Chương 571: Sắp sinh rồi!
Nữ tử vừa nghe tiếng hắn, thân hình khẽ
run lên, vội vàng gỡ tay nũng nịu nói khẽ:
- Ta không đoán, đoán mà đúng ta sẽ bị
chết mất!
Nha đầu này lúc rảnh rỗi chẳng biết
nhìn đã đọc bao nhiêu tiểu thuyết ngôn tình rồi, nói câu nào cũng khiến lão tử
không chịu nổi! Lâm Vãn Vinh nghe thế bồi hồi, hạ tay xuống chụp trúng cánh tay
của nàng.
Tiêu Ngọc Sương xoay người lại, chớp
chớp mắt, ngơ ngác nhìn hắn. Từ lúc chia tay tới nay đã hơn năm tháng, hắn gầy
đi rất nhiều, mặt cũng sạm đi, thân thể trông rất rắn chắc cường tráng, khóe miệng
vẫn nụ cười đểu quen thuộc, đó là biểu tượng độc nhất vô nhị, vĩnh viễn không
thay đổi của hắn.
- Người xấu!
Nhị tiểu thư nấc lên một tiếng, vùi đầu
vào lòng hắn, đem khí lực toàn thân ôm lấy hắn, khóc òa lên.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh cũng rất xúc động,
hắn vỗ vai nàng nhè nhẹ, ôn nhu nói:
- Đừng khóc đừng khóc, không phải ta
đã trở lại rồi sao?!
Hắn không đề cập tới thì thôi, vừa nói
xong, Tiêu Ngọc Sương nhào vào lòng hắn, run rẩy như cành lê trước gió, khóc lớn
hơn, nức nở không ngừng:
- Chàng... chàng là người xấu... Trở về
làm cái gì... Chàng không còn nhớ tới chúng ta nữa phải không?
Nhìn bộ dáng nàng như ruột gan đứt từng
khúc, đủ biết ngày thường nàng tương tư khổ sở bao nhiêu, Lâm Vãn Vinh vuốt lên
khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, rồi nói nhỏ bên tai nàng:
- Ai nói ta quên nàng? Nàng là tim của
ta, nàng là gan của ta, nàng là ba phần tư của ta, ta có thể bỏ tiểu tâm can của
ta sao? Vậy không bằng giết ta còn thống khoái hơn!
(Tiểu tâm can: tiếng gọi người tình,
kiểu như em yêu trong tiếng Việt)
Nhị tiểu thư kêu lên một tiếng, vội
vàng vùi mặt vào lòng hắn, má đỏ tới mang tai, thẹn thùng:
- Chàng nói chuyện chẳng biết ngượng
gì. Ta không tin... Có bổn sự chàng nói lại một lần nữa đi!
Lâm Vãn Vinh cười ha ha:
- Nói lại một lần không được. Ta muốn
nói suốt mười kiếp, một trăm kiếp, đến khi nàng nghe chán thì thôi! Tiểu tâm
can, Ngọc Sương tiểu tâm can của ta…
Nếu hắn chỉ nhận là xếp thứ hai chức
danh thiên hạ vô sỉ thì không ai dám nhận là đệ nhất! Lão Cao đứng bên nghe thế
nổi da gà lên. Nhị tiểu thư mặt đỏ bừng vội vàng che miệng hắn lại:
- Khó nghe chết đi được! Hôm nay gọi
như thế này trước đi, ngày mai tiếp tục gọi!
- Được, được, ngày mai tiếp tục!
Nhìn bộ dáng Nhị tiểu thư mặt mày hớn
hở, trong lòng hắn cũng vui như hội, nắm bàn tay nàng:
- Nhị tiểu thư, ai nói ta quên các
nàng? Trời ạ, sự tình tàn nhẫn như vậy, ngàn vạn đừng nhắc tới trước mặt ta. Ta
chỉ nghe một chút là gần choáng váng rồi!
- Tác quái!
Tiêu Ngọc Sương mừng rỡ cười khẽ, rồi
lại hừ một tiếng, chu cái miệng nhỏ nhắn lên:
- Chàng đi lâu như vậy, cũng phải ba
tháng mà chưa từng gửi một chữ về nhà, tất cả mọi người lo đến độ gần phát điên
lên. Tiên Nhi tỷ tỷ chuẩn bị sẵn hành trang rồi, muốn đi ra tiền tuyến tìm
chàng, công chúa tỷ tỷ phải ngăn nàng lại! Tỷ tỷ nói chàng chiến đấu ở tiền tuyến,
vừa khổ cực vừa nguy hiểm, bảo chúng ta ngàn vạn lần đừng làm chàng loạn hơn, sẽ
khiến chàng bị phân tâm! Ngưng Nhi tỷ tỷ trộm nói, tám phần là chàng lại đi tán
tỉnh nữ tử người Hồ ở tái ngoại rồi, quên mất chúng ta rồi! Hừ, mấy tháng không
viết một chữ, chàng nói xem, không phải đã ruồng bỏ chúng ta thì còn là gì?!
Mấy tháng đó hắn xâm nhập thảo nguyên,
rồi thân bị thương nặng, làm gì còn có thời gian viết thư chứ! Nhưng nghe Nhị
tiểu thư mắng như vậy, hắn lại cảm thấy vui sướng. Được thân nhân luôn luôn nhớ
tới là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời! Chỉ có điều cái mũi của nha đầu
Ngưng Nhi quả là hơi linh mẫn một chút, cách trăm sông nghìn núi như vậy mà
cũng có thể ngửi được ra chút đầu dây mối nhợ. Thật sự làm cho người ta phải
kính nể!
Thấy hắn không nói lời nào, Nhị tiểu
thư bỗng nhiên cả kinh, mở to hai mắt:
- Chàng... chẳng lẽ chàng quên thật rồi…?
Lâm Vãn Vinh cười ha ha:
- Sự tình này nói ra phức tạp lắm! Kỳ
thật mấy tháng đó chủ yếu là vì chiến sự quá khẩn trương, ta không có thời gian
viết thư! Sao ta lại quên các nàng chứ. Vậy không phải quên luôn mạng của ta
sao? Nàng xem, vừa đánh xong, ta không phải ngày đêm lặn lội trở về sao? Vì đi
nhanh như thế, từ tối hôm qua đến bây giờ, ta chưa hề nuốt một hạt cơm đó!
Ngươi đích xác không ăn cơm, chỉ nuốt
năm cái bánh bao nhân thịt thôi! Lão Cao đứng một bên nghe thế cười trộm.
Ngọc Sương nhất thời luống cuống:
- Sao chàng không nói sớm?! Mau, mau,
Hoàn nhi, đem bánh ra cho người xấu ăn, nhớ lấy trà Long Tỉnh mà tỷ tỷ hôm qua
đem từ Hàng Châu về lên đây! Còn phần của Cao thống lĩnh nữa!
Nhị tiểu thư quả đã biết chỉ huy người
khác rồi. Nửa năm vừa qua, bản sự của nàng quả thật đã trưởng thành rất nhiều.
Có lẽ không bao lâu nữa nàng có thể đỡ đần được cho Đại tiểu thư rồi.
Lâm Vãn Vinh giữ chặt tay nàng mỉm cười:
- Nhị tiểu thư, dạo gần đây còn nuôi
chó nữa không?
Tiêu Ngọc Sương đỏ mặt, vừa thẹn vừa mừng:
- Đương nhiên có nuôi chứ, bằng không
lấy gì để cắn chàng đây?! Chàng xem này…
Nàng vươn một ngón tay nhỏ bé, liền thấy
cửa phòng lộ ra hai con mắt xanh lè. Một con chó lè lưỡi đỏ lòm đang thở phì
phò, lúc lắc đầu, thân hình khổng lồ, dũng mãnh phát sợ.
- Trấn Viễn tướng quân?!
Lâm Vãn Vinh hoảng hốt, ẩn mình ra sau
Nhị tiểu thư, mặt trắng bệch!
Ngọc Sương cười khẽ, bộ dáng yêu kiều,
giống như thời gian ở Kim Lăng ngày xưa. Lâm Vãn Vinh nhìn nàng, nhưng tâm thần
vẫn hoảng hốt. Nhị tiểu thư như cảm nhận được tâm cảnh hắn liền giữ chặt tay hắn,
ôn nhu cười khẽ nhìn hắn, ánh mắt trong veo như nước mùa thu.
Bọn người Tứ Đức, Tiêu Phong thấy hắn
trở về, sớm hưng phấn xông tới.
- Tam ca, Tam ca…
Tiếng hì hì ha ha láo nháo không ngừng.
Mãi đến khi Hoàn nhi mang bánh tới, Ngọc Sương tự mình lấy một cái đút miệng hắn.
Hương vị ngọt ngào quen thuộc truyền đến. Răng vừa cắn xuống, hắn nhất thời mở
bừng mắt ra:
- Là ai làm bánh này?
Nhị tiểu thư dương dương đắc ý nói:
- Đây là Xảo Xảo tỷ dạy ta, nàng nói
chàng thích ăn bánh này lắm, bây giờ mỗi ngày ta đều làm để chờ chàng về đó! Ăn
ngon không?
- Ngon, ngon! Cao đại ca, ngươi cũng
ăn đi, bánh của lão bà ta làm đó, thiên hạ vô song!
Nhị tiểu thư lẳng lặng nhéo hắn vài
cái, cúi đầu ngượng ngùng vui mừng cười khẽ. Lão Cao vẻ mặt đau khổ “ừm ừm” hai
tiếng. Cái thứ bánh này, đường còn nhiều hơn cả bột! Ngươi sợ lão bà ngươi đau
lòng, vậy đừng có gieo họa cho ta chứ!
Ăn xong cái bánh như sói nhai hổ nuốt,
ăn đến tận hứng, hắn đột nhiên nhớ tới điều gì, ngẩng đầu hỏi:
- Sao không thấy Đại tiểu thư đâu?
Ngọc Sương áp ngón trỏ đặt lên môi hắn,
nhẹ đáp:
- Đêm khuya hôm qua tỷ tỷ mới từ Hàng
Châu về, rất mệt, lúc này đang nghỉ tạm ở hậu viện!
Lâm Vãn Vinh mở bừng mắt nhìn:
- Hàng Châu? Nàng ấy đi Hàng Châu làm
gì?
- Do thương hội ở Chiết Giang muốn đàm
phán chuyện kinh doanh với nhà chúng ta. Tỷ tỷ nhất định phải tự mình đi…
- Cái gì?
Lâm Vãn Vinh đứng phắt lên, cực kỳ căm
tức:
- Kinh doanh cái gì? Tiểu tử này lại lừa
ta? Lần trước dạy cho họ một bài học sao còn chưa sợ sao?!
Lần trước đi Hàng Châu cũng đã gần một
năm rồi, khi đó hắn là một tên vô danh tiểu tốt, mặc dù đánh chửi một trận cực
kỳ thống khoái, nhưng không biết Đại tiểu thư đã phải âm thầm chịu đựng gánh nặng
cho hắn đến đâu! Đoạn kiều, Tô Đê, Linh Ẩn tự, Nhân Duyên ký, chém đứt hồng tuyến,
Từ Vị, Tô Khanh Liên, Đào Đông Thành, Đào Uyển Doanh... Rất nhiều sự tình khó
quên, những tên người khó quên, từng cảnh một hiện lên trước mắt.
Lần này lại là Hàng Châu nữa, cũng Đại
tiểu thư một mình đi, nàng là một nữ tử yếu đuối, lênh đênh cô độc, chẳng biết
có bị người ta khi dễ không nữa! Nếu nàng bị nửa điểm ủy khuất, lão tử sẽ đi nhổ
sạch lông cái thứ điểu thương hội này!
Nhìn hắn phẫn hận bừng bừng, Ngọc
Sương vội vàng kéo tay hắn, cười nói:
- Chàng nghĩ gì thế? Lần này là người
của thương hội Chiết Giang cầu kiến tỷ tỷ, họ chủ động yêu cầu làm ăn mua bán
nước hoa vải vóc với Tiêu gia chúng ta, thậm chí muốn dùng một giá rất lớn để
mua độc quyền kinh doanh, mọi người ai nấy đều sợ tỷ tỷ! Chàng còn đánh người
ta nữa, vậy có thể sẽ làm mất một số tiền lớn đó!
Tưởng là đám đó còn làm bậy thì để lão
tử và Cao đại ca đi lấy đức thu phục người! Hắn hắc hắc vài tiếng, nhìn sang Ngọc
Sương mấp máy môi, muốn nói lại thôi. Nhị tiểu thư đúng là con trùng trong người
hắn, cười bảo:
- Có phải là nhớ tỷ tỷ không?!
Hắn vội vàng gật đầu, Ngọc Sương nhẹ
nhàng nói:
- Vậy thì đi đi, nhưng chỉ ở ngoài cửa
sổ liếc mắt vào là được rồi, chớ đánh thức nàng!
Đúng là Nhị tiểu thư sáng suốt, hắn mừng
rỡ đáp ứng, rồi vội vội vàng vàng đi vào trong nhà.
Tòa nhà mới được xây dựng lại ngay
trên nên ngôi nhà bị tàn phá lúc trước, bố cục bên trong cũng chẳng khác trước
bao nhiêu. Đi tới trước phòng mình, bên trong chăn màn còn mới tinh, rất lâu rồi
không có người ở nhưng vẫn sạch sẽ tươm tất, không nhiễm một hạt bụi.
Phòng Tiêu Ngọc Nhược đối diện phòng hắn,
không thể quen hơn được nữa. Nhón chân đi đến trước cửa sổ, tim hắn đột nhiên
nhảy thót lên, cố nín thở, áp tai vào khung giấy cửa sổ nghe ngóng bên trong.
Trong phòng an tĩnh vô cùng, không nghe một tiếng động nào, Đại tiểu thư tựa hồ
đang ngủ say.
Từ Hàng Châu tới kinh thành, khoảng
cách xa xôi như thế, nàng nhất định rất mệt rồi, để nàng nghỉ ngơi thì tốt hơn.
Hắn lắc lắc đầu, khe khẽ thở dài, đang
muốn bước chân bỏ đi, bỗng nghe bên trong truyền ra một thanh âm mềm nhẹ:
- Là Ngọc Sương hả?
Trong thanh âm hàm chứa mỏi mệt khó tả,
nhưng khiến Lâm Vãn Vinh vừa nghe xong lập tức ngây người, Đại tiểu thư còn
chưa hề ngủ?
- Tiểu nha đầu này, sao hôm nay không
ra ngoài thành mà ngóng?
Đại tiểu thư cười nói:
- Vào đây nói chuyện đi!
Cánh cửa nhè nhẹ mở ra.
Một nữ tử xinh đẹp, thân mặc áo ngủ
màu phấn hồng đang dựa vào thành giường, mi mục như họa, ánh mắt nhìn xuống,
kim thêu trong tay đang đan qua đan lại.
Trên giường đầy xiêm y, từ trong ra
ngoài, các loại màu sắc, các hình thức khác nhau, tất cả đều là quần áo để nam
tử mặc, chừng mười mấy bộ, xem ra cùng một kích cỡ. Đường may rất chỉnh tề, hiển
thị sự khéo léo của nàng. Tiêu gia vốn nổi tiếng từ việc kinh doanh vải vóc áo
quần, thủ nghệ của Đại tiểu thư lại càng tinh xảo hơn.
- Chờ ta một chút, cũng sắp may xong rồi!
Nàng không dừng tay may váo, chẳng ngẩng
đầu lên, gương mặt mỏi mệt gầy guộc rất thanh tú, lại ánh lên một vầng hào
quang ấm áp, mang một vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Không nghe thấy Ngọc Sương nói gì, Đại
tiểu thư cười lắc đầu, rồi khâu thêm vài mũi nữa. Bỗng nhiên, động tác nàng chợt
chậm lại, thân hình như cứng lại một chút.
Trong phòng có thêm một tiếng thở, một
tiếng thở hoàn toàn khác lạ!
Kim may trong tay nàng thời loạn xạ,
hô hấp trở nên dồn dập, hoảng loạn ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy gương mặt
quen thuộc gần trong gang tấc.
Hắn đen thui, gầy gò, nhưng nụ cười vẫn
xấu xa như ngày nào!
Đại tiểu thư hít mạnh một hơi, bộ ngực
phập phồng, nàng cố ức chế tâm sự đang cuộn lên trong lòng, tay ngọc khẽ run, kim
thêu trong tay khâu loạn vài mũi, thanh âm mang theo vẻ run rẩy:
- Ngươi... Ngươi trở về rồi à?
Lâm Vãn Vinh từ tốn ngồi trước giường
bên cạnh nàng, mỉm cười lấy bộ xiêm y trong tay nàng ra:
- Khi may quần áo, tay áo ngàn vạn
không được may vào dưới chân, phu nhân không chỉ cho nàng điều này sao?
- A!
Đại tiểu thư kinh hô một tiếng, vội vội
vàng vàng cúi đầu gỡ mũi may nhầm này ra.
Nhìn trên mắt cá chân trắng muốt của
nàng đang buộc một sợi dây màu đỏ, Lâm Vãn Vinh cúi đầu, hôn nhẹ:
- Đây là bộ quần áo đẹp nhất trên đời
này!
Thân hình Tiêu Ngọc Nhược như bị kiềm
hãm từ lâu, đột nhiên nhào vào lòng hắn, thân thể run rẩy như bị điện giật,
nàng nghẹn ngào nức nở khóc, đấm lia lịa vào ngực hắn. Chẳng nói lời nào, chỉ
những giòng lệ châu cứ cuồn cuộn rơi xuống.
Đầu giường nàng xếp mấy bộ xiêm y chỉnh
tề, trên cổ tay cổ chân đều có thêu chỉ đỏ rất đẹp, như những con bướm xinh đẹp
kết thành. Lâm Vãn Vinh vuốt ve từng chiếc một, trong lòng đau xót nghẹn ngào,
hít nhẹ lên mái tóc nàng, ôn nhu nói:
- Xiêm y này... làm sao trước giờ nàng
không gửi cho ta?!
Đại tiểu thư giật mạnh xiêm y trong
tay hắn, rơi lệ đáp:
- Nếu không phải may cho ngươi, vậy gửi
cho ngươi làm gì?!
- Không phải cho ta?
Lâm Vãn Vinh chỉ vào mấy sợi dây đỏ ở
trên tay áo, cười hì hì:
- Nơi này có chữ đó, ta thấy rõ ràng
bên trái thêu một chứ Lâm, bên phải thêu một chữ Tiêu. Còn có một sợi dây đỏ? Ủa,
rốt cuộc là có ý gì đây?! A... Ta hiểu rồi, nhất định là họ Tiêu thích họ Lâm rồi.
Nhưng họ Lâm là đất, là rừng, hắn không phải là một vật! Do đó, họ Tiêu phải
dùng dây trói hắn lại, để hắn cả đời không chạy thoát! Có phải là ý này không?
- Ai thích ngươi?!
Tiêu Ngọc Nhược mặt đỏ lên, hừ một tiếng
quay đầu đi, đột nhiên lại nhanh chóng xoay người lại, đưa tay đấm vào ngực hắn.
Lâm Vãn Vinh hì hì cười, giữ chặt tay
nàng ôn nhu nói:
- Nàng may xiêm y cho ta như vậy, tại
sao một mực không gửi? Phải biết rằng, ta ở tiền tuyến, một bộ quần áo phải nửa
tháng mới thay đó!
Đại tiểu thư phì một tiếng, hừ hừ nói:
- Đừng có lừa ta. Thứ ngươi không thiếu
nhất chính là xiêm y. Mỗi nửa tháng, Xảo Xảo Ngưng nhi đều gửi cho ngươi vài bộ
quần áo, bây giờ chỉ sợ dày đến độ có thể đem làm chăn rồi!
Hắn nháy mắt, ngạc nhiên hỏi:
- Vậy vì sao nàng còn may cho ta nhiều
thế?
Tiêu Ngọc Nhược ngượng ngùng cười, nhè
nhẹ giơ tay áo lên:
- Ngươi xem này!
Lâm Vãn Vinh nhìn đến ngẩn người. Cổ
tay bộ xiêm y của Đại tiểu thư cũng có thêu một sợi chỉ hồng, trái Lâm phải
Tiêu rất rõ ràng.
- Xiêm y này, ta may một bộ cho ngươi,
lại làm cho ta làm một bộ! Ta đem thêu chỉ đỏ, chờ ngươi trở về, để ngươi mặc
vào, xem nó có thể quấn ngươi mấy vòng!
- Nếu ta không trở lại thì sao?
- Ngươi không trở lại hả? Ta sẽ may cả
đời. Cho đến khi nào nó có thể quấn đến thảo nguyên!
Lâm Vãn Vinh cười ha ha, bỗng nhiên ôm
chặt nàng, tâm tình xúc động trào dâng.
Đại tiểu thư giữ chặt tay hắn, đột
nhiên mừng rỡ cười nói:
- Ngươi biết không, cách đây mấy ngày
ta vừa đi Hàng Châu đó!
- Nghe Nhị tiểu thư nói rồi!
Hắn cười hì hì :
- Không phải đi Tô Đê, Tây hồ, hay là
Linh Ẩn tự chứ? Lần này chắc không phải đi xin xăm rồi!
- Ta chỉ có một mình, đến mấy chỗ đó
làm gì?!
Đại tiểu thư đột nhiên quay đầu đi, mặt
đỏ bừng lên, nắm lấy cánh tay hắn, hừ một tiếng tức giận:
- Ta chỉ tới ăn đường hồ lô thôi!
Lâm Vãn Vinh nháy mắt, đột nhiên cười
dài:
- Hiểu rồi, hiểu rồi! Chúng ta tới
Hàng Châu phải đi kết lại lời thề nguyện, hẳn là hai người cùng đi mới đúng! Ha
ha. Nàng không nói, ta suýt nữa quên mất! Đợi xong những việc trước mắt, chúng
ta cùng nhau về Hàng Châu, dập đầu cảm ơn Bồ Tát đã ban cho mối nhân duyên! Việc
giải xăm mà lại còn có thể giải được cả cho mình, đến cả Bồ Tát cũng phải bội
phục ta, hắc hắc!
Tiêu Ngọc Nhược mặt đỏ như gấc, ngượng
ngùng lườm hắn, nắm chặt tay hắn.
- Ta đi Hàng Châu, thuận tiện ghé về
Kim Lăng, tinh thần mẫu thân có vẻ sa sút, mẹ cũng quan tâm đến sự an nguy của
ngươi, bảo ta về trông ngươi cho kỹ, không để ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt loạn xạ
nữa!
Xấu hổ. Xấu hổ, phu nhân giáo huấn
đúng quá! Hắn cúi đầu ngượng ngùng.
- Ta còn đi Tê Hà tự, thăm một vị cư
sĩ chưa cắt tóc! Nàng có hỏi thăm ngươi! Cũng không biết ngươi có còn nhớ nàng
không?
Cư sĩ? Tu hành chưa cắt tóc? Hắn sửng
sốt hồi lâu:
- Nàng nói về Uyển Doanh tiểu thư à?
Cô ấy còn chưa cắt tóc sao?!
Đại tiểu thư sẵng giọng:
- Một nữ tử tốt như vậy, sao ngươi lại
muốn nàng cắt tóc? Nghe nói là Tê Hà tự không thu nữ đệ tử, do đó nàng ấy vẫn
chưa quy y! Ngẫm lại lúc trước ngươi khi dễ người ta như vậy, bây giờ ta đã nói
rõ mọi chuyện với nàng rồi, nàng không hận ngươi chút nào, còn hỏi thăm tình
hình của ngươi nữa chứ!
- Cư sĩ niệm Phật kinh, quả là có lòng
quảng đại nhỉ!
Hắn làm mặt nghiêm túc gật đầu, cười
nói:
- Nhưng lúc trước ta khi dễ nàng ấy, tất
cả đều là vì Đại tiểu thư mà. Sao bây giờ lại quay ngược lại trở thành ta không
đúng thế?
Ngọc Nhược hừ một tiếng, véo mạnh cánh
tay hắn một cái rồi cất giọng chua loét:
- Nữ tử bị ngươi khi dễ, kết quả đều
rõ ràng rồi! Ta bây giờ cũng không thèm so đo với ngươi nữa!
Hắn cười hì hì, ghé tai nàng nói nhỏ:
- Nàng có nguyện ý để cho ta khi dễ
nàng cả đời không?!
- Không muốn!
Đại tiểu thư hừ một tiếng, tai chợt đỏ
bừng lên:
- Cả đời quá ngắn, ta muốn ngươi đời đời
kiếp kiếp đều phải khi dễ ta!
Lâm Vãn Vinh cảm động trong lòng, đang
muốn đưa tay ôm nàng, chợt thấy Nhị tiểu thư chạy vào, thở hổn hển không ra
hơi:
- Không tốt không tốt, công chúa tỷ tỷ
sắp sinh rồi!
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét