Chương 556: Đào ngũ
Gió như từng đợt lửa táp vào mặt.
Không khí Đại mạc đượm mùi gió bụi, một trời đầy cát, khắp nơi đỏ ửng lên, thấp
thoáng có thể nghe thấy tiếng lách tách, tựa hồ như có thể thiêu cháy vạn vật.
Cổng thành Hưng Khánh phủ nửa khép nửa
mở, vô số người lữ hành không ngừng ra vào khiến cho tòa thành này thêm chút sức
sống. Những binh sĩ Đại Hoa thủ vệ cửa thành, khôi giáp chỉnh tề, ai cũng đều
nhễ nhãi mồ hôi, nhưng không một người nào dám cởi binh giáp ra.
Chén nồng chưa cạn, nỗi nhớ đầy vơi, mộng
hoài chốn quan san, tin chàng đâu chẳng thấy?!
Say theo cơn sóng, mơ trong khói
sương, tóc xanh ngả màu sầu, vì tương tư già úa!
Tình ấy có về chăng!? Dẫu in lòng,
trăng tàn ngày tận…
Khi nào bóng ngựa quay về!? Bên lan,
đón chàng, cười vui. Ngắm dung nhan thiếp, mãi tươi vẹn toàn!
(Ngọc Vi dịch theo thể “Từ”)
Một bóng dáng yểu điệu động lòng người
đứng lẳng lẽ trên thành lâu, nhìn mặt trời đỏ như máu phía xa xa, miệng thì
thào điều gì đó. Ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt mỹ lệ của nàng, hai hàng lệ
châu lăn dài trên má.
- Từ cô cô...!
Phía sau truyền đến tiếng gọi, nữ tử ấy
vội vàng gạt nước mắt, xoay người lại, hỏi khẽ:
- Vũ Lăng, sao ngươi tới đây?
- Từ cô cô, người nói xem, Lâm đại ca
có trở về không?
Tiểu Lý tử nức nở:
- Đã hơn một tháng rồi...
Chuyến đi từ thảo nguyên trở về, Lý Vũ
Lăng đen sạm đi, cũng cao lên không ít, chẳng còn gương mặt thiếu niên non nớt
trước kia nữa, hắn đã trưởng thành như một quân nhân chính thức rồi.
Sắc mặt Từ Chỉ Tình trắng bệch:
- Sẽ không sao đâu, hắn nhất định sẽ
trở về thôi.
Lý Vũ Lăng buồn bã cúi đầu:
- Cô cô, người không thấy một tiễn đó
của Đột Quyết Đại Khả Hãn đâu. Tam tiễn liên hoàn, thạch phá thiên kinh! Cho dù
thần tiên cũng không ngăn cản được.
"Thần tiên cũng không ngăn cản được
sao?" Từ tiểu thư châu lệ lăn dài, kiên định lắc đầu:
- Thần tiên sao bằng hắn được? Hắn là
người xấu nhất trên thế gian này, ông trời cũng không dám nhận hắn về.
Tiểu Lý tử khẽ gật đầu, tràn đầy hi vọng
nhìn ra xa xăm. Bão cát biên ngoại quay cuồng, xoáy thành một vòng lớn, làm ảm
đạm đi vẻ huy hoàng của ánh hoàng hôn.
- Vũ Lăng, con tìm ta có việc gì?
Từ tiểu thư trầm mặc một lúc lâu, rồi
mở miệng hỏi.
Lý Vũ Lăng vội vàng gật đầu:
- Cô cô, người Đột Quyết đang đợi câu
trả lời thuyết phục của chúng ta! Sau khi chúng ta bắt sống Tiểu Khả Hãn và Hữu
Vương của người Hồ, mỗi một ngày họ đều phái sứ giả đến dò xét tin tức. Vừa rồi
Tả Khâu đại ca đang đóng ở Hạ Lan sơn cho khoái mã báo lại, hôm nay Lộc Đông
Tán lại giao thư tới, tỏ ý muốn đàm phán cùng chúng ta.
Hồ Bất Quy một mạch xuyên qua thảo
nguyên, người Đột Quyết tuy có thiên quân vạn mã, nhưng lại không ai dám ngăn
trở. Vương đình bị phá, Tiểu Khả Hãn và Hữu Vương đều bị bắt, đối với Hãn Quốc
Đột Quyết hùng mạnh là một việc chưa bao giờ xảy ra. Hơn nữa họ tấn công mãnh
liệt Hạ Lan sơn nhiều lần không kết quả, hy sinh vô số nhân mạng, vừa căm hận vừa
bi phẫn, người Hồ lần này cũng bị nghị lực và sát khí của người Đại Hoa làm
rúng động.
Vì người Đột Quyết đang cố kỵ, trong
vòng một tháng nay họ lui về thảo nguyên. Song phương đóng binh ở biên giới hai
nước. Những xung đột nho nhỏ tuy thỉnh thoảng cũng xảy ra, nhưng không có cuộc
chiến nào lớn. Trong thế giằng co này, khó mà có được một nền hòa bình rõ ràng.
- Đàm phán? Chúng ta không vội, là họ
khẩn cấp thôi.
Từ Chỉ Tình ung dung nói.
"Có thể có cục diện hôm nay, tất
cả thế chủ động đều nằm trong tay Đại Hoa, đó là nhờ vô số tướng sĩ dùng tính mạng
đổi lấy, nhất là hắn, sống chết còn chưa biết." Trong mắt nàng chợt hiện
lên làn nước mong manh, thở dài thườn thượt:
- Việc xử trí Tiểu Khả Hãn Đột Quyết
và các tù binh này phải do Hoàng thượng định đoạt. Thánh chỉ chưa tới, có đàm
phán cũng vô dụng, Lộc Đông Tán không thể không biết điểm này. Hắn chỉ có mục
đích gây áp lực cho chúng ta thôi, từ đó trong việc đàm phán sau này cũng sẽ có
chút chủ động.
Lý Vũ Lăng vội vội vàng vàng gật đầu:
- Con đến là vì việc này. Cô cô, gia
gia bảo con nói với người, thánh chỉ Hoàng thượng đã tới rồi.
***
Trong ánh nắng chiều, một chiếc xe ngựa
nho nhỏ, xuyên qua bão cát ngợp trời, tiếng leng keng leng keng dần dần tới gần.
Ánh sáng hoàng hôn trải rộng, nổi lên một vầng đỏ như màu máu.
Từ màn xe một bàn tay trắng nõn thò
ra, giật giật dây cương, giục thớt ngựa đi về phía trước. Cuồng sa thổi rèm cửa
phần phật, trong xe vang lên một giọng nói yếu ớt vô lực, nghe như người bệnh nặng:
- Tỷ tỷ, đừng đi nhanh như vậy, dừng lại
nghỉ tạm một chút đi! Tưởng tượng xem, dưới hoàng hôn ung dung dạo bước, chỉ có
nàng và ta, mặt ai nấy đều đỏ như ráng chiều, cảnh đẹp như họa, đây là một việc
lãng mạn biết bao nhiêu chứ!
"Lãng* bao nhiêu thì ta không biết,
nhưng mạn* thì đúng quá rồi!" Tỷ tỷ đành bất lực lắc đầu, cười nói:
- Ngươi đó, lúc trước không phải vừa mới
nghỉ sao? Buổi sáng ngủ nướng, buổi trưa bảo là quá nóng nên đòi ngủ trưa, mặt
trời vừa xuống núi thì thôi không đi nữa, theo cách của ngươi như vậy thì chúng
ta một ngày đi được bao nhiêu dặm đường đây?
(*Chơi chữ: lãnh ở đây là phóng túng
thoải mái, ’mạn’ nghĩa tiếng việt là chậm)
- Đi không nhanh được thì từ tốn mà
đi, ta là người bệnh mà.
Thanh âm hắn vô cùng yếu ớt, ho khan
vài tiếng, hổn hển nói:
- Đi chậm một chút không sao cả, người
bệnh được ưu đãi, có gì mà thiên kinh địa nghĩa! Đợi tỷ tỷ sau này đến kỳ, ta
cũng chiếu cố nàng như vậy, ôm nàng từng bước đi nhẹ nhàng, nàng có chịu không?
“Phì!“ Mặt tiên tử
tỷ tỷ đỏ tới mang tai.
Nhìn thấy người bệnh gương mặt tái nhợt,
nói nói được mấy câu, lại bắt đầu thở, trong lòng nàng nhất thời đau xót, giữ
chặt tay hắn. Không khí bên trong xe rõ ràng rất nóng, duy chỉ có thân thể người
bệnh là lạnh như băng, đây là biểu hiện của bệnh nặng, suy nhược cực độ. Những
vết thương ngoài da tuy đỡ rồi, nhưng một tiễn đó đã chấn động lục phủ ngũ tạng,
đâu thể dễ dàng phục hồi được chứ!
- Tỷ tỷ, tóc rối kìa.
Nhìn thấy tỷ tỷ nước mắt lưng tròng,
người bệnh mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay vén mấy lọn tóc cho nàng, vô cùng dịu
dàng.
Trong cảnh ngọt ngào lại có chút chua
chát, dòng lệ của tỷ tỷ từ từ lăn dài, nhè nhẹ nắm chặt bàn tay hắn, áp tay hắn
vào gương mặt mình:
- Ngươi đó, cũng không biết sao lại
ương ngạnh thế?! Từ Ba Ngạn Hạo Đặc theo hướng thảo nguyên Đại mạc thì không
đi, lại muốn ta ôm ngươi xuyên qua Hạ Lan sơn, quay về theo đường cũ. Ngươi bị
thương nặng như thế, vậy chẳng phải là ngươi chịu khổ sao? Thấy rồi đó, làm gì
có ai biết ngươi còn sống, càng không biết ngươi đã trở lại!
- Không biết càng tốt.
Hắn than thở:
- Ta mệt mỏi quá! Chỉ muốn tìm một chỗ
không có ai, thanh tịnh một chút, chẳng muốn nghĩ tới việc gì cả, mặc kệ hết thảy.
Ngủ ngon, có nhiều ngân phiếu, có mấy tỷ muội, nghe đàn ca hát! Cuộc sống ấy chẳng
phải khoái hoạt lắm sao?!
- Hí, hí...!
Tỷ tỷ bật cười, một ngón tay dí vào
mũi hắn, nước mắt chan hòa với nụ cười nở rộ:
- Đừng tưởng ta không biết tâm tư của
ngươi... Ngươi sợ họ tìm được ngươi, đem ngươi lên bàn đàm phán, rồi không dám
gặp lại người ta.
- Tỷ tỷ, hà tất nói thế. Toàn thân ta
trên dưới chẳng còn chỗ nào là bí mật với tỷ nữa rồi.
Người bệnh cười khổ lắc đầu, đành bất
lực nói:
- Được rồi, ta thừa nhận, nàng nói
đúng. Nhưng đàm phán là việc của họ, ta không có quan hệ gì, do đó ai cũng
không nên làm phiền ta. Ta bây giờ chỉ coi như là một tên lính đào ngũ, đào ngũ
vô tư vô lự.
- Đào ngũ? Có mà nằm mơ.
Tỷ tỉ mỉm cười lắc đầu, lấy từ một cái
hộp nhỏ ra vài món thảo dược, một mùi thơm ngát lẫn với mùi thuốc hơi đăng đắng
đập vào mũi.
Người bệnh hiển nhiên là đã từng chịu
đau khổ vì món này, hắn bị dọa sắc mặt trắng bệch:
- Có thể... Có thể... Không uống được
không? Đắng lắm!
- Không được! Không được thương lượng.
- Vậy tiểu đệ đệ xin một thỉnh cầu,
xin tỷ tỷ đem cái thứ thuốc này nhá ra cho ta, sau đó dùng miệng mớm cho ta,
như vậy sẽ ngọt hơn một chút... Hà! Ngọt quá! Chẹp! Chẹp!
Đang lúc ngọt ngào, đột nhiên từ xa có
tiếng bước chân nhộn nhịp, con ngựa chợt ngừng lại, tiên tử vội vàng quay mặt lại
lườm hắn, mặt đỏ tới mang tai.
Người bệnh trong nháy mắt chửi um lên:
- Ai đó? Phá đại sự của ta, đang lúc uống
thuốc ngọt mà!
Bên ngoài vang lên vài tiếng hét lớn:
- Bên trong là ai? Trốn trong đó làm
gì? Xuống xe! Xuống xe kiểm tra!
Tiên tử tỷ tỷ vội vàng thò đầu ra,
nhìn thoáng qua, vui vẻ nói:
- Tới Hưng Khánh phủ rồi!
"Hưng Khánh?" Người bệnh vội
vàng vén rèm ra, hai mắt khẽ đảo qua.
Tường thành cao vút, cổng thành kiên cố,
những hỏa đài sừng sững, tiếng cười nói vui vẻ, tiếng người lui tới, lầu trà
quán rượu, nam thanh nữ tú, lừa ngựa lao xao, trong tích tắc đã hiện ra trước mắt.
Hơn ba tháng qua chưa từng nghe thấy
nhiều thanh âm như vậy, thật là thân thuộc quá. Tiếng người huyên náo đập vào
tai, cả người hắn như được uống thuốc bổ, hai mắt hơi ươn ướt: "Hưng Khánh
phủ! Ta đã trở lại!"
Trong lúc đắc ý, thấy tỷ tỷ kéo ống
tay áo hắn lùi về phía sau. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vài gương mặt ở cửa xe
đang ngơ ngác nhìn tỷ tỷ, mắt trợn ngược trông rất hạ lưu.
Tỷ tỷ chỉ mặt đồ rất đơn giản, một màn
lụa mỏng che mặt, nhưng thân hình yểu điệu, dáng vẻ yêu kiều ấy sao có thể che
giấu được? Mấy tên thủ vệ ngoài xe nhìn thấy, mắt như đứng tròng.
Người bệnh trong nháy mắt nổi giận:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Ai nhìn lão bà
ta, ta móc mắt ra đó. Nói cho các ngươi biết, ta đã từng giết mấy vạn người rồi
đó!
“Đây là tên quỉ bệnh
gần chết à?” Những binh sĩ cười ha hả, nhìn hắn hai mắt thâm quầng, sắc mặt trắng
bệch, thân thể lắc lư, yếu đến không chịu nổi một cơn gió, đúng là một tên bệnh
gần chết rồi, đừng nói là giết người, chỉ sợ không đủ sức giết một con gà ấy chứ!
- Lên mặt làm gì, đến cả người Đột Quyết
cũng còn không dám hung hăng trước mặt chúng ta. Xuống xe, xuống xe kiểm tra! Để
phòng gian tế người Hồ lẫn vào trong thành.
Từ Chỉ Tình thống binh rất có qui củ,
binh sĩ thủ hạ cũng chỉ nói đùa cho vui, cũng không dám làm bậy bao giờ.
Cái này kêu là "hổ rớt xuống đất
bằng bị chó khinh", đã muốn làm lính đào ngũ, vậy thì cũng chỉ có nước phải
xuống xe để tra xét. Nhìn bộ dạng phẫn uất bất bình của hắn, tỷ tỷ nhịn cười,
dìu hắn xuống xe.
Hắn suy nhược yếu ớt tựa bên người tỷ
tỷ, nhìn mấy tên binh sĩ khám xét một lần trong xe, qua một lúc lâu mới bỏ qua,
phất tay để cho họ vào thành.
- Thằng bệnh quỷ! Một đóa tiên hoa cắm
vào bãi cứt trâu rồi!
Một tên binh sĩ không kiềm chế được buồn
bực trong lòng, phẫn hận hừ một tiếng.
"Ngươi…! Mẹ ngươi! Hoa không cắm
vào cứt trâu, chẳng lẽ bắt cứt trâu cắm vào hoa sao?" Hắn nổi giận đùng
đùng, muốn xông lên lý luận, tỷ tỉ mỉm cười giữ chặt tay hắn, tràn đầy vẻ yêu
thương dịu ngọt:
- Ta thích bãi cứt trâu này!
Hắn cười ha hả thu tay lại, quàng lấy
eo tỷ tỷ:
- Thật vậy à? Không ngờ sở thích của tỷ
tỷ lại đặc thù như vậy! Cứt trâu cũng tốt, cứt trâu có chất dinh dưỡng, chuyên
môn để nuôi dưỡng tiên hoa mà. Có người muốn làm cứt trâu cũng phải xếp hàng
dài ấy chứ, ha ha…!
Ngồi trên xe ngựa vào thành, bỗng nghe
bên tai tiếng ồn ào vô tận, chung quanh toàn là những tiếng quát, tiếng gọi
nhau, các công tử cưỡi ngựa trắng, các tiểu thư mặc áo hoa, trường đình đầy
hoa, tửu lâu cao cao, nhạc quán tưng bừng, tiếng ca múa lao xao, nam thanh đối
đáp với nữ tú.
Hơn ba tháng không về Hưng Khánh, xuân
thành này đã hoàn toàn khác với trước kia. Tinh binh Đại Hoa đưa tin thắng trận
về, Hạ Lan sơn phòng thủ kiên cố như thành đồng, gần đây lại bắt sống được Khả
Hãn và Hữu Vương người Hồ, cả nước Đại Hoa sôi trào, Hưng Khánh phủ lại một lần
nữa tìm được cảm giác mùa xuân về nơi biên ải, vẻ phồn hoa náo nhiệt xóa sạch
những ký ức chiến tranh, lại cảm thấy có bóng dáng Giang Nam biên ải xưa kia
quay về.
“Ba tháng rồi, rốt
cục cũng còn sống về tới đây!” Nhìn những đám tỷ muội đứng cách đó không xa,
níu quần kéo áo chiêu lãm khách nhân, tiếng cười trong trẻo vang vọng cả con đường.
Vẻ phồn hoa thân thuộc biết bao nhiêu,
hắn cảm giác tim mình run lên, khó có thể tự kiềm chế, nhịn không được thò đầu
ra, chu miệng huýt một tiếng sáo:
- Này, vị tỷ tỷ kia! Giá trọn gói bao
nhiêu thế?! Chà, tiểu đệ là lần đầu tiên đó, rất non nớt, không hiểu gì cả, xin
giảm giá đi!
“Ngươi là lần đầu
tiên ngày hôm nay thì có!” Nữ tử kia ưỡn người lên:
- Công tử! Ta cũng là lần đầu tiên đó.
Vào nhà uống trà đi, qua đêm chỉ cần hai lượng, tiện nghi rất tốt. Ngươi đen
thui như vậy, cũng không cần phải đốt đèn, bớt đi tiền dầu, giảm nửa lượng cho
ngươi. Một nửa lượng, bao suốt đêm nhé!
"Tên đáng chết này!" Tỷ tỷ
chích một châm vào mông hắn.
- Tỷ tỷ, ta chỉ đùa các cô ấy thôi!
Người bệnh trề môi vẻ oan ức:
- Ta chỉ muốn tìm lại cảm giác còn sống
thôi!
Tỷ tỷ làm gì chẳng biết tâm tình của hắn,
chỉ là cảm thấy khó chịu, lại ghen ghét, quả là bản tính trời sinh của phụ nữ.
Nàng hạ xuống phàm trần, sao không nhiễm tục cho được chứ. Nàng nhịn không được
cười hì hì:
- Không cho ngươi nói như vậy với nữ
nhân!
- Hiểu rồi, hiểu rồi, cái này phải nói
với tỷ tỷ mới đúng!
Tỷ tỷ ngượng ngùng, cũng không thấy phản
đối gì.
- Ủa, đường hồ lô?!
Người bệnh hưng phấn vươn đầu ra vội vội
vàng vàng ngoắc:
- Lão bản, lão bản, đường hồ lô bán thế
nào?
- Năm tiền một chuỗi! Xin không trả
giá.
"Hay cho câu xin không trả giá!
Lúc cùng đi với Đại tiểu thư ở Hàng Châu mua đường hồ lô, lão tử mười tiền mua
ba chuỗi."
- Tám tiền hai chuỗi ngươi bán không?
Hôm nay trời nóng, đường chảy rồi kìa, ngày mai ngươi cũng đừng nghĩ tới việc
bán nữa! Ta mua cho còn làm bộ!
- Ừm, ngươi muốn hai chuỗi à? Vậy được,
tám tiền thì tám tiền!
- Mặt cây kẹo này không trơn, vừa thô
vừa dính, ai nguyện ý bỏ tiền ra? Tỷ tỷ, đưa cho hắn mười tiền, chúng ta mua ba
chuỗi! Không được thì đi!
- Ngọt không?
Tỷ tỷ lớn như vậy rồi, thế mà là lần đầu
tiên ăn món đồ này, thấy vừa chua vừa ngọt, cực kỳ thơm ngon. Nàng liếm mép, lại
nhét vào trong miệng người bệnh, cười nói:
- Vốn là năm tiền một chuỗi, ngươi
dùng mười tiền mua ba chuỗi. Ngươi tiết kiệm tiền, hắn bán nhiều đường hồ lô, rốt
cuộc là ai lợi đây?
- Đều có lợi, ta và hắn đều thắng cả!
Người bệnh cắn một miếng đường hồ lô,
lắc đầu mỉm cười:
- Hạnh phúc, chính là cái cảm giác
này!
- Tiểu tặc!
Tỷ tỷ ngơ ngác nhìn hắn, chợt kinh hỷ,
đột nhiên ghé miệng hôn lên mặt hắn một cái, e thẹn nói:
- Ta giống ngươi, rất hạnh phúc!
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét