ta một châm, thế này không
phải rõ ràng là khiêu khích ta sao?”
Tất cả
nghi vấn cứ rối bời trong dạ, đi lung tung trong quân doanh mấy vòng, vẫn không
tìm thấy bóng dáng Ninh Vũ Tích, hắn buồn bã thất vọng, nhất thời không còn hứng
thú với bất kỳ chuyện gì nữa, gặm miếng lương khô vô vị, ấm ức quay trở về
trong lều.
Vừa tiến
vào bên trong, liền thấy một người nằm trên mặt đất như khúc gỗ, toàn thân trên
dưới từ đầu cho tới chân đều bị dây thừng quấn chặt như một bó giò. Ngay cả
khuôn mặt cũng bị che mất, trong miệng nhét vải vụn, đang ra sức vùng vẫy. Hai
chân không ngừng đá ra, nhưng chẳng kêu lên được một tiếng. Chỉ có bộ ngực đầy
đặn liên tục nhấp nhô kia, chứng minh đó là một nữ tử.
- Cô là
ai?
Lâm Vãn
Vinh giật bắn mình, bất giác lùi ra mấy bước, vội vã hỏi.
Nữ tử bị
bó thành bó giò kia nghe thấy giọng của hắn, càng vùng vẫy dữ hơn, cố sức kêu ư
ử, Lâm Vãn Vinh nghĩ một chút rồi nhỏ giọng hỏi:
- Nàng là
Nguyệt Nha Nhi?
“Bó giò”
trên mặt đất cố sức vặn vẹo, vẽ ra làn sóng kỳ lạ, xem hình dáng, tựa như là
đang gật đầu.
Lâm Vãn
Vinh kêu lên một tiếng, vỗ mạnh lên trán: “Ta ngốc thế! Nữ nhân ở trong lều của
ta, trừ Ngọc Già ra còn có thể là ai? Không biết vị huynh đệ nào ra tay, trói
nha đầu này chặt quá, nhìn qua còn tưởng rằng người gỗ.”
- Đừng hoảng,
đừng hoảng…! Ta nới lỏng ra cho nàng ngay đây.
Lâm Vãn
Vinh nhịn cười đi tới, chậm rãi ngồi xuống, cởi dây thừng trên người cho nàng.
Dây thừng trên người Ngọc Già không biết là buộc như thế nào, cơ quan trùng
trùng, cứ cách không xa lại có một nút thắt khó gỡ, Lâm Vãn Vinh phí hết sức
chín trâu hai hổ mới cởi được dây thừng trên đầu nàng ra, mồ hôi lạnh nhỏ tong
tong.
Trên
khuôn mặt trắng nõn nà của Ngọc Già, nổi lên mấy đường vằn hồng nhạt, mặt nàng
tím ngắt, đôi mắt lam lóe lên ánh lệ khuất nhục.
Vừa rút vải
vụn trong miệng nàng ra, Ngọc Già rên lên một tiếng, hai vai khẽ run rẩy, hai
hàng nước mắt chạy dọc xuống theo gò má. Thiếu nữ Đột Quyết này vô cùng kiên cường,
quay người đi khóc, không để Lâm VãnVinh nhìn thấy khuôn mặt của mình, chỉ có
đôi vai không ngừng run lên kia, cho thấy rõ tâm tình lúc này của nàng, đã chịu
sự ấm ức và vũ nhục sâu sắc.
Dây thừng
này buộc thật có trình độ, vừa nhìn đã biết ngay là tay lão luyện quen trị người
rồi, trong quân của ta không ngờ còn ẩn nhân tài như thế, thật là ngoài dự liệu.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Ngọc
Già tiểu thư, điều này, vì là tù binh nên có chịu chút ấm ức cũng là khó tránh
khỏi. Huynh đệ của ta hạ thủ tuy có độc ác một chút, nhưng mà cũng không làm
nàng bị sao cả, nàng cũng đừng quá thương tâm nữa.
Ngọc Già
quay đầu lại, trong mắt lóe lên ánh lệ khuất nhục, nghiến răng nói:
- Ngươi
là tên cướp xảo trá, đừng có giả từ bi trước mặt ta. Nếu như không phải ngươi
phái nữ nhân đó tới, sao ta bị vũ nhục như thế.
- Nữ
nhân?
Lâm Vãn
Vinh ngẩn ra, lắc đầu như bát lãng cổ*:
- Ngọc
Già cô nương, nàng đừng có nói đùa nữa. Đám cô quân chúng ta xâm nhập vào thảo
nguyên, còn mang theo nữ nhân làm gì! Trong năm nghìn người này đều là đàn ông
cả, đừng nói tới nữ nhân, ngay cả một con gián cái cũng chẳng tìm thấy! Sao ta
có thể phái nữ nhân tới trói nàng… muốn trói thì cũng là tự ta ra tay!
(*Bát
lãng cổ: là cái trống buộc giây có 2 quả lắc 2 bên.)
Thấy vẻ
thực thà của hắn, không giống nói dối, Ngọc Già suy xét lại hành động trước đây
của hắn, tên Oa Lão Công này vô sĩ dâm đãng hạ lưu, nhưng có một điểm có thể khẳng
định, chỉ cần là việc hắn làm, hắn sẽ chính miệng thừa nhận. Huống chi thủ đoạn
của hắn cũng đủ thứ kỳ quái rồi, không cần phải phái nữ nhân tới.
- Thật sự
không phải là ngươi?
Nguyệt
Nha Nhi cúi đầu xuống, nước mắt chảy dài, khẽ hỏi:
Từ vẻ mê
hoặc trước đó, tới sự yếu đuối đáng thương hiện giờ, Ngọc Già chớp mắt biến đổi,
khiến Lâm Vãn Vinh không nhận ra đâu mới thật sự là nàng.
- Thực sự
không phải là ta…
Lâm Vãn
Vinh giang tay ra, nói một cách vô tội:
- Ta muốn
trị nàng, tuyệt không cần phải mượn người thứ ba. Ngọc Già cô nương, nàng có
nhìn rõ mặt người đó không?
Thiếu nữ
Đột Quyết mắt lấp lánh lệ, lắc đầu một cách tội nghiệp:
- Nữ nhân
đó tiến vào như gió, ta lại là một cô gái bị trói, còn chưa kịp tránh đã bị ả
khống chế rồi, ngay cả khuôn mặt ả ta cũng nhìn không rõ. Ả trói nghiến lấy ta,
còn không ngừng cười lạnh lùng bên tai, trên người ta một chút sức lực cũng
không có, chỉ nhìn thấy ả mặc một chiếc váy trắng.
“Váy trắng!”
Tim Lâm Vãn Vinh thót lên, tức thì mừng rỡ: “Chẳng lẽ lại là thần tiên tỷ tỷ?
Cũng chỉ có nàng mới có khả năng như thế. Nhưng trước tiên nàng lấy châm phóng
ta, lại trói Ngọc Già, nhưng không chịu gặp mặt với ta, rốt cuộc là có ý gì
đây?”
Hắn khổ
não không thôi, lơ đễnh cởi dây thừng trên người Ngọc Già, tới ngực nàng thì ngẩn
ra.
Bộ ngực
cao vút của Ngọc Già nhô lên hai điểm. Không ngờ mỗi bên bị cắm một cây ngân
châm. Mũi châm chỉ đâm vào một đoạn, run rẩy lắc lư theo nhịp thở của Ngọc Già,
rất ngoạn mục. Lại nhìn tới bụng dưới của nàng, cũng cắm một cây ngân châm.
Cùng với hai cây ở trên ngực, thành thế chân vạc, ánh bạc lấp lánh chói mắt.
Ngọc Già
thấy tay hắn nắm dây thừng nhưng mắt lại đờ ra, liền thuận theo ánh mắt của hắn
nhìn lại, nhìn thấy ngân châm. Thiếu nữ Đột Quyết đầu tiên ngẩn ra, rồi lập tức
thét lên dữ dỗi. Âm thanh chói tai kia làm màng nhĩ Lâm Vãn Vinh như rách cả
ra.
- Ta phải
giết ả, ta phải giết ả…!
Nguyệt
Nha Nhi vừa khóc vừa gào, nắm đấm nhỏ siết chặt. Nước mắt nhỏ xuống như mưa. Dưới
sự khuất nhục và đả kích đó, nàng không còn là cô gái tinh quái quyến rũ nữa.
Mà là một thiếu nữ Đột Quyết bình thường, đôi mắt đẫm lệ, càng có sức cuốn hút
mê người, khiến người ta thương xót.
Cây ngân
châm không ngừng rung rinh kia nổi lên đợt sóng khiến người ra lạnh người run sợ.
Lâm Vãn Vinh mặt đầy mồ hôi: “Đây phải chẳng chính là thủ pháp cao cấp nhất
trong Động huyền từ tam thập lục tán thủ, tiên tử tỷ tỷ biết từ này từ bao giờ?
Vậy sau này ta cùng nàng giao lưu chẳng phải càng thêm “ngon lành” sao?”
- Điều
này, Ngọc Già tiểu thư.
Lâm Vãn
Vinh cười hắc hắc mấy tiếng:
- Y thuật
của Đại Hoa ta bác đại tinh thâm. Ngân châm này có rất nhiều tác dụng, chưa chắc
đều là vũ nhục như nàng nghĩ. Như ba góc châm nữ tử đó thi triển trên mình
nàng, kỳ thực là một môn học vấn rất cao thâm. Đợi tới khi nàng học sâu hơn về
Đại Hoa ta một bước sẽ hiểu được!
- Ngươi
cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Thấy hắn
lên tiếng giải thích cho nữ tử kia, vành mắt Ngọc Già ướt đẫm, nghiến răng nói:
- Ngươi
và ả hợp lại lừa gạt ta… Oa Lão Công, ta hận ngươi, Ngọc Già hận ngươi.
“Lúc nãy
còn nói ta là dũng sĩ chân chính. Chớp mắt cái đã hận ta rồi! Nữ nhân Đột Quyết
này cũng giỏi biến đổi thật!” Lâm Vãn Vinh không để tâm, mỉm cười lắc đầu:
- Hận thì
cứ hận đi, cũng chẳng mất miếng thịt nào. Nhắc lại câu nói trước kia, trước nay
ta chưa từng hi vọng nàng yêu ta.
Thiếu nữ
Đột Quyết phì một tiếng. Đối với kẻ mặt dày như thế, nàng cũng không biết phải
đáp trả thế nào. Nhìn mấy cây ngân châm trên người rồi nghiêng đầu đi, lặng lẽ
nhỏ lệ.
Lâm Vãn
Vinh đứng dậy, mặt đầy chính khí:
- Đại Hoa
chúng ta nói nam nữ hữu biệt, ngân châm trên người nàng. Ta là một nam nhân
không tiện lấy ra, để ta đi tìm người khác tới vậy.
Hắn nói rồi
đi ra ngoài, tựa hồ thực sự muốn tìm người khác lại giúp. Ngọc Già vội mở miệng,
giọng hết sức yếu ớt:
- Ngươi..
ngươi đợi đã…
Lâm Vãn
Vinh ngạc nhiên nhìn nàng:
- Ngọc
Già tiểu thư, còn có việc gì nữa? Ta đang vội tìm người cứu nàng đây. Ta và
nàng thực sự là nam nữ cách biệt!
“Trong
quân doanh này toàn là nam tử. Nếu tìm nữ tử tới rút châm, e là cũng chỉ tìm thấy
kẻ làm ra việc này thôi. Lúc này ngươi lại nhớ tới nam nữ cách biệt gì đó, trước
đó khi bức ép ta, sao không thấy ngươi nghĩ tới điều này.” Ngọc Già càng thêm
căm giận, bất kể thế nào nàng cũng không muốn nhìn thấy nữ tử đã bức hại mình nữ,
chỉ đành nghiến răng, cương quyết nói:
- Không cần
nữa. Ta không phải là người Đại Hoa, nữ nhi thảo nguyên không kiêng kỵ nhiều
như thế. Kẻ cướp, Oa Lão Công, có thể xin ngươi rút châm cho ta không…
Nói tới
rút châm, nàng đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn Lâm Vãn Vinh. Đôi mắt rớm lệ, khuôn
mặt đỏ bừng, giọng nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy.
“Cô nàng
Nguyệt Nha Nhi nay đúng là không lúc nào không quyến rũ!” Lâm Vãn Vinh nuốt nước
bọt, giở giọng đạo đức giả:
- Cái này
không hay lắm đâu, lão bà ta mà biết sẽ trách mắng đó, hơn nữa, ta thực sự
không phải là người tùy tiện.
- Người Đại
Hoa giả nhân giả nghĩa.
Ngọc Già
phẫn nộ nhìn hắn, yếu ớt quay đầu đi, căm hận nói:
- Câu nói
đó, ngươi chỉ có thể lừa được bản thân thôi.
“Cô nàng
này hiểu ta thật là sâu!” Lâm Vãn Vinh nhăn nhó:
- Được rồi,
nếu Ngọc Già cô nương đã thành tâm mời, vậy ta đánh cố thử xem. Có điều lời
không hay phải nói trước, quá trình rút châm rất phức tạp nhiều biến cố, thân
hình tiểu muội muội lại đẹp như thế, nếu không cẩn thận, giữa hai tay của ta và
thân thể của nàng xảy ra đụng chạm, sờ mó gì đó ngoài ý muốn, nàng cũng không
được oán ta, ta thật sự không phải là người tùy tiện…
Ngọc Già
đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn, Lâm Vãn Vinh cười khan mấy tiếng, nuốt mấy câu sau
trở lại.
Kinh nghiệm
rút ngân châm của Lâm Vãn Vinh nhiều lắm, dù là An hồ ly hay là Ninh tiên tử, đều
đã cho hắn ăn châm, nếm đau khổ không biết mấy lần rồi. Nhưng nếu rút châm từ
ngực Ngọc Già, đối với loại người “đứng đắn” như hắn mà nói, thì độ khó là cực
cao.
Ngọc Già
thấy hắn xoa chân múa tay, tay không ngừng múa máy trước ngực mình, ánh mắt dâm
tà, nhưng lại không động thủ. Mặt thiếu nữ Đột Quyết đỏ như máu, vội nhắm mắt lại:
- Kẻ cướp,
ngươi còn đang đợi cái gì? Mau rút ngân châm trên người ta ra đi. Ngọc Già vĩnh
viễn cảm kích ngươi.
- Ta đang
ước lượng kích cỡ. À, không phải, ta đang tìm vị trí.
Không cẩn
thận một chút là suýt lỡ lời. Hắn
vội đổi giọng, than:
- Ngọc Già tiểu thư. Có thể xin nàng đừng
có run lên thế không? Lắc qua lắc lại làm ta nhìn hoa cả mắt, nếu không cẩn thận
chộp vào nhầm chỗ, nữ tử Đột Quyết các nàng có thể không để ý tới thanh danh.
Nhưng liệt nam Đại Hoa ta nếu bị người ta vứt bỏ, thì ta thực sự phải chịu mạo
hiểm rất lớn.
“Run hay không run thì ta có thể tự khống
chế được sao?” Nữ tử trong thiên hạ đều là như thế! Ngọc Già dù là nữ tử Đột
Quyết vũ mị ngoan cường, bị hắn trêu chọc đến thế, cảm thấy ánh mắt nóng bóng
như có thể nuốt sống người ta của gã Đại Hoa này. Nàng không khỏi thẹn muốn chết,
liền nghiến chặt răng, nhắm mặt lại không phát ra tiếng nào.
“Tiên tử tỷ tỷ. Đây là nàng khảo nghiệm
định lực của ta sao?!” Lâm Vãn Vinh buồn bã thở dài, nhắm chuẩn một cây ngân
châm, ra tay như gió, cây ngân châm kia liền vô thanh vô tức lọt vào tay hắn, động
tác gọn ghé mau lẹ. Hít một hơi đã xong, thậm chí thiếu nữ Đột Quyết cũng không
nhận ra.
Cây ngân châm nhỏ nhắn truyền tới cảm
giác lạnh băng. Phảng phất như bàn tay dịu dàng của Ninh tiên tử, làm xao động
trái tim Lâm Vãn Vinh, nhớ tới dáng vẻ của Ninh Vũ Tinh, nhất thời hắn ngây ra.
Ngọc Già đợi hồi lâu, nhưng không nghe
thấy có gì khác thường, tên kẻ cướp kia lúc đầu thì thở gấp gáp, giờ cũng dần
bình tĩnh trở lại, ánh mặt nóng bỏng chiếu lên thân thể nàng cũng đã dần tan
đi.
- Vì sao người còn chưa rút…
Nàng cố nén sự ngượng ngùng mở mắt ra,
đưa mắt nhìn xuống thân thể mình, liền im bặt, chỉ thấy trước ngực và bụng mình
đã yên ổn, mấy cây ngân châm kia không biết đã bị rút ra từ khi nào, tên cướp nắm
ngân châm trong tay. Ánh mắt ngây dại, nhìn tới xuất thần.
Ngân châm được rút ra, trên người thiếu
nữ Đột Quyết khôi phục lại mấy phần sức lực. Nhìn tên Đại Hoa đang phát ngây
ra, trong mắt nàng thoáng qua vẻ phức tạp: “Tên kẻ cướp này chỉ giỏi mồm mép,
nhìn qua như phóng đãng hạ lưu, nhưng trước nay chưa từng động chân động tay với
mình. Vừa rồi cơ hội chiếm tiện nghi tốt như vậy, hắn cũng dễ dàng bỏ qua, đúng
là chỉ người uống nước mới biết nóng lạnh. Chẳng lẽ thật sự hắn không chút động
lòng với mình sao?”
Ánh mắt thiếu nữ Đột Quyết lóe lên,
trong lòng xen lẫn đủ mọi cảm xúc. Vội vàng cúi đầu xuống, khôn để ai nhìn thấy
ánh mắt của mình.
- Xong rồi, nhiệm vụ hoàn thành.
Lâm Vãn Vinh vỗ tay đứng trở dậy,
không đổi nét mặt cất ngân châm vào trong lòng. Xoay người muốn đi ra ngoài.
- Kẻ cướp…
Ngọc Già kêu lên, rồi lại vội đổi giọng:
- Oa Lão Công…
- Việc gì thế?
Oa Lão Công mừng rỡ hỏi:
Ngọc Già ừm một tiéng, đôi mi thanh tú
cụp xuống, khuôn mặt trắng nón như xoa một lớp son:
- Có thể tạm thời trả lại cây kim đao
kia cho ta không?
Lâm Vãn Vinh ngẩn ra: “Thế nào là tạm
thời trả nàng? Ta bảo lão Hồ lấy kim đao đi tuyển phò mã cho nàng rồi, nàng chịu
khó đợi mấy ngày đi.” Hắn cười ha hả, nói bừa:
- Kim đao à, ta để huynh đệ lấy lột da
thỏ rồi, tạm thời e là không trở lại được. Nàng muốn lấy nó làm gì?
- Ngươi …
Sắc mặt Ngọc Già biến đổi, ngực run
lên. Mắt như phun ra lửa.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, đang muốn
bước ra ngoài thì nghe thấy Ngọc Giả thỏ thẻ:
- Oa Lão Công, cám ơn ngươi. Ngươi,
ngươi trước tiên tạm đem kim đao trả cho ta, ta… ta nói không chừng sẽ tự tay tặng
cho ngươi.
Khuôn mặt Nguyệt Nha Nhi như ráng chiều,
e thẹn cúi đầu xuống, mắt lấp lánh quyến rũ.
Lâm Vãn Vinh hờ hững phất tay, cười nhạt
nói:
- Ngọc Già tiểu thư, nàng thấy ta sẽ
tin nàng sao, hoặc là cho rằng ta nên tin nàng sao?
Nhìn thấy mặt hắn lộ vẻ khinh thường,
mắt Ngọc Già chớp chớp, ngực phập phòng dồn dập, chợt nàng đổi sắc mặt, cười
khanh khách:
- Đừng nói là ngươi, chính ta cũng chả
tin được. Oa Lão Công, ngươi đúng là ngươi thông minh, Ngọc Già càng ngày càng
thích ngươi rồi.
Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ đành lắc đầu,
bước ra ngoài. Sao sáng đầy trời, bóng đêm thâm trầm, lòng hắn lại vướng mắc
khó nói ra được. Rõ ràng là Ninh tiên tử chỉ gần trong gang tấc, nhưng bóng
dáng của nàng lại như ngọn gió trên thảo nguyên xa không với tới, cảm giác gần
trong gang tấc lại cách trở nhìn trùng này, làm người ta thật khó chịu.
- Ai?
Trong lúc trầm tư, chợt phát giác bóng
người thoáng qua bên cạnh, Lâm Vãn Vinh quát lớn một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên,
một bóng người thướt tha, xẹt qua lưu sao băng, chạy nhanh ra ngoài doanh trại
- Thần tiên tỷ tỷ!
Lâm Vãn Vinh chớp mắt, trong nỗi vui
sướng, cả người hắn tức thì bộc phát ra sức mạnh lớn lao, tung chân đuổi theo
sau bóng trắng kia.
