Chương 585: Nguyên ủy
Nhà sàn của người Miêu dựa vào núi mà
dựng lên, phối hợp với địa hình cực tốt, sau lưng sơn trại là vách núi dựng đứng,
căn bản chẳng có chỗ nào để trèo được.
Y Liên kéo theo hắn chạy ào một mạch,
nháy mắt đã tới đỉnh núi, chạy một trận vừa nhanh vừa vội, mặt mũi nàng đỏ bừng,
thở hổn hển quay đầu nhìn lại.
Những bó đuốc đối diện với ngọn núi đã
nhìn thấy rõ ràng rồi, thấp thoáng có thể thấy mấy trăm công sai đang cầm đuốc
sáng rực, lