Chương 579: Tỷ phu, ngươi ngốc lắm!
Nói chuyện một đêm với Thanh Tuyền
xong, giải quyết tất cả các nan đề, sự sảng khoái trong lòng không thể diễn tả
nổi, hắn nhai nuốt ừng ực mấy món điểm tâm của Xảo Xảo làm, lại cùng hai con
trai cười đùa vui vẻ, sau đó mới thừa dịp thời tiết khô ráo, nghênh ngang ra cửa.
Trên đường mọi người cười đùa vui vẻ,
qua lại như nêm, tiếng rao, tiếng kêu không dứt bên tai, người mua kẻ bán, đủ
loại hàng hóa, làm cho người ta hoa cả mắt. Lâm Vãn Vinh tâm tình rất tốt, cứ
láng cháng qua lại suốt, đi về phía đông một chút, chơi ở phía tây một chút, bạc
vụn không ngừng vung ra, mua rất nhiều đồ ăn vặt, đồ chơi nho nhỏ, xem giống
như người nhàn nhã đi chơi.
Tứ Đức đi theo sau hắn, trong miệng lầm
bầm, hàm hồ không rõ:
- Tam ca, chúng ta đang đi đâu đây?!
- Ừ!
Lâm Vãn Vinh quay đầu, nhỏ giọng xuống:
- Hôm nay chúng ta đi một chỗ đặc biệt,
ngươi phải giữ bí mật cho ta, không được nói với ai!
Mắt Tứ Đức sáng như đèn pha:
- Lầu xanh?!
Tam ca phẫn hận đá một cước vào mông hắn,
bất mãn nói:
- Ta đã tới nước này mà còn phải đi
chơi lầu xanh sao? Lầu xanh chơi ta thì còn nghe được!
Tứ Đức gật gật đầu vẻ kính nể. Quả
đúng thế thật, bây giờ toàn bộ tiểu thư nha hoàn trong kinh thành, ai không biết
đại danh của Tam ca? Nếu nghe nói hắn muốn đi chơi lầu xanh, còn không chừng sẽ
xếp hàng chờ hắn? Đến lúc đó ai chơi ai, ai móc ngân phiếu ra, cũng chưa thể
nói chính xác được!
Hai người vừa ra khỏi cửa thành, đi thẳng
về phía bắc, không tới nửa canh giờ đã tới trước Ngọc Phật tự.
Nửa năm không quay lại, Ngọc Phật tự
xem ra đã hoàn toàn thay đổi, không chỉ tường gạch sạch sẽ, mà bức tượng Phật
Di Lặc cũng sơn lại mới tinh. Thánh phường sửa tên thành học viện Giáo Thư Dục
Nhân được nhiều người lui tới thường xuyên, đường lên núi cũng được trùng tu mở
rộng ra, so với ngày xưa lúc đến tìm Thanh Tuyền thì rộng rãi hơn nhiều.
Trên Thánh Phong, mây mù bao phủ,
sương lam vờn quanh. Đình đài lầu các, tường gạch mái cong, ẩn hiện trong mây
như tiên cảnh. Lâm Vãn Vinh đi tới tới đi lui dò xét một vòng. Những kỷ niệm với
Thanh Tuyền và Ninh Tiên tử vùn vụt quay về như vừa mới xảy ra hôm qua, trong
lòng thấy ấm áp vô cùng.
Lên mấy bậc thang, thông tùng xanh rờn,
tiên hoa nở khắp nơi. Xa xa những quỳnh lâu sừng sững trên đỉnh Tuyệt Phong, giống
như cung điện thanh u mỹ lệ. Trong lòng hắn nhớ đến tiên tử tỷ tỷ, bước bước rảo
nhanh hơn, sắp đến đỉnh núi, bỗng nghe những tiếng cười giòn tan theo gió truyền
đến.
Nơi này này là một khoảng vườn đào
tươi tắn, sắc hoa rực rỡ, những cánh hoa bảy màu bay tán loạn giống như mưa, rực
rỡ xinh tươi. Hơn hai mươi nam nữ thanh niên, đang nô đùa xem hoa trong vườn,
tiếng cười nổi lên không dứt.
Thánh phường ngày xưa sửa thành học đường,
dạy đủ loại văn lý công nông y, mấy năm nay có rất nhiều học sinh tới đây học
hành hoặc thăm viếng. Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười cười, đang muốn tiếp tục lên
núi, lại nghe một thanh âm nói rất rõ ràng:
- Hương Quân, muội nhìn cánh hoa này
này?
Người nói chuyện là một công tử còn trẻ,
ước chừng mười bảy mười tám tuổi, tay cầm một cây quạt, mặt mỉm cười, đứng rất
thẳng, dáng người ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái. Những nữ tử chung
quanh, mặt đỏ ửng, ngượng ngùng liếc hắn, ánh mắt phần lớn đều dừng trên người
hắn.
Tiểu bạch diện này dù có đẹp trai hơn
thì Lâm Vãn Vinh cũng không lưu ý, thật ra chính tiếng kêu ‘Hương Quân’ của hắn
mới làm cho người ta nhíu mày.
Công tử này đang hướng về một tiểu cô
nương mười bốn mười lăm tuổi, tiểu cô nương này còn rất trẻ, mặt đẹp như ngọc,
đôi môi đỏ mọng, thấp thoáng có loại mị lực điên đảo chúng sinh.
Nghe công tử đó ân cần hỏi, tiểu cô
nương nói khẽ:
- Đóa hoa của ngươi đều là vật chết, đẹp
thì có đẹp, nhưng thiếu chút linh tính! Ta thấy hoa đẹp nhất ở đây, chính là vườn
hoa này. Lạc anh tung bay, hoa đào như mưa, như người hữu tình dựa vào nhau, những
cánh hoa như lòng người, cánh nào cũng có chân tình!
Công tử anh tuấn nghe thế tinh thần chấn
động, vội hỏi:
- Hiền muội thích mưa hoa đào hả? Vậy
vi huynh sẽ chọn thêm vài đóa, đem trải trước cửa của muội, bảo đảm muội sẽ rất
vui!
Tiểu cô nương hơi giận:
- Hoa như người, phải ở trên cành mới
đẹp, ngươi hái xuống, đó là cắt đứt căn nguyên của nó, trải ra trước cửa, có khác
gì một vũng bùn chứ, so với đa tình hoa đào vũ, càng cách xa mười vạn tám ngàn
dặm! Hơn nữa, vô duyên vô cớ, ta lấy hoa của ngươi làm gì?
Giọng nói nàng như hoàng oanh, nói
chuyện vừa nhanh vừa thánh thót, chẳng hề lưu tình chút nào.
Mặt tên công tử đó đỏ lên, vội hỏi:
- Hương Quân nói đúng, hoa phải có rễ
mới có thể hữu tình, lần này là ta sai rồi, vi huynh sẽ bồi thường cho muội.
Tiểu cô nương hừ một tiếng, cũng không
thèm để ý đến hắn, quay đầu đi nói chuyện với bạn nữ bên cạnh.
Lâm Vãn Vinh nghe thế vui mừng, nửa
năm không thấy, tiểu sư muội xem ra miệng lưỡi sắc sảo quá ta!
Người nói vừa rồi là Lý Hương Quân, một
nhân vật thực sự kỳ quái. Lần đầu hắn thấy nàng là lúc pháo oanh Thánh phường,
nàng còn thắt hai bím tóc, giống như đứa nhỏ mười hai mười ba tuổi, mặt đẹp như
ngọc, lý lắc đáng yêu. Lúc này, nàng bỏ bím tóc, vóc người dung mạo cũng biến đổi,
giống như một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, làm người ta hoa cả mắt!
“Nha đầu này rốt
cuộc bao nhiêu tuổi nhỉ?” Lâm Vãn Vinh không hỏi Thanh Tuyền, mà hắn cũng không
hỏi được! Chỉ là hôm nay hắn phải đi gặp Ninh Tiên tử, không muốn lưu lại ở
đây, nên không chào Tiểu sư muội mà chạy thẳng lên núi.
Lý Hương Quân quay đầu lại, nhìn chằm
chằm vào bóng dáng hắn, đột nhiên lớn tiếng hô:
- Hầu Phương Vực Hầu công tử, ta thích
hoa đào kia, ngươi hái cho ta đi!
“Hầu Phương Vực?”
Lâm Vãn Vinh nghe thế tâm thần chấn động: “Đây là tên tiểu tử họ Hầu Thanh Tuyền
nói qua sao? Nếu thật có một nhân vật như vậy? Hắn lại tới ve vãn Tiểu sư muội
sao?!”
- Tam ca, còn lên núi nữa không?
- Tứ Đức thấy hắn dừng lại vẻ trầm
ngâm, nhịn không được thì thầm hỏi.
Lâm Vãn Vinh khe khẽ than thở: “Hầu
Phương Vực cũng tốt, Lý Hương Quân cũng được, tất cả đều đã nói với Thanh Tuyền
rồi, tin rằng nàng tự nhiên sẽ nghĩ ra biện pháp. Nếu ông trời cố ý muốn cho tiểu
sư muội nhìn sai người, vậy cũng không phải là việc mà ta có thể thay đổi được!”
Hắn tự an ủi vài câu, khẽ gật đầu, mang theo Tứ Đức theo đường núi đi lên.
- Tỷ phu, tỷ phu...
Một tiếng hô truyền đến, mang theo vẻ
kinh hỷ vô hạn:
- Sao huynh cũng ở chỗ này?!
“Tỷ phu? Nha đầu
này gọi ai nhỉ?” Lâm Vãn Vinh lòng thầm nghi hoặc.
Tứ Đức nháy nháy mắt, lặng lẽ nói:
- Tam ca, vị tiểu thư đó dường như gọi
huynh đó!
“Gọi ta á?” Hắn vội
vàng quay đầu lại, chỉ thấy Hầu Phương Vực Hầu công tử đang trèo tòn ten trên
cây hái hoa đào, Lý Hương Quân vẫn đứng ở bên vườn, nhảy tưng tưng ngoắc hắn, nở
nụ cười cười vô cùng ngọt ngào.
“Nha đầu này mắt lợi
hại thật, còn cách xa như vậy mà có thể nhận ra ta.” Hắn cười hì hì đi tới, gật
đầu nói:
- Chà, là tiểu sư muội hả! Đã lâu
không gặp, cao lớn hơn thành đại cô nương rồi, thiếu chút nữa ta không nhận ra!
Lý Hương Quân hừ một tiếng bất mãn:
- Ngươi cố ý không nhận ra ta! Mấy
ngày trước sư tỷ sinh bảo bảo, ta về thăm nàng. Ngươi chỉ lo ở đại viện, đâu
thèm gặp ta!
“Ngươi thật ra thấy
ta rồi, sao không tới chào hỏi ta chứ?“ Hắn cười nói:
- Đó là bởi vì khách khứa nhiều quá,
không lưu ý tới muội. Ngươi yên tâm, lần sau có làm tiệc tùng, ta sẽ làm riêng
một chỗ cho muội!
- Hương Quân, vị này là ai?
Hầu công tử cũng không biết làm sao mà
bò lên trên cây, hái được hai cành hoa đào tươi tắn, ân cần đưa đến tận tay tiểu
sư muội. Trên Thánh phường bốn mùa như xuân, hoa đào ở nơi khác sớm đã rụng cả
rồi, duy chỉ có nơi này là vẫn còn nở rộ, thật là đẹp!
Hầu Phương Vực quả nhiên môi hồng răng
trắng, nhất biểu nhân tài, Lâm Vãn Vinh quan sát hắn vài lượt, cười nói:
- Vị này là Hầu công tử hả? Ta họ...
- Hắn họ Thư…
Lý Hương Quân cười ngắt lời hắn:
- Đại danh là Thư Hảo!
- Thư Thư Hảo?!
Hầu công tử nhắc lại, thần tình nghi
hoặc.
Tứ Đức khành khạch cười ra tiếng. Lâm
Vãn Vinh cũng ngẩn người. Đây là tên hắn dùng lừa Lý Hương Quân vào ngày pháo đả
tiên phường. Không ngờ tiểu sư muội còn nhớ.
Mấy nam nữ học trò chung quanh vốn
đang lưu tâm nghe họ nói chuyện, vừa nghe tên này, nhất thời tiếng cười nổi lên
bốn phía, có vẻ tò mò đánh giá Thư tiên sinh này.
Hầu công tử cũng từng gặp trường hợp
này rồi, đây là Lý Hương Quân đùa giỡn với hắn thôi! Hắn không thể làm gì được
Hương Quân, chỉ có nước quay về Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng giận dữ:
- Tại hạ Hầu Phương Vực, nhân sĩ
Thương Khâu, được tế tửu tiền nhiệm của quốc tử giám tiến cử, tới Thánh phường
học tập! Chẳng biết huynh đài xưng hô như thế nào?
Hầu Phương Vực quả có chút cao ngạo,
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
- Hầu công tử đừng để ý, đây là Hương
Quân nói đùa với ngươi đó. Ta tên là Tam Lâm, huynh đệ trên đường đã như vậy gọi
ta!
Tam Lâm? Tên này qua rất lạ, Hầu
Phương Vực hừ một tiếng, không để ý nữa.
- Hầu công tử, ngươi đừng coi thường vị
Tam Lâm này!
Lý Hương Quân cười hì hì, lẳng lặng đứng
bên người Lâm Vãn Vinh:
- Hắn là tỷ phu của ta đó!
“Tỷ phu?“Hầu công
tử trợn mắt nhìn. Những học tử bên cạnh cũng kinh hãi. Một vị tiểu thư trong đó
nhìn Lâm Vãn Vinh, khẽ cười nói:
- Hương Quân, muội còn có tỷ tỷ sao?
Sao ta không nghe ngươi nói bao giờ? Nhưng vị tỷ phu này của ngươi thật ra khác
với những bạch diện tiểu sinh bình thường, có một phong vị rất lạ!
“Bạch diện tiểu
sinh theo như lời nàng, chắc là ám chỉ Hầu Phương Vực.“ Đám học tử nam nữ cười ồ
lên, Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, cười toét miệng xem ra còn tươi hơn cả bọn chúng nữa!
Lý Hương Quân cầm cành đào, mặt vênh
lên, cười nói:
- Tỷ phu, đây là đóa hoa mà Hầu công tử
tặng ta, có đẹp không?
Hầu Phương Vực lòng thầm vui vẻ, vội
vàng nhìn thẳng Lâm Vãn Vinh, kỳ vọng câu trả lời của hắn.
Lý Hương Quân tuy còn nhỏ, nhưng ngầm
có phẩm chất có thể khuynh đảo chúng sinh, Lâm Vãn Vinh gật đầu vẻ rất chăm
chú:
- Không tệ, khá đẹp!
- Đẹp cái gì?!
Hương Quân nghe xong lại tức giận:
- Hoa không có sinh mạng, so với mưa
hoa đào mà ngươi cho sư tỷ, cách nhau vạn lần, sao có thể đẹp được chứ? Ngươi
đó, đúng là không thật thà!
Căn bản không phải cùng hoàn cảnh, sao
lại nói như vậy được chứ? Nha đầu Lý Hương Quân này tuổi tuy không lớn, nhưng
tính cách lại hỷ nộ vô thường, thường làm người ta giật bắn cả lên. Lâm Vãn
Vinh bật cười:
- Không thể so như vậy được, sau này
muội tự nhiên sẽ hiểu được! Tiểu sư muội, hôm nay ta còn có việc, chúng ta gặp
lại sau nhé!
- Ngươi có chuyện gì, không phải là vội
đi thăm sư phó của ta sao?
Tiểu sư muội đột nhiên hỏi:
- Sư tỷ đồng ý không? Nếu sư tỷ đồng
ý, ngươi cũng nên hảo hảo cầu cạnh ta! Không được ta gật đầu, ngươi vĩnh viễn
không lên được Thiên Tuyệt phong! Ngươi tin không?
Lâm Vãn Vinh bỗng nhiên trợn mắt:
“Không thể nào, chuyện giữa tiên tử và ta, tiểu sư muội làm sao biết được?“
Nhìn hắn giật mình như vậy, Lý Hương
Quân cười đắc ý, lớn tiếng nói:
- Hầu công tử, hoa đào mà ngươi tặng,
tỷ phu ta nói nó khó coi! Ngươi còn có gì mới nữa không?
Tự nhiên nhảy đâu ra một tên tỷ phu,
Hương Quân tựa hồ rất nghe lời hắn? Hầu Phương Vực căm tức vô cùng, lớn tiếng
nói:
- Nếu chỉ là một đóa hoa, tự nhiên
không có gì hay ho! Hầu mỗ không có sở trường gì, chỉ có hai mươi năm đọc thơ
văn, bây giờ can đảm làm một bài phú hoa đào, cùng đóa hoa kia, cùng nhau tặng
cho Hương Quân hiền muội. Hy vọng nàng nhận cho!
- Hay lắm,
Lý Hương Quân vỗ tay:
- Thơ văn của Hầu công tử vô cùng nổi
tiếng, ta thích nghe nhất!
Hầu Phương Vực được tán thưởng, nhất
thời vui như hội, đi lại vài bước, chầm chậm ngâm lên:
- Viên trung quan ngọc thụ
Bôi lý lạc ảnh trường
Hoa hồng nhất vạn lý
Xử xử tức ngô hương
(Giữa
vườn ngắm cây ngọc,
Trong
chén tạc bóng dài
Ngàn
dặm đường đỏ thắm,
Khắp
nơi ngát hương nồng)
Học vấn của Hầu công tử quả nhiên danh
bất hư truyền. Một vài bước đã có ngay một bài thơ vịnh hoa đào, chung quanh đều
khen nức nở. Hắn hướng về phía mọi người ôm quyền, vẻ mặt đắc ý không sao nói hết.
Tiểu sư muội hưng phấn giữ chặt cánh
tay Lâm Vãn Vinh:
- Tỷ phu, ngươi cũng làm một bài, nhất
định phải hơn hắn.
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng lắc đầu:
- Ta không biết làm thơ!
- Ta không tin!
Lý Hương Quân nhìn hắn, khẽ thì thầm:
Sớm
chiều xuân dẫu muộn
Trăm
hoa vẫn tỏ tường...
Mỗi
năm hoa đào ấy
Hé
nở lúc đau thương
- Đây là cái gì chứ?
Vài nữ sinh đứng bên cạnh nghe thế ngạc
nhiên:
- Hương Quân, bài này, bài thơ này là
ngươi sáng tác hả? Hình như ta nghe qua ở đâu rồi ấy!
Tiểu sư muội mỉm cười lắc đầu, kiêu ngạo
giữ chặt cánh tay Lâm Vãn Vinh:
- Là tỷ phu ta làm cho tỷ tỷ đó! Tuế
tuế chủng đào thụ, khai tại đoạn tràng thì! Đây là bài thơ về hoa đào hay nhất
mà ta nghe trong đời!
Ngươi bao nhiêu tuổi rồi. Cái gì mà
hay nhất? Lâm Vãn Vinh tức cười cười như mếu.
Bài thơ này do Tam Lâm làm sao? Mọi
người đều giật mình nhìn hắn, ai nấy đều rất kinh ngạc.
Hầu Phương Vực bị đoạt mất danh tiếng,
lại thấy Lý Hương Quân vô cùng sùng bái tỷ phu nàng, trong lòng cảm thấy mất
mát, giận dữ hừ một tiếng nói:
- Chỉ biết làm thơ thì làm gì được, chỉ
là vung bút mà thôi. Đàn ông cần phải luôn luôn đứng thẳng người, lấy thân đền
nợ nước, ra trận giết địch mới được! Hầu mỗ học văn luyện võ, kết giao bằng hữu,
nhiều năm trước đã viết di thư, chỉ đợi triều đình có lệnh, lập tức không chút
do dự đi ra tiền tuyến! Cho dù chết trận nơi sa trường, cũng còn mạnh hơn đám
tiểu tử nhát gan cả đời ẩn núp ở phía sau!
Hắn nói vô cùng khảng khái, Lâm Vãn
Vinh cũng dở khóc dở cười. Tiểu tử này đúng là ăn nói xoang xoảng, di thư đã viết
bao nhiêu năm rồi, thế mà không phải là đang chui rúc ở phía sau, thì là cái gì
chứ?! Hầu Phương Vực này thật sự là có chút khoác loác!
Lý Hương Quân ánh mắt chớp chớp, cũng
không biết có ý gì, khẽ cười nói:
- Hầu công tử, ngươi thật sự là một
người rất giỏi!
Hầu Phương Vực mừng rỡ không thôi, nói
ngay:
- Hiền muội, ngươi yên tâm, ta nhất định
nói được làm được, làm một người có khí tiết!
- A, ta nhớ ra rồi!
Một vị nữ học tử trong đám người sau
khi nghĩ một lúc lâu, đột nhiên nhảy cỡn, chỉ vào Lâm Vãn Vinh, hưng phấn reo
lên:
- Thơ hoa đào. ‘ Lâm Tam thi tập’! Tam
Lâm, huynh là Lâm Tam?! Trời ạ, huynh là Lâm Tam?!
Hai chữ Lâm Tam vừa nói ra, xem ra tình
hình không ổn. Mọi người lặng đi trong giây lát!
- Đúng vậy, hắn đúng là Lâm Tam! Là tỷ
phu ta!
Lý Hương Quân đắc ý nói.
- A!!!
Tiếng thét chói tai trong nháy mắt
tràn ngập, đám con trai còn rụt rè một chút, các tiểu thư thì sôi trào như nước
sôi, ùa lên:
- Lâm công tử, Lâm công tử...
Tứ Đức ra sức ngăn cản thế công như thủy
triều, dùng hết cái mạng già gào lên:
- Tam ca, ta cản phía sau, huynh chạy
trước đi!
Tiểu sư muội cười hì hì nắm tay hắn:
- Tỷ phu, chúng ta đi mau!
Nàng lôi hắn chạy vội đi, chạy thẳng
lên đỉnh núi. Đám người đó đuổi gấp phía sau, cũng không biết đi bao xa, rẽ qua
vài góc núi, Lý Hương Quân rốt cục ngừng lại, vỗ ngực, thở hổn hển nói:
- Mẹ ơi, làm ta sợ muốn chết! Những
người này đuổi ngươi để làm gì thế! Ngươi không phải là thần tiên mà!
- Đúng đó, ta cũng nghĩ như thế.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, liếc mắt nhìn
nàng, đột nhiên nói vẻ nghiêm chỉnh:
- Tiểu sư muội, ta hỏi muội một việc!
- Ừ!
Lâm Vãn Vinh thì thào nhỏ giọng, cẩn
thận nói:
- Có phải là muội thích Hầu công tử
không?
- Cái gì?!
Tiểu sư muội trợn mắt nhìn hắn.
- Ta nói, có phải muội thích tên họ Hầu
không?
Hắn liên tiếp hỏi mấy lần, Lý Hương
Quân cả giận nói:
- Ngươi đoán coi!!
Hai kiếp người, nàng lại gặp Hầu
Phương Vực, chắc không phải có liên hệ gì sao? Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu:
- Ta đoán không ra, nhưng dựa theo đạo
lý, hẳn là thích chứ!
Lý Hương Quân cười lạnh nhìn hắn:
- Ngươi nói thích, vậy cứ cho là thích
đi!
Lâm Vãn Vinh bất lực than thở:
- Mặc dù muội còn nhỏ, nhưng chỉ dựa
vào ba chữ Lý Hương Quân, ta chỉ có thể coi muội như một cô gái trưởng thành! Mặc
kệ muội tin hay không, ta chỉ nói với muội một câu: tên họ Hầu này, không đáng
để muội thích!
Lý Hương Quân nhất thời giận dữ:
- Ta thích ai, không cần ngươi quản?
Lúc trước sư tỷ nói, bảo ta nhất định phải rời xa những người họ Hầu, ngươi dựa
vào cái gì mà tính được như vậy? Ta dựa vào cái gì phải nghe ngươi chứ? Dù tốt
dù xấu, ta tự mình không biết được sao? Ngươi… ngươi rõ ràng là coi thường ta!
“Sao ta coi thường
ngươi được? Nếu không vì ba chữ Lý Hương Quân, có quỷ mới thèm quản chuyện của
ngươi!” Nhìn nàng phẫn nộ như vậy, Lâm Vãn Vinh đành bất lực lắc đầu:
- Được rồi, coi như ta chưa nói gì, là
ta chó sủa chuột*!
(*thành ngữ, chỉ người lắm chuyện)
Tiểu sư muội cười híc híc:
- Ngươi là chó, ta không phải là chuột!
Bây giờ ngươi có biết ta rốt cuộc có thích tên họ Hầu hay không không?
Lâm Vãn Vinh trợn mắt nhìn, nổi giận:
- Làm sao ta biết được?!
- Vậy được rồi!
Tiểu sư muội cười hì hì:
- Ngươi căn bản không rõ sự việc, chạy
tới nói linh tinh! Ta thích ai, tuyệt sẽ không nói ra! Kêu ta nói à, ngươi
không những nhiều chuyện, còn rất ngu nữa ! Thật sự ta không rõ, vì sao sư tỷ
và sư phó, lại thích tên ngốc nghếch như vậy?
Lý Hương Quân trợn mắt, ánh mắt vô
cùng trong trẻo, nhưng Lâm Vãn Vinh biết, tiểu nha đầu này còn ma quỷ hơn cả ma
quỷ nữa!
- Được rồi, tên họ Hầu nói ngươi là tiểu
quỷ nhát gan!
Tiểu sư muội hi hi ha ha cười đùa, mừng
rỡ không thôi, nắm chặt tay hắn:
- Tỷ phu tiểu quỷ nhút nhát, ngươi nói
chuyện chiến đấu ở tiền tuyến cho ta nghe đi? Nghe nói ngươi bắt được cả Khả
Hãn của họ, người Đại Hoa giỏi nhất chính là ngươi rồi!
Lâm Vãn Vinh bị nha đầu này lằng nhằng,
lạnh lùng cự tuyệt:
- Xin lỗi, việc quốc gia cơ mật, không
dám phụng cáo!
- Đồ quỷ hẹp hòi!
Lý Hương Quân cũng không để ý, nàng đột
nhiên than thở:
- Tỷ phu, ta muốn đi Tây dương!
- Oái, ý gì đây?
Lâm Vãn Vinh chấn động.
Tiểu sư muội hầm hừ:
- Ngươi giả vờ hồ đồ hả, nghe nói
ngươi muốn chọn ba mươi người đi Tây dương học tập, tối hôm qua Từ quân sư đêm
hôm lên núi, sáng sớm hôm nay bắt đầu tuyển người, rất nhiều mọi người muốn đi!
Từ tiểu thư thật ra tính tình rất vội
vàng! Lâm Vãn Vinh lắc đầu bật cười:
- Đi Tây dương lưu học, không phải là
chuyện dễ dàng như vậy đâu! Nơi đó không có người quen, rất dễ bị người ta khi
dễ. Huống chi ngươi là một nữ hài tử xinh đẹp, sẽ có nhiều việc không tiện!
- Lại xem thường ta không phải? Ta có
võ nghệ, ai dám khi dễ ta? Việc gì người khác làm được, ta cũng có thể làm được!
Lý Hương Quân đang nghiêm chỉnh, đột
nhiên cười hì hì:
- Hơn nữa, ta đi Tây dương, ngươi rốt
cuộc không cần lo lắng cái gì họ Hầu, họ Miêu ve vãn ta nữa! Chẳng phải là đỡ
đi một đại phiền toái sao?!
Ý nghĩ nha đầu này đúng là thiên mã
hành không, quá tự do, đến cả Lâm Vãn Vinh cũng theo không kịp. Hắn vội vàng
nghiêm mặt nói:
- Tiểu sư muội, muội thật thà nói cho
ta biết, rốt cuộc tại sao muốn đi Tây dương?
- Ngươi nhất định phải biết sao?
Lý Hương Quân nhìn hắn, không nói gì rồi
cười khẽ:
- Ta đi Tây dương, chỉ có một mục
đích... Học được bổn sự, để ngươi sùng bái ta!
Lâm Vãn Vinh sửng sốt hồi lâu, đột
nhiên cúi gập người, há miệng cười ngặt nghẽo.
Lý Hương Quân thấy hắn không quan tâm,
hai mắt bất tri bất giác ươn ướt, phẫn nộ quát:
- Cười cái gì, rất buồn cười sao?
Không cho ngươi cười!
Thật là không biết nha đầu này suy
nghĩ cái gì! Lâm Vãn Vinh bất lực nói:
- Để ta sùng bái ngươi? Vậy ngươi tự hỏi
mình trước, ngươi có sùng bái ta không?!
Lý Hương Quân nhìn thẳng vào hắn, lặng
lẽ cắn răng ừm một tiếng, thanh âm nhỏ như muỗi.
Lâm Vãn Vinh khẽ ngẩn ngơ, tiểu sư muội
lại cười khanh khách:
- Ta sùng bái ngươi hả?! Thế mà ngươi
cũng tin?! Tỷ phu, ngươi thật là ngốc!
Mẹ ôi, lão tử thật là bị tiểu nha đầu
này làm cho hồ đồ rồi, hắn lắc đầu cười khổ:
- Tiểu sư muội, hoài bão của muội thật
vĩ đại, chỉ là muốn đạt thành giấc mộng này, kiếp này chỉ sợ rất khó thực hiện
đó!
- Chưa thử qua làm sao biết được?
Tiểu sư muội nói nhẹ:
- Mục tiêu cả đời này của ta, chính là
muốn ngươi sùng bái ta! Cũng giống ta sùng bái ngươi vậy, hì hì!
Những lời này thật khó giải thích!
Nhưng thấy Lý Hương Quân tâm ý nhất quyết, không thể ngăn cản, Lâm Vãn Vinh lặng
lẽ thở dài:
- Muội có chí nguyện lớn, ta không có
cách nào khác ngăn trở được! Nhưng Thanh Tuyền và tiên tử tỷ tỷ, làm sao thuyết
phục cho các nàng nghe, vậy phải dựa vào bản thân muội thôi!
Lý Hương Quân cười giảo hoạt:
- Ta nói ngươi đồng ý rồi, chẳng lẽ họ
còn dám phản đối?
- Ngươi...
Lâm Vãn Vinh thốt nhiên giận dữ.
Tiểu sư muội nhìn hắn, cười chảy cả nước
mắt:
- Tỷ phu, ngươi ngốc thật đấy!
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét