Chương 568: Ta là mắt của nàng
- Oa lão công...
- Ừm?!
- Tại sao chàng thích thiếp?
- À..., Nguyệt Nha Nhi tiểu muội muội,
ta nói ta thích muội bao giờ?!
- Hèn hạ, hạ lưu, tiểu nhân phản phúc
vô thường! Thiếp đánh chàng!
Quyền thanh bùm bụp, như tiếng tim đập
trong lồng ngực hai người tuổi trẻ! Hắn cười hì hì nhìn nàng, đột nhiên áp vào
đôi môi đỏ mọng ướt át nhè nhẹ hôn một cái, nhẹ nhàng nói:
- Đừng hỏi tại sao ta thích nàng, cũng
đừng hỏi tại sao ta hít thở!
Nguyệt Nha Nhi ngả vào lòng hắn, vừa mừng
vừa lo nhìn hắn, cặp lông mi thật dài nhè nhẹ rung động:
- Oa lão công, những lời tán tỉnh của
chàng đã xuất bản ở Đại Hoa chưa? Tại sao mỗi một lần chàng lừa thiếp, thiếp lại
hạnh phúc chỉ muốn cắn chàng?!
- Đừng cắn, nàng xem hình dạng ta đây
này, sau này làm sao gặp người khác chứ?!
Hắn lắc đầu buồn rầu. Nhìn trán, tai,
gương mặt, trước ngực hắn đâu đâu cũng có ấn ký, Nguyệt Nha Nhi cười híc híc,
áp bộ ngực non mềm sát vào ngực hắn, bộ ngực đầy đặn dán vào trong ngực hắn, vừa
ấm áp vừa ướt át, vừa săn chắc vừa mềm mại, cặp mắt kiều mỵ như sắp chảy thảnh
nước:
- Thiếp thực rất muốn chàng cứ như vậy
đi gặp người khác! Thiếp muốn cho khắp thiên hạ đều biết, oa lão công là nam
nhân của thiếp, đời đời kiếp kiếp là nam nhân của thiếp!
- Vậy hả, phiền phức rồi đó! Nàng cũng
biết mà, khuyết điểm lớn nhất của ta là mắc cỡ, mắc cỡ phi thường!
Hắn chậm rãi vuốt ve cái lưng bóng
loáng như lụa của nàng, cảm giác mềm mại thấm đến tận xương tủy, những lời hắn
xem ra cực kỳ nghiêm chỉnh.
- Thiếp chỉ ngại chàng mắc cỡ thôi!
Nguyệt Nha Nhi cười khẽ, chầm chậm giữ
chặt bàn tay đang tác quái, áp gương mặt vào lòng bàn tay hắn, ôn nhu hỏi :
- Nam nhân của thiếp, năm nay chàng
bao nhiêu tuổi rồi!
Trong lòng hắn rộn ràng, tay chân khua
loạn trên người nàng:
- Mười sáu!
Nguyệt Nha Nhi buồn cười:
- Thật tốt quá, chàng chỉ lớn hơn thiếp
một tuổi!
- Không thể nào, mười lăm tuổi sao… to
thế?
- Cái này có gì mà ngạc nhiên chứ? So
ra vẫn kém chàng. Mười sáu tuổi mà đã học được thói vô sỉ như vậy rồi!
Thật sự là là một nha đầu thông minh!
Lâm Vãn Vinh cười ha ha hôn hít mái tóc nàng. Ngọc Già nắm chặt hai tay hắn, áp
gương mặt nóng bừng vào đó, buồn bã nói:
- Nguyệt Nha Nhi của chàng năm nay mười
chín rồi! Không cho chàng quên!
- Quên nàng hả, vậy không bằng ta tự
quên chính mình!
Hai mắt hắn dịu dàng, lặng lẽ thở dài.
Nguyệt Nha Nhi mừng rỡ, ngọt ngào cười. Nàng cầm tay hắn nhìn hồi lâu, đột
nhiên bĩu môi nói:
- Oa lão công. Đường tình cảm của
chàng sao nhiều ngã rẽ cành lá như vậy?!
- Ồ. Không thể nào, nhất định nàng
nhìn lầm rồi!
Hắn mở to hai mắt, vội vàng rụt tay lại:
- Ta luôn luôn là người tình cảm kiên
trinh. Ở Đại Hoa được truyền tụng khắp nơi, ai nấy đều xưng tụng như thế!
Nguyệt Nha Nhi cả giận:
- Phương pháp xem chỉ tay này là chàng
dạy thiếp. Thiếp nhìn rất cẩn thận, sao lầm lẫn được?!
- Ồ... Kỳ thật là như thế này.
Hắn đảo con ngươi:
- Mấy thứ hoa lá cành này, trên thực tế
là người có chín khiếu trong truyền thuyết. Là biểu tượng của người thông minh
nhất.
- Thiếp thấy trong lòng chàng có chín
khiếu, khiếu nào cũng phong lưu mới đúng!
Nguyệt Nha Nhi dựa vào ngực hắn, cắn
nhẹ, đưa mắt nhìn vào vết sẹo to đùng trước ngực hắn, đột nhiên ánh mắt mềm lại,
nói nhỏ:
- Vết thương này chàng phải vĩnh viễn
lưu giữ. Không cho chàng tìm cái thứ thuốc men của tiên tử tỷ tỷ gì gì đó xóa
đi!
Hắn ngẩn người, rồi vội hỏi:
- Tại sao thế, tiểu muội muội?
Ngọc Già chầm chậm áp gương mặt thật
sâu vào vết thương, lệ đầy hai mắt, vừa khóc vừa cười. Trong mắt tràn dâng nhu
tình như nước:
- Đây là dấu vết thiếp khắc cho chàng,
lưu lại trên người chàng, cũng khắc vào lòng thiếp, thuộc loại tài sản riêng của
Nguyệt Nha Nhi thiếp! Mặc kệ chàng hận thiếp hay yêu thiếp, thiếp muốn chàng đời
đời kiếp kiếp phải nhớ thiếp!
Nha đầu này, đến cả việc bá đạo như vậy
cũng làm người ta đau lòng! Lâm Vãn Vinh lặng lẽ cười, ôm nàng vào lòng, ngửi
mùi thơm nhàn nhạt trên mái tóc nàng. Dưới ánh trăng rằm, da thịt bóng loáng của
nàng như tấm lụa lóe sáng. Thân thể mềm mại trắng muốt sáng bóng, như thiên sứ
xinh đẹp nhất được trời ban cho nhân gian. Chầm chậm vuốt ve lọn tóc mai trắng
như tuyết, những tình cảm lại trào dâng trong lòng, Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng hỏi:
- Tiểu muội muội, y thuật của muội cao
như thế, có thể làm cho nó phục hồi như cũ không, trả lại mái tóc nàng vẻ thanh
xuân như cũ!
Ngọc Già ngẩng phắt đầu lên, mở to hai
mắt nhìn hắn, phẫn nộ lớn tiếng hỏi:
- Tại sao chàng muốn trở lại như cũ? Sợ
nó khó coi hả?
- Không phải … không phải.
Lâm Vãn Vinh vội vã khoát tay:
- Rất đẹp! Nàng vốn là nữ hài tử xinh
đẹp nhất thảo nguyên. Bây giờ càng cao quý thoát tục. Tựa như mây trắng tinh
khiết!
- Đây là định luật vĩnh hằng!
Nàng trừng mắt nhìn hắn, kiên định nói
nhỏ:
- Nếu lần sau chàng còn dám làm cho
thiếp quên chàng, thiếp vẫn có thể tìm lại. Từng bước từng bước, mặc kệ bao
nhiêu năm, mặc kệ bao nhiêu kiếp, thiếp nhất định sẽ tìm được chàng! Chàng có
dám thử không?
Mũi hắn cảm thấy xót xa, vội vàng quay
đầu đi, lệ quang trào ra.
- Chàng nói đi, có dám hay không?!
Ánh mắt Ngọc Già sâu thẳm, đùi ngọc
thon dài hữu lực tức giận đạp vào hai chân hắn, bộ ngực lõa lồ như vươn lên
trong gió, rung rung rinh rinh, vóc người kiều diễm uốn lượn như một quả mật
đào vừa chín.
Oa lão công xấu hổ cười vài tiếng,
không dám phản đối:
- Việc này, không dám làm đâu. Sau này
không dám làm đâu!
Nguyệt Nha Nhi đưa cái chân trắng muốt
như ngọc lên, đá vào đùi hắn vài cái, hừ hừ nói:
- Thiếp cũng nghĩ chàng không dám! Tối
hôm nay thiếp còn tắm nước nóng cho chàng, chàng có đến hay không?!
- Chuyện đàm phán còn chưa hoàn thành,
còn có rất nhiều chi tiết...
Lệ trong mắt Ngọc Già lại dâng lên, cả
giận nói:
- Lắm lý do, đưa ra việc này làm gì?!
Thiếp hỏi chàng có tới không... Không được lần khần, không được nháy mắt, bây
giờ trả lời đi!
Nàng dấn lên, ngón tay ngọc mảnh khảnh
giữ chặt mắt hắn, không cho chớp mắt. Lâm Vãn Vinh vội vàng gật đầu.
Nguyệt Nha Nhi hừ một tiếng, vừa ngượng
ngùng vừa vui mừng buông hắn ra. Lâm Vãn Vinh bất lực xoa xoa mắt, thở dài nói:
- Mắt ta vốn không lớn, bây giờ lại bị
nàng kéo ra thành mắt hai mí, từ nay về sau, người khác sợ không nhận ra ta nữa!
- Thiếp nhận ra là được rồi! Hừ, tối
mai thiếp sẽ giao!
Lâm Vãn Vinh hì hì cười:
- Giao càng nhiều ta càng vui mừng. Tốt
nhất là giao cả đời!
Ngọc Già nghe thế, đột nhiên ngây dại.
Nàng nhìn hắn, trên mặt rõ ràng có một nụ cười mừng rỡ, nước mắt lại lăn dài xuống.
- Làm sao thế? Không được khóc, không
được khóc. Ta nói đều là thật cả! Nếu có một lời giả dối, nguyện để thiên lôi
đánh, ta không được chết tử tế!
Lâm Vãn Vinh đau xót trong lòng, vội
vàng ôm lấy nàng, nhè nhẹ vỗ bờ vai mềm mại của nàng.
- Thiếp biết. Thiếp biết!
Ngọc Già vừa khóc vừa cười, ôm chặt lấy
hắn:
- Oa lão công. Chàng có thể vĩnh viễn
nhớ thiếp hay không!
- Đương nhiên!
- Có thể vĩnh viễn nhớ thiếp hay
không?
- Việc này còn phải hỏi sao?!
- Tại sao chàng không hôn thiếp?!
Hắn sửng sốt giật mình, chợt thấy đôi
môi đỏ mọng nóng như lửa đã dán vào người hắn. Nguyệt Nha Nhi như một mỹ nữ xà
khỏa thân, cánh tay tinh khiết cuốn lấy cổ hắn, đùi ngọc thon dài dính sát vào
đùi hắn. Bộ ngực hoàn mỹ vô khuyết ép vào thân thể hắn. Không ngừng biến ảo đủ
loại hình dáng. Nàng không ngừng rên rỉ. Chết rồi.. lại động đậy rồi! Đã bảy
tám lần rồi. Trời cũng đã sắp sáng rồi. Thế mà không để yên sao?! Ánh mắt của
nhóm thiếu nữ Đột Quyết Nạp Lan và Hương Tuyết nhìn đi chỗ khác, mặt đỏ bừng,
chậm rãi quỳ xuống!
Sắc trời đã sáng hẳn. Cỗ kiệu rồng to
lớn ở biên giới hai nước yên lặng hồi lâu, rốt cục tấm lụa màu hồng nhạt chầm
chậm mở, một đầu người nhô ra. Hắn vô cùng cẩn thận nhìn chung quanh vài lần, rồi
bước ra ngoài. Lại nghe những thanh âm mềm mại nhẹ nhàng vang lên bên tai:
- Bái kiến đại nhân!!
- À.
Hắn vội vàng quay đầu đi che mặt lại:
- Nguyên là các vị tiểu thư à. Đêm qua
khổ cực rồi!
Gương mặt nhóm cung nữ Hương Tuyết, Nạp
Lan đỏ bừng lên:
- Chúng tôi không mệt. Chỉ là đại nhân
ngài khổ cực thôi!
Ta khổ cực thật đó! Hắn cười ha ha vài
tiếng, xốc rèm lên, bước nhanh về phía đại mạc.
- Mau nhìn… mau nhìn … là ai đến kìa?!
Đỗ Tu Nguyên kinh hô một tiếng, rồi vội
vàng lay tỉnh hai người đang ngáy bên cạnh. Hồ Bất Quy mở mắt ra, mơ mơ màng
màng xem xét vài lần dáng người đang đi qua bão cát. Lập tức gã hít mạnh một
hơi. Xiêm y và thân hình người nọ quen quen. Nhìn hình dáng cũng có vài phần
quen thuộc, nhưng trán, má, mặt, tai, cổ, cánh tay lại đầy những vết cắn thật sâu,
những ấn ký vô cùng rõ ràng, dọc ngang thẳng chéo, chẳng cái nào giống với cái
nào. Nhìn qua là biết bị người ta cắn rồi. Phải mất vài ngày mới tiêu được. Mấy
dấu vết đỏ tươi khắc lên khắp người hắn, tạo thành vô số vầng trăng khuyết. Mẹ
ơi, cuộc chiến đấu này quả là kịch liệt! Mọi người nhìn nhau, ai nấy thật sự đều
bội phục!
Lâm Vãn Vinh đi nhanh tới, ngoắc tay
cười nói:
- Sớm thế. Mấy vị đại ca ăn cơm chưa? Ủa,
mắt các ngươi sao bầm tím thế kia? Phải chú ý nghỉ ngơi nhiều vào!
Nghỉ ngơi cái rắm. Không nhờ chúng ta
bưng bít cho ngươi, ngươi sớm đã bị Từ tiểu thư ăn sống rồi. Còn hỏi vì sao mắt
chúng ta biến thành màu đen hả. Có thể trắng được sao chứ? Hồ Bất Quy nhìn mặt
hắn, Đỗ Tu Nguyên nhìn ngực hắn, còn Cao Tù thì tệ hơn một chút, mở to hai mắt
nhìn phía dưới hắn. Vài người đánh giá từ trên xuống dưới. Nhìn thấy hàng loạt
vết răng từ đầu đến chân hắn, thật sự bọn họ không khỏi sợ hãi. Công phu miệng
lưỡi của Ngọc Già quả không thua gì ba tiễn liên hoàn của nàng cả. Thiên hạ vô
địch chứ chơi sao!
Lâm Vãn Vinh bỗng nhiên cả kinh, lui
vài bước:
- Cao đại ca, mắt ngươi sao thế?
Lão Cao nhìn thẳng vào phía dưới hắn
cười hắc hắc nói:
- Huynh đệ, cái này đều là kiệt tác của
Nguyệt Nha Nhi sao! Khạch khạch, hàm răng này cắn vào chỗ hấp dẫn tuyệt luân.
Ha ha!
Mấy người cười to, dâm sắc trên mặt
không gì diễn tả nổi. Lâm Vãn Vinh mặt đỏ lên, vốn hắn đi đêm nên không sợ ma,
bèn cười vài tiếng:
- Cái này, cái này … ta và Đại Khả Hãn
chỉ thương lượng một vài việc về tương lai hai nước mà thôi. Hấp dẫn thì đúng
là hấp dẫn, nhưng cũng rất khổ cực. Cả đêm chưa ngủ tí nào!
Chúng ta có thể giải thích được vì sao
ngươi khổ cực! Ba vị lão ca cười đùa ầm ĩ. May nhờ Đỗ Tu Nguyên có chút lương
tâm, sau khi cười một trận, quay đầu lại vô cùng cẩn thận nhìn hắn:
- Tướng quân, người mau đi thăm Từ
quân sư một chút, cả đêm rồi nàng chưa ra khỏi trướng bồng!
Vừa nói đến Từ Chỉ Tình, lập tức đầu
Lâm Vãn Vinh to lên. Hắn và Nguyệt Nha Nhi chung chăn chung gối khiến tất cả
nam nhân đều thích. Chỉ là việc này mà lọt vào mắt nữ quân sư, nếu nàng không
ăn dấm, đánh chết cũng không có ai tin! Thấy bộ dáng Lâm tướng quân rất khó xử,
ba người nhìn nhau, không ai nói gì được.
Thùng gỗ hôm qua tắm rửa vẫn còn đó,
nước lạnh hoa tàn, không hề có chút nhiệt khí nào. Đứng ở ngoài trướng nghe
ngóng một lúc lâu mà không thấy động tĩnh gì, cũng không biết nàng có còn ở bên
trong không nữa.
- Từ tiểu thư. Từ tiểu thư!
Hắn làm gan gọi vài tiếng. Trong phòng
cực kỳ im lặng, không có tiếng trả lời. Đẩy nhẹ màn cửa, hắn chỉ thấy trên giường
đang có một thân ảnh thon thả đang nằm bất động, toàn thân đắp kín. Hắn đi nhẹ
vài bước tới bên giường, làm mặt dày kêu khẽ:
- Từ quân sư...
- Từ tiểu thư...
- Chỉ Nhi...
- Bảo bối...
- Không cho ngươi gọi!
Gặp phải thế công của hắn, rốt cục Từ
tiểu thư cũng nhúc nhích, giận dữ tung chăn ra, nghiêng người phẫn nộ hừ một tiếng.
- Ồ, ta gọi người khác mà!
- Xoạt!
Chăn gối, đến cả vỏ đao đồng thời bay
tới. Từ tiểu thư xoay người nhảy dựng lên, hai mắt sưng đỏ, ngực phập phồng hổn
hển, trừng mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống! Lâm Vãn Vinh cúi đầu, thừa
dịp ôm lấy thân thể nàng, nhỏ giọng nói:
- Không phải nàng nói Nguyệt Nha Nhi
đáng thương sao? Bảo ta đối xử với nàng tốt một chút sao? Ta theo lời nàng đối
xử với nàng ta tốt một chút thôi mà!
Từ Chỉ Tình phẫn nộ nắm chặt cánh tay
hắn, nước mắt đầm đìa:
- Ngươi … các ngươi còn coi ta vào đâu
không... Cẩu nam nữ. Gian phu dâm phụ, vô mai câu hợp (không có mai mối mà vẫn
gian díu) chẳng biết liêm sỉ. Tức chết ta rồi!
Nàng mắng liên tiếp vài tiếng, tay
cũng càng lúc càng xiết mạnh, liên hồi ngắt nhéo cánh tay hắn. Lâm Vãn Vinh há
miệng nhe răng, ôm lấy thân nàng, hôn nhẹ vào tai, rồi cười nói:
- Từ tiểu thư đã hận ta vô mai câu hợp.
Nhưng ta và nàng là hữu mai, vậy có thể câu hợp được rồi!
Từ Chỉ Tình đỏ mặt như ráng chiều, thân
thể mềm nhũn ra, cả giận nói:
- Cả người ngươi toàn là mùi mụ đàn bà
kia. Không được đụng vào ta!
- Ồ!
Hắn hậm hực đáp ứng, chầm chậm buông
tay ra, cúi đầu xuống, thần tình bi ai, cực kỳ đáng thương. Bộ dáng đau đớn tội
nghiệp của hắn như đụng vào chỗ đau của Từ tiểu thư. Nàng chảy nước mắt, véo mạnh
vào cánh tay hắn:
- Bảo ngươi không đỡ thì ngươi sẽ
không đỡ à? Ngươi nghe lời như vậy sao? Ngươi làm việc chết người, thật sự làm
ta tức chết!
Đúng thật là không trêu vào phụ nữ được!
Lâm Vãn Vinh cười ha ha, ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi thơm, đắc ý
nói:
- Chúng ta mỗi ngày hữu mai câu hợp
(đã kết hợp bằng mai mối), câu hợp cả đời! Từ tiểu thư, Chỉ Nhi, bảo bối ngoan
của ta! Nàng có nguyện ý làm lão bà của ta không?
Những lời ghê tởm này cũng chỉ có hắn
mới có thể nói được. Từ tiểu thư mặt đỏ bừng, có cảm giác bị hắn nắm được chỗ yếu.
Gặp phải loại da mặt dày như thế này, có giảng đạo lý cũng chỉ phí công!
- Những lời này ngươi cũng nói với Khả
Hãn người Hồ mỹ lệ hả?
Từ Chỉ Tình vừa ngượng vừa vui, lại có
chút chua xót nói không nên lời.
Vấn đề này làm sao trả lời được? Hắn lắc
lắc đầu, không nói gì, Từ Chỉ Tình nhìn hắn vài lần. Nàng không nhịn được hừ một
tiếng, lấy bình nước, rót chút nước vào tay, lau mặt cho hắn. Mặc cho nàng dùng
lực đến đâu cũng không thể bôi được những vết đo đỏ kia. Hàng đàn hàng lũ mặt
trăng khuyết cong vút, sao có thể tiêu trừ được chứ?!
- Xem chuyện tốt mà nàng làm này! Bị cắn
như vậy có đau không? Làm sao ngươi có thể gặp người khác được chứ?!
Từ tiểu thư vỗ vỗ vài cái lên mặt hắn,
vừa đau lòng, vừa giận dỗi. Một loạt dấu răng, không hết vài ngày chỉ sợ không
lặn đi được!
- Đừng lãng phí nước!
Lâm Vãn Vinh bị nàng xoa xoa trên mặt
như muốn lột cả da ra, vội vàng há mồm kêu:
- Còn mớ nước thơm mà nàng tắm còn ở
bên ngoài đó. Ta dùng nó để rửa là tốt rồi. Yên tâm, ta không chê nước bẩn đâu!
- Tên vô sỉ này!
Từ tiểu thư mặt đỏ tới mang tai, thân
thể nhất thời mềm nhũn:
- Không cho ngươi nhắc lại tới cái thứ
nước thơm nữa! Uổng cho ta đêm qua còn cảm kích nàng. Ai biết nàng thật ra có
chủ ý xấu xa như vậy! Tức chết ta rồi!
- Tối hôm nay mà nàng còn tặng nước
thơm nữa, nàng còn dùng nữa không?
- Muốn... Cái gì?! … ồ … ta nói là nếu
… nếu!
Lâm Vãn Vinh vội vàng cười ha ha. Nữ
quân sư nhìn hắn vài lần, vừa khổ lại vừa chua xót, cắn răng nói:
- Không chỉ hôm nay, ngày mai chỉ sợ vẫn
có thể tặng nữa? Gian phu, dâm phụ!
Từ tiểu thư được Lý Thái làm mai, Lâm
mỗ đã tự mình đáp ứng rồi, dù chưa hữu mai câu hợp, nhưng đã là Lâm phu nhân
chính thức rồi. Nàng mắng một câu này, chính là quang minh chánh đại. Tên gian
phu cúi đầu, thật sự khó nói. Hắn dùng nước thơm thật ra rất sung sướng mà!
Từ Chỉ Tình cả giận:
- Ngươi không sợ nàng thi triển mỹ
nhân kế sao, cố ý dẫn dụ ngươi nhượng bộ vài bước?
”Nếu thật sự là
như thế, ta phải nói là thi triển mỹ nam kế mới đúng!” Lâm Vãn Vinh than. Rõ
ràng là còn dao hai lưỡi, đối với hắn là như thế, vậy đối với Kim đao Khả Hãn
không phải là như thế được sao? Giống như khi Nguyệt Nha Nhi là tù binh, để
thoát thân nàng cố ý thi triển thủ đoạn mị hoặc hắn. Nhưng mà dụ địch không
thành, lại đem bản thân nàng đánh mất nốt. Việc này vốn là một mối làm ăn hồ đồ
nhất. Cho dù Ngọc Già là người thông minh đệ nhất thiên hạ, nàng làm sao có thể
tính toán cho được chứ? Từ Chỉ Tình trầm mặc thật lâu rồi đột nhiên buồn bã
nói:
- Ngươi cảm thấy nàng sẽ đáp ứng bốn
điều kiện của ngươi không?
Trong lòng hắn khổ sở, lắc đầu mờ mịt:
- Ta không biết! Ba ngày sau, hẳn là
có thể biết được thôi!
- Ba ngày?
Từ tiểu thư không nói gì chỉ thở dài,
im lặng cúi đầu. Trong mắt vừa thương tiếc vừa hâm mộ,ẩn ẩn trong đó còn có vài
phần ghen tức:
- Nếu nàng đáp ứng, nàng là người si
tình đệ nhất thiên hạ, không ai cản nổi nàng!
Thiên hạ đệ nhất si tình? Hai mắt Lâm
Vãn Vinh lại rơm rớm, tâm thần đột nhiên đại loạn. Hắn chợt có cảm giác tựa hồ
cuộc đời là bể khổ, lúc này đang phủ xuống đầu mình.
- Hai ngày này, ngươi nhất định phải đối
xử tốt với nàng!
Nữ quân sư đột nhiên kéo tay hắn, nhẹ
nhàng căn dặn.
Lâm Vãn Vinh sợ nhảy dựng lên:
- Ngươi. … ngươi không ghen à?!
- Ta ghen! Ta rất ghen!
Từ tiểu thư phục vào ngực hắn, nức nở
thất thanh:
- Nhưng ghen thì sao đây? Nữ tử đó còn
khổ hơn ta một ngàn một vạn lần! Không nói nàng, đến cả ta cũng muốn giết
ngươi! Ngươi là một ác tinh hại người. Thật là hại chết người ta!
Ta thật sự là người tệ hại vậy sao? Hắn
nhếch miệng, có vẻ đang cười nhưng nước mắt lưng tròng.
* * *
Song phương vẫn giằng co. Người Đột
Quyết hoàn toàn không động tĩnh gì. Người Đại Hoa vẫn lo lắng đợi chờ câu trả lời.
Ai nấy sốt ruột, thời gian qua rất mau, chẳng mấy chốc mặt trời đã xuống núi rồi.
Các tiểu cung nữ cũng đem nước thơm đến. Lúc này tất cả mọi người đều biết ý
cũa nàng, Kim đao Khả Hãn quả thật là vô cùng buông thả. Nữ tử Đại Hoa ngượng
ngùng khép nép, còn nàng lại muốn cho khắp thiên hạ đều biết.
- Đại Khả Hãn bảo chúng ta tặng nước
thơm cho đại nhân câm!
Thiếu nữ đầu lĩnh Nạp Lan quỳ trên mặt
đất, nhớ tới cảnh hôm qua, ngượng ngùng không dám ngước đầu lên.
- Tốt, tốt … mau … tắm rửa đi!
Ba người Hồ Bất Quy nháy nhó đùa cợt,
không đợi Lâm tướng quân nói tiếng nào, họ tự tiện nhận nước đưa vào trướng bồng.
Họ và người Hồ vốn có cừu oán, nhưng đối với Nguyệt Nha Nhi thì từ đáy lòng họ
vô cùng kính nể và thương xót. Nữ tử si tình như vậy, ai nỡ phụ lòng nàng. Từ
tiểu thư liếc mắt nhìn hắn, quay đầu đi không nói gì. Nhưng lần này thì vô luận
như thế nào nàng cũng không chịu nhận nước thơm do Đại Khả Hãn tặng.
Có hai người đứng ở ngoài chứng kiến
mình tắm rửa, thật sự có chút xấu hổ. Nhưng ngẫm lại Nguyệt Nha Nhi cũng đang tắm
rửa chờ mình, lòng hắn lập tức nóng bừng lên. Cái thứ tắm rửa này quả là trước
giờ chưa từng có.
- Mau mau. Tướng quân. Vào đi, vào đi!
Chỉ chờ hắn vừa ra, mấy người lão Hồ sớm
không đợi được, hận không quất vào mông hắn cho đi nhanh. Lâm Vãn Vinh cảm động
trong lòng, nhìn bọn họ gật đầu:
- Ba vị đại ca. Cám ơn các ngươi!
Lão Cao thở dài, nắm vai hắn nói:
- Hai nước chúng ta, chiến đấu thì chiến
đấu! Nhưng Nguyệt Nha Nhi thật sự là… chà, huynh đệ, lão ca muốn cầu ngươi,
ngàn vạn lần chớ để người khác thất vọng!
Nhìn ánh mắt Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên
cũng muốn nói như vậy, hắn sụt sịt, nói không nên lời.
- Xin mời đại nhân vào trong!
Cung nữ Nạp Lan nhẹ giọng thúc giục.
Lâm Vãn Vinh bước lên. Vừa vào kiệu,
liền có hai cánh tay mềm mại quang khiết như con rắn, run rẩy ôm chặt lấy hắn,
hơi thở thơm tho thủ thỉ bên tai hắn:
- Oa lão công, sao bây giờ chàng mới đến?
Có phải là chàng không muốn gặp thiếp không?
Lâm Vãn Vinh giật bắn cả người:
- Tiểu muội muội … nàng … nàng sao lại
đến đây rồi? Mặt trời vừa xuống núi thôi mà!
- Thiếp mặc kệ!
Nguyệt Nha Nhi dúi đầu vào ngực hắn.
Đôi vai run lên, nước mắt chảy đầy mặt :
- Thiếp nhớ chàng, nhớ muốn chết!
Chàng có nhớ thiếp không? Nếu dám không nhớ, thiếp sẽ giết chàng!
Nhìn đóa hoa lê cực kỳ thánh khiết,
không cần trả lời, hắn vuốt ve gương mặt mịn màng của nàng, nhéo nhéo một cái,
rồi hôn lên đó như lang sói. Nàng như phát điên cuốn lấy hắn, thân thể mềm mại
trần trụi như con bạch tuộc xinh đẹp nhất, muốn đem tất cả bản thân mình hòa
tan vào hắn.
- Oa, hôm nay sao lại rung rinh sớm
như vậy nhỉ?!
Cỗ kiệu rồng sớm được bọc trong những
mảnh vải màu hoa đào, không thấy rõ tình hình bên trong, chỉ có thể cảm giác được
cỗ kiệu rung động. Đỗ Tu Nguyên kinh hô một tiếng.
- Rung rinh thì có gì không tốt?
Cao Tù cười dâm đãng nói:
- Ai bảo người ta kéo dài!
Hồ Bất Quy trộm liếc Từ quân sư, chỉ
thấy nàng cắn răng, mặt đẫm nước.
* * *
- Làm sao nàng cứ cắn ta mãi thế?!
Cả người toàn là vết răng, Lâm Vãn
Vinh thật sự dở khóc dở cười. Vết thương cũ chưa khỏi, lại bị vết mới! Nha đầu
này thật sự là một con báo cái điên cuồng! Nguyệt Nha Nhi duyên dáng cười khanh
khách, bộ ngực mềm mại trắng như mỡ đông vun cao rung rinh dán vào người hắn:
- Chàng không cắn thiếp sao?! Hừ, thiếp
cao hứng, thiếp thích. Thiếp muốn cắn chàng đó, chàng có thể làm gì được chứ?!
Cắn qua cắn lại, làm sao lại không được?
Hắn cười ha ha. Thật sự không nói chuyện thì tốt hơn! Mắt Ngọc Già khép hờ, thật
thà nép vào ngực hắn, mềm mại như con mèo nhỏ:
- Oa lão công, chàng thật là dũng sĩ!
- Tiểu muội muội cũng rất dũng đó. Từ
ngày hôm qua cho tới hôm nay...
- Không cho chàng nói!
Ngọc Già mắc cỡ vội vàng bịt miệng hắn,
lại bị hắn cắn nhẹ vào tay. Mặt nàng đỏ bừng như ráng chiều, cả tấm thân quang
khiết của nàng như tỏa hào quang. Lâm Vãn Vinh nhìn thấy trong lòng như bốc lửa,
vuốt ve vài cái trên người nàng. Tiểu muội muội thở hổn hển, cười khanh khách
nói:
- Oa lão công, không cho chàng làm
chuyện xấu. Thiếp muốn nhảy cho chàng xem!
Nhảy múa cho ta hả? Hắn liền mở to hai
mắt. Ngọc Già gật đầu, vén tấm màn lụa màu hồng bên cạnh người, cười khẽ:
- Chàng xem này!
Oa! Lâm Vãn Vinh lập tức mở to hai mắt,
chiếc kiệu chẳng biết khi nào đã lướt qua biên giới, dừng lại giữa thảo nguyên.
Toàn bộ bốn phía đều là những tấm lụa màu phấn hồng, làm thành một khu vườn lớn.
Trong vòng tròn này, cũng chỉ có hai người họ. Dưới chân vô số y lị toa đỏ rực,
vương vấn những giọt sương trong suốt, từng đóa từng đóa, kiều diễm vô cùng, giống
như ráng chiều đẹp nhất ở chân trời. Nhiều hoa mân côi như vậy, cũng không biết
nàng hái ở đâu ra. Kim đao Khả Hãn quả thật cái gì cũng dám nghĩ, cái gì cũng
dám làm! Nguyệt Nha Nhi bước xuống kiệu, kéo tay hắn lẫn mình vào bụi hoa, đùa
giỡn như một cô gái vô ưu vô lự con nhà bình dân. Đối với nàng mà nói, loại cảm
giác thoải mái này cơ hồ là một hy vọng xa vời! Ngọc Già nhặt lên một đóa hoa
nhỏ, đặt lên mũi ngửi, hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn
cười nhè nhẹ, nụ cười làm trăm hoa thất sắc:
- Oa lão công, chàng thích nơi này
không?
- Thích. Đương nhiên thích!
Hắn vội gật đầu như giã gạo. Ngọc Già
kiều mỵ nhìn hắn, ngượng ngùng cười:
- Vậy chàng xem thiếp nhé!
Thân thể nàng đột nhiên dừng lại, hai
cánh tay ngọc quang khiết chầm chậm mở rộng. Như một đóa hoa từ từ nở rộ. Ngón
tay ngọc thon thon lúc co lúc duỗi, cánh tay không ngừng biến hóa, như con chim
công kiêu hãnh. Móng tay kim sắc lập lòe dưới ánh trăng, lóe ra ánh sáng thanh
lệ. Xoát, nàng đột nhiên nhảy dựng lên, bộ áo ngủ trên người chợt rơi xuống,
thân thể mềm mại trắng bạch như ngọc không tì vết, dưới ánh trăng trong veo, vẽ
lên một hình dáng mê người. Y như thần nữ thánh khiết nhất, những đường cong
như núi, uốn lượn như bướm, gợn sóng khắp nơi, tuyệt vời vô cùng. Lúc này Lâm
Vãn Vinh đến cả hít thở cũng hoàn toàn đình chỉ rồi! Đôi mắt như nước, gương mặt
đỏ bừng, nàng như là tiên tử đang bay trong trời đất. Thân thể nàng lướt trên
những đóa hồng rực rỡ, như một mộc miên khiết bạch, cô gái kiều mỵ mềm mại, ôn
nhu đa tình của thảo nguyên được hoàn toàn thể hiện ra hết. Điệu múa này đẹp
tuyệt vời, làm người xem run lên.
Ngọc Già chầm chậm dừng lại, mềm mại
ngồi trên mặt đất, ngực thở dồn dập, miệng chúm chím hơi chu ra, ngượng ngùng
nhìn hắn:
- Cái này gọi là hoa chi tiếu (nụ cười
hoa). Là nữ tử trinh khiết của thảo nguyên, cả đời chỉ có thể nhảy cho nam nhân
của mình xem! Oa lão công, chàng thích không?
Nhìn ngọc thể trong suốt đang đổ mồ
hôi lấm chấm, hắn thấy mũi mình cay cay, dịu dàng đáp:
- Thích. Phàm là nàng nhảy là ta thích
thôi!
Đôi mắt Ngọc Già bỗng nhiên tràn ngập
nước mắt:
-Nhất định chàng không thích! Bằng
không, tại sao chàng không ôm thiếp?!
Yết hầu giật giật, hắn gầm nhẹ, chồm
lên như hổ. Ngọc Già dúi đầu vào ngực hắn, điên cuồng xiết lấy hắn. Móng tay sắc
như dao cắm thật sâu vào da thịt hắn, như lo hắn sẽ biến mất. Nàng oa một tiếng,
khóc òa lên:
- Oa lão công, yêu ta đi. Yêu nhiều
vào...
Như sét đánh, lời nàng vang mãi bên
tai hắn. Những ngọn lửa tình khôn cùng trên thảo nguyên điên cuồng cháy rừng rực.
Hai người ôm chặt lấy nhau, điên cuồng hôn hít vuốt ve, quay cuồng trong đám cỏ
đủ màu, gầm gừ, rên rỉ.... vừa nóng bỏng vừa điên cuồng, như là ngọn lửa cháy
mãi không thôi. Lần trước chưa xong, lần sau đã đến. Không ai dám đến quấy rầy
họ, cả trời đất như không tồn tại nữa! Cũng không biết qua bao nhiêu lần thủy
triều, hơi thở họ rốt cục cũng chầm chậm bình hòa, thảo nguyên khôi phục lại sự
yên lặng, xung quanh không một tiếng động.
- Oa lão công...
- Ừm?
- Chàng nói tại sao sao trên trời sáng
như vậy?
- Bởi vì nó sáng đó mà!
- Thấy ghét. Nếu thế thì ai thèm hỏi
chàng?! Chàng có thể hái xuống cho thiếp không?!
- Ta sớm đã hái xuống rồi. Nàng không
biết sao?!
- Ở đâu?!
Oa lão công nhìn vào mắt nàng thật
sâu, mỉm cười nói:
- Mắt nàng chính là ngôi sao sáng nhất
trên trời ta hái đem xuống đó!
Nguyệt Nha Nhi tràn lệ:
- Vậy … nếu thiếp mù thì sao!
- Ta sẽ làm mắt cho nàng!
Ngọc Già ngơ ngác nhìn hắn, mừng rỡ, rồi
đột nhiên nhào vào lòng hắn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống ngực hắn:
- Mỗi một câu chàng nói đều làm cho
thiếp muốn cắn chàng. Tại sao lại như vậy?! Oa lão công, thiếp muốn mỗi tối
chàng đều ngắm sao, mỗi tối chàng đều nhớ ta! Chàng có thể làm được không?
- Nếu trời mưa thì sao?
- Thiếp mặc kệ! Trời mưa chàng cũng phải
làm cho nó dừng! Ai bảo chàng khiến cho trời mưa?
Không có đạo lý gì cả. Hắn chỉ có nước
gật đầu! Ngọc Già mừng rỡ nhìn hắn vài lần, rồi vùi đầu vào ngực hắn:
- Oa lão công, chàng thật tốt!
- Tiểu muội muội, nàng cũng thật tốt!
Câu này làm cho Nguyệt Nha Nhi nhào
vào lòng hắn, nấc lên nghẹn ngào. Phương đông đã ửng hồng, ánh bình minh sắp
chiếu rọi, Lâm Vãn Vinh vỗ vai nàng khe khẽ thở dài:
- Hừng đông rồi!
Thân thể Ngọc Già run lên, vội vàng ôm
lấy hắn:
- Tại sao? Tại sao đêm lại ngắn ngủi
như thế?
Vấn đề này làm sao trả lời đây? Hắn lắc
đầu không nói gì. Sắc trời càng lúc càng sáng. Mặt trời đỏ rực chiếu rọi khắp
nơi, Ngọc Già đứng dậy bất lực. Nàng mặc y phục cho hắn, lại vô cùng cẩn thận
vuốt phẳng cái áo màu vàng kim. Đánh giá từ trên xuống dưới hồi lâu, sau đó
nàng mới hừ một tiếng:
- Không cho phép chàng chê tay nghề
thiếp kém. Vĩnh viễn chàng không được bỏ bộ y phục này đi!
Lâm Vãn Vinh cười ừm một tiếng, đột
nhiên thở dài:
- Vậy chuyện đàm phán thì...
- Không cho phép chàng nói với thiếp
chuyện này! Chàng là nam nhân của thiếp, không phải là Lâm đại nhân của Đại
Hoa!
Tránh né như vậy cũng chỉ có thể thoát
được hôm nay thôi! Ngày mai lại gặp lại một lần nữa rồi! Hắn cay đắng không nói
hết, thấy sắc trời càng lúc càng tỏ, đã có thể nghe thấy tiếng chiến mã hí dài.
Hắn hôn nhè nhẹ lên gương mặt Nguyệt Nha Nhi, bất lực nói khẽ:
- Hừng đông rồi, ta phải đi thôi!
- Ừm!
Thân thể Ngọc Già khẽ run lên. Hắn cầm
tay nàng, đột nhiên cười hì hì:
- Đêm nay còn có nước thơm nữa không?
Nguyệt Nha Nhi gật mạnh đầu, thân hình
run lên, lệ như mưa.
- Nàng không được gạt ta!
Nàng ngọt ngào cười, nói trong màn lệ:
- Nếu thiếp dối gạt chàng, trời hãy phạt
thiếp đời này phải nhớ chàng đến chết!
Tiểu nha đầu này thật sự là nắm cứng lấy
trái tim của lão tử rồi! Ánh mắt hắn hơi ươn ướt, vỗ vỗ gương mặt đầy lệ của
Nguyệt Nha Nhi, chầm chậm quay người đi. Đi chưa được mấy bước, bỗng hắn nghe
phía sau có một tiếng hô run rẩy thê lương:
- Oa lão công...
- Ừm?!
Hắn quay đầu lại, thấy Nguyệt Nha Nhân
chạy vội tới:
- Cái này… tặng chàng!
Lòng bàn tay yêu kiều của nàng đang cầm
một đóa hoa hồng tươi tắn, những cái gai đâm sâu vào da thịt, máu chảy đầm đìa.
Bỗng nhiên nhớ tới ngày xưa nàng cắm hoa làm trâm cho mình, tim hắn như bị đao
cắt, vội vàng đoạt lấy đóa hoa tươi thắm đó, nhè nhẹ hôn vào bàn tay nàng đang
chảy máu, ảo não hỏi:
- Nha đầu ngốc này, không đau sao?!
- Không đau!
Nàng im lặng, lặng lẽ rơi lệ. Lâm Vãn
Vinh ngắt một đóa mân côi đỏ rực ra, nhè nhẹ cài vào mái tóc mây của nàng. Hoa
hồng tóc mây, như một bức họa giai nhân, một bức họa đẹp nhất trên đời! Hắn
nhìn đến ngơ ngẩn, nói khẽ:
- Tiểu muội muội, nàng là người xinh đẹp
nhất trên thế giới này!
- Oa lão công, oa lão công...
Nguyệt Nha Nhi đột nhiên òa một tiếng,
nhào vào lòng hắn. Mười ngón tay lại cắm thật sâu vào da thịt hắn. Nàng như
không còn chỗ dựa nữa, ôm chặt lấy hắn, òa lên khóc lớn:
- Chàng nhất định phải nhớ thiếp. Nhất
định phải nhớ thiếp! Bằng không thiếp sẽ chết đó!
Lão tử cũng muốn chết đây! Mũi hắn cay
cay, vỗ nhẹ lên vai nàng, dịu dàng nói:
- Nhớ! Ngày nào ta cũng nhớ Nguyệt Nha
Nhi tiểu muội muội của ta!
Ngọc Già nghẹn ngào trong lòng hắn gần
như lịm cả người đi, nàng run rẩy gượng đứng lên, thân hình không ngừng run
lên, như lại có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.
- Ừm!
Nàng hôn nhẹ lên gương mặt đen thui
quen thuộc, nhìn hắn thật sâu, cười thê lương:
- Nhớ đó, tối nay, thiếp sẽ lại tặng
nước thơm cho chàng!
Ra khỏi tấm màn hoa đào mỹ lệ tuyệt
luân, tâm thần hắn trống rỗng, không biết trời đất gì nữa, lộ trình ngắn ngủi
mà như ngàn dặm. Hắn đi mà không có chút sinh khí nào, từ từ bước qua biên giới,
chầm chậm nhìn lại. Những màn lụa mỏng tràn đầy những đóa mân côi kiều diễm tú
lệ khắp nơi trên đất, chỉ chẳng biết tiểu muội muội trốn đi đâu rồi. Hắn chán nản
thở dài, lừ đừ quay về doanh trại. Mấy người Hồ Bất Quy thấy hắn như vậy, lập tức
kinh hãi:
- Ngươi... Ngươi làm sao trở lại được?
- Sao ta không thể trở về?!
Hắn nhìn mấy lão ca vẻ khó hiểu. Thanh
âm Từ tiểu thư mềm nhẹ vang lên bên người:
- Ngươi … ngươi không biết à?! Nguyệt
Nha Nhi không nói với ngươi sao?
- Nói cái gì?
Trong lòng hắn mơ hồ nổi lên cảm giác
bất ổn, chụp nhanh vào vai quân sư:
- Ngươi nói mau, nói mau!
- Đêm qua ngươi vừa đi, Lộc Đông Tán
đã giao hiệp nghị đến!
Từ tiểu thư nói:
- Nguyệt Nha Nhi ký rồi! Bốn điều kiện
đó, nàng toàn bộ đã ký rồi! Sáng sớm hôm nay các nàng sẽ rút về!
- Cái gì?!
Hắn cả kinh ngây người, vươn tay cướp
lấy tờ da dê kim sắc trong tay Từ tiểu thư! Tiếng Đột Quyết, tiếng Đại Hoa. Bốn
điều kiện không sót cái nào. Phía dưới đóng một dấu hình con sói kim sắc. Hai
chữ ‘Ngọc Già’ xinh xắn rõ ràng có thể thấy vài nét run rẩy, ẩn hiện ngay trước
mắt. Từ tiểu thư châu lệ đầy mặt, lẩm bẩm:
- Nàng là nữ tử si tình nhất trong
thiên hạ! Ngươi ngốc quá!
- Á...
Hắn đột nhiên gầm lên một tiếng như
người phát điên. Muội muội, ngươi đã nói đêm nay sẽ giao nước thơm cho ta mà.
Ngươi gạt ta. Ngươi dám gạt ta?!
“Nếu thiếp dối gạt
chàng, trời hãy phạt thiếp đời này phải nhớ chàng đến chết!” Lời thề kiên định
của tiểu muội muội, thân hình run rẩy, lệ quang lã chã, từng cảnh hiện lên trước
mắt hắn. Tiếng nói nhẹ nhàng như vang lên bên tai. Trong tích tắc, hắn cảm thấy
trái tim mình tan vỡ thành từng mảnh.
Nhìn hắn nước mắt ràn rụa, ánh mắt trống
rỗng, khóe miệng rỉ máu, Từ tiểu thư vừa đau lòng, vừa giận dỗi, hận không được
đá cho hắn một cước, cả giận nói:
- Còn đứng đó làm gì? Mau đuổi theo
đi, coi chừng muộn quá không rượt kịp đó!
- Ồ…ngựa ngựa...!!
Hắn ngày xưa thông minh không biết đến
thế nào, bây giờ lại kêu gào rối rít, luống cuống tay chân. Hồ Bất Quy vội vàng
đưa chiến mã cho hắn, hắn xoay người lên ngựa, chích một đao vào mông ngựa:
- Giá...
Chiến mã đau quá hí lên một tiếng, lao
đi làm bốc lên một đám bụi mù, trong nháy mắt biến vào trong biển cát.
- Rõ ràng là hai người thông minh nhất
trên đời, dính vào tình cảm thì lại biến thành một cô gái khờ nhất thiên hạ và
một tên ngu nhất thiên hạ! Thật tức chết người ta!
Từ tiểu thư thở dài, bất lực lắc đầu.
Mấy người Hồ Bất Quy nghe thế thầm phục Từ tiểu thư một câu đã khái quát mọi việc.
Chỉ vài chữ nàng nhân tiện nói ra mà thâm thúy đến thế!
Khi hắn trở về thì ngơ ngơ ngẩn ngẩn,
thơ thẩn lười nhát nên mất rất nhiều thời gian, khi phi khoái mã vào thảo
nguyên thì không thấy thân ảnh người Đột Quyết nữa. Khắp nơi chỉ còn sa trướng còn
sót lại, khắp nơi toàn là những cánh mân côi tung tóe như mưa, như mất hết sức
sống, hóa thành một trái tim tan vỡ rồi!
Đuổi! Có chết cũng phải đuổi kịp tiểu
muội muội của ta! Hắn há mồm khóc lớn, thúc chiến mã tới cực hạn, tiếng vó ngựa
đạp nát thảo nguyên yên lặng, lưu lại một đường máu nhỏ. Cũng không biết đi bao
nhiêu, xa xa phía trước, từ từ hiện ra một dãy những chấm đen, đó là mã đội của
người Đột Quyết! Cái đỉnh kiệu màu kim sắc nổi bật trong đội ngũ, những tấm lụa
mỏng theo gió phất phất, lúc ẩn lúc hiện.
- Ngọc Già...
- Nguyệt Nha Nhi...
- Tiểu muội muội...
Hắn mừng như điên, lệ chảy như suối,
khản giọng réo gọi, khoái mã như lưu tinh, như cuồng phong cuồn cuộn lao về
phía đội ngũ người Đột Quyết. Đội ngũ người Hồ ở phía sau nghe tiếng gọi, lập tức
đao kiếm nhất tề tuốt ra khỏi vỏ, thận trọng nhìn quanh!
- Nguyệt Nha Nhi, tiểu muội muội...
Những tiếng gọi như than khóc vang vào
trong cỗ kiệu, người trong kiệu run lên:
- Oa lão công...
Nàng hấp tấp vén rèm, xa xa một điểm
đen dần dần đến gần, càng lúc càng rõ, đầy người bụi cát, đôi mắt trợn tròn,
làn da đen chũi, cả mặt đầy vết lệ, toàn người chật vật như một con khỉ. Không
phải oa lão công thì còn là ai chứ?
- Oa lão công, oa lão công...
Thân thể nàng như bị đâm trúng một
đao, nàng căng thẳng nắm chặt khung kiệu, những ngón tay run rẩy không ngừng,
nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, ngực phập phồng kịch liệt, nghẹn ngào nức
nở. Bị kéo quá mạnh, chiếc rèm màu phấn hồng đã bị tét ngang.
- Thiếp không thể gặp chàng, thiếp
không thể gặp chàng được,
Nàng đột nhiên thì thào tự nói, che mặt
nức nở:
- Thấy chàng, thiếp rốt cuộc không muốn
nhớ đến chàng nữa!
- Tiểu muội muội...
Như cảm thấy thấy nàng rơi lệ, Lâm Vãn
Vinh hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng rút đao chích vào mông chiến mã, con tuấn mã
ngẩng đầu hí một tiếng, ra sức lao tới. Chiến mã bị hắn thúc gấp như vậy, phải
nuốt cả một đoạn đường dài sớm khí lực suy kiệt, một đao này làm nó chạy thêm
được trên trăm trượng thì hí một tiếng, chân trước mềm nhũn, ngã sụm xuống.
- Tiểu muội muội. Ngươi chờ ta. Ối...
Hắn chưa dứt câu, đã bị con ngựa vật
xuống. Ngọc Già run lên, mở bừng mắt ra, thấy thân thể hắn bắn tung lên như một
tảng đá, rơi sầm xuống đất.
- Oa lão công...
Nguyệt Nha Nhi kinh hãi nấc lên, trong
lòng trống rỗng, bất chấp mọi thứ, từ cỗ kiệu cao ngất nhảy xuống. Sợ vướng
chân, hai tay nàng kéo gấu váy, để lộ bắp chân trần trụi trắng muốt, chạy như
phát điên trên thảo nguyên. Bất chấp mọi thứ gập ghềnh, bất chấp bụi gai, bất
chấp đá vụn, không gì có thể ngăn cản bước tiến của nàng. Nhìn oa lão công ngã
lăn trên mặt đất, nàng vọt tới như một cơn gió, vượt qua mọi người. Khoảng cách
trăm trượng trong mắt nàng chỉ như trong gang tấc.
- Oa lão công...
Thân hình nàng bay lên không, tích tắc
đã ôm lấy hắn. Bao nhiêu buồn vui trong lòng chợt ập đến như cơn mưa cuối chân
trời trong sát na đã đổ xuống.
Cái gì quốc gia đại sự, cái gì ân oán
dân tộc, đều con mẹ nó cút hết đi. Ta chỉ cần Nguyệt Nha Nhi của ta, thiên hạ
ai cũng không quan trọng bằng tiểu muội muội của ta. Hắn ôm lấy thân hình mềm mại
run rẩy, ngửi mùi thơm trên tóc nàng, nước mắt chảy đầy mặt. Lúc này hắn nói
không nên lời, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mọi vật đều dừng lại.
- Oa lão công...
Nguyệt Nha Nhi ngẩng đầu lên, vừa khóc
vừa cười. Nàng chầm chậm đưa bàn tay nhỏ nhắn ôn nhu lau vết lệ trên mặt hắn,
nhưng nước mắt càng lau lại càng nhiều, không sao lau hết được.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu, há mồm cố cười.
Nụ cười so với khóc còn khó coi hơn:
- Tiểu muội muội, kỵ thuật của ta kém
lắm, sau này nàng có thể dạy ta được không?!
Nguyệt Nha Nhi lệ tràn mi, tim như bị
kim châm, không biết phải đáp lời hắn như thế nào. Ánh mắt Lâm Vãn Vinh hung dữ,
giữ chặt tay nàng, kiên định vô cùng:
- Nàng theo ta!
Ngọc Già lắc đầu điên cuồng, nước mắt
rơi trong niềm hạnh phúc:
- Ngọc Già bây giờ không thể rời thảo
nguyên, càng không thể rời dân chúng của nàng, nếu không, cả đời nàng sẽ không
an tâm!
Nàng vội vàng ngẩng đầu lên, nước mắt
nhạt nhòa, trong mắt tràn đầy vẻ chờ đợi:
- Nam nhân của thiếp, chàng có thể chờ
thiếp mười năm hay không? Mười năm sau, chàng có còn có nguyện ý gắn bó với
Nguyệt Nha Nhi của chàng nữa không?
- Mười năm?
Lâm Vãn Vinh ngây người, ta sẽ giữ Tát
Nhĩ Mộc mười năm. Tiểu muội muội của ta phải ở lại thảo nguyên cô độc mười năm,
đây là trời trừng phạt ta sao?
Nguyệt Nha Nhi vuốt ve gương mặt hắn,
ôn nhu nói:
- Thiếp cần mười năm để chỉnh đốn thảo
nguyên, tương lai sẽ giao một thảo nguyên đầy đủ cho Tát Nhĩ Mộc! Đây là lời thề
của thiếp trước linh cữu phụ hãn! Còn nữa, bốn điều kiện của chàng, nếu không
có thiếp ở đây, không ai có thể hoàn thành được! Nam nhân của thiếp, oa lão
công của thiếp, chàng nguyện ý chờ thiếp mười năm chứ?
Mười năm? Đời người có mấy cái mười
năm đây? Hắn đột nhiên có cảm giác như bị đè nặng trên ngực, muốn gào lên khóc
lớn. Ngọc Già nhè nhẹ lau nước mắt cho hắn, nức nở nói:
- Không nên ép ta thiếp ly khai thảo
nguyên. Chàng có biết không, thiếp không thể kháng cự chàng khi chàng cố nài!
Nhưng thiếp không muốn cả đời không an tâm! Chàng có thể hiểu được nữ nhân của
chàng không?
- Nhưng, tương tư khổ lắm đó. Một khắc
ta cũng không chịu được!
Hắn thì thào vài câu, đột nhiên như một
đứa nhỏ thất thanh nức nở.
- Oa lão công...
Ngọc Già kêu lên một tiếng rồi nhào
vào lòng hắn, điên cuồng đấm hắn, cắn hắn, nghẹn ngào nói như không thể thở được:
- Thiếp không muốn chàng rời xa, thiếp
muốn chàng nhớ thiếp, nhớ thiếp nhiều vào! Đời đời kiếp kiếp thiếp là đàn bà của
chàng, chàng phải đời đời kiếp kiếp nhớ thiếp!
Việc này quả thực là sự hành hạ lớn nhất
trong đời! Hắn thở hổn hển, ngửa mặt lên trời hớp từng hơi, cơ hồ không thở nổi
nữa.
Nhìn hắn thống khổ như thế, Ngọc Già
ngẩng đầu, trong màn lệ quang hiền dịu nói:
- Oa lão công, chàng nguyện ý hàng năm
sẽ đến thăm Nguyệt Nha Nhi tiểu muội muội của chàng không?
Đúng! Hắn đứng phắt lên, mắt bỗng
nhiên mở to, ta thật sự là con mẹ nó càng lúc càng hồ đồ. Lão tử có chân mà! Hắn
gạt nước mắt hưng phấn đáp:
- Tiểu muội muội, ta mỗi tháng đều đến
thăm nàng! Ta biết rõ vị trí hoàng cung của nàng. Vèo một chút là ta lẻn lên
giường nàng rồi! Oa, ta nhớ ra rồi, chỗ của nàng có suối, tắm kiểu uyên ương
thì tốt hơn nhiều!
- Híc híc,
Ngọc Già rưng rưng lệ cười khẽ:
- Chàng ngốc lắm, tưởng là chàng biết
bay hay sao, vèo một cái là đến?! Từ Khắc Tư Nhĩ tới kinh thành Đại Hoa của
chàng, cho dù hãn huyết bảo mã nhanh nhất, cũng cần hơn một tháng! Mỗi tháng
chàng đều đến, thành ra cả năm đều phải ở trên đường cả!
- Vậy ba tháng tới Đột Quyết một lần
thì sao!
Hắn ừm một tiếng, đột nhiên lại nhíu
mày, hậm hực nói:
- Nhưng ba tháng cũng dài quá, ta chỉ
sợ tương tư làm ta già mất!
Nguyệt Nha Nhi ngượng ngùng cười:
- Thiếp mặc kệ chàng mấy tháng tới một
lần... Hừ, thiếp cảnh cáo chàng, nếu chàng không đến, hậu quả chàng không chịu
được đâu!
- Có hậu quả gì thế?
Hắn bỗng nhiên cả kinh.
Ngọc Già cười nhè nhẹ, mặt đỏ bừng, vuốt
ve cái bụng bằng phẳng của mình, kiêu hãnh nói:
- Thiếp bảo nhi tử của chàng đánh
chàng!
Nhi tử ta đánh ta? Hắn ngẩn người,
nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi xoa nhẹ bụng, bộ dáng dương dương đắc ý, liền mở to
hai mắt, miệng há hốc:
- Nàng… nàng… nàng...
- Thiếp như thế nào?
Ngọc Già ngượng ngùng cười, che mặt
nói:
- Dũng sĩ, chàng mạnh thật đó! Nhi tử
của chúng ta, nhất định sẽ là người thông minh nhất thiên hạ!
- Việc này… Mới hai ngày thôi mà!
Nàng…. Nàng có thể có …?
Môi hắn bắt đầu run run. Tin tức này
thật sự quá bất ngờ!
- Chàng không tin vào y thuật của thiếp
à?
Nguyệt Nha Nhi cười nhè nhẹ:
- Vậy chàng cứ chờ xem!
Việc này không thể là điều nói đùa được.
Với y thuật của Ngọc Già, nàng nói sẽ sinh nhi tử, vậy đúng đến tám chín phần
mười rồi! Chẳng trách hai ngày này, nàng như con rắn cứ quấn quít lấy ta! Đây
căn bản là thủ đoạn mà! Sao lại ta con mẹ nó không nghĩ ra điểm này chứ?
- Tiểu muội muội, chúng ta có thể
thương lượng không?
Hắn kích động run lên, bàn tay chậm
rãi vuốt ve tiểu phúc quang khiết của nàng:
- Nàng có thể không về thảo nguyên được
không? Ta sợ ta thật không thể rời khỏi nàng được!
- Vậy thiếp sẽ nhớ chàng đến chết!
Nguyệt Nha Nhi nhẹ nhàng vuốt mặt hắn,
mắt nhu tình như nước:
- Nam nhân của thiếp, thiếp cảnh cáo
chàng, nếu một năm chàng không đến thăm thiếp một lần, tương lai thiếp sẽ lập
nhi tử của chàng lên làm Khả Hãn, bảo hắn mang binh đánh Đại Hoa! Đến lúc đó mặc
kệ là chàng đăng cơ, hay nhi tử Xuất Vân công chúa làm hoàng đế Đại Hoa, kết quả
đó hừ hừ …. Chàng có chịu được không?
Nhi tử ta làm Khả Hãn á? Thủ túc (anh
em) tương tàn, phụ tử tương tàn? Hừ hừ... Hắn ngậm miệng, sợ đến mặt mũi trắng
bệch ra, thật sự là sóng trước chưa qua sóng sau đã đến rồi! Việc này có cả bi,
hỷ, kinh cùng lúc dồn dập. Thần kinh hơi yếu ớt một chút chỉ sợ sẽ bị bức đến
điên khùng. Trên mặt Ngọc Già chợt nở một nụ cười ngượng ngùng, nàng vỗ nhẹ vào
má hắn:
- Do đó, nam nhân của thiếp, chàng nên
ngoan ngoãn một chút, tối thiểu một năm đến thăm thiếp một lần! Mười năm sau,
mang kiệu tới rước người đàn bà của chàng về nhà, như vậy coi như an toàn! Nếu
muộn một ngày, hừ hừ...
Việc này… việc này... Trong lòng hắn vừa
bi vừa hỷ, ngoại trừ gật đầu thật sự chẳng biết nên nói cái gì nữa.
- Oa lão công, thiếp phải đi rồi!
Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn, nước mắt chảy
ròng ròng:
- Chàng không ôm người đàn bà của chàng
một cái sao? Nàng không biết khi nào mới có thể gặp chàng lần nữa mà!
Ôm lấy thân thể mềm mại run rẩy, cảm
thụ sự bi ai khổ sở trong lòng nàng, tâm thần hắn rung lên. Nguyệt Nha Nhi kiên
cường chỉ là bề ngoài thôi. Mười năm dài, dài lắm. Hai mắt hắn ươn ướt, nhẹ
nhàng nói:
- Tiểu muội muội, nàng yên tâm, ta nói
được, nhất định sẽ làm được! Ta nhất định đến thăm nàng. Nhưng ta không nói cho
nàng biết lúc nào đâu, nhất định ta sẽ mang lại hạnh phúc bất ngờ cho nàng!
- Oa lão công...
Ngọc Già có muốn kiên cường cũng không
được, nàng nhào vào lòng hắn, vuốt ve ngực hắn, khóc đến chết đi sống lại:
- Nhất định phải nhớ thiếp, nhất định
phải đến thăm thiếp. Mười năm sau, nhất định phải mang xe ngựa đến cưới thiếp!
Bằng không, thiếp sẽ chết, người đàn bà của chàng sẽ chết thật đó!
Lâm Vãn Vinh nấc lên một tiếng, vùi đầu
vào mái tóc dài của nàng, gật đầu lia lịa. Nguyệt Nha Nhi ngẩng đầu lên, đôi mi
nhòa nước mắt, nàng nhè nhẹ lau những vệt nước mắt của hắn, ôn nhu nói:
- Khi thiếp đi, không cho phép chàng
chạy theo thiếp! Như thế, thiếp không đi được! Còn nữa, không cho chàng khóc.
Chàng khóc thật khó coi!!
Đối mặt với Nguyệt Nha Nhi quyết liệt
như vậy, hắn chẳng biết phải làm như thế nào giữ nàng lại, trong đầu vừa bi vừa
khổ, không biết phải nói ra như thế nào cho hết.
Ngọc Già chầm chậm đứng dậy, hôn mạnh
trên mặt hắn một cái, sau đó cắn răng, nhè nhẹ vẫy tay. Cung nữ Nạp Lan bước tới,
dùng một miếng vải đen bịt mắt nàng lại, nắm tay nàng chậm rãi đi xa dần. Nàng
nhè nhẹ đi tới, thân thể run lên, mỗi bước có vô số giọt châu rơi xuống. Nếu
không có cung nữ dìu đỡ, chỉ sợ nàng đã sớm ngã gục rồi. Lúc này mặc cho hắn
thông minh cái thế, nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp gì để giữ nàng lại. Nhìn
cỗ kiệu từng bước từng bước đi xa dần, hắn bi thương không ai có thể tưởng tượng
được.
- A...
Hắn đột nhiên quỳ trên mặt đất, song
chưởng giơ lên cao, ngửa mặt lên trời hét thảm. Tiếng gào như xuyên qua đá sỏi,
bắn tận mây xanh, như đến cả thiên địa cũng phải rung rinh đổ sụp xuống. Cỗ kiệu
run rẩy, Nguyệt Nha Nhi điên cuồng đứng lên, lệ như mưa, nàng bịt hai mắt, dùng
hết tất cả khí lực vẫy tay về phía hắn, lớn tiếng hô:
- Oa lão công, chàng là mắt của thiếp!
Lâm Vãn Vinh ngẩn người, đột nhiên vỗ
ngực dậm chân, há miệng khóc lớn, thanh âm lại khàn hẳn đi, ngoại trừ hắn thì không
ai có thể nghe được. Thảo nguyên băng giá lúc này là bạn duy nhất của hắn.
- Đại nhân, đại nhân!
Có tiếng kêu nhè nhẹ vang lên bên tai,
hắn ngẩng đầu lên, cung nữ Hương Tuyết đứng bên cạnh:
- Cái này là Đại Khả Hãn bảo tôi giao
cho ngài!
Hương Tuyết cung kính đưa lên một hộp
gấm, kim quang chói lọi, quý giá vô cùng. Trên mặt có một đầu sói kim sắc. Từ từ
mở ra, kim quang chói lọi lập tức chiếu vào mắt hắn. Nhìn thanh kim đao độc nhất
vô nhị trong tay hắn, tất cả cung nữ đều hoảng hốt, đồng thời quỳ xuống, dập đầu
vái lạy, cùng tâu:
- Khấu kiến hãn vương!
Hãn vương! Ta là hãn vương của Nguyệt
Nha Nhi à? Hắn run lên vuốt ve thanh kim đao hoa lệ, bất tri bất giác lệ rơi
như mưa:
- Tiểu muội muội, ta là hãn vương của
nàng, cũng là mắt của nàng!
Tiếng ngọc già du dương thanh thúy, chầm
chậm quanh quẩn khắp thảo nguyên, xa xa đang đứng một nữ tử hai lọn tóc trắng
giữa trời. Bàn tay ngọc của nàng giơ lên, ghé môi thổi nhẹ, tiếng ca theo gió
truyền đến cao vút làm lòng người xốn xang :
Chàng bên ta lặng lẽ hứa nguyện nhìn
ta thổi sáo.
Tiếng sáo mang theo lời yêu thương như
tình yêu vĩnh cửu.
Tình yêu từ thời niên thiếu mãi mãi
không thay đổi.
Hai người yêu nhau thiên trường địa cửu,
Ta nắm tay đưa chàng cùng tới thiên
đàng
Tương tư vô tận, như tiếng khóc bên
tai, giai điệu du dương phiêu đãng, càng lúc càng xa, hóa thành bản nhạc hay nhất
trên thảo nguyên...
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét