Chương 575: Lấy máu người Tây dương
“Sớm biết sẽ bị
lão gia tử cột chân, bây giờ thì rõ rồi đó, Tranh nhi là cháu lão, cũng là nhi
tử ta, lão tử muốn chạy cũng chạy không thoát.” Hắn cười ha hả, đành bất lực
nói:
- Cái gì mà thiên lý không dung, có
nghiêm trọng như vậy không? Tranh nhi là nhi tử của ta, ta đương nhiên phải
giúp nó rồi! Nhưng đem tránh nhiệm nặng nề như vậy đè lên vai ta, vậy cũng hơi
khó xử một chút!
Tần Tiên Nhi khẽ cười:
- Yên tâm đi, phụ hoàng sớm an bài mọi
việc rồi, Từ Vị, Lạc Mẫn, Lý Thái, đế sư…đều toàn lực phụ tá Tranh nhi. Hơn nữa
tỷ tỷ và chàng sẽ đảm bảo dạy được một Triệu Tranh văn công vũ trị.
Quản tiền bạc, quản nhân lực và quản
quân sự, ai nấy đều có quan hệ sâu xa với Lâm Tam. Đây là cơ sở để ổn định
giang sơn, lão gia tử đem tất cả mọi việc tính đâu vào đó cả, khiến cho Lâm Vãn
Vinh cũng không thể không bội phục.
Hắn gật đầu, nghiêm túc nói:
- Tốt, tốt, có nhiều người như vậy thì
ta sẽ không sợ nữa!
Tần tiểu thư ngẫm nghĩ một lát, nháy mắt
đã hiểu thấu dụng ý của hắn, cười nói:
- Nhiều người như vậy, chẳng qua là
chàng muốn mượn cơ hội này làm biếng, bỏ chạy lấy thân thôi?
- Sao lại như vậy chứ!?
Hắn vội vàng cười ha hả, ôm lấy Tần
Tiên Nhi vào lòng, ghé tai nàng phả một hơi thở nóng bỏng, dụ dỗ:
- Tiên Nhi yêu dấu, không phải nàng muốn
sinh nhi tử sao? Tối nay trăng mờ gió lớn, chính là dịp tốt nhất đó, chúng ta
còn chờ cái gì!
OOo
- Tướng công, thiếp cũng muốn sinh đôi
một lần!
- Oái... Việc này, từ từ tính, từ từ
tính... Oa, Tiên Nhi, nàng thật sự là người rất cần mẫn, sao cởi quần áo ta mau
thế…!
Lâm gia một đêm sinh ra hai vị Tiểu
công tử, đứa lớn Triệu Tranh do hoàng đế chiếu lệnh thiên hạ, ban cho chức
hoàng tôn Đại Hoa, khắp thiên hạ mọi người đều hiểu hàm ý bên trong. Trong khoảng
thời gian ngắn đã lan ra khắp nơi. Đám người trong cung đến Lâm gia chúc mừng
muốn đạp nát cả bậc cửa nhà hắn. Tiệc tùng liên tục bảy ngày bảy đêm.
Cũng may Xảo Xảo phu nhân vốn là người
mở tửu lâu, Thực Vi Tiên, nấu rất giỏi. Không ngại khổ cực, thức đêm nấu nướng,
cuối cùng mọi việc cũng chu toàn. Lâm tướng quân vốn còn có chút đau lòng về tiền
bạc. Mãi đến khi Ngưng Nhi đem lễ vật tới cho hắn cùng xem, hắn nhất thời tròn
mắt, mừng rỡ ôm lấy Lạc tiểu thư thật chặt:
- Ngưng Nhi giỏi, sinh nhi tử thôi,
mau sinh nhi tử. Chúng ta dựa vào đó có thể kiếm được rất nhiều tiền đó!
Ba ngày sau, đại quân Lý Thái trở lại
kinh thành. Hoàng đế mở Đắc Thắng môn, ra khỏi thành mười dặm tự mình nghênh
đón. Tướng sĩ chinh bắc trùng trùng tiến đến. Nghe nói Lâm gia vừa có việc vui,
ai nấy đều hưng phấn, nhất tề đi thẳng về phía nhà Lâm tướng quân. Huynh đệ một
phen sinh tử gặp lại nhau, tiệc tùng đến tận tối mịt, làm bao nhiêu thùng rượu
trong Lâm gia đều cạn sạch!
Bữa tiệc mừng hơn mười ngày dần dần
tán đi, Lâm Vãn Vinh mỗi ngày đều uống rất nhiều, cũng rất mệt mỏi rồi. Tiếp
khách khứa ăn nhậu thật vất vả, thừa dịp nhàn hạ ra vườn uống trà nghỉ tạm, thuận
tiện cùng các vị phu nhân đàm luận về vấn đề sinh nam sinh nữ. Không khí thật
là nhiệt náo.
- Đại ca, sinh nam sinh nữ thật sự là
do nam nhân quyết định hả?
Xảo Xảo ngượng ngùng thì thào, thận trọng
hỏi dò.
Đại ca dương dương đắc ý ôm lấy Lâm nhị
lang đang ngọ ngoạy, thuận tiện hôn vào gương mặt đỏ bừng của Xảo Xảo một cái:
- Đương nhiên rồi. Đại ca đã lừa muội
bao giờ chưa? Tất cả quyền chủ động sinh trai sinh gái là trong tay nam nhân!
Nhưng ta phải thanh minh trước, ta không có quan niệm trọng nam khinh nữ, mặc kệ
con trai hay con gái, ta đều thích. Các nàng cứ an tâm lớn mật sinh đi!
Lạc tiểu thư cười khanh khách, quyến
rũ nhìn hắn, ánh mắt tựa như có thể làm tan chảy cả người ta. Nhớ tới sự nồng
nhiệt của nha đầu này đêm qua, đang tắm rửa đã nhảy vào thùng của mình rồi,
trong lòng Lâm Vãn Vinh cũng rung động:
- Ngưng Nhi, muội nghĩ sinh ra con gì?
Tư thế phụ trợ đó toàn do nàng tự mình lựa chọn!
Lạc Ngưng nhấp nháy mắt, ngượng ngùng:
- Sinh nam sinh nữ tất cả là do huynh,
người ta không phải là đối thủ của huynh, chẳng phải đại ca muốn như thế nào
thì thế đó sao, làm sao mà quyền được chứ?!
Các phu nhân trong vườn đều là người từng
trải, nghe thế đỏ mặt lên, cười phá ra. Thật ra Đại tiểu thư cũng nhịn không được,
đỏ mặt véo vào tay hắn:
- Không được nói bậy bạ!
Ở đây, cũng chỉ còn có hai vị tiểu thư
Tiêu gia là chưa quá môn, da mặt tự nhiên mỏng một chút. Lâm Vãn Vinh cười hì
hì, giữ chặt tay Ngọc Nhược:
- Đại tiểu thư, mấy ngày hôm trước ta
bảo nàng may bộ xiêm y kiểu mới, nàng đã tính toán chưa?!
Tiêu Ngọc Nhược gật gật đầu, lấy trong
lòng ra mảnh giấy đưa cho hắn:
- Ngươi nhìn xem. Hình dáng này có được
không?
Lâm Vãn Vinh quét mắt qua, chỉ thấy
tên tờ giấy đó vẽ ra một cái váy dài, toàn thân trắng tinh, chỗ nào cũng tinh xảo.
Ngày đó hắn chỉ đơn giản nói hai câu, tiện tay vẽ một mô hình sơ sài, Đại tiểu
thư dựa vào đầu mối này, phát triển đến mức như vậy, thật sự quả là tay nghề rất
giỏi.
- Sao, có gì không đúng không?
Thấy hắn mãi mà không nói lời nào,
Tiêu Ngọc Nhược trong lòng thấp thỏm, vội vàng khẽ hỏi.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
- Không phải không đúng, mà là quá
đúng! Đại tiểu thư, không phải ta khen nàng nhưng nàng quả là một thiên tài!
“Trình độ nịnh bợ
của gã này đúng là thượng thừa!” Trong lòng Đại tiểu thư vui mừng khôn xiết,
lén cầm tay hắn, rồi gãi gãi vào lòng bàn tay, làm Lâm Tam tê dại cả tâm hồn.
- Nhưng mà, có chút khuyết điểm.
Hắn ghé tai Đại tiểu thư, giọng đều đều.
Vẻ mặt Tiêu Ngọc Nhược căng thẳng:
- Đâu đâu, khuyết điểm nào đâu?!
Hắn cười hắc hắc, sờ sờ vào ngực váy:
- Nơi này, chỗ ngực, phải cắt sâu xuống
một chút, Ừm, càng thấp càng tốt!
Đại tiểu thư nhất thời mặt đỏ tới mang
tai:
- Làm sao mà làm như vậy được? Nếu làm
như vậy, nữ tử nào mà dám mặc chứ? Ngươi đúng là quỷ hạ lưu!
- Sợ cái gì, xiêm y này vốn chỉ làm
riêng cho các nàng, cũng chỉ mặc cho con quỷ hạ lưu này xem thôi.
Lâm Vãn Vinh ghé tai nàng hi ha cười
nói:
- Ngươi không muốn ta xem hỏi xiêm y
này tên gọi là gì sao?
Tiêu Ngọc Nhược run rẩy, cả người mềm
xèo, gật đầu vô lực.
- Nó tên là áo cưới!!
Hắn bỗng nhiên ghé tai nàng hôn một
cái, cười hắc hắc:
- Chẳng biết Đại tiểu thư có nguyện ý
làm không, nguyện ý làm không, nguyện ý làm không?
- Ta không làm!
Tiêu Ngọc Nhược a một tiếng, mặt đỏ tới
mang tai, ngượng ngùng buông tay hắn ra, vội vội vàng vàng đập vào ngực,hắn,
nhưng khi rơi xuống người hắn thì hoàn toàn vô lực.
Lâm Vãn Vinh cười to đắc ý, mấy người
Tiên Nhi Lạc Ngưng cũng vội vã đi lên, nhìn bộ váy đó vài lần, nhất thời mừng rỡ
không thôi. Đối với đề nghị khóe ngực sâu một chút, cũng đều mở một mắt nhắm một
mắt, thậm chí còn có vẻ rất vui, dù sao mặc bộ này cho tên quỷ hạ lưu xem thì
chắc là mê chết hắn đi ấy chứ!
Thấy hắn cười gian trá như thế, Đại tiểu
thư e thẹn lặng im một lúc lâu, rồi dùng hết dũng khí thì thầm:
- Quần áo này xưởng may nhà chúng ta
đương nhiên có thể dệt được! Công may cũng không thành vấn đề! Chỉ là bộ váy
này hơi dài một chút! Ngươi muốn làm mấy bộ?
“Làm mấy bộ ư?” Hắn
a một tiếng, cũng không dám nói lung tung gì nữa. Đây là việc quan trọng nhất
Lâm gia, không thể nói linh tinh được.
Nhìn thấy hắn trù trừ, Tần Tiên Nhi hừ
một tiếng:
- Muốn làm mấy bộ, chỉ sợ chàng tự
mình đếm cũng không rõ ràng lắm! Ngọc Nhược muội muội làm nhiều một chút, thừa
hơn thiếu, sau này làm thêm cũng không khó! Ai biết hắn nuôi bao nhiêu em ở bên
Đột Quyết chứ?!
Xảo Xảo, Ngọc Sương mấy người duyên
dáng cười khanh khách. Về việc giữa kim đao Khả Hãn và Lâm Tam, mấy tay chuyên
kể chuyện trong quán trà đã nói mỏi mỏi miệng rồi. Họ cũng rất sáng tạo, cái gì
mà tiễn trảm tình lang, tuyết bay tháng sáu, hồng nhan đầu bạc... Tổng cộng
truyền lưu tới hai ba mươi bản khác nhau, càng truyền càng li kỳ, đưa tình
nghĩa hai người trở thành việc kinh thiên địa, quỷ thần kinh khiếp. Loại mối
tình phong lưu thanh nhã như thế này, không chỉ không tổn hao gì uy nghiêm của
Lâm tướng quân, ngược lại còn làm người ta kính nể hâm mộ, đưa thanh vọng của hắn
càng lúc càng cao hơn.
Ngưng Nhi mỉm cười:
- Trước khi đại ca đi, tỷ tỷ đã cảnh
cáo huynh. Ngàn vạn lần không được dẫn nữ tử người Hồ trở về! Lúc này thì tốt rồi,
lời hứa hẹn huynh đã làm được, nhưng giao trái tim ở lại thảo nguyên rồi, chúng
ta cuối cùng vẫn bị lỗ!
Mọi người khẽ cười mà trong lòng rất
đau xót, nhưng ai cũng thật lòng. Mấy ngày vừa qua triền miên, nhìn thấy vết
thương thật sâu trên ngực hắn là biết hắn có những kỷ niệm đau đớn như thế nào
với kim đao Khả Hãn. Đau lòng chưa hết, sao nỡ nhẫn tâm trách hắn?
Lâm Vãn Vinh cũng cười vài tiếng, vẻ mặt
xấu hổ, Thanh Tuyền vừa sinh được mười ngày thôi. Về chuyện Ngọc Già, hắn cho
dù da mặt có dày đến đâu cũng rất khó nói với nàng.
- Oa, oa!
Lâm nhị lang tựa hồ hiểu rõ tâm sự của
cha, đột nhiên òa lên khóc lớn, giải vây cho hắn. Triệu Tranh cũng không cam
lòng thua sút, hai con tranh nhau khóc, làm mấy vị mẫu thân hỗn loạn rối rít,
người thì ôm, người thì ru, không còn ai có tâm tình truy hỏi nữa.
Cha của nhị lang nhất thời cảm kích
con rơi nước mắt: chỉ có nhi tử ta là thông cảm ta nhất thôi!
- Lâm Tam, Lâm Tam!
Ngoài cửa có một giọng nói vô cùng lo lắng
vọng lại, một bóng dáng đang luống cuống tay chân chạy vào.
- Bên này, bên này!
Lâm Vãn Vinh ngoác miệng cười, vẫy hắn
lại:
- Thiếu gia, mau tới đây, ăn quế hoa
cao không!
Quách Vô Thường vài bước đã vọt tới
trước mặt hắn, vội vội vàng vàng lắc đầu:
- Không, không ăn đâu! Lâm... Lâm Tam,
có một tên Tây dương muốn gặp ngươi, tìm đến tân cửa hàng của chúng ta hỏi thăm
đó!
Tây dương tìm ta?! Lâm Vãn Vinh cũng lắp
bắp kinh hãi:
- Ai? Tên gọi là gì? Người ở đâu?!
Biểu thiếu gia ngượng ngập nói:
- Tiếng Tây dương của hắn quá nhanh,
ta nhất thời không nghe rõ, không biết hắn tên gọi là gì! Nhưng ta đưa người đó
tới rồi, đang ở ngoài cửa chờ ngươi!
“Hay cho một câu
không nghe rõ, biểu thiếu gia thật sự có phong phạm của ta!” Lâm Vãn Vinh mừng
rỡ, vội vàng phất tay:
- Mau đưa quỷ lão, à, không... Đưa vị
Tây dương lão huynh đến đây!
Tên Tây dương đó vừa vào vườn, liếc mắt
đã nhìn thấy hắn, nhất thời vội vội vàng vàng hưng phấn vẫy:
- Ha ha, Mr Lâm, ha ha!
- Tên Tây dương này hơi quen!
Tiêu Ngọc Nhược nhíu mày nói.
Lâm Vãn Vinh ngơ ngác nhìn hồi lâu, đột
nhiên nhảy dựng lên cười ha hả:
- Thomas Warney, là ngài hả?
Quỷ lão gật đầu liên tục, bước nhanh tới:
- Là ta, là ta, Mr Lâm, đã lâu không gặp,
ngài khỏe không?
Đại tiểu thư nháy nháy mắt, vui vẻ:
- Ta nhớ ra rồi, là tên người Pháp mà
chúng ta gặp ở Hàng Châu khi tham gia thương hội, gọi là Thomas Warney, là người
buôn kim cương hả!
Thấy Thomas Warney, rất nhiều những
chuyện cũ chợt nổi lên trong lòng, ác đấu trên tửu lâu, mưa gió Tây hồ, tơ hồng
đứt đoạn, trong lòng Đại tiểu thư đột nhiên sinh ra nỗi hân hoan vô hạn, không
nhịn được trộm nhìn Lâm Tam, đã thấy tên ác nhân đó cũng đang mỉm cười nháy mắt
với mình, hiển nhiên cũng đang nghĩ tới những việc như nàng.
Đại tiểu thư trong lòng ấm áp, cầm tay
hắn, nước mắt mơ hồ che kín cả hai mắt.
- Hi, Thomas Warney, gần một năm không
gặp, ngài càng ngày càng anh tuấn, ta cơ hồ không nhận ra ngài nữa, ha ha!
Lâm Vãn Vinh đi ra phía trước, dùng hết
vốn từ tiếng Anh, nói chuyện rất nhiệt tình với tên người Pháp này.
Thomas Warney lần trước bị Đào Đông
Thành bỏ tù, chật vật vô cùng, rồi sau đút lót cho Lâm Tam chút kim cương, rồi
nhờ hắn mà chạy trốn. Lần này lại khí vũ hiên ngang, thần thái phấn chấn, cũng
khó trách Đại tiểu thư và Lâm Tam không nhận ra!
Thomas Warney hưng phấn nói:
- Mr Lâm, ta rốt cục tìm được ngài rồi!
Nghe nói ngài bây giờ là một quan lại quan trọng của quốc gia, còn sinh đôi hai
đứa con trai, thật sự là việc vui mừng!
- Đâu có gì, bình thường thôi!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:
- Thomas Warney, ngài đã tới kinh
thành sao sớm tìm ta?!
Pháp nhân lắc đầu:
- Lần này ta từ Pháp đem theo bốn cái
thuyền lớn, cập bến ở cảng Sơn Đông, từ đó đi lại kinh thành, cũng mất vài
ngày. Nhưng không có ai có thể hiểu được tiếng của ta! May mà ta nhớ ngài làm
việc ở một cửa hàng may mặc, ta lại thấy được tấm hình của ngài treo ở cửa hàng
Tiêu gia trong kinh thành, lúc đó mới tìm được ngài!
Lão tiểu tử này nhất định lần trước
mua lụa là trà diệp lời quá, nên lần này mới quay trở lại, còn mang theo bốn
cái thuyền lớn, xem ra buôn bán không nhỏ! Hắn biết ta là trưởng quan, lại vội
vàng tới tìm ta như vậy, không phải là có việc gì muốn cầu ta sao.
Lâm Vãn Vinh hì hì cười gật đầu:
- Thomas Warney, cảm tạ thịnh tình của
ngài! Mời ngồi.... mời ngồi!
Thomas Warney không ngồi xuống, chỉ ngắm
bốn phía, nhất thời tròn mắt nói:
- Lâm, những người này là phu nhân của
ngài sao? Thượng đế ơi, quả là tuyệt đẹp! Thomas Warney xin được ân cần thăm hỏi
chư vị phu nhân!
Hắn khom người cầm tay Xảo Xảo, muốn
hôn lên mu bàn tay nàng. Xảo Xảo giật bắn cả người, mặt đỏ tới mang tai, vội vội
vàng vàng tránh ra phía sau đại ca.
Lâm Vãn Vinh vỗ vỗ bờ vai mềm mại của
tiểu ny tử:
- Thomas Warney, phong tục giữa hai nước
của ngươi và ta bất đồng. Lễ tiết này miễn hộ một cái! Mà cũng miễn cho lần ta
sau tới Pháp, phải ôm hôn phu nhân ngươi thật thân thiết!
Tên người Pháp xấu hổ cười, ánh mắt
nhìn xuống người Tiêu Ngọc Nhược, ngạc nhiên nói:
- Lâm... Đây cũng là phu nhân ngài
sao? Thượng đế ạ, ta nhớ lần trước gặp nàng, nàng còn là chủ nhân của ngươi mà!
Chủ nhân biến thành phu nhân, chẳng biết ngài dùng thủ đoạn gì nhỉ, thành thật
rất hâm mộ vận may của ngài!
Đại tiểu thư nghe không hiểu tiếng
Anh, nhưng thấy quỷ lão đó nhìn mình, nhịn không được kéo tay Lâm Tam, lấy làm
hiếu kỳ hỏi:
- Hắn nói cái gì?!
- À, hắn ca ngợi chúng ta là một đôi
trời sinh. Cung chúc chúng ta sớm có quý tử!
Đại tiểu thư phì một tiếng, mặt đỏ ửng,
vừa ngượng vừa vui.
Đợi cho trà đã được đem ra, uống xong
vài hớp. Lâm Vãn Vinh thở dài:
- Tháp huynh, lần này tới kinh thành,
có gì cần làm không?!
Thomas Warney lớn tiếng nói:
- Mr Lâm, lần này ta phụng mạng của
Luis bệ hạ, tới Đại Hoa, thành lập bang giao hữu hảo giữa hai nước. Cũng nhằm
khai thông mậu dịch!
Hừ hừ, lão tiểu tử này thăng quan rồi.
Từ một tên lừa đảo bán kim cương biến thành sứ thần ngoại giao hả? Cái gì sứ mạng
của Luis bệ hạ, chỉ sợ các ngươi chỉ nhằm vào lụa là trà diệp đồ sứ của Đại
Hoa, muốn mua về kiếm tiền sao?
Lâm cười gật đầu:
- Thành lập bang giao, khai thông mậu
dịch? Được, tốt lắm! Ngài hẳn là gặp qua hoàng đế bệ hạ nước ta rồi chứ?
Thomas Warney lắc đầu tỏ vẻ thất vọng:
- Ta tới quý quốc, không có phiên dịch,
rất ít người hiểu ta nói gì! Bái phỏng phủ dịch của các ngài ở các nơi, họ chỉ
trỏ lẫn nhau, không ai dám dẫn tiến ta đi gặp hoàng đế bệ hạ!
“Do đó tiểu tử
ngươi tới tìm ta hả?” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: “Chuyện thông thương thông mậu
dịch, một nha môn sao dám tự tiện làm chủ? Là ngươi tự mình không biết rõ quốc
tình Đại Hoa ta, đâu trách ai được?”
Nhìn thấy Mr Lâm trầm ngâm không nói
gì, Thomas Warney vội vội vàng vàng nói:
- Mr Lâm, lần này ta tìm hiểu rõ rồi.
Nghe nói ngài cưới công chúa hoàng đế bệ hạ, còn sinh được hai đứa con trai
song sinh. Hoàng đế bệ hạ tín nhiệm ngươi vạn phần, việc liên quan tới bang
giao giữa hai nước, xin ngài nhất định phải giúp ta, dẫn tiến ta tới hoàng đế
quý quốc!
Pháp và Đại Hoa cách xa ngàn dặm, họ
thiết lập bang giao chỉ là ngụy trang, chủ yếu là muốn mua được nhiều trà diệp
lụa là và các vật phẩm, đem về Âu châu kiếm lời.
- Việc này...
Lâm nhíu nhíu mày, xem ra rất khó xử!
Thomas Warney thấy hắn nhíu mày, nhất
thời có chút lo lắng, vội vàng lấy từ trong người ra một hộp gỗ, dúi vào tay hắn:
- Mr Lâm, ngài xem này!
Hộp gỗ vừa mở ra, trong phòng nhất thời
rực rỡ chói mắt, sáng đến nỗi người ta phải đưa mắt tìm. Bên trong có hơn mười
viên kim cương phỉ thúy, mỗi một viên đều trong suốt ngọc ngà, tinh khiết mê
người.
Đây không phải là những hàng thứ phẩm
mà lần trước kiếm được trên người Thomas Warney, mà là những viên kim cương Nam
Phi lớn nhất, độ thuần khiết cao nhất, sáng bóng nhất, toàn là những cực phẩm
hiếm thấy. Lâm Vãn Vinh sống hai kiếp rồi, cũng chưa thấy qua những viên kim
cương lớn đến như vậy. Hắn không nhịn được vươn tay ra, tròn mắt nhìn, vuốt ve
những viên kim cương, tay đã bắt đầu run run.
Viên lớn nhất rất sáng, tặng cho Nguyệt
Nha Nhân tiểu muội muội! Một viên cũng chẳng hề kém, tặng cho Thanh Tuyền! Khỏa
này là cho tiên tử, khỏa này cho hồ ly tỷ tỷ, Xảo Xảo, Tiên Nhi, Ngưng Nhi …… hắn
xòe tay tính một lúc lâu, chảy cả nước miếng, trong nháy mắt hắn đã phân phối
xong mớ kim cương này!
- Mr Lâm, Mr Lâm...
Tiếng Thomas Warney gọi khẽ, đánh thức
giấc mộng của hắn.
Lâm Vãn Vinh trong lòng ngứa ngáy như
bị mèo cào, cố nén không bị vẻ hấp dẫn của hộp gỗ kia mê hoặc, trả chiếc hộp đó
vào tay tên người Pháp, nói khẽ:
- Thomas Warney, ngài cho ta xem những
vật này là có ý gì đây? Kim cương này,người Pháp các ngươi cũng coi như trân bảo,
ở Đại Hoa chúng ta muốn mua chỉ cần có tiền là được. Lần trước ngài cũng thấy rồi
đó!
“Không ngờ Lâm lại
liêm chính như thế!” Thomas Warney trong lòng khẩn cấp, vội nhét hộp kim cương
vào trong lòng hắn:
- Có tiền là mua được, nhưng đây là lễ
vật Luis bệ hạ cho ngài, sao có thể dùng kim tệ mà tính được!
- Không việc gì thì không thể tùy tiện
thu lễ vật của người ta. Trước tiên ngài thu vật này về đi!
Mr Lâm không hề nhúc nhích, để cái hộp
nhỏ đó ở nguyên trên bàn, mỉm cười không nói.
Tên người Pháp có vẻ sốt ruột, Thomas
Warney cắn răng, nhìn bốn phía vài lần, đề phòng chư vị phu nhân, thì thào nhỏ
giọng:
- Mr Lâm, còn nhớ lần trước ngài và ta
nói chuyện không? Lần này ta đến, ngoại trừ kim cương, Luis bệ hạ còn đặc ý
mang đến cho ngươi một xử nữ xinh đẹp bậc nhất nước Pháp! Mỗi ngày các nàng đều
tắm sữa, khạch khạch… da thịt bóng loáng, mềm mại như lụa của Đại Hoa các
ngươi! Một người trong đó, còn là em gái của hoàng hậu chúng ta nữa. Đến cả
Luis bệ hạ cũng không dám động vào!
“Lão sắc lang này,
dám dùng mỹ nữ dẫn dụ ta!” Lâm Vãn Vinh bĩu môi khinh thường, nhưng trong lòng
không khỏi tim đập thình thịch:
- Tháp huynh, đừng có như vậy, kỳ thật
ta là người rất chánh trực! À. Em gái hoàng hậu các huynh, trông có đẹp không?
- Tương truyền rằng Luis bệ hạ thấy
nàng, lập tức hối hận đã phong hoàng hậu quá sớm. Ngài nói xem nàng có xinh đẹp
không?
Thomas Warney cười thần bí, vỗ vỗ tay
vào túi áo:
- Ta đã bố trí một tòa công quán ở
kinh trung. Hai xử nữ này ở đó chờ ngài! Đây là chìa khóa và địa chỉ, trên đó
có viết tên ngài. Mỹ nữ và phòng ốc đều là của ngài cả, không quan hệ gì với
chúng ta!
Hắn đưa cái chìa khóa và hộp kim cương
đặt vào một chỗ, nhìn chằm chằm vào hắn, như đang đợi câu trả lời thuyết phục.
Lâm Vãn Vinh cười khà khà vài tiếng, lắc
đầu nói:
- Thomas Warney, bằng vào giao tình
hai ta, ngươi cần gì phải đưa lễ vật hối lộ. Làm như vậy là thuần túy coi thường
ta! Không phải ta không muốn giúp, thật sự là hoàng đế nước ta anh minh trí tuệ,
còn hơn ta gấp trăm lần, trong lòng ngươi và Luis bệ hạ của các ngươi nghĩ cái
gì, đến cả ta cũng có thể nhìn ra được, lão nhân gia chẳng lẽ không rõ ràng hay
sao? Các ngươi muốn mua bán với chúng ta, mua đồ của chúng ta với giả rẻ mạt,
kiếm lời vô số, có phải không?
Tên người Pháp ấp úng vài tiếng, rồi bối
rối không nói gì.
- Kỳ thật ta cũng có thể nói trước mặt
hoàng thượng vài câu, việc buôn bán mậu dịch không phải không thể làm được!
Nhưng tiền lời thì không thể để cho các ngươi ăn cả, phải không? Đó đều là mồ
hôi nước mắt của dân chúng Đại Hoa chúng ta, các ngươi chỉ cần vận chuyển một
chuyến là kiếm lời vài trăm lần, trong lòng chúng ta đương nhiên bất bình thôi!
Do đó, chúng ta muốn thu thuế hải quan đối với các thuyền mua bán ngoại thương
của các ngươi, dùng nó để bồi thường cho dân chúng của ta!
- Thuế hải quan hả? Thu bao nhiêu?!
Thomas Warney đứng bật dậy
- Cái này tùy thuộc vào chênh lệch giữa
giá thành và giá bán của các người, cụ thể sẽ được định trong hiệp định song
phương về thuế quan!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì vỗ vai hắn:
- Yên tâm đi. Tôn chỉ của chúng ta là
hai bên cùng có lợi, tuyệt sẽ không bạc đãi dân chúng Đại Hoa. Đương nhiên,
cũng sẽ không để cho ngươi và Luis bệ hạ lỗ vốn rồi. Bằng không, ai còn đến làm
ăn với chúng ta nữa? Ha ha!
Thomas Warney giật mình hiểu ra, Pháp
muốn làm ăn với Đại Hoa, vậy phải chuyển một phần lợi nhuận từ thương đội mua
bán với Đại Hoa, dựa theo tỷ lệ mà chia lại cho Đại Hoa. Cách làm ăn này vẫn có
lời, chỉ có điều không lợi nhuận kinh người như trước kia thôi, tên Đại Hoa
tinh ranh này hiển nhiên đã ý thức được những lắt léo trong đó rồi.
Thomas Warney trầm tư hồi lâu, gật đầu
cười khổ:
- Mr Lâm, quý quốc có ngươi, khẳng định
sẽ không thiệt thòi bao giờ! Theo như lời ngài, hàng hóa ở Đại Hoa và các
thương đội của Pháp được hỗ trợ mua bán, việc thu quan thuế cũng có thể được,
nhưng ngài không thể khiến chúng ta lỗ vốn được, nếu không, không ai nguyện ý
giao dịch với các ngài đâu!
- Đó là đương nhiên rồi!
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Khẳng định là các ngài có lời, có vậy
ngài và Luis bệ hạ mới làm chứ!
- Bây giờ ngài có thể dẫn tiến ta tới
gặp hoàng đế bệ hạ chưa?!
- À, có thể … có thể, nhưng … ta gần
đây cảm thấy rất hứng thú với văn hóa Âu Châu! Muốn phái ra vài người đi Pháp
đi tham khảo vài cơ sở cơ giới công nghệ cao, hàng năm đại khái phái ba mươi
người, cách ba tới năm năm sẽ về! Các ngài bên kia có thể an bài tiếp đãi được
chứ?!
- Việc này có vấn đề gì, trong gia tộc
ta có xưởng thuyền và nhà máy gia công cơ giới. Nhưng kinh phí thì...
- Kinh phí do ta trả, thuận tiện cũng
giúp cho Pháp có thêm nguồn thu từ du lịch!
Trước giờ Thomas Warney chỉ thấy được
đồ sứ và lụa Đại Hoa tinh mỹ, chưa ý thức được Đại Hoa thiếu cái gì. Nghe hắn
nguyện ý trả tiền phái người tới học, đương nhiên vui vẻ đáp ứng.
- Được rồi, Tháp huynh, ngươi mang đến
bốn cái thuyền lớn, đều là thuyền thiết giáp hả? Không biết trên đó có bao
nhiêu khẩu đại pháo hả, còn súng ống nữa chứ. Vài ngày nữa ta muốn ra biển du
ngoạn, cũng có có thể thuận tiện đi Cao Lệ một chuyến. Chỉ là ta nhất thời khó
khăn quá, không có cái thuyền nào thích hợp, nên muốn mua của ngươi một chiếc!
Hắn đã thấy những vị quan đòi hối lộ,
nhưng chưa thấy qua người nào đòi trắng trợn như thế! Vì sự hỗ trợ mậu dịch, vì
kim tệ, Thomas Warney cắn răng:
- Lâm, cái gì mà mua chứ, ta tặng cho
ngài một cái là được rồi, mấy cái thuyền này đều là sản phẩm mới nhất do Pháp sản
phẩm. Mỗi thuyền trang bị bốn cây hỏa pháo, mười cây súng. Chủ yếu đề phòng hải
tặc thôi.
”Phòng hải tặc,
nhưng không phòng bị nỗi những tên cường đạo trên lục địa như ta!” Lâm Vãn Vinh
ra vẻ mắc cỡ:
- Tháp huynh, làm sao phụ được hảo ý
ngươi đây. Hay là ta bỏ tiền mua, miễn cho việc bị người ta nói là tham ô! Mười
lượng bạc mua một chiếc thuyền được trang bị đầy đủ, có đủ không? Ta sẽ mua cái
thuyền nhỏ nhất thôi. Gần đây tài chính khó khăn quá, nếu không ta sẽ tăng thêm
năm lượng bạc. Mua cái chiến hạm to nhất của ngươi cơ!
Thomas Warney tức giận đến dựng tóc
lên, mười lăm lượng bạc mà mua thuyền to nhất của ta? Chỉ sợ đến cả mặt bánh
lái cũng không mua được ấy chứ! Còn có thể nói gì đây. Nếu mọi người Đại Hoa đều
như thế này cả, ai còn dám tới đây làm ăn chứ.
Cũng vì nhắm vào hiệp định mậu dịch,
Thomas Warney vội vàng nhận mười lượng bạc của hắn:
- Lâm, kỳ hạm của ta bán cho ngươi rồi,
mười lượng bạc nhé! Nhưng chẳng biết chừng nào thì ngươi dẫn tiến ta tới gặp
hoàng đế bệ hạ quý quốc?!
Mậu dịch vốn là việc hỗ trợ bảo hộ.
Giúp cho thương đội người Pháp mua được hàng hóa của Đại Hoa, cuối cùng họ vẫn
có lời như thường. Chỉ tiếc là phải nộp quan thuế. Người Tây dương chỉ kiếm được
lợi vừa vừa, dân chúng Đại Hoa cũng có thể kiếm lời rất khá. Lâm Vãn Vinh gật đầu
cười nói:
- Mấy ngày nay nữa đi, ngài tin nhân
phẩm của ta chứ?!
”Ta biết rõ nhân
phẩm của ngươi rồi!” Thomas Warney trong lòng hậm hực, nhìn mớ kim cương và
khóa phòng mỹ nữ bên cạnh Mr Lâm, tuy có chút không cam lòng, nhưng lễ vật đã tống
xuất rồi, làm sao thu hồi được chứ? Xử nữ đẹp nhất và kim cương lớn nhất, thật
sự là quá tiện nghi cho Mr Lâm này rồi.
Tiễn Thomas Warney đi, Lâm Vãn Vinh mừng
rỡ cười lớn, ôm lấy Triệu Tranh đang trong đống tã lót hôn vài cái:
- Nhi tử ơi là nhi tử. Cha con đã vì
con mà chảy rất nhiều máu đó. Để đảm bảo tương lai con không lạc hậu so với người
Tây dương! Con nhớ kỹ, làm ăn với chúng nhất định phải ác! Không đem đồ tốt nhất
bán cho họ, không giúp đỡ cho họ ăn tiền! Nếu thật sự con làm ngược lại, đánh
chết lão tử cũng không nhận con!
- Tam ca, Tam ca, công chúa phu nhân gọi
huynh!
Tiểu nha hoàn Hoàn Nhi tiến đến, vội vội
vàng vàng bẩm cáo với hắn.
Từ khi hai vị tiểu thư và Tam ca định
thân, đám nha hoàn người hầu ở Tiêu gia cũng được sử dụng chung. Tứ Đức, Tiêu
Phong, Hoàn Nhi đều tới làm cho hắn, thay người khác quả thật không quen.
- Được, ta đi ngay.
Tam ca cười đưa nhi tử cho tiểu nha hoàn.
Hoàn Nhi nhận bọc tã chưa kịp ôm lấy,
liền a một tiếng sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên. Thì ra là Triệu Tranh đói
bụng, bị nha đầu ôm lấy, còn tưởng sữa mẹ, há mồm cạp ngay.
”Nhi tử ta cũng
không phải nhân vật đơn giản gì!” Cha nó thấy thế mừng rỡ, vội hỏi:
- Tranh nhi, a di này không có sữa,
chúng ta vào nhà đi tìm mẹ của con!
- Tam ca!
Hoàn Nhi vừa thẹn vừa giận, đỏ mặt
lên, vội vội vàng vàng trừng mắt nhìn hắn, xoay người chạy như bay.
”Nha đầu này quá yếu,
không chịu nổi mình giỡn vài câu.” Hắn cười hắc hắc nhét hộp kim cương vào
trong lòng, ôm lấy nhi tử đi vào tú lâu.
Trong phòng Thanh Tuyền, những tiếng
nói chuyện rôm rả. Lâm Huyên đang nằm trên ngực mẹ, cái miệng nhỏ nhắn mút vua
mẹ, chọp chẹp liên tục. Triệu Tranh đã đói bụng, thấy đệ đệ ăn sướng thế, há mồm
khóc tướng lên, Ngưng Nhi vội bế nó đưa vào lòng Tiêu tiểu thư.
Nhìn hai con trai nằm trong lòng mẫu
thân, mỗi bên một đứa, bú sữa một cách hạnh phúc, Lâm Vãn Vinh chép chép miệng,
vừa vui vừa hậm hực, hầm hừ:
- Sau này thì tiêu rồi, không còn vị
trí nào cho ta nữa!
Vừa nói ra, cả khuê phòng cười phá lên
như pháo nổ. Tiêu tiểu thư mặt đỏ bừng, nhưng cũng chẳng còn biện pháp gì nói lại
phu quân, chỉ có nước lườm hắn vài cái, nhưng ánh mắt lại vô cùng hạnh phúc:
- Trông chàng như thế này mà cũng làm
cha!
Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn. Hôm nay
khuê phòng có hơn một người, chính là một cô gái đằm thắm đang cúi đầu ngồi bên
giường Tiếu Thanh Tuyền, gương mặt ửng đỏ.
Hắn chớp mắt, kinh ngạc:
- Từ tiểu thư, nàng cũng đến à?!
Từ Chỉ Tình ừm một tiếng, không dám ngẩng
đầu, Tiêu tiểu thư cười nói:
- Từ tỷ tỷ hôm nay chỉ đến thăm thiếp,
chàng không được hung dữ với nàng ấy!
”Hung dữ với nàng ấy
á?” Lâm Vãn Vinh tròn mắt: “Từ nha đầu nói gì với Thanh Tuyền chứ, ta hung dữ với
nàng bao giờ đâu?”
Với tính tình cao ngạo của Từ Chỉ
Tình, nàng của đến thăm Thanh Tuyền, việc này quả thực đúng là bất ngờ trong bất
ngờ. Hắn vội vàng đánh giá Từ tiểu thư, Từ Chỉ Tình trộm nhìn hắn, thẹn thùng
cúi đầu quay mặt đi.
Tiếu Thanh Tuyền vuốt tóc hai con trai
trong lòng, mỉm cười nói:
- Lâm lang, nghe nói chàng bảo Ngọc
Nhược muội muội may xiêm y, nhưng chẳng biết muốn may bao nhiêu bộ?
- Việc này, việc này...
Hắn lắp bắp một lúc lâu, chẳng biết phải
trả lời ra sao.
Tiêu tiểu thư khe khẽ than:
- Phu quân, chàng đến tột cùng có bao
nhiêu việc không hề nói cho thiếp biết? Chàng muốn lừa thiếp cả đời sao?
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét