Chương 538: Đột Quyết Khả Hãn
Bầu trời xanh trong như vừa được gột rửa,
từng đám mây trắng lơ lửng trong tầng không. Mặt trời rực rỡ, những tia nắng
như những mũi tên xuyên qua hàng ngàn vạn dặm không gian, tỏa xuống khắp mặt thảo
nguyên xanh mướt. Những giọt sương chưa kịp tan lấp lánh như những giọt ngọc
trên những lá cỏ mơn mởn, làm ánh lên hào quang chói lọi.
Cỏ xanh, mây trắng, trời xanh, thảo
nguyên A Lạp Thiện giống như một thiếu thơ ngây tươi trẻ, mở rộng vòng tay mỹ lệ
của mình ôm lấy mọi người.
Trên thảo nguyên có hàng vạn con ngựa
hí vang, tiếng người xôn xao, những chiếc lều da màu trắng, giống như những đóa
hoa nhỏ nở rộ, nhất nhất bày ra trước mắt. Xa xa hằng hà vô số các loại cờ xí,
tung bay phần phật trong gió xuân. Ngàn vạn tuấn mã Đột Quyết phi khắp nơi trên
thảo nguyên rộng lớn, bờm phất phơ trong gió, màu đen tuyền, màu vàng, màu trắng,
giống như những dãy núi trập trùng chuyển động liên miên trên thảo nguyên. Những
kỵ sĩ mặc Hồ bào mới tinh, trên lưng ngựa thoải mái thuần thục, lúc nghiêng một
bên mà nhảy lên, liên tục thực hiện đủ loại động tác mạo hiểm, nhận được những
tràng vỗ tay nhiệt liệt của những tộc nhân vây xem chung quanh.
Những người được hoan nghênh là những
dũng sĩ trên đầu đội mũ trùm màu đen. Những người đội mũ trùm là những dũng sĩ
ưu tú tham gia Điêu Dương đại hội. Họ có vóc người khôi ngô nhất, cơ thể tráng
kiện nhất, tuấn mã chạy nhanh nhất, cho dù không thấy rõ khuôn mặt, nhưng khắp
nơi đều có thể cảm nhận được sự tự tin rõ rệt và khát vọng thi triển tài năng
trong lòng họ.
Người Đột Quyết tận tình cổ vũ, bao
nhiêu lòng nhiệt tình của họ đều dâng hết cho những dũng sĩ thần bí này.
Những thiếu nữ Đột Quyết tới tham gia
tuyển chồng mặc những bộ quần áo lễ hội đẹp nhất, do những trưởng giả trong tộc
chỉ huy, dần dần tập hợp ở trung ương thảo nguyên. Nơi đó dựng một mặt sàn rất
lớn bằng gỗ thô, cao ước hai trượng, dài vài dặm.
Ở phía trước, có dựng lên hơn mười cái
đài cao. Mỗi một đài này, trên đỉnh có treo một sợi dây thừng thật dài, phía dưới
lộ ra một cái móc câu bằng sắt, trên đó treo một con dê. Đợi khi dây thừng bị
chặt đứt, thì thân dê sẽ rơi xuống đất, lúc đó Điêu Dương đại hội sẽ chính thức
bắt đầu.
Thiếu nữ Đột Quyết tuyển chồng càng
ngày càng nhiều. Các nàng tụ tập ở trung tâm thảo nguyên, tách ra khỏi bộ lạc,
thống nhất đổi thành cưỡi bạch mã cao lớn, phi khắp nơi.
Nhóm giữa mỹ nữ cùng bạch mã lập tức
trở thành tiêu điểm được chú ý nhất thảo nguyên. Dũng sĩ các bộ tộc, mặc kệ
tham gia Điêu Dương hay không, đều hướng ánh mắt vào khu vực này.
Như một đám mây trắng tinh khiết trên
thảo nguyên từ từ di động, những tiếng ca hát cao vút của các cô nương phiêu
đãng khắp bầu trời, đưa tới vô số tiếng ồn ào và hoan hô.
Có mấy dũng sĩ Đột Quyết không chịu nổi
liền cưỡi tuấn mã tiến lên. Còn chưa đến gần họ bị những bát nước trong hắt vào
người. Đây là lời cảnh cáo của người Hồ dùng cho những người dám vượt quy củ.
Nhìn những dũng sĩ cả người ướt nhẹp,
ngây dại như những con gà gỗ, bốn phía vang lên tiếng cười ồ, những thiếu nữ cười
duyên khanh khách.
Điều hay nhất khi tham gia Điêu Dương
đại hội là tất cả dũng sĩ đều bịt mặt lại, không người nào biết bạn là ai.
Phương thức này của người Đột Quyết là để đảm bảo tinh thần cạnh tranh công bằng.
Bất kể bộ lạc hùng mạnh hay nhỏ yếu, cũng không cần biết bạn là vương công phú
quý hay là mục dân bình thường, chỉ cần bạn có tài năng là có thể phát huy hết
mức, hơn nữa không cần lo lắng sau này bị trả thù. Với hình thức như vậy, Điêu
Dương đại hội càng thêm hấp dẫn kịch liệt, cũng cũng có thể tuyển ra những dũng
sĩ chân chính.
Còn các bộ lạc khác nhau thì dùng cờ
xí làm tiêu chí. Như ngày đó họ đã thấy cờ Bách Linh, cờ chim ưng, cờ hổ… Trên
thực tế biểu tượng của bộ lạc rất khác nhau. Trên thảo nguyên có hơn trăm bộ lạc
lớn nhỏ, các loại cờ xí kỳ quái có khắp nơi, dường như là một cuộc triển lãm quốc
tế vậy.
Ở một góc ngoài cùng của thảo nguyên tụ
tập một nhóm hơn mười người. Trên đầu họ cũng đội mũ trùm màu đen, chỉ còn lại
hai mắt lộ ra bên ngoài. Biểu tượng cho thấy họ đều là các dũng sĩ tham gia Điêu
Dương Đại Tái. Cờ của họ chính là một con mãnh thú giương nanh múa vuốt, thần
thái hung ác, đang trợn mắt tóe lửa.
- Lão Hồ, ngươi chọn cho chúng ta cái
loại cờ này, rốt cuộc là con gì thế. Làm sao mà ta nhìn một lúc lâu mà cũng
không nhận ra nó là gì cả?
Một tráng hán đội mũ trùm trong đó,
lén lút ngó láo liên, thấy không ai chú ý tới nơi này, mới mở miệng thì thầm hỏi.
Trong số tất cả những bộ lạc tham dự
thi, đại khái đây là nhóm nhỏ nhất, chỉ loe ngoe mười người mà thôi. Họ còn chọn
vị trí cũng hẻo lánh nhất, cách trung tâm thảo nguyên khá xa, vừa thấy là đã biết
đây là một bộ lạc nhỏ không có thực lực.
Lão Hồ giải thích:
- Con này hả, người Đột Quyết gọi là
thổ tê. Đó là một loại mãnh thú sinh trưởng phía nam thảo nguyên, nơi giáp với
sa mạc. Chúng chuyên môn ăn thịt ngựa hoang và lạc đà, đến cả sư tử và báo cũng
phải e ngại chúng. Như Lâm tướng quân nói, con này rất gần với hỏa kỳ lân của Đại
Hoa chúng ta, còn chúng ta bây giờ giả trang thành một tiểu bộ lạc, một trong
chín họ Thiết Lặc đã bị diệt tộc có tên là Nguyệt Thị. Nơi cư trú của dân Nguyệt
Thị ở gần chỗ có thổ tê, do đó lấy nó làm cờ của chúng ta.
Nói như vậy, lão Cao cũng đã hiểu được.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía sau, chỉ thấy giữa đội ngũ, có một người đang trầm
tư, im lặng dị thường.
Hiện mọi người đều ở trên thảo nguyên,
khắp nơi đều là người Hồ, căn bản không ai chú ý tới một bộ lạc nhược tiểu như
vậy, đối với tình thế này, Lâm Vãn Vinh cũng khá hài lòng. Tuy có nhiều bộ lạc
trên thảo nguyên, tình hình cũng rất phức tạp, nhưng những kỵ binh và thủ thành
đóng ở ngoài thành cơ hồ không có động tĩnh gì. Điểm này làm cho hắn rất đau đầu.
Nếu họ bất động, trận này đánh làm sao đây?
Trong lúc trầm tư, ở trên đài ở trung
tâm thảo nguyên dần dần náo nhiệt lên, nhưng vẫn chưa thấy một người nào cả,
không có Hữu vương Đồ Tác Tá, chứ đừng nói Đột Quyết Khả Hãn.
Lâm Vãn Vinh chỉ vào cái đài cao, nhíu
mày hỏi:
- Hồ đại ca, vương công quý tộc Đột
Quyết sao ít thế? Còn không đủ cho một đao lão Cao.
Hồ Bất Quy cười lắc đầu:
- Còn chưa bắt đầu mà. Điêu Dương đại
hội hàng năm, đều là những lễ hội náo nhiệt nhất Đột Quyết, không chỉ vương
công quý tộc nhất định phải tới dự, đến cả Đột Quyết Đại Hãn cũng thường xuyên
đến dự. Theo tình hình năm nay, cho dù Đột Quyết Đại Hãn không đến, nhưng Đồ
Tác Tá nhất định sẽ tới.
Đang nói chuyện, xa xa nghe truyền đến
tiếng ầm ầm, mấy ngàn con ngựa đạp cỏ chạy tới, chính là những tinh kỵ phòng thủ
ngoài thành Đột Quyết.
- Hữu vương đến rồi!
Người Hồ ở gần đó phát ra tiếng hoan
hô hưng phấn, các dũng sĩ lên ngựa nghênh tiếp, những thiếu nữ Đột Quyết cũng
ngước đầu trông ngóng, trong mắt lộ ra vẻ sùng bái.
Đồ Tác Tá dẫn đầu, đi theo phía sau là
hai ba mươi người Hồ quần áo hoa quý. Nhìn bộ dạng và khí thế hẳn là những
vương công đại thần ở Khắc Tư Nhĩ. Sau đó là kỵ binh Đột Quyết tinh nhuệ, nhìn
trận thế ước chừng khoảng hai ngàn người. Chắc là đến đây để bảo vệ Hữu vương
và chư vị đại thần.
Đồ Tác Tá hông dắt loan đao, mặc áo
bào, mỉm cười vẫy chào mọi người, trên thảo nguyên nhất thời vang lên tiếng
hoan hô nhiệt liệt. Đám người lao lên nghênh tiếp, những thủ lĩnh cúi đầu hành
lễ vấn an Hữu vương và chư vị đại thần, trên tay để những hồ rượu ngon. Đồ Tác
Tá và chư vị vương công đi thẳng tới trước, uống rượu tựa như uống nước lã,
càng khiến cho tiếng hoan hô vang dội hơn.
- Hồ đại ca, ngươi xem Điêu Dương Đại
Tái hôm nay, Đồ Tác Tá có tham gia không?
Lâm Vãn Vinh nhìn chăm chú thật lâu, đột
nhiên hỏi Hồ Bất Quy đang đứng bên người.
Theo tình huống hiên tại, có lẽ Đột
Quyết Khả Hãn không đến, có thể nói lần Điêu Dương này chưa đủ sức hút, vì thiếu
một nhân vật có tiếng nói đứng ra. Mà nhân vật có tiếng nói, tự nhiên phải kể tới
Đột Quyết Hữu vương.
Nếu Đồ Tác Tá chỉ là đến với thân phận
một người đi xem, vậy thì kỵ binh Đột Quyết ở ngoài thành sẽ không có cơ hội được
điều động. Chỉ có khi nào Hữu vương tự mình tham gia, người Đột Quyết mới gia
tăng bảo vệ cho Điêu Dương. Lúc họ thay đổi thế phòng thủ, kỵ binh Đại Hoa mới
có thể tìm được cơ hội.
Lão Hồ chần chừ trong chốc lát:
-. Ta cũng không chắc. Xem dáng vẻ hắn,
mặc áo bào như thế, tựa hồ không cho muốn tham gia đâu. Nhưng việc này cũng
không chắc chắn. Điều mấu chốt là tuyển nữ tử. Trong số ở đây không biết có ai
làm hắn động tâm không.
Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, sắc mặt
bình thản, không nói gì.
Nhân vật làm cho Đồ Tác Tá động tâm là
ai, mọi người trong lòng đều biết rõ ràng. Trên thực tế, khi Ngọc Già đột nhiên
biến mất, vẫn là nghi vấn trong lòng mọi người. Nhưng Lâm tướng quân lại hình
như không muốn đề cập tới việc này nên cũng không ai dám hỏi han gì.
Đồ Tác Tá và vương công Đột Quyết
trong vòng vây của đám người từ từ cưỡi ngựa mà đi. Một đường đi tới chỗ bằng
phẳng, nhìn thấy Hữu vương anh tuấn trẻ tuổi đến đứng ngay trước mặt mình, những
thiếu nữ Đột Quyết nhất thời hò hét hưng phấn.
Đồ Tác Tá vừa bước lên đài, hai mắt như
điện, ánh mắt không ngừng lướt qua đám người, các thiếu nữ càng lúc càng phát
điên lên. Những tiếng hò hét tên hắn vang dậy khắp nơi. Không tìm được mục
tiêu, thần sắc Đồ Tác Tá có chút thất vọng, hắn khẽ nhấc tay ra hiệu cho đám
người, rồi nở một nụ cười tự tin.
Một tế ti Đột Quyết từ từ bước lên đài
cao, tay cầm một cuộn giấy trắng, lớn tiếng tụng niệm gì đó. Lâm Vãn Vinh gần
như không hiểu gì tiếng Đột Quyết cả, cũng may lão Hồ cũng đủ vốn liếng, nên vềnh
tai nghe hắn phiên dịch.
Địa vị của tế ti Đột Quyết trong vương
đình người Hồ tương tự với lễ bộ thượng thư, phàm là những hoạt động trọng đại,
ví dụ tế tự, xuất chinh, người Đột Quyết đều có nghi thức tế trời, điểm ấy hoàn
toàn giống như ở Đại Hoa.
Tế ti thao thao đọc một hồi, đại khái
nhờ trời cầu phúc. Sắc mặt tất cả người Hồ đều rất nghiêm trang, nghe hắn huấn
đạo. Trên đài cao sớm đã treo một con dê béo đã được ngâm vào nước, dưới ánh mặt
trời ánh lên lớp mỡ bóng loáng.
- Huuu…
Lâm Vãn Vinh vừa thiu thiu ngủ, tiếng
người Hồ hoan hô làm hắn bừng tỉnh. Ngẩng đầu nhìn lại, thì ra lão tế ti đã
tuyên đọc xong, những bộ lạc dần dần tản ra, Điêu Dương đại hội sắp bắt đầu.
Đồ Tác Tá chậm rãi bước lên một cái
đài cao trong đó, đang hướng về phía tộc nhân phất tay, xem ra người chặt đứt sợi
dây đầu tiên chính là hắn rồi.
Hoạt động trọng đại như thế, nếu đặt ở
Đại Hoa, hoàng đế nhất định sẽ tự mình làm chủ. Nhưng Đột Quyết Khả Hãn thì hơi
khác, đã thế còn không ra tận nơi, thật sự làm cho người ta khó hiểu.
- Lâm huynh đệ, trận này chúng ta có
tham gia không?
Thấy Điêu Dương đại hội sắp bắt đầu,
Cao Tù xoa xoa tay hưng phấn nói. Muốn vào xâm nhập Khắc Tư Nhĩ, phải thủ thắng
ít nhất ba trận ở Điêu Dương đại hội, điểm này thì tất cả mọi người đều rõ
ràng.
Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu:
- Chờ một chút đã, xem tình thế như thế
nào rồi tính tiếp.
Điêu Dương Đại Tái của người Hồ, có ba
bộ lạc đồng thời cướp dê, người nào đưa về mục tiêu trước là thắng. Mỗi bộ lạc
tùy thời đều có thể tham gia. Nhưng chỉ cần thất bại một lần liền mất quyền tiếp
tục tham dự.
Điêu Dương đại hội sắp bắt đầu, dũng
sĩ ba bộ lạc đã đứng vào ba góc hình tam giác, khoảng cách với trung tâm thảo
nguyên hoàn toàn bằng nhau. Những thiếu nữ Đột Quyết tuyển chồng không nháy mắt,
chỉ sợ nhất thời bỏ qua cơ hội chọn lựa dũng sĩ lợi hại nhất.
“Ô…” Tiếng kèn lệnh
vang lên, ngân đao trong tay Đồ Tác Tá vung lên, thân dê tẩm nước rơi phịch xuống
bãi cỏ.
Đám người bộc phát tiếng hoan hô gào
thét kinh thiên động địa, dũng sĩ che mặt của ba bộ lạc đều như phát điên, thúc
khoái mã cùng hướng về con dê rơi xuống đất, trên thảo nguyên nhất thời nổi lên
một cơn bão bụi mù mịt.
Khoảng cách chỉ có mấy trăm trượng,
trong nháy mắt đã qua đi, người Đột Quyết đầu tiên đã tới đích, từ khoái mã vội
cúi người xuống, hai tay chộp mạnh vào thân con dê máu me, hự một tiếng nhấc hẳn
lên trời. Tộc nhân của hắn còn chưa kịp hoan hô, liền nghe một tiếng kêu lên
thê thảm. Dũng sĩ vừa nhấc được con dê đã trúng một đao vào đầu, ngã lăn sang một
bên, máu tươi phun ra như suối.
“Huuu…” Nhìn thấy
vết máu, tất cả người Đột Quyết trên thảo nguyên trong nháy mắt như lên cơn
điên. Họ gầm lên, nhảy chồm tới, hai mắt lóe lên vẻ hưng phấn, hết sức vẫy tay,
miệng gào lên những tiếng hô kỳ quái.
Con dê máu me sớm đã chuyển sang tay một
bộ lạc khác, họ lưu lại năm sáu người liều mạng vung loan đao ngăn cản địch
nhân đuổi theo. Còn lại mười người giục ngựa chạy thật nhanh, hướng về mục tiêu
chạy tới.
Hai bộ tộc còn lại mắt đỏ ngầu lên,
hai mươi kỵ sĩ điên cuồng lao lên. Trong nháy mắt họ chém đối thủ rơi xuống ngựa,
rồi không chút do dự đạp thẳng qua người họ lao đi, ra sức đuổi theo con dê.
Dấu máu rải đầy mặt cỏ xanh nhưng
không ai bận tâm. Tiếng thiếu nữ gào thét, tiếng nam nhân vang dậy, không khí đấu
tràng cơ hồ như điên cuồng.
Trong không khí điên cuồng đó, dũng sĩ
ba bộ lạc lại tụm lại với nhau. Những con ngựa không thể tiến tới, vật nhau,
ngăn cản, xô đẩy, tất cả sách lược định sẵn từ trước hoàn toàn vô dụng. Chỉ có
chà đạp lên thân thể đối thủ mới có thể tiếp tục đi tới.
Con dê máu me đã không biết chuyển qua
bao nhiêu tay rồi, các dũng sĩ sử dụng toàn bộ khí lực, hai mắt đỏ ngầu chém giết
lẫn nhau, huyết nhục không ngừng phun ra, những thân người ngã ngựa liên tiếp.
Trong tiếng kêu thảm thiết, vẫn có những tiếng người Đột Quyết trong chiến địa
điên cuồng cổ vũ trợ uy khàn cả giọng. Bất chấp đồng loại mình ngã xuống, những
thiếu nữ người Hồ vẫn hưng phấn vẫy tay.
Xem ra sức mạnh quyết định tất cả.
Độn đao cũng là đao, người Hồ xuống
tay quá ác, hoàn toàn không thua gì quyết chiến sinh tử. Gãy chân gãy tay, người
Đột Quyết nào ngã ngựa chỉ sợ cả đời cũng không lên lưng ngựa được nữa. Lúc
này, cho dù đối thủ đổi thành thân nhân của mình, những dũng sĩ này vẫn sẽ động
thủ như vậy thôi. Huyết tính người Hồ vốn là như thế này mà luyện thành. Lâm
Vãn Vinh lắc đầu không nói gì, Cao Tù âm thầm lè lưỡi.
Đồ Tác Tá đối mặt với sự tàn khốc của
Điêu Dương Đại Tái mà không hề thấy đổi sắc. Sắc mặt hắn rất bình tĩnh, thậm
chí có lúc còn có thể mỉm cười, không ngừng cổ vũ đám dũng sĩ.
Trận này chấm dứt. Trong hơn bốn mươi
dũng sĩ, chỉ còn lại có ba người còn trên ngựa. Họ cầm con dê cướp được giơ lên
cao quá đỉnh đầu, hưng phấn lao về đích. Những người Hồ hướng về họ kêu gào ủng
hộ. Một thiếu nữ Đột Quyết dũng cảm bước lên, đưa cái túi hoa do chính mình tự
tay dệt đeo vào cổ một dũng sĩ trong số đó, rồi ngượng ngùng xoay người chạy mất.
Trong đám người dấy lên những tiếng
hoan hô vang dội, như vậy có nghĩa là đã có một vị thiếu nữ tìm được ý trung
nhân, mặc dù nàng không thấy dung mạo của hắn… Người Đột Quyết rõ ràng vô cùng
sùng bái vũ lực.
Những dũng sĩ đội mũ trùm hân hoan rời
đi. Dựa theo quy củ, bộ lạc họ có tư cách đánh thêm một trận nữa. Nếu có thể thắng
ba tràng, họ có thể vào thành bái yết Khả Hãn, việc này đối với cả bộ lạc là một
vinh dự lớn lao.
Xem xong cuộc chiến này, Lâm Vãn Vinh
cũng đã có chút hiểu biết về Điêu Dương đại hội, gật gù:
- Thừa dịp Đồ Tác Tá còn chưa tham dự,
Hồ đại ca, trận sau, chúng ta lên!
Mặc kệ thành phòng của người Hồ biến
hóa như thế nào, đều phải có người lẻn vào vương đình Đột Quyết mới được. Nếu
đánh thắng ba tràng Điêu Dương Đại Tái, không thể nghi ngờ gì nữa chính là cách
tốt nhất. Nhưng nếu đụng phải Đồ Tác Tá, trận đó quả là khó xơi. Do đó hắn lựa
chọn động thủ trước.
- Đúng… Lên… Lên!
Lão Cao hớn hở:
- Chỉ cần bịt mặt, chúng ta có chém
người Hồ, người Hồ lại còn hoan hô chúng ta nữa cơ, cơ hội như vậy, ngàn năm
khó gặp. Mọi người đừng khách khí nhé.
Mọi người cười ha hả. Người Đại Hoa và
người Đột Quyết tuy bên ngoài diện mạo khác nhau, nhưng chỉ cần bịt mặt lại, chẳng
ai thấy rõ được mặt mũi đối phương là ai. Hơn nữa người Hồ đang ở ngoài sáng, họ
ở trong tối, đây quả là một cơ hội chiếm tiện nghi rất lớn.
Hồ Bất Quy nghênh ngang đi lấy một số
đăng kí, số mà người Hồ chế tác cực kỳ đơn giản, chỉ là trên da dê vẽ một đồ
hình động vật gì đó. Cao Tù nhìn vài lần:
- Ủa, hình như cái này là một con vịt
trời, ta đã gặp ở bên hồ Ô Tô Bố Nặc Nhĩ rồi mà.
Hồ Bất Quy cười gật đầu:
- Cao huynh đệ nhớ giỏi lắm. Đúng như
huynh nói, chúng ta được phân tới tổ vịt.
“Oẹ!” Lâm Vãn Vinh
đang cầm bình nước uống ừng ực, phun sạch cả ngụm nước ra, cả kinh thiếu chút nữa
sặc: “Cái gì tổ gà tổ vịt chứ, số của người Đột Quyết làm sao mà thiếu học vấn
như thế.”
Lão Hồ giải thích là tiếng Đột Quyết
không có một hai ba bốn hay là tý sửu dần mão, chỉ dùng đồ hình động vật đơn giản
để ghi nhớ, cũng phù hợp tính cách họ.
Hai mươi huynh đệ tham gia cướp dê, đều
là do lão Hồ tự mình chọn lựa, không chỉ chọn lựa về có công phu giỏi, mà còn
phải biết nói vài câu Đột Quyết. Do đó, đúng ra mà nói, hiện trong đội ngũ tại
đây, tiếng Đột Quyết kém nhất chẳng có ai khác ngoài Lâm Vãn Vinh. Đến cả lão
Cao cũng ngon lành hơn hắn.
Tổ vịt có ba đội. Ngoại trừ một đội cờ
báo, cũng thấy có hình dạng của chim bách linh. Một câu nói đùa ngày ấy không
ngờ trở thành sự thật, quả là linh nghiệm. Lão Cao vui sướng cười to.
Kiểm tra đao xong liền không có ai
thèm quản họ nữa. Còn địa điểm cướp dê thì cách trung tâm thảo nguyên ước hai
trăm trượng. Đồ Tác Tá đang quang chung quanh, rõ ràng không hề tập trung,
đương nhiên sẽ không chú ý tới một bộ lạc Nguyệt Thị nho nhỏ đến từ bên bờ đại
mạc này.
- Ô…
Kèn lệnh vang lên, Lâm Vãn Vinh thúc
ngựa chạy lên. Lúc này tinh thần của hắn cực tốt, giống như toàn thân cưỡi mây,
đến cả lão Hồ cũng hơi tụt lại phía sau hắn. Đám người nhất thời hoan hô vì thấy
kỵ thuật của hắn rất tốt. Chỉ là người Đột Quyết nằm mơ cũng không thể tưởng được,
dưới tấm vải đen thui này thật ra là một gương mặt da vàng.
Bên tai truyền đến tiếng gió ù ù, những
người Hồ tru lên điên cuồng, thấp thoáng có thể thấy được những cặp mắt đỏ ngầu
của đối phương. Khắc Tư Nhĩ đã gần ngay trước mắt, Lâm Vãn Vinh trầm tĩnh như
nước, ngoại trừ tiếng vó ngựa, tựa hồ không nghe thấy gì khác.
Bộ lạc chim bách linh nhẹ nhàng quả
nhiên danh bất hư truyền. Tên người Hồ đến chỗ con dê trước tiên chính là tên kỵ
thuật kinh người ngày đó họ đã gặp qua. Hắn lao đi như bay, thân mình hơi
nghiêng, lập tức đã nhặt được thân dê ướt nước vào tay. Tộc nhân chim bách linh
nhất thời hoan hô vang trời.
Báo tộc cũng không phải là đồ bỏ.
Không chờ bộ lạc Bách Linh phản ứng, họ từ phía sau đã lao ra năm con tuấn mã,
vây chặt tên vừa cướp được con dê. Loan đao trong tay vung lên, trực tiếp vọt tới.
Tên ở bộ lạc Bách Linh hiển nhiên sớm
có chuẩn bị. Hắn hét lớn một tiếng, hai tay cầm chặt thân dê, ra sức ném mạnh về
phía trước.
- Hồ do (hay)…!
Vài tiếng hưng phấn kêu to đồng thời
vang lên. Tên Bách Linh điểu tộc đứng trước đã tiếp được thân dê, giục ngựa chạy
như bay, dùng hết sức chạy đi.
Năm tên vây công bộ tộc Báo còn chưa
rõ tình huống, tên kỵ mã cực giỏi người Đột Quyết đột nhiên xoay người lại,
vung mạnh thanh loan đao, trong nháy mắt đã chém hai người rơi ngựa.
Cơ hội tốt này thì lão Cao làm sao
buông tha được. Hắn thuận thế phóng lên, móng ngựa đạp thẳng vào bụng hai người
Hồ vừa ngã, tiện tay hai đao chém xuống. Tên người Hồ đó không động đậy gì nữa.
- Hồ do (hay)…!
Thấy đao pháp tinh xảo như thế, đám
người Đột Quyết vây xem nổ ra tiếng gào điên cuồng, hoan hô nhiệt liệt, ánh mắt
nhìn Cao Tù tràn đầy sùng bái và kính ngưỡng. Lão Cao mừng rỡ:
- Hồ do. Các ngươi cũng hồ do. Ha ha!
Hồ Bất Quy hai đao chém xuống, ba người
Hồ liền ngã xuống. Bách Linh điểu cả kinh xoay người bỏ chạy. Người Hồ này quả
có kỵ thuật cực giỏi, lão Hồ tụt lại phía sau hắn, không đuổi kịp.
Dê đang trong tay Bách Linh tộc. Hai tộc
người Hồ sớm đã hỗn chiến một trận. Ngựa chạy tới chạy lui, xuống tay không
chút lưu tình, so với ra chiến trường còn ác độc hơn. Kỵ sĩ Đại Hoa trông có vẻ
như đuổi không kịp họ, cũng cố ý tàn sát, những người nào rơi xuống ngựa, đều bị
cước đạp đao chém, không hề thương tiếc.
- Lên!
Thấy đối phương cũng tiêu hao gần hết
rồi. Lâm Vãn Vinh khẽ quát một tiếng, các huynh đệ phía sau liền hô lên một tiếng
lao lên, vung đao chém xuống. Họ đã chờ đợi đã lâu, như sói lạc vào bầy dê,
chém người Hồ điên cuồng. Loại cảm giác kích thích này quả là nói không nên lời!
Có lão Cao dẫn đầu, tuy là độn đao,
nhưng vẫn có thể giết tận hứng. Mắt thấy không còn mấy người Đột Quyết nữa, Hồ
Bất Quy liếc mắt. Có vài tên tướng sĩ Đại Hoa ‘kêu thảm thiết’, cả người ngã xuống.
Đám người Hồ vây xem nhiệt huyết sôi trào, ầm ầm khen hay. Tiếng kêu gào liên tục
không dứt.
Áp lực chống đỡ của đám Bách Linh giảm
đi, họ nhất thời mừng rỡ, hự lên một tiếng, ném mạnh thân dê ra ngoài.
Tên người Hồ có mã thuật thần kỳ sớm
đã chờ sẵn, vung tay bắt được thân dê. Đang muốn chạy đi, bất giác phát hiện
trước mặt có gió thổi qua. Hắn rụt đầu lại, thân thể nằm bẹp trên lưng ngựa,
hai chân đạp mạnh, tránh được cú này.
“Tiểu tử giảo hoạt
thật!” Lâm Vãn Vinh giận hừ một tiếng, định trước khi hắn ổn định thân hình, giục
ngựa chặn hắn lại. Hắn vung đao chém ngang, chém tới lưng hắn.
Tên người Hồ bắt được thân dê, căn bản
không có lực hoàn thủ, vội vàng phát huy kỵ thuật, hắn ôm lấy bụng ngựa, xoay
tròn, chỉ chờ mũi đao thứ nhất lướt qua, hắn lại chui vào xuống bụng ngựa.
Như thế đi được vài bước, tên người Hồ
này giống như một con khỉ cứ di chuyển từ trên xuống dưới, Lâm Vãn Vinh nhìn
hoa cả mắt. Một không làm, hai là làm tới nơi, hắn hắc một tiếng, vung đại đao,
bổ thẳng vào lưng ngựa.
Con đại mã Đột Quyết ngã xuống, tên
Bách Linh điểu mất đi chỗ dựa, kinh hãi cướp đường bỏ chạy, lại bị Hồ Bất Quy
đuổi theo một đao chém ngã.
- Huuu…
Lão Cao giơ thân dê lên, hưng phấn lao
tới đích. Người Hồ bốn phía đứng cả dậy, hoan hô điên cuồng.
Lâm Vãn Vinh cố ý dừng ở cuối cùng, ngẩng
đầu nhìn về phía xa xa. Đám Đột Quyết vương công hưng phấn gào thét, nhưng
không nhìn thấy bóng hình của Đồ Tác Tá đâu cả.
- Tướng quân, làm sao vậy?
Hồ Bất Quy đứng rất gần hắn, thấy hắn
hết nhìn đông tới nhìn tây, vội vàng chạy lên hỏi.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu, ngưng trọng nói:
- Không thấy Đồ Tác Tá nữa!
Hồ Bất Quy lắp bắp kinh hãi, vội vàng
quét qua vài lần, quả nhiên, ở vị trí lúc nãy đã trống không, tên Hữu vương Đột
Quyết chẳng biết khi nào đã biến mất rồi.
- Có khi nào hắn đi ị không?
Lão Hồ thì phầm hỏi.
“Ta làm sao có thể
trả lời vấn đề này chứ!” Lâm Vãn Vinh trợn trắng mắt bất lực, lão Hồ cười ha hả,
bối rối gãi gãi đầu.
- Con mẹ nó, làm sao không ai tặng hoa
cho ta? Nữ nhân Đột Quyết mắt bị mù rồi!
Lão Cao phẫn hận bất bình đi tới, loan
đao trong tay dùng sức chém chém vài cái.
“Đúng nhỉ, sao không
ai hiến hoa?” Một câu này của lão Cao đã làm Lâm Vãn Vinh tỉnh ngộ. Với sự thể
hiện của Cao Tù hôm nay, dù muốn dù không cũng phải công nhận công phu rất giỏi,
thế nào mà chẳng lọt vào trong mắt một thiếu nữ Đột Quyết, nếu không ai thưởng
thức thì đó quả là bất bình thường. Hắn vội vàng quay đầu lại, lúc này biết
ngay có vấn đề rồi.
Vốn thiếu nữ Đột Quyết đang cao hứng
hô hào cho Điêu Dương đại hội, lúc này toàn bộ đã nhìn về phía nam, mở to hai mắt
tìm kiếm cái gì đó. Đối với lão Cao đắc thắng bên này, căn bản không ai thèm liếc
mắt.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía
nam. Vừa rồi nhiệt hỏa còn như sóng lan khắp A Lạp Thiện thảo nguyên, trong
nháy mắt trở nên còn yên tĩnh hơn cả hồ nước.
Đồ Tác Tá cũng không thấy đâu, thiếu nữ
không kêu gào, thảo nguyên trở nên tĩnh lặng như thế, rốt cuộc xảy ra chuyện gì
nhỉ? Hắn và lão Cao nhìn nhau nghi hoặc trong lòng, chẳng biết tìm ai giải đáp.
Trên thảo nguyên xa xa hiện ra một điểm
màu đen nho nhỏ, “lọc cọc, lọc cọc…” tiếng vó ngựa như gõ vào trái tim mỗi người
một. Thân hình dần dần đập vào mắt mọi người, đó thật ra là một con thanh thông
tiểu mã, lúc lắc đầu, thần tuấn phi phàm.
Người ngồi trên lưng ngựa là một nữ tử
tuổi còn trẻ, tóc như mây, xõa ra như một thác nước màu đen đổ xuống, da thịt
óng ánh như ngọc, mặt nàng được che bằng một tấm lụa trong suốt, cặp mắt mỹ lệ
linh hoạt, như sóng nước thu, trong sắc đen thẳm như nước còn thấy thấp thoáng
màu xanh lam nhàn nhạt, như nước hồ Nạp Mộc sâu kín trong thảo nguyên, trong vắt
khiết tịnh. Những cơn gió nhẹ thổi phất phơ màn khăn che mặt, một phần gương mặt
hồng nhuận của nàng hé ra, để lộ một nụ cười, đẹp như ánh trăng non vừa mọc lên
ở chân trời, Nguyệt Nha Nhi.
“Quả y như lần đầu
gặp nàng!” Trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác này khiến cho Lâm Vãn Vinh thầm
kín thở than.
- Là Ngọc Già!!!
Hồ Bất Quy cùng lão Cao cả kinh há hốc
miệng. Những thiếu nữ Đột Quyết kêu lên, cưỡi những con ngựa trắng, điên cuồng
lao về phía Ngọc Già.
- Ô…
- Ô…
- Ô…
Ba tiếng kèn lệnh thật dài, trầm trầm
vang lên trên thảo nguyên, mặt đất rung lên, như tiếng sấm mãnh liệt đang đến.
Dưới chân thành Khắc Tư Nhĩ, bụi bốc lên cuồn cuộn, như có thiên quân vạn mã
lao đi tới, vô số lang kỳ màu vàng kim đón gió bay phần phật.
Cao Tù mắt trợn như muốn rách, cả kinh
nói:
- Kỵ binh người Đột Quyết, còn có thủ
vệ Khắc Tư Nhĩ, họ toàn quân tiến sang bên này, có chuyện gì thế?
Bụi đất dần dần tan đi, mấy vạn quân
tinh nhuệ Đột Quyết, dàn thành đội ngũ từ từ tiến tới. Trong thành Khắc Tư Nhĩ
xa xa, vệ đội thủ thành cũng tiến ra, bọc sau lưng bọn họ. Đây đều là những kỵ
binh tinh nhuệ nhất Đột Quyết, quân dung nghiêm chỉnh, vẻ mặt bưu hãn, chưa đến
gần, đã có một luồng sát khí lẫm liệt đập vào mặt.
Giữa hai đại quân, mười sáu hãn huyết
bảo mã cả người tuyền màu đỏ, kéo một cỗ xe ngựa thật lớn từ từ đi tới. Trên xe
ngựa có một niện trướng (giá có mái che) cao cao màu vàng, bốn phía treo cờ đầu
sói kim sắc, gió thổi phần phật, chiếc xe ngựa từ từ chuyển động, cũng không biết
bên trong là ai đang ngồi.
Kỵ binh Đột Quyết chậm rãi vây quanh
Ngọc Già và những thiếu nữ này, họ từ từ xoay người lại, đội hình như một vòng
tròn từ từ lan ra, chậm rãi tiến ra bốn phía, đẩy tất cả mọi người ra bên
ngoài. Lá cờ màu vàng kim lay động trong gió, thân ảnh Nguyệt Nha Nhân dần dần
mơ hồ, rốt cục biến mất giữa biển người, đến cả những thiếu nữ Đột Quyết cũng
không nhìn thấy nữa.
- Đột Quyết Khả Hãn đến rồi!
Một thanh âm hưng phấn kêu lên.
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com



0 nhận xét:
Đăng nhận xét