Bóng người thướt ta đó tuy đi nhanh,
nhưng Lâm Vãn Vinh cũng đuổi theo không rời, không biết đi được mấy trăm trượng,
bóng trắng đó đột nhiệt loáng lên, tức thì biến mất hút.
Trăng sáng trên cao, sao trời lặng lẽ,
thảo nguyên bao la phảng phất như nối liền với bầu trời, làm người ta bất giác
chìm vào trong đó.
- Ninh tiên tử, thần tiên tỷ tỷ, tỷ ở
đâu? Tỷ mau ra đi!
Bước lang thang trên bụi cỏ, sương thấm
đẫm y phục trên chân hắn, nhưng hắn vẫn không nhận ra. Vẫn rảo bước nhìn khắp bốn
phía, dùng hết sức lực toàn thân kêu gào.
Thảo nguyên tĩnh mịch như bầu trời buồn
tẻ, nhìn không thấy bóng người, nghe không thấy tiếng động, bóng trắng kia đã
biến mất như không khí.
Lâm Vãn Vinh thất vọng ngồi phệt xuống
đất, hét lớn:
- Nếu như tỷ đã không muốn gặp ta, đêm
nay ta cứ ngồi ở đây. Tỷ không được để ý tới ta… nếu tỷ để ý tới ta, tỷ là mẹ của
con trai ta.
Hắn giống như đứa trẻ làm nũng ngồi
trên mặt đất, trơ mặt ra không nói lời nào, bộ dạng rất tức cười.
Yên lặng, yên lặng vô tận...! Vạn vật
tĩnh mịch, phảng phất như có thể nghe được hơi thở của bầu trời và thảo nguyên.
Gió lạnh thổi qua, truyền tới tiếng sói tru thê lương, thật khiến người ta rùng
mình.
Lâm Vãn Vinh ngồi ngây ra hồi lâu,
không nghe thấy được chút tiếng động nào, càng không thấy Ninh vũ Tích áo trắng
như tuyết đạp sóng lướt tới như trong tưởng tượng, mọi thứ đều rất yên tĩnh,
yên tĩnh như có thể nghe thấy nhịp thở của mặt đất.
Chậm rãi vuốt vẻ ngân châm trong tay,
dường như được chạm vào cánh tay trắng nõn, làn da trơn mịn, tựa hồ tiên tử mỹ
lệ đứng ngay trước mặt mỉm cười với hắn. Lâm Vãn Vinh nhìn tới ngây ra, từ từ
đưa tay sờ tới bóng người hư vô kia, lẩm bẩm:
- Thần tiên tỷ tỷ, là tỷ phải không?
Vì sao tỷ không muốn gặp ta.
Trong lúc trầm tư, sau lưng chợt truyền
tới tiếng mặt cỏ khẽ lay động.
- Ai?
Lâm Vãn Vinh xoay ngoắt người lại quát
lên.
Mặt cỏ khôi phục lại sự tĩnh lặng, như
chưa từng xảy ra truyện gì, nhưng sự rung động kia sao có thể dễ dàng xóa đi.
Lâm Vãn Vinh chậm rãi bước về phía bụi cỏ, giọng bỗng nhiên run rẩy:
- Thần tiên tỷ tỷ, là tỷ phải không? Tỷ
mau ra đi, ta muốn gặp tỷ. Ta lấy nhân cách của mình ra thể, ta sẽ không khi phụ
tỷ, tỷ mau ra gặp ta đi.
Hắn tựa như uy hiếp, tựa như dụ đỗ,
chân đã dẫm vào trong bụi cỏ. Nhìn một cái liền có thể quét qua thảo nguyên yên
bình, đâu có thấy bóng dáng Ninh Vũ Tích.
Hắn thất vọng thở dài, chậm rãi thở
dài, đang muốn ngồi xuống mặt đật.
“Hi..” Một tiếng cười khẽ vang lên, có
mấy phần quen thuộc, mê hoặc quyến rũ, như mưa trời ban ơn đất hạn, gió xuân lướt
qua trong lòng. Trong không khí tức thì phiêu tán mùi vị chấn nhiếp lòng người.
Âm thanh quen thuộc quyến rũ đó, kiểu
cười khúc khích đó, như gió xuân mơn trớn mặt đất, khẽ vang lên đằng sau hắn:
- Tiểu đệ đệ, ai là thần tiền tỷ tỷ của
ngươi vậy?
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét