Chương 573: Danh tự
Nhất pháo song hưởng? Sinh đôi?! Hắn
há hốc miệng tròn vo, mắt trợn trắng, trong nháy mắt ngẩn ra, mừng rỡ đến ngốc
cả người!
- Phò mã gia, phò mã gia, ngài xem,
đây là nhị thiếu gia, trông quả thật rất anh tuấn!
Bà mụ bước ra, mừng rỡ đưa Lâm nhị
lang vừa sinh xong vào trong lòng hắn.
Hai đứa trẻ còn nằm trong tã, mắt chưa
mở, lớp lông tơ mịn màng phủ đầy thân, khuôn mặt hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn
mấp máy, nhìn tựa như hai con mèo nhỏ yếu ớt.
- Ta làm cha rồi! Ta làm cha rồi!
Nhìn huyết mạch mình, cảm thụ những
hơi thở yếu ớt, tâm tình hắn kích động nói không nên lời. Hai kiếp người rồi,
đây là lần đầu hắn làm cha, tư vị này, người ngoài làm sao có thể hiểu được chứ!
Xảo Xảo mấy nàng vội vã tiến đến, nhìn
thấy hai đứa trẻ đẹp như tượng ngọc, nhất thời mừng rỡ kêu ầm lên. Ngọc Sương
hoa tay múa chân đưa tay ra, nũng nịu bảo:
- Tiểu bảo bảo đáng yêu quá, người xấu,
ta muốn ôm một cái, ta muốn ôm một cái!
Ngưng nhi cẩn thận đánh giá hai đứa trẻ,
đột nhiên vỗ tay cười nói:
- Quả thật kỳ lạ! Lâm gia chúng ta có
hai đứa nhỏ, rõ ràng là đồng thời xuất sinh, nhưng một đứa trông giống tỷ tỷ, một
đứa giống đại ca! Mọi người xem có quái không chứ?
Đại tiểu thư và Xảo Xảo ngưng thần
nhìn vài lần, đồng thời gật đầu mừng rỡ, phụ họa ý kiến của Lạc tiểu thư!
Lạc Ngưng nói rất đúng, con song sinh
của người ta phần lớn giống nhau như như đúc, nhưng Lâm đại lang và Lâm nhị
lang thì chỉ cần liếc mắt là nhìn ra chúng khác xa nhau! Khuôn mặt hai đứa có
thể nói chính là cái bóng của Tiêu Thanh Tuyền và Lâm Vãn Vinh. Lâm đại lang xuất
sinh trước có lớp da trắng nõn, dáng người văn nhã, giống như tính tình của
Tiêu tiểu thư. Còn Lâm nhị lang thì trông đen đủi, nằm trong lớp tã lót không
ngừng lắc đầu, vặn vẹo giãy dụa, vừa thấy đã biết không phải là một tên nhóc an
phận, xem ra đúng là một Lâm Tam tái thế!
Lâm Vãn Vinh nhìn qua vài lần, mừng rỡ
không ngậm miệng lại được:
- Thật sao? Vậy thì thật tốt quá, một
con giống cha, một con giống mẹ. Đều là những giòng giống di truyền vĩ đại nhất
trên đời này, ta rất thích, ha ha!
- Oa... oa...
Hắn còn chưa dứt lời, hai huynh đệ
trong tã há miệng khóc lớn, hai đứa thi nhau xem ai khóc to hơn, thiếu chút nữa
màng nhĩ mọi người đều bị thủng sạch! Lâm nhị lang quả nhiên không hề chịu thua
kém ca ca, không chỉ có tiếng khóc rất lớn, mà cái chân nhỏ non nớt cũng không
ngừng đạp đạp kịch liệt.
Cha chúng bị dọa đến luống cuống tay
chân:
- Nhi tử ngoan, nhi tử đừng khóc. Cha ở
đây, cha mua đường hồ lô cho hai con!
Nhìn bộ dạng hắn tay chân luống cuống,
các vị tiểu thư cười khanh khách. Tiêu Ngọc Nhược nhận tiếp nhận đại lang từ
trong lòng hắn, nhẹ nhàng đong đưa qua lại, sẵng giọng:
- Thật một người cha ngốc nghếch! Bảo
bảo được bao nhiêu tuổi chứ, ngoại trừ mua đường hồ lô, ngươi chẳng biết phải
làm gì sao?
- Đúng vậy!
Ngọc Sương cũng cướp lấy nhị lang, mừng
rỡ vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn một chút:
- Người xấu, chàng không biết bảo bảo
thích ăn gì sao?
Lâm Vãn Vinh ngẩn người, nhìn thẳng
vào bộ ngực của Nhị tiểu thư, đột nhiên vỗ tay mừng rỡ:
- Đúng rồi, chúng nó muốn uống sữa!
Nhi tử, mau uống sữa đi!
Hắn vừa dứt lời, trong phòng nhất thời
tiếng cười vang dội, hai người Lạc Ngưng Xảo Xảo càng cười ngặt nghẽo hơn, đến
không đứng vững được nữa.
Hai vị tiểu thư Tiêu gia bị đùa đỏ mặt
lên, nhất tề ngượng ngùng trừng mắt nhìn hắn, hai nàng đều là hoàng hoa khuê nữ,
lấy đâu ra sữa cho hai đứa nhỏ?!
Lâm Vãn Vinh đang vui như hội, bỗng
nhiên cả kinh kêu lên:
- Thanh Tuyền, Thanh Tuyền đâu?
Bà mụ vội vàng khom người:
- Công chúa không sao. Vừa rồi nàng
đau hơi lâu một chút, đang thu xếp ở trong phòng!
Lâm Vãn Vinh thở phào nhẹ nhõm, lấy
trong ngực ra vài tấm ngân phiếu lớn, cười cười đưa tới họ:
- Đây là chút tiền mọn cho các vị bà
bà, các ngươi khổ cực rồi! Vừa rồi thái độ ta hơi kém một chút, xin các vị thứ
lỗi.
Phò mã gia sao nói chuyện hay thế, mấy
bà mụ mừng rỡ vô hạn, làm bộ làm tịch một chút, rồi đút ngân phiếu vào lòng.
Các vị tiểu thư đang ôm hai tiểu công
tử bàn luận đủ thứ, trong phòng đột nhiên truyền ra một giọng yếu ớt:
- Lâm lang...
Tai Lâm Vãn Vinh vẫn luôn vểnh lên, vừa
nghe gọi liền vội vàng lớn tiếng đáp:
- Thanh Tuyền, ta ở đây! Mấy bà mụ bên
trong kia, bây giờ ta có thể vào rồi chứ?
Các bà mụ sớm đã thu dọn xong xuôi, tự
nhiên không ngăn trở hắn nữa, Lâm Vãn Vinh mừng rỡ quá đỗi, đi như chạy vào
trong.
Trong phòng đốt hương trầm thoang thoảng,
im lặng như tờ. Tiêu tiểu thư vô lực nằm trên giường, dung nhan gầy đi rất nhiều,
gương mặt tái nhợt, đôi môi đỏ mọng tươi tắn ngày xưa giờ không thấy chút huyết
sắc nào, bộ ngực đầy đặn nhấp nhô, hơi thở dồn dập, mái tóc ướt hết, xõa tung
trên gối. Tuy đã dọn dẹp xong, nhưng nhìn tình cảnh có thể thấy được khi nàng
sinh đau đớn biết dường nào.
- Thanh Tuyền!
Hắn thấy mũi mình cay cay, nhảy một
cái đã bước tới đầu giường, ngồi xuống trước người nàng, nắm chặt hai tay nàng.
Tiêu tiểu thư đưa bàn tay tái nhợt
lên, run rẩy vuốt ve gương mặt của hắn, màn lệ trong suốt phủ đầy hai mắt, mỉm
cười ôn nhu:
- Lâm lang, thiếp khỏe rồi, đừng lo
cho thiếp!
- Ừm, ừm!
Lâm Vãn Vinh gật đầu như giã gạo, áp
gương mặt vào bàn tay ấm áp của nàng, thật lâu sau vẫn không chịu ngẩng đầu
lên.
Tiêu Thanh Tuyền nhẹ nhàng lau mồ hôi
trên mặt hắn, đau lòng thở dài nói:
- Chàng sống ở biên quan chắc là cực
khổ lắm, sao lại gầy đến mức này chứ!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
- Không ngại, đây đều là do nhớ các
nàng quá thôi mà, vài ngày nữa là khôi phục lại ngay! Không tin đến lúc đó nàng
ôm ta thử xem, đố nàng vật ta ngã ra được đó!
Tiêu tiểu thư cười khúc khích, nhẹ
nhàng vuốt mái tóc rối bời của hắn:
- Chàng chỉ nói giỡn, cho dù chàng có
nặng thêm gấp mười lần, thiếp cũng vật ngã được chàng!
- Oa, oa!
Hai tiếng trẻ con khóc toáng lên làm
Tiêu Thanh Tuyền có vẻ căng thẳng, nàng nắm chặt tay hắn, vội kêu lên:
- Con, con chúng ta đâu?
- Công chúa tỷ tỷ, bảo bảo ở đây!
Ngọc Sương và Ngọc Nhược đang ôm ấp
hai đứa nhỏ trong lòng vội vàng đưa đến trước người nàng.
Tiêu tiểu thư ngơ ngác nhìn con, thân
thể run lên, mừng rỡ đến lệ tràn đầy mặt, ngón tay chỉ chỉ vào hai đứa trẻ:
- Lang quân, đây là con chúng ta, đây
là con chúng ta!
- Đương nhiên rồi!
Lâm Vãn Vinh đắc ý cười to:
- Lão bà, không phải ta khen nàng,
nàng thật sự là làm quá tốt, song sinh đó, ta nằm mơ cũng không ngờ được! Nhưng
ta cũng rất lợi hại, hỏa lực đủ mạnh đó chứ, ha ha!
Có hai tiểu tử này, có bao nhiêu khổ nạn
cũng đã được tiêu trừ! Tiêu Thanh Tuyền khóc không ngừng, nước mắt của niềm vui
sướng. Nàng ôm lấy hai con trai, hôn mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn một cái, ánh mắt rốt
cuộc không dời đi được.
Tần Tiên Nhi vẫn ngồi bên người Tiêu
Thanh Tuyền, dùng chân lực giúp nàng thuận khí, nếu không như thế, Tiêu tiểu
thư chỉ sợ khó thoát khỏi cảnh sinh khó.
- Hai tiểu tử kia. Thiếu chút nữa lấy
mạng mẫu thân chúng rồi!
Nhìn thấy hai đứa trẻ trong lòng tỷ tỷ,
nước mắt nàng cũng chảy dài, rồi kinh ngạc kêu lên:
- Hai bảo bối song sinh này, một đứa
giống như tỷ tỷ, lịch sự tao nhã, đứa kia giống như đúc tướng công, thật ra
quái lạ!
Ai nấy đều nói như vậy cả nhỉ! Lâm Vãn
Vinh cười ha ha, Tiêu tiểu thư nhìn hắn mừng rỡ, rồi nói khẽ:
- Lang quân, hai con trai này của
chúng ta, chàng thích đứa nào hơn?
Hắn nghĩ cũng không thèm nghĩ, trực tiếp
đáp luôn:
- Đương nhiên thích đứa trắng trẻo kia
rồi, trông giống lão bà ta, xinh đẹp quá!
Tiêu Thanh Tuyền nghe hắn nịnh bợ,
trong lòng vui khôn tả:
- Không được thiên vị! Nhị lang của
chúng ta tuy hơi đen một chút, nhưng xem bộ dáng đó thì tương lai chỉ sợ còn xấu
xa hơn cả chàng, sao chàng không thích nó?!
Lão tử đã xấu xa lắm rồi, tiểu tử này
còn xấu xa hơn ta, vậy sẽ ra cái giống gì chứ? Hắn cười không ngậm miệng lại được
nữa!
Nhìn hai tiểu tử hồng hào như ngọc
kia, Tần Tiên Nhi rất hâm mộ, giữ chặt tay hắn gằn giọng:
- Tướng công, ta cũng muốn sinh nhi tử!
- Được. Được. Sinh chứ.
- Hừ, không được thiên vị! Ta cũng muốn
giống như tỷ tỷ, một lần sinh đôi!
- Oái...
Nhìn thấy Đại tiểu thư Ngưng nhi các
nàng ngượng cùng đưa ánh mắt chờ mong nhìn mình, Lâm Vãn Vinh há hốc mồm, cũng
không biết nói gì!
Mặc dù hắn tự cho là hỏa lực hung
mãnh, nhưng cái loại nhất pháo song hưởng như thế này thì thật sự là trời cho.
Nếu mỗi lần đều có thể làm được như vậy, hắn sẽ biến thành quái vật rồi!
Nhị tiểu thư cười khanh khách giải vây
cho hắn:
- Các vị tỷ tỷ, việc này quả là làm
khó người xấu rồi! Chúng ta bây giờ nói chuyện nghiêm chỉnh. Công chúa tỷ tỷ
sinh hai tiểu bảo bảo, đến giờ vẫn chưa có tên gì, việc này mới là chuyện lớn!
Đặt tên cho tiểu bảo bảo hả? Việc này
quá có ý nghĩa rồi! Trong phòng mọi người nhất thời xôn xao vui mừng.
Tiêu Thanh Tuyền liếc mắt nhìn hắn, mắt
có ý chờ đợi. Lâm Vãn Vinh gật đầu cười nhẹ:
- Lão bà yên tâm đi, sự tình ta đã hứa
với lão trượng, tự nhiên sẽ không quên đâu. Đứa con trưởng của Lâm gia, sẽ theo
họ Triệu của nhà nàng, tên thì do lão gia tử định đoạt! Nàng xem thế nào?
Tiếu tiểu thư kinh hỷ:
- Chàng, chàng nguyện ý thật hả?
Hắn thần sắc nghiêm nghị, nghiêm túc
đáp:
- Lão công nàng đâu phải là người hẹp
hòi như vậy?! Mặc kệ họ Lâm hay là họ Triệu, bọn nó đều là nhi tử của chúng ta,
sau này nó còn có thể khai chi tán diệp (đẻ cành sinh nhánh) cho chúng ta thêm
một gia tộc nữa, chẳng lẽ việc này không phải tốt hơn sao?!
Hắn nghĩ thoáng như thế, các vị tiểu
thư cũng rất vui mừng. Ngọc Sương mở miệng trước tiên, dịu dàng nói:
- Ta nói trước, ta nói trước. Đại danh
thì ta sẽ không giỏi, nhưng nhũ danh thì ta sở trường. Đứa con của Lâm gia này,
đơn giản cứ đặt theo số thứ tự, Lâm Nhất, Lâm Nhị, Lâm Tam, cứ thế tiếp tục,
đơn giản dễ nhớ...
Nàng nói giọng nũng nịu, nói nhanh như
bắn súng, mọi người nhất tề che miệng lại, cố nín cười!
Lâm Vãn Vinh sầm mặt xuống, cơ hồ muốn
nổ tung ra:
- Lâm Nhất, Lâm Nhị, Lâm Tam? Nhị tiểu
thư, rốt cuộc đây là nhi tử ta, hay là tổ tông ta thế?
Hắn tên gọi Lâm Tam, thiên hạ lưu truyền,
nếu mọi người biết tên của nhi tử hắn là Lâm Nhất, Lâm Nhị, còn không làm ngươi
ta cười đến rụng răng sao?
Ngọc Sương «a» một tiếng, vội vàng che
miệng, cười nói:
- Hay là, kêu là Lâm Tam Nhất, Lâm Tam
Nhị...
Nếu tiếp tục như vậy, ta sẽ có con
trai gọi là Lâm Tam Ngũ, mà không chừng còn có Lâm Tam Bát ấy chứ! Hắn nhéo
nhéo mũi Ngọc Sương, hừ hừ mấy tiếng:
- Nàng đó… thật thà mà nghe các tỷ tỷ
nói chuyện!
Ngưng nhi cười bảo:
- Tên của đại lang chúng ta do hoàng
thượng định đoạt, vậy chỉ đặt tên cho nhị lang thôi! Đại ca từ biên quan trở về
trước ngày tỷ tỷ sinh, theo ta thấy, gọi nó là Lâm Trùng, hợp thời hợp cảnh!
Lâm Vãn Vinh đổ mồ hôi trán, Lâm Trùng
là tên cha hắn. Má ơi, tên này sao dùng được chứ:
- Không được, không được, chọn một cái
khác đi! Nhất định phải đơn giản dễ nhớ, để người ta nghe xong không thể quên
được!
Trong thiên hạ, cha mẹ đặt tên cho con
đều có cùng một loại tâm tình! Đại tiểu thư trầm ngâm trong chốc lát, nhìn thấy
sắc trời dần dần sáng rõ, nàng đột nhiên nháy mắt, cười vỗ tay nói:
- Không bằng kêu là Lâm Huyên (暄
– ánh nắng) đi! Hắn sinh ra trước bình minh, ánh nắng sắp xuất hiện, chói chang
rực rỡ, chiếu sáng vạn vật, lại rất hợp với cái tên Vãn của cha nó. Nếu tính về
thời gian và nhân phẩm, lại rất hài hòa với âm Tuyền của tỷ tỷ, họ cha tên mẹ,
cực kỳ có ý nghĩa!
- Lâm Huyên?!
Tiêu Thanh Tuyền nghe thế kinh hỷ:
- Tên này quả thật có ý nghĩa, gọi lên
cũng nghe rất sáng! Lâm lang, chàng nghĩ sao?
Ta và nhi tử ta, một sáng sớm, một đêm
khuya? Đại tiểu thư đặt tên này quả nhiên có chút môn đạo, hai chữ Lâm Huyên,
đơn giản dễ nhớ, lại có nhiều thâm ý, gọi lên cũng có khí thế, hẳn là tiểu tử
này sẽ không tệ đâu!
- Lão bà, ta nghe nàng!
Hắn cười hì hì rất ngoan ngoãn.
Tần Tiên Nhi gật đầu tán thành, Xảo Xảo
cũng vui vẻ khen hay, Tiêu tiểu thư vuốt ve gương mặt nhị lang, vui vẻ nói:
- Hay cho một ngày sắp xuất hiện, chiếu
sáng vạn vật! Kêu là Lâm Huyên đi! Ngọc Nhược muội muội, lần này thật sự cảm
kích muội rồi!
Đại tiểu thư mừng rỡ kêu lên, ôm lấy
nhị lang mặt đen đi đi lại lại, cười nói:
- Lâm Huyên, Lâm Huyên, tên ngươi so với
người cha bại hoại của ngươi thì mạnh mẽ hơn nhiều! Chỉ cầu cho ngươi trong
tương lai ngàn vạn chớ học thep hắn, gây ra tai họa cho nữ tử chung quanh!
Tên nhi tử ta, quả thật so với cha nó
thì dễ nghe hơn một chút! Nhưng chẳng biết nó có gây tai họa cho nữ tử không,
biết đâu còn mạnh hơn cha nó một chút? Lâm Vãn Vinh mừng rỡ cười ha ha.
Sắc trời sáng rõ, Tiêu Thanh Tuyền mệt
mỏi không chịu nổi nữa, chìm vào giấc ngủ say rồi. Anh em Lâm Huyên được bú sữa
mẹ no nê, hưởng thụ bữa ăn ngon lành đầu tiên trong đời. Ngọc Nhược, Xảo Xảo mấy
người hưng phấn đến không ngủ được, tụ lại cùng nhau tán dóc, cười đùa không ngừng,
nói qua nói lại, nhưng tất cả đều là bàn về hai đứa nhỏ sinh đôi!
Lâm Vãn Vinh đi xuống lầu, tuy một đêm
chưa ngủ, nhưng lại nhờ việc vui mà tinh thần sảng khoái, không thấy mệt mỏi
chút nào. Hắn bảo người làm luộc mấy cái trứng gà, mỗi cái trứng đều dùng giấy
hồng bọc lại! (Phong tục của người Trung Quốc, khi sinh con trai thì thường mừng
bằng những quả trứng đỏ.)
Cao Tù đứng trong vườn, ôm quyền cười
nói:
- Huynh đệ, lão ca chúc mừng ngươi! Nhất
pháo song hưởng, quả thật việc này rất khó lường đó!
- Cùng vui, cùng vui, ha ha!
Lâm Vãn Vinh lấy một quả trứng gà đỏ
nhét vào trong tay hắn. Lão Cao run run tiếp nhận quả trứng.
- Tam ca, Tam ca.
Tứ Đức vội vàng chạy tới:
- Lạc đại nhân của Lại bộ đem thiếp mừng
đến!
Lạc đại nhân? Hắn còn chưa có phản ứng
gì, ngoài cửa đã truyền đến một thanh âm hưng phấn:
- Đại ca, đại ca...
Bên ngoài tiến vào hai người, đi đầu
là một tiểu tử còn trẻ, lao tới như một trận gió. Nửa năm không gặp, tiểu tử
này lớn lên không ít rồi. Lâm Vãn Vinh vui vẻ hỏi:
- Tiểu Lạc, làm sao ngươi đến đây được?
Lạc Viễn ôm lấy vai hắn hưng phấn cười
ha ha:
- Đệ ở kinh thành, sao không thể tới
được? Đại ca, lần này huynh đi chiến đấu, có phải rất kích thích không? Sao
không mang đệ theo?
Lâm Vãn Vinh bỗng nhiên nhớ ra, sau
khi diệt trừ Thành Vương, trước lúc hắn rời kinh, hoàng thượng đã đề bạt Lạc Mẫn
chấp chưởng Lại bộ, tiểu Lạc tự nhiên cũng đến kinh thành.
- Chiến đấu có gì mà kích thích, thiếu
chút nữa mất mạng rồi!
Hắn vỗ vai tiểu Lạc cười vài tiếng,
nhìn thấy một người mập mạp sau lưng Lạc Viễn, vội vàng vái dài:
- Nhạc phụ đại nhân, chúng ta đã lâu
không gặp!
Lạc Mẫn đã hoàn toàn vượt qua thời kỳ
mệt mỏi ở Tế Ninh rồi, mặt đầy nụ cười, bụng càng lúc càng lớn ra:
- Hiền tế chớ đa lễ! Lúc giữa đêm ta
nghe nói công chúa sinh ra một cặp con trai, không đợi ngươi báo hỷ, vội vàng
chạy đến ngay. Sinh đôi như vậy quả là rất hiếm trong triều đình chúng ta.
Ngươi là người đầu tiên đó! Thật sự là trời ban phước lành!
Lâm Vãn Vinh cười mấy tiếng, đang muốn
mời phụ tử hắn vào đại sảnh, lại nghe từ cửa truyền đến tiếng kêu gấp rút:
- Lâm tiểu huynh, Lâm tiểu huynh...
Thần sắc Từ Vị khẩn cấp, bước nhanh
vào trong, mặt vui như hội ôm quyền:
- Chúc mừng sinh con, chúc mừng sinh
con!
Lâm Vãn Vinh vội vàng nghênh đón:
- Từ lão ca...
Lão Từ trừng mắt lên, cười mà như mếu
nói:
- Lâm tiểu huynh, cách xưng hô này chỉ
sợ không dùng được nữa!
Từ tiểu thư hiển nhiên đã báo tin tức
về kinh thành, Lâm Vãn Vinh xấu hổ ôm quyền:
- Từ... Nhạc phụ đại nhân! E hèm, việc
này ta còn chưa báo cho Thanh Tuyền biết!
- Hảo hiền tế!
Từ Vị dương dương đắc ý vỗ vai hắn:
- Nếu đợi ngươi nói, vậy phải tới lúc
nào đây? Ta sớm đem việc này nhất nhất bẩm cùng công chúa rồi! Chà, ta lo việc
cho các ngươi, quả thật khốn khổ cái thân già!
Cái gì mà cho ta, Lâm Vãn Vinh âm thầm
phì một tiếng, ngươi một lòng muốn gả Từ tiểu thư ra ngoài, để ngươi an tâm một
mình thì có!
- Lạc huynh, chúng ta bây giờ lại
ngang bằng nhau rồi!
Từ Vị hướng về phía Lạc Mẫn cười ha
ha, vẻ hưng phấn không gì tả được. Hai lão già dịch này hiển nhiên sớm đã đạt
thành sự ăn ý nào đó rồi.
Hai vị này đều là lão trượng cả, chẳng
thể đắc tội với ai. Hắn lùi lại đi phía sau, mời hai lão hồ ly vào nhà. Còn
chưa đi được vài bước, đã nghe trên đường tiếng trống tiếng thanh la vang vang,
lễ nhạc tưng bừng, trong nháy mắt đã đi tới đại môn. Một thanh âm the thé xướng
lên:
- Hoàng... thượng... giá... đáo...
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét