Chương 540: Khoảng cách ngắn ngủi
- Đại Khả Hãn?!
Hắn vừa nói thế, không chỉ Cao Tù há hốc
kinh ngạc, đến cả Lâm Vãn Vinh cũng chết lặng người: “Ngọc Già lại là đại Khả
Hãn của người Đột Quyết? Việc này không phải nói đùa đó chứ!”
Về thân phận Ngọc Già, hắn từng nghĩ
ra rất nhiều khả năng: công chúa, vương phi, thậm chí là nữ vu sư thần bí nhất
thảo nguyên, có thể tất cả đều đã nghĩ tới, chỉ mỗi không nghĩ nàng có liên quan
đến Khả Hãn. Trên A Lạp Thiện thảo nguyên sùng bái vũ lực, nam quyền chí thượng,
Nguyệt Nha Nhi mỹ lệ lại trở thành đại Khả Hãn của người Đột Quyết, việc này quả
thực đúng là thượng đế chơi hắn một vố thật đau.
- Lão Hồ, ngươi không nghe lầm đó chứ?
Cao Tù vẫn không tin, giữ chặt tay Hồ
Bất Quy hỏi lại.
Hồ Bất Quy lắc đầu cười khổ, hướng
phía trước chỉ chỉ:
- Ta có thể nghe lầm? Ngươi nhìn xem
những người Hồ này cúng bái nàng thì biết, nếu không phải là đại Khả Hãn, ai có
thể có vinh dự được như vậy?
Cả một đám người Đột Quyết dày đặc tất
cả đều cung kính quỳ mọp xuống đất, miệng lẩm bẩm, dập đầu về phía Ngọc Già.
- Tối nay ngươi có lẽ đã làm một việc
thiện vô tình, tương lai sau này sẽ được báo đáp. Ngọc Già lấy danh nghĩa của
thần thánh trên thảo nguyên, Đột Quyết chúng ta sau khi công hãm thành trì của
Đại Hoa các ngươi, sẽ khu trục, chứ không còn đồ sát những phụ nữ trẻ em Đại
Hoa nữa, đây là báo đáp lại cho ngươi.
Sau khi công hãm bộ lạc Đạt Lan Trát,
Ngọc Già đã ngạo nghễ nói những lời đó, bây giờ lại vang lên bên tai hắn.
Kim đao tinh mỹ, hình sói thần bí, Lộc
Đông Tán tự mình nói một loạt các ám ngữ, những chuyện cũ cứ thế diễn ra, như một
cuộn phim nhất nhất hiện lên trước mắt. Tất cả những việc này xâu chuỗi lại với
nhau, thân phận Ngọc Già sớm đã bộc lộ ra rồi, chỉ là hắn trước giờ không hề
nghĩ tới phương diện này. Suy nghĩ cố định hại chết người! Lâm Vãn Vinh không
nói gì, chỉ biết than thở.
Lão Cao lắc đầu cố chấp:
- Ta không tin! Trên thảo nguyên toàn
là dũng sĩ như vậy, Đồ Tác Tá, Ba Đức Lỗ, Lộc Đông Tán, có ai mà không phải là
những ngọn đèn sáng, làm sao để Ngọc Già làm đại Khả Hãn chứ?
Điểm này, lão Hồ không có cách nào
khác giải thích được. Lâm Vãn Vinh trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên cười nói:
- Cao đại ca, ánh mắt đừng có chỉ dừng
lại trên người Ngọc Già. Huynh đừng quên, bên người nàng còn có tiểu Khả Hãn.
Cao Tù bĩu môi:
- Tiểu Khả Hãn, tiểu Khả Hãn thì làm
sao? Hắn còn phải nghe lời đại Khả Hãn nữa kìa. Quy củ người Hồ quả thật hỗn loạn.
Lâm Vãn Vinh cười lắc đầu:
- Thật ra quan điểm ta và huynh khác
nhau nhiều. Họ sắp đặt hai Khả Hãn chính là vì để phòng ngừa hỗn loạn đó.
“Phòng ngừa hỗn loạn?”
Hồ Bất Quy và Cao Tù đều mù mờ.
Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu nói:
- Nếu ta đoán không sai, vị tiểu Khả
Hãn này hẳn là con trai của Bì Già Khả Hãn vừa mới qua đời. Cha truyền con nối,
vương vị truyền lại, vốn là chuyện hiển nhiên, không ai có thể nói khác đi.
Nhưng nhìn tiểu Khả Hãn còn nhỏ nên chắc chắn có chuyện. Một đứa nhỏ năm sáu tuổi
mà chấp chưởng một Hãn quốc cường thịnh, còn muốn khai chiến với Đại Hoa, việc
này quả thực đúng là trò đùa của ông trời mà.
Quả thật có chuyện. Hồ Bất Quy không
kìm nén được, gật đầu:
- Lão thần ấu đế, lịch sử cũng đã từng
có rồi. Quan trọng nhất đương nhiên là phải tuyển được một đại thần để ủy thác
phụ chính trước khi lâm chung. Bì Già Khả Hãn thân là một đại đế vũ lực cường
thịnh một đời, trước khi truyền ngôi không thể không nghĩ về điểm này.
- Vị đại thần ủy thác khi lâm chung, kỳ
thật chúng ta nhắm mắt lại cũng có thể tính được.
Lâm Vãn Vinh bấm bấm ngón tay, đếm từng
người:
- Ba Đức Lỗ, Đồ Tác Tá, Lộc Đông Tán,
một tả một hữu một quốc sư. Những người này có quyền thế cường đại nhất Đột Quyết,
không phải là họ, không ai làm phụ chính được cả.
Ba người này chiếm cứ hơn nửa giang
sơn Đột Quyết. Bì Già Khả Hãn không thể lơ là không để ý tới. Cao Tù ở trong
cung nhiều năm, đối với việc này đương nhiên hiểu rõ nhất, vội vàng gật đầu
nói:
- Lâm huynh đệ nói không sai. Ba người
này nhất định đều có vị trí bằng nhau, không thể ngồi lên ghế phụ chính đại thần.
Không ai hơn ai, như thế mới có thể tạo cân bằng cho các thế lực khắp nơi.
- Nhưng vấn đề lại nảy sinh.
Lâm Vãn Vinh xoa tay cười nói:
- Tả vương rất cường đại, Hữu vương rất
cường đại, quốc sư rất cường đại. Bây giờ tiểu Khả Hãn còn nhỏ, gần như là một
đứa bé vô tri, không hề có thực quyền. Thân là Bì Già Khả Hãn một đời kiêu ngạo,
sao lại để nhi tử mình giao vào tay một đám người như lang sói vậy được!
Lão Cao vui vẻ nói:
- Ta hiểu rồi. Do đó có Ngọc Già đại
Khả Hãn.
- Không sai!
Lâm Vãn Vinh trầm giọng:
- Đại Khả Hãn hẳn là vị trí để đảm bảo
cân bằng thế lực mọi nơi. Người này không chỉ phải có danh vọng địa vị rất cao ở
Đột Quyết, mà còn phải có trí tuệ lớn lao và dũng khí hơn người. Hơn nữa vì để
đảm bảo chắc chắn, Bì Già Khả Hãn nhất định chọn người thân cận nhất với tiểu
Khả Hãn, rồi trao cho nàng quyền lực lớn nhất. Như vậy nàng sẽ có năng lực hộ vệ
tiểu Khả Hãn. Còn sau khi tiểu Khả Hãn trưởng thành, nàng cũng sẽ trao quyền lại
cho chủ nhân của nó.
- Do đó, Bì Già Khả Hãn chọn lựa Nguyệt
Nha Nhi. Nguyệt Nha Nhi không chỉ thông minh trí tuệ, mà vì nàng là một nữ tử,
do đó đối với tất cả mọi người sẽ không tạo ra sự uy hiếp, làm tất cả mọi người
yên tâm. Kể từ đó, tại đây sẽ hình thành một sự cân bằng vi diệu. Việc không có
khả năng nhất, hết lần này tới lần khác lại trở thành lựa chọn tốt nhất, hay
quá, thật sự quá hay!
Hồ Bất Quy vỗ tay hưng phấn:
- Nói như vậy, Ngọc Già và Bì Già Khả
Hãn cộng với tiểu Khả Hãn, tất nhiên giữa họ có mối liên lạc rất thân mật.
- Kim đao, kim lang, Đại Khả Hãn.
Lâm Vãn Vinh nhìn lão Hồ liếc mắt, khẽ
gật đầu, âm thầm thở dài:
- Kỳ thật, vô luận về trí tuệ, dung mạo
hay dũng khí, Nguyệt Nha Nhi quả là một người xuất sắc nhất Đột Quyết. Nếu để
nàng làm Đột Quyết Khả Hãn, vốn cũng không có gì… Cái đáng tiếc duy nhất là
nàng sinh ra đã là nữ nhân. Ta đoán, trước khi Bì Già Khả Hãn lâm chung, có lẽ
tiếc nuối nhất chính là chuyện này.
Trong miệng tuy nói tiếc, nhưng trong
lòng lại thầm kêu may mắn khó hiểu, nếu Nguyệt Nha Nhi thật là một nam tử, chiến
tranh giữa Đại Hoa và Đột Quyết, tương lai sẽ trở nên càng thêm tàn khốc và kịch
liệt. Chỉ tiếc, ông trời vĩnh viễn không có chữ nếu!
- Làm nhiếp chính vương cũng được.
Lão Cao cười nói:
- Với thủ đoạn của Nguyệt Nha Nhi, cho
nàng thời gian hơn mười năm, mặc kệ Tả vương Hữu vương hay là Đột Quyết quốc
sư, ai có thể là đối thủ của nàng? Đến lúc đó, tiểu Khả Hãn nhường ngôi cho nhiếp
chính vương phụ chính, nàng tự mình làm một nữ Khả Hãn kiêu hùng, còn có ai làm
gì được chứ!
Nói về thủ đoạn của Ngọc Già, Lâm Vãn
Vinh cũng không nghi ngờ nàng có thể làm được. Chỉ là, nàng thật có muốn làm
như vậy không?
Nhìn về phía xa xa, nắng xuân rực rỡ,
gương mặt kim sắc của đại Khả Hãn kiêu hãnh cao quý ánh lên huy hoàng. Nghĩ tới
nàng không khi nào không giở thủ đoạn, Lâm Vãn Vinh đứng nhìn mê hoặc.
- Không xong!
Hồ Bất Quy đột nhiên kinh hô một tiếng,
mặt đầy ảo não nói:
- Nếu bắt đại Khả Hãn… Chúng ta vừa rồi
lại thả nàng ra, việc này sao lại như vậy chứ…
Cao Tù trừng mắt nhìn hắn. Lão Hồ lúc
này mới ý thức được lỡ lời, trộm liếc nhìn Lâm tướng quân, ú ớ hai tiếng rồi
không dám nói gì.
Nhớ tới một châm của An tỷ tỷ, sinh mạng
của đại Khả Hãn Đột Quyết cũng chỉ còn thêm được mấy tháng mà thôi, bắt hay thả
thì có gì khác nhau? Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, không nói gì.
Cao Tù đảo con ngươi, cười hắc hắc:
- Kỳ thật, ta cũng có một phương pháp
hóa can qua trở thành châu ngọc, đảm bảo Đại Hoa chúng ta không cần đổ máu mà
cũng thu thập được người Đột Quyết.
Còn có chuyện tốt như vậy sao? Hồ Bất
Quy vội hỏi:
- Phương pháp gì, Cao huynh đệ nói
mau.
Cao Tù đắc ý nói:
- Nguyệt Nha Nhi không phải là Đột Quyết
đại Khả Hãn kiêm nhiếp chính vương sao? Nếu như vậy thì, tình cảm của nàng với
Lâm huynh đệ thì mọi người cũng thấy được đó. Chỉ cần Lâm huynh đệ chịu thi triển
một kế nhỏ, nắm được trái tim của nàng, với sự thông minh tài trí của Nguyệt
Nha Nhi, việc thu thập Tả Hữu vương quả như lấy đồ trong túi, còn tiểu Khả Hãn
thì không đáng nhắc tới. Đến lúc đó, kết hợp sự gian trá của Lâm huynh đệ và
Nguyệt Nha Nhi, ồ, không, là mưu kế, để cho Nguyệt Nha Nhi làm Đột Quyết Khả
Hãn độc nhất vô nhị, nhất thống thảo nguyên. Việc đó quả thực là quơ tay là được,
cực kỳ dễ dàng. Việc kế tiếp, hắc hắc, do Lâm huynh đệ cùng Khả Hãn mỹ lệ sản
xuất ra vài tiểu tử mập mạp, thuần túy giống nòi Đại Hoa… Mẹ ôi, cái gì người Đột
Quyết hay là người Hồ, toàn bộ đều do Đại Hoa thống trị, chúng ta không phải sẽ
nhất thống thảo nguyên sao?
“Lão Cao này dâm
hóa quá rồi! Mà việc này không thể nói đùa như vậy, việc này xem có tính khả
thi cực cao, chỉ cần Lâm tướng quân gật đầu, xác suất thành công ít có sáu bảy
thành!” Hồ Bất Quy mở to hai mắt nhìn, nước miếng chảy rỏng ròng, quả muốn ôm
chầm lấy lão Cao.
“Nhi tử ta làm Khả
Hãn Đột Quyết?” Những lời Cao Tù dọa cho Lâm Vãn Vinh nhảy dựng lên. Lời này
tuy dâm, nhưng lý luận lại không dâm, chỉ là hơi hạ lưu một chút.
- Tỉnh lại đi!
Hắn vung cước đá vào mông lão Cao:
- Các vị đã quên rồi à, Ngọc Già bây
giờ là kẻ thù của chúng ta. Hơn nữa, nhiếp chính vương tưởng dễ làm vậy sao?
Các vị nhìn xem, việc bức cung có làm được không…
- Đồ Tác Tá, ngươi nói chuyện với ai
thế?
Giọng Ngọc Già không nhẹ không nặng,
chẳng giận cũng chẳng hiền hòa, vang lên bên tại mọi người trên thảo nguyên,
gương mặt của nàng đột nhiên lạnh đi, trang nghiêm vô cùng. Người Đột Quyết quỳ
cả xuống, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn.
Nguyệt Nha Nhi là đóa mộc miên cao quý
nhất thảo nguyên. Nàng mỹ lệ, trang nghiêm, có dũng khí và trí tuệ, được xưng
coi là đấng chí thượng của người Đột Quyết, được vô số người ngưỡng mộ. Cộng với
xuất thân cao quý, kim đao trong tay biểu tượng cho vương quyền chí cao vô thượng,
Đồ Tác Tá kiêu ngạo cũng không dám vọng động.
Hắn vội vàng cúi đầu thật thấp:
- Xin đại Khả Hãn bớt giận, Đồ Tác Tá
vô ý, chỉ là vì sự hưng thịnh của Hãn quốc, không thể không hỏi.
Lời tuy vẫn như thế, nhưng phong thái
lại bất giác yếu đi rất nhiều. Hắn nhiều hơn Ngọc Già hơn mười tuổi, xem như là
thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cũng lại là Hữu vương có công rất lớn,
nhưng muốn từ Đột Quyết Hữu vương biến thành Hãn vương như Ngọc Già, tuy chỉ
khác nhau một chữ, nhưng lại khó như lên trời.
- Hữu vương khổ cực rồi!
Nguyệt Nha Nhi khẽ gật đầu. Một tay
nàng giơ kim đao lên, một tay dắt tiểu Khả Hãn, từ từ ngồi xuống, nhìn về phía
thảo nguyên, hướng về phía tất cả người Đột Quyết phất tay.
Tiếng hoan hô chấn động tận trời, người
Đột Quyết điên cuồng quay về phía trước. Lúc này, Ngọc Già không phải là một
người phụ nữ bình thường, nàng là Đột Quyết đại Khả Hãn chấp chưởng kim đao, là
biểu tượng thần thánh trên thảo nguyên.
Nguyệt Nha Nhi và tiểu Khả Hãn đi tới,
thỉnh thoảng dừng lại một chút, nói chuyện với dân chúng bên người, thân thiết
vuốt ve chiến mã của họ, mỉm cười thân thiện. Vô số người gào tên Khả Hãn,
không khí trên thảo nguyên nhiệt liệt sôi trào.
“Thật sự là một nữ
tử thông minh!” Lâm Vãn Vinh thở dài thật sâu, ngươi có thể chửi nàng thủ đoạn,
nhưng chỉ đi xuống đài cao này ngắn ngủn vài bước, lại thu được lực lượng ủng hộ
của người Đột Quyết, quả thật khó có thể hình dung được. Làm một nữ đại Khả Hãn
Đột Quyết, nàng rất hiểu được nhược điểm mình, nhưng nàng rõ ràng cũng biết rõ
ưu điểm của mình, nên đồng thời đưa ưu điểm này phát huy tới mức vô cùng nhuần
nhuyễn.
Chỉ là đáng tiếc, sinh mạng nàng lại
chỉ còn ngắn ngủi trăm ngày nữa thôi. Lâm Vãn Vinh lặng lẽ lắc đầu, trong lòng
có một cảm giác nói không nên lời.
- Mau nhìn, Ngọc Già hướng sang bên
này về phía chúng ta!
Cao Tù nhỏ giọng hô, vội vàng cúi đầu.
Bên kia, Nguyệt Nha Nhi cùng tiểu Khả
Hãn dưới sự bảo vệ của kỵ binh Đột Quyết, từ từ mà đi, mỉm cười vẫy tay, hướng
về phía người Hồ góc bên này đi tới. Đồ Tác Tá đi theo phía sau hai người, ánh
mắt đánh giá chung quanh rất cẩn thận, hiển nhiên là đề phòng địch nhân tập
kích Khả Hãn.
- Đến rồi!
Lão Hồ khẽ quát một tiếng với mọi người,
ra hiệu họ im lặng. Mười người này chỉ có vài người tinh thông tiếng Đột Quyết.
Ai mà bị Ngọc Già hoặc tiểu Khả Hãn hỏi, phải nói là hắn bị câm, lão Hồ sẽ trả
lời thay.
Mười trượng, tám trượng, năm trượng
Nguyệt Nha Nhi lúc này không phải là thiếu nữ Đột Quyết mỹ lệ thanh thuần, bây
giờ nàng trang điểm rất cao quý. Tuy là vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt có vẻ nghiêm
lạnh và trí tuệ vô song.
Tiếng hoan hô ầm ĩ chung quanh, Lâm
Vãn Vinh cúi đầu, kéo mũ trùm hết cỡ che đi gương mặt mình, thân thể lui về
phía sau vài bước. Lúc này, tinh thần ai nấy đều rất khẩn trương. Loại khẩn
trương này khác hẳn cảm giác của hắn trước đây, có thể nghe thấy tiếng cười của
Ngọc Già, có thể nghe được tiếng bước của nàng đến gần, thậm chí còn có thể
nghe thấy tiếng tim đập của nàng.
Mùi hương quen thuộc thổi qua, mùi nước
hoa của Tiêu gia độc nhất vô nhị, rồi tiếng trẻ con vang lên bên tai. Giọng tiểu
Khả Hãn non nớt chỉ vào cây cờ Hồ Bất Quy cầm nơi tay, nháy mắt nói:
- Tỷ tỷ, cờ này là cờ gì thế?
Lần này không cần Hồ Bất Quy phiên dịch,
chỉ cần nhìn vào động tác của tiểu Khả Hãn là hắn hỏi cái gì rồi.
Thanh âm nhẹ nhàng cười nói:
- Cái này gọi là thổ tê, một loại mãnh
thú sinh trưởng ở vùng phía nam đại mạc, rất gần với bộ lạc Nguyệt Thị. Các
ngươi là tộc nhân Nguyệt Thị à?
Một câu sau là hỏi lão Hồ. Hồ Bất Quy
vội vàng nắm tay đưa lên trước ngực:
- Nguyệt Thị tộc nhân, xin kính đại Khả
Hãn, tiểu Khả Hãn. Nguyện cùng thần của thảo nguyên cùng chúng ta tồn tại.
Đã tới gần mới nhìn rõ khuôn mặt xinh
đẹp của Nguyệt Nha Nhi. Hồ bào màu kim sắc dài thượt, ôm chặt lấy thân hình lả
lướt của nàng. Ánh mắt bình tĩnh trong suốt, đôi môi đỏ tươi kiều diễm như anh
đào đọng sương. Thần sắc nàng có chút tiều tụy, nhưng lại lộ vẻ tươi cười hòa
ái.
- Nguyệt Thị bộ lạc các ngươi bây giờ
còn có bao nhiêu người? Ngựa dê còn đủ dùng không? Nghe nói các ngươi vừa thắng
một trận Điêu Dương. Không đơn giản nhỉ!
Ngọc Già khẽ gật đầu, thân thiết hỏi.
Lão Hồ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, may
mà Lâm tướng quân đã dự đoán trước, bảo hắn sớm chuẩn bị, bằng không, chắc chắn
là chết. Hắn kiêu hãnh cung kính nói:
- Nhờ thần thảo nguyên phù hộ, Nguyệt
Thị hiện còn có chín trăm tám mươi tộc nhân, hơn một ngàn con ngựa dê.
Tiểu Khả Hãn nghe xong, cũng kỳ quái
nói:
- Tỷ tỷ, Nguyệt Thị tộc nhân tại sao
ít như thế?
Ngọc Già khẽ ừm một tiếng:
- Nguyệt Thị trước đây là một bộ tộc
trong số chín họ Thiết Lặc. Sau đó vì chiến loạn, nhân số giảm sút. Tát Nhĩ Mộc,
Đột Quyết tộc nhân chúng ta là do rất nhiều rất nhiều bộ tộc tạo thành đến từ
chín họ Thiết Lặc. Mắt và màu da của họ mặc dù khác với chúng ta, nhưng họ đều
là dân chúng của chúng ta. Đệ phải bảo vệ họ cho thật tốt để bọn họ được giàu
có an khang.
Tiểu Khả Hãn Tát Nhĩ Mộc khẽ gật đầu,
lại nói:
- Vậy Đại Hoa thì sao? Họ có rất nhiều
người, chúng ta đang chiến đấu với họ, tương lai phá được Hạ Lan sơn, ta đối xử
với họ như thế nào đây?
Nguyệt Nha Nhi mỉm cười nói:
- Trong khi chiến đấu, nhất định phải
ác độc, không thể từ tâm nương tay, làm cho địch nhân phải e sợ. Nhưng một khi
họ đã thành dân chúng của đệ, đệ phải đối xử với họ thật tốt, cho họ quy chế
như với tộc nhân chúng ta, có thịt ăn, có áo mặc, như vậy, họ sẽ không tạo phản…
Đồ Tác Tá nghe thế lắc đầu, lớn tiếng
nói:
- Đại Khả Hãn, Đồ Tác Tá không tán
thành quan điểm của người. Địa bàn Đột Quyết chúng ta là trên lưng ngựa, nhập
vào quan ải, phải đàn áp người Đại Hoa, để họ vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được.
Người cũng thấy tên Triệu Khang Ninh đó, mọi người ở Đại Hoa ai nấy nô tính mười
phần, chỉ có đao và máu mới là cách thống trị tốt nhất.
“Đánh rắm con mẹ
ngươi!” Hồ Bất Quy nghe thế nghiến răng.
- Chính bởi vì có loại ý nghĩ của
ngươi, do đó, những nhân tài ở Đại Hoa mới liều mạng phản kháng chúng ta, mãi
cho tới hôm nay, chúng ta vẫn không đánh hạ được Hạ Lan sơn.
Ngọc Già miễn cưỡng nói, rồi không biện
bác với hắn nữa, vuốt đầu tiểu Khả Hãn nói:
- Tát Nhĩ Mộc, đệ hỏi như vậy, tỷ tỷ
thật cao hứng! Tương lai đệ nhất định sẽ là Khả Hãn anh minh nhất trên thảo
nguyên.
Nàng gật gật đầu với tiểu Khả Hãn, rồi
mỉm cười nhìn về phía lá cờ Nguyệt Thị. Tiểu Khả Hãn quả nhiên khôn ngoan, lập
tức lớn tiếng nói:
- Nguyệt Thị bộ tộc không tới ngàn người,
lại có thể thủ thắng ở Điêu Dương Đại Tái, thật sự không tệ, gia thưởng năm
mươi đầu dê béo! Nếu thắng nữa, bổn Hãn lại thưởng nữa! Bộ lạc khác cũng theo lệ
này mà làm.
- Tạ ơn đại Khả Hãn, tạ ơn tiểu Khả
Hãn.
Hồ Bất Quy “cảm kích rơi nước mắt”, những
người Hồ chung quanh hưng phấn hò la.
Lâm Vãn Vinh bàng quan nhìn tất cả những
việc này, mặc dù không hiểu tiếng Đột Quyết, nhưng nhìn sắc mặt hưng phấn và
ánh mắt nồng cháy của người Hồ chung quanh, cũng có thể đoán ra vài phần. Việc
này, cho dù là Tả vương, Hữu vương hay là Lộc Đông Tán, so ra ai cũng kém Nguyệt
Nha Nhi. Làm người bề trên, quả nhiên không giống bình thường.
Nói mấy câu xong, Ngọc Già liền quay đầu
đi, tiếp tục đi tới, mỉm cười chào hỏi những người Hồ chung quanh.
Lâm Vãn Vinh đứng trong đám người, Ngọc
Già chậm rãi bước qua, rồi bỗng dừng lại, đứng ngay trước mặt hắn. Hắn lắp bắp
kinh hãi, vội vàng lẩn vào trong đám người, cố làm sao không động đậy gì.
Hai người trước sau còn cách ba bốn
người nữa là đối mặt với nhau, hắn thậm chí còn có thể thấy rõ đôi môi hồng thắm,
hàng mi dài mượt của Nguyệt Nha Nhi. Khoảng cách không xa, chỉ còn có khoảng một
thước mà thôi!
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com



0 nhận xét:
Đăng nhận xét