Chương 548: Ngửi mùi biết ngựa
Vấn đề này không ai có thể trả lời. Tối
thiểu, lão Hồ và lão Cao không đáp được. Trời đã ngả dần về hoàng hôn, bóng
dáng Kim Đao Đại Khả Hãn trong vòng hộ vệ của các kỵ binh càng lúc càng xa, biến
mất trong sắc chiều huy hoàng.
Người Hồ bốn phía dần dần tản đi, một
vài dũng sĩ che mặt, sớm đã được những thiếu nữ vây quanh từng vòng, ríu rít
như chim, vô số vòng hoa được đưa lên. Còn có mấy cô gái rất xinh đẹp, ngượng
ngùng đưa mắt đánh giá Nguyệt Thị bộ lạc, muốn tới tặng hoa, mà không đủ can đảm.
Dù sao, Nguyệt Thị cũng là bộ lạc được
Kim Đao Đại Khả Hãn ban thưởng. Dũng sĩ lợi hại nhất, phải được đại Khả Hãn mỹ
lệ thông tuệ chọn lựa trước, còn lại mới có thể đến phiên các nàng.
- Lâm huynh đệ, ngươi nhìn xem, những
thiếu nữ người Hồ này đang nhìn chằm chằm vào ngươi, mắt không chớp lấy một
cái!
Lão Cao cười dâm đãng:
- Chỉ cần ngươi kêu lên một tiếng ta
muốn sưởi ấm giường đêm nay, đảm bảo hàng đống mỹ nữ lập tức sẽ nằm xuống xếp
thành núi, hắc hắc!
Kỵ sĩ Đại Hoa vây quanh Lâm tướng quân
phá lên cười to, không khí vô cùng thoải mái. Điêu Dương đại hội vốn là hội thi
truyền thống của người Hồ, cường giả như rừng, dũng sĩ khắp nơi, mỗi một trận
đánh đều khó phân thắng bại. Nhưng năm nay lại có nhiều bất ngờ nhất, không ai
nghĩ đến việc Điêu Dương Đại Hội mà người Hồ luôn luôn kiêu hãnh lại để cho một
nhóm binh sĩ Đại Hoa mạo danh xâm nhập thảo nguyên đoạt được ngôi đầu, làm bao
thiếu nữ Đột Quyết vô cùng hâm mộ, còn việc gì hay ho hơn thế nữa?!
Không chỉ như thế, đến cả Hữu Vương Đồ
Tác Tá nổi danh thảo nguyên, cũng bại dưới tay Lâm tướng quân. Mặc dù thủ đoạn
của hắn có chút hèn hạ bỉ ổi, nhưng việc ra trận liều mạng, quang minh chính đại
hay không vốn cũng không mấy khác biệt. Thắng là anh hùng, Đồ Tác Tá bị bại là
chuyện không bàn cãi! Nói tóm lại, hôm nay họ lãi to!
Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, cười hắc hắc:
- Muốn tìm người sưởi ấm giường hả?
Cao đại ca tự mình đi đi! Ta là người luôn luôn có lòng dạ thanh cao, coi sắc đẹp
như đất đá, tất cả mọi người ai cũng biết mà... nhưng…
Chưa dứt lời, hắn nhìn bốn phía đánh
giá, tiếc nuối than thở:
- Muốn tìm được đất đá trong số thiếu
nữ Đột Quyết này, xem ra cũng không phải việc dễ dàng gì!
Cao Tù gật gù đầy vẻ đồng cảm, cười ha
hả:
- Không sao đâu, tắt đèn nhà ngói như
nhà tranh, mọi người ai mà chẳng giống nhau! Liếc mắt nhìn qua… oa, quá nhiều đất
đá!
Lão Cao lúc nào nói chuyện cũng mang
theo mùi vị dâm đãng, hắn mặc kệ hàng hóa thế nào, hễ đưa đến là không từ chối.
Hồ Bất Quy nghe thế cũng tỏ ra hơn hở vô cùng…
Nói đùa vài câu, Lâm Vãn Vinh quan sát
bốn phía. Mặt trời chiều đã ngả về tây, hoàng hôn phủ xuống, mấy mươi người thuộc
bộ lạc có tư cách tiến vào Khắc Tư Nhĩ, đến cả mũ trùm cũng không cởi ra, chạy
đi chạy lại trên thảo nguyên, tận tình hò hát, chúc mừng thắng lợi. Còn những
người Hồ không có may mắn được tiến vào quốc đô, lặng lẽ hạ lều trướng, thu thập
hành trang, cả đêm chạy về bộ lạc của mình.
Sau lần thất bại này, nếu muốn đạt được
sự tôn trọng của bộ lạc khác, chỉ có cách sang năm một lần nữa tới đây tranh
tài thôi.
Những tuấn mã trên thảo nguyên thay
nhau hí lên, không ngừng lững thững đi lại. Người đi rất nhiều, người tới rất ít.
Những người Đột Quyết thất bại buồn bã rời đi, lưu lại chỉ còn có hơn mười bộ lạc
ba bốn trăm người, trong đó kể cả Nguyệt Thị. Chung quanh toàn là cỏ khô ngựa
ăn thừa và dấu vết còn sót lại của những doanh trại,khung cảnh ngổn ngang, tiếng
người ít dần, thảo nguyên huyên náo cả ngày, trong lúc này đã yên lặng xuống
nhiều.
Mấy vạn lang kỵ vốn đóng quân ở ngoài
thành, giờ đã theo Ngọc Già tiến vào trong thành, bốn phía yên tĩnh trống trải.
Điêu Dương đại hội chấm dứt, kỵ binh Đột Quyết tự nhiên không cần phải trú ở
ngoài thành nữa, điểm này cũng đúng theo dự tính.
Nhìn hơn ba mươi huynh đệ bên người,
so với mười mấy người trước Điêu Dương, đã nhiều lên mấy lần, họ chia tốp ngầm
tuần tiễu xung quanh.Đây đều là những người được Hồ Bất Quy chọn lựa đặc biệt,
mỗi người đều nói được vài câu Đột Quyết. Lâm Vãn Vinh gật gật đầu:
- Hồ đại ca, mọi người đến đủ chưa?!
- Tới cả rồi!
Hồ Bất Quy nháy mắt, cười nói:
- Tướng quân, lần này nhờ phúc người,
hơn mười huynh đệ chúng ta có thể quang minh chính đại vào thành rồi.
Tất cả bộ lạc thủ thắng ba cuộc trở
lên đều có thể vào Khắc Tư Nhĩ, cùng hưởng yến tiệc do Đại Khả Hãn cử hành, việc
vào thành tự nhiên không đáng nói. Nhưng sau khi vào thành phải làm sao mới là
việc khó.
Cứ theo hắn tính trước, Điêu Dương đại
hội là việc quan trọng của cả một năm, tổ chức long trọng, tất phải có vô số
vương công hiển quý ở vương đình tụ tập lại đây. Kỵ binh Đột Quyết ở ngoài
thành bảo vệ Khả Hãn và các vị hiển quý, tinh thần khẩn trương, bôn ba mệt nhọc,
việc phòng ngự thành tự nhiên sẽ dễ lộ ra sơ hở. Mà đêm nay cả Khắc Tư Nhĩ hoan
hỷ bế mạc Điêu Dương đại hội, chỉ cần nghĩ biện pháp tạo ra chút hỗn loạn,
nhanh chóng chiếm lĩnh thành đầu, mở cửa thành ra, năm ngàn kỵ binh thừa dịp
người Hồ còn chưa tỉnh, dùng thế lôi đình đánh thẳng vào vương cung, làm chúng ứng
phó không kịp. Một khi chiếm được vương cung, bắt sống Đột Quyết Khả Hãn và tất
cả những người nắm quyền, coi như đã rút linh hồn của Khắc Tư Nhĩ, vương đình Đột
Quyết tự nhiên bị vây hãm, người Hồ cũng sẽ lâm vào cảnh không cần công mà tự
phá.
Tính toán tuy kỹ, nhưng giữa chừng lại
xảy ra lắm biến cố quá. Sự xếp đặt kỳ diệu buộc họ đại chiến một hồi với Hữu
Vương, Nguyệt Thị rồi thuận thế đoạt ngôi đầu ở Điêu Dương đại hội, bây giờ họ
không còn là bộ lạc vô danh nhỏ yếu, mà là tiêu điểm mọi người chúc tụng, làm
không gian của họ không được rộng rãi như trước kia nữa. Nhưng mặc kệ nói như
thế nào, với tình thế trước mắt, cứ tiến bừa vào Khắc Tư Nhĩ là con đường duy
nhất mà họ có thể lựa chọn.
- Quang minh chính đại vào thành, chưa
chắc đã là may.
Lâm Vãn Vinh thở dài, tự nhủ.
Lão Hồ hiểu được sự khó xử của hắn,
ghé tai hắn cười nói:
- Tướng quân yên tâm đi, Hứa Chấn mang
theo mấy ngàn huynh đệ còn lại, sớm đã lên đường rồi, cho dù mọi việc không như
dự tính, chúng ta cũng còn có thể trực tiếp công thành mà, có chết cũng không
phải là chuyện lớn, khi chúng ta xuất phát không phải cũng đã tính đến việc này
rồi sao? Cho dù không đánh thắng được người Hồ, cũng phải dọa họ sợ chết khiếp...
Nghe lão Hồ trò chuyện thú vị, Lâm Vãn
Vinh cười khà khà, tâm tình dễ chịu đi vài phần. Hồ Bất Quy thần bí cười hề hề
nhìn bốn phía vài lần, thì thầm:
- Còn có một việc ta không nghĩ sẽ nói
cho ngài, mới vừa rồi trong khi chúng ta tham gia Điêu Dương hội, các huynh đệ
còn lại thừa cơ người Hồ mải xem chiến đấu, đi tới các bộ lạc xung quanh quyên
góp được rất nhiều dầu, bây giờ đều để cả trên lưng ngựa. Ngài nghĩ đi, Khắc Tư
Nhĩ tối nay có ca có múa, thịnh tình nghênh đón anh hùng Điêu Dương, không phải
nơi nơi đều đông đúc chen lấn sao? Ta tùy tiện cho vài con ngựa lửa chạy ra, hắc
hắc, sẽ là tình cảnh như thế nào!
- Thật hả?!
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, vội vàng đi tới
bên cạnh chiến mã xem qua, hai bên bụng đại mã Đột Quyết đều treo vài ống trúc
dài vài thước, dùng vải bố che kín, tựa hồ không ít.
- Ồ…!
Cao Tù đứng một bên nghe lén một lúc,
mừng rỡ buột miệng nói:
- Hay cho lão Hồ, học nghề trộm dầu hả?!
- Cái gì trộm.
Hồ Bất Quy căm tức liếc mắt nhìn hắn:
- Thừa dịp không có ai, ghé lều trướng
người khác thăm thú một chút, thuận tiện quyên chút dầu, đây là ăn trộm hả? Cái
này gọi là quyên! Lão Cao ngươi phải đi tìm một tiên sinh dạy chữ, học lại cách
nhận chữ đi!
- Đúng, đúng! Là quyên dầu, không phải
trộm dầu.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, an lòng hơn
nhiều: “Có hơn mười thớt hỏa mã này, cho dù không chiếm được Khắc Tư Nhĩ, ta
cũng phải quậy nó nát bét!”
Cao Tù đột nhiên nhớ tới việc cái gì,
vội la lên:
- Cho dù chúng ta có hỏa mã, nhưng vạn
kỵ binh Đột Quyết cũng vào thành, nếu chúng bít chặt cửa vương cung, lần này quả
là địch đông ta ít, không đánh lắm!
Lâm Vãn Vinh vỗ vai hắn, mỉm cười lắc
đầu:
- Cao đại ca, chúng ta không phải so
nhân số với họ, chúng ta so xem hành động ai nhanh hơn! Ngươi xem, đó là Đột
Quyết vương cung.
Hắn thuận tay chỉ tới, Cao Tù nhìn
theo phương hướng ngón tay hắn, trong ánh nắng hoàng hôn đỏ rực có thể thấy được
rõ ràng tường thành thô kệch của Khắc Tư Nhĩ, cách tường thành không xa, rõ
ràng có thể thấy được có vài góc đình đài cung điện đủ màu đỏ xanh, ánh vàng
chói lọi, nổi bật giữa những kiến trúc thấp lè tè chung quanh. Nó có vẻ vô cùng
cao quý và hoành tráng.
- Từ sự bố trí trong thành Khắc Tư
Nhĩ, vương cung cách cửa thành cũng không xa. Việc này ở Đại Hoa chúng ta quả
thực không ai dám tưởng tượng, xem ra người Đột Quyết đối với kiến trúc thành
trì, đích xác không tinh thông lắm!
Hồ Bất Quy nghe thế gật đầu, Hoa Hạ
thành lập đã lâu, thành nào cũng cửa thành nặng nề, điện cao đá dày, hoàng cung
của người Đột Quyết thì kết cấu đơn giản, tạo hình giản lậu, thậm chí còn không
bằng một phủ nha của Giang Nam nữa.
- Còn dựa theo qui mô của lâu đài này,
ta đoán vương cung Đột Quyết tối đa có thể chứa được hơn hai ngàn người, mà số
đó cũng đã là quá nhiều rồi!
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Do đó, kỵ binh Đột Quyết, không có
khả năng toàn bộ trú đóng ở bên trong, trong thành nhất định còn có quân doanh.
Đã là quân doanh, vậy sẽ phải cách vương cung một khoảng!
- Nhưng khoảng cách có xa lắm không?!
Lão Cao nhíu mày, đây mới là vấn đề mấu
chốt.
- Rất đơn giản.
Lâm tướng quân xòe tay nói:
- Cao đại ca, nếu ngươi là Khả Hãn Đột
Quyết, có một vạn kỵ binh bên người, ngươi có để nó rất xa không?!
- Đương nhiên càng gần càng tốt!
Lão Cao trả lời dễ dàng, tiếp theo ngẫm
nghĩ một lát, lại nói:
- Cũng không đúng, một vạn nhân mã, số
lượng không nhỏ, toàn là đao thật thương thật, nếu gần quá, ai dám cam đoan họ không
tạo phản?!
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Đây là căn bệnh của đế vương. Khát vọng
binh quyền, rồi lại sợ hãi binh lính tạo phản, nhất định phải giữ khoảng cách
thích hợp. Còn một điểm nữa, các ngươi chớ quên, một vạn lính tinh nhuệ này
toàn là tộc nhân của Đồ Tác Tá!!!
“Hiểu rồi!” Hồ Bất
Quy và Cao Tù đồng thời cả kinh.
- Do đó chỉ cần chúng ta có động tác
thật nhanh, kịp thời mở cửa thành, tiến vào vương cung trước, cơ hội của chúng
ta và người Đột Quyết, ít nhất là năm mươi năm mươi! Mặc dù sẽ rất mạo hiểm,
nhưng là chúng ta nhất định phải làm, bởi vì, chúng ta tới đây vì việc này!
Hắn vung tay lên nói như chém đinh chặt
sắt, trong mắt nổi lên sát khí lẫm liệt:
- Chỉ cần lấy được vương cung Đột Quyết,
coi như là chúng ta thành công!
Hồ Bất Quy nghe thế nhiệt huyết sôi
trào, vội vội vàng vàng vỗ tay:
- Được, cứ như vậy mà làm! Tối nay ta
đi mở cửa thành!
- Hồ đại ca gấp cái gì.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Bây giờ còn chưa đi đến thành, tình
huống cụ thể bên trong còn chưa biết rõ, đàm luận việc này là sớm quá. Chúng ta
đã có phương hướng, sau khi vào thành tùy cơ mà hành sự là được.
Quả thật hơi nóng nảy, lão Hồ cười bối
rối.
Màn đêm chầm chậm phủ xuống, trong
hoàng hôn mù mịt, cả thảo nguyên xám xịt, thấy rõ lang kỳ phấp phới xa xa trên
đầu thành.Vài bộ lạc chiến thắng không đợi được đã đi tới chân thành, chuẩn bị
tiến vào Khắc Tư Nhĩ. Tất cả các dũng sĩ đều không cởi mũ trùm, đây là vinh dự,
họ muốn mở ra ngay trong yến hội vương đình, hưởng thụ tiếng hoan hô của tất cả
dân chúng.
Cửa thành chầm chậm mở ra, những binh
sĩ Đột Quyết thủ thành hỏi vài câu, đám dũng sĩ dương dương đắc ý phất cây cờ đại
biểu cho tiêu chí bộ lạc mình, rồi một đường đi thẳng không bị cản trở gì.
Khắc Tư Nhĩ ở sâu trong A Lạp Thiện thảo
nguyên, trước giờ chưa bị tập kích bao giờ, người Đột Quyết lại vô cùng tin tưởng
vào thực lực của mình, nên việc phòng thủ cũng rất lỏng lẻo.
Hồ Bất Quy nói nhỏ:
- Chúng ta cũng vào bây giờ chứ?!
Lâm Vãn Vinh nhìn sắc trời, khẽ lắc đầu:
- Bây giờ đi vào, sẽ trở thành tiêu điểm
chú ý của người khác, đợi lát nữa đã.
Cao Tù hắc một tiếng:
- Lâm huynh đệ, ta có chuyện để trong
lòng lâu rồi, ngươi rốt cuộc làm sao khám phá được Ngọc Già đã giở trò trên con
ngựa chứ?
Vừa hỏi câu này xong, lão Hồ nhất thời
cũng quay đầu lại, hiển nhiên, hắn cũng không biết rõ đạo lý trong đó.
Lâm tướng quân cười nói:
- Đạo lý kỳ thật cũng đơn giản. Ngựa
giống với chúng ta, có mũi có mắt, có miệng có chân, đều là những giác quan.
Con thanh thông mã không chịu đi, nhất định một trong số đó có vấn đề. Do đó,
ta trước tiên xem chân ngựa, lại nhìn ngũ quan. Chân không có vấn đề, còn tai
và mắt, lại rất dễ nhìn, Ngọc Già rất khó giở trò. Còn lại, đơn giản chính là
mũi và miệng.
Có đạo lý! Hồ Bất Quy khẽ gật đầu,
nghi hoặc nói:
- Ngươi làm sao phán đoán được nàng giở
trò trên cái mũi, mà không phải là miệng?
- Việc này còn phải cảm tạ Đồ Tác Tá.
Lâm Vãn Vinh gật đầu mỉm cười:
- Khi thủ hạ hắn dùng cỏ non dụ dỗ, ta
chú ý nhìn tới. Thấy con tiểu mã được đeo rọ mõm, nhưng vẫn có thể ngửi được những
gì phía trước, điều này nói lên miệng nó không có chuyện gì, tối thiểu không có
vấn đề gì nghiêm trọng. Vì vậy, nơi dễ giở trò nhất, lại khó bị phát hiện nhất,
chính là mũi ngựa. Ngọc Già bôi vào mũi thanh thông mã một loại dược phấn do
hoa cỏ chế thành, ta ngửi thấy có chút mùi thơm nhàn nhạt, nhưng đối với ngựa
thì đây có lẽ chính là mùi nó ghét nhất. Do đó, ngươi có quất roi nó cũng không
đi! Ta nghĩ ra biện pháp, dùng nước phun vào mũi nó, hòa tan dược phấn, mùi vị
nhạt đi, nó lại trở thành một con ngựa bình thường! Sau đó, bôi vào ngựa nàng một
ít tình dược, rồi bôi vào mông ngựa ta một chút, do đó, nó mới đuổi theo ta. A
a, đơn giản như vậy thôi!
- Ngửi mùi biết ngựa? Lâm huynh đệ,
cái mũi ngươi thật là lợi hại!
Lão Cao giơ ngón tay cái, mặt đầy vẻ
hâm mộ.
Hồ Bất Quy lắc đầu cảm thán. Đạo lý
này nói thì đơn giản, cơ hồ ai cũng có thể làm được, nhưng đi vào thực tế, có
thể suy nghĩ như vậy thì không phải ai cũng có thể làm được. Người khác chửi
Lâm tướng quân chỉ biết hoa ngôn xảo ngữ, tất cả những thứ hắn có được đều dùng
mồm mép đoạt được, cái nhìn đó rõ ràng là rất nông cạn.
- Không xong!
Hồ Bất Quy còn đang trầm tư, bỗng nghe
thấy Lâm tướng quân kêu lên sợ hãi:
- Ta biết Ngọc Già tại sao muốn cưỡi
ngựa của ta rồi!
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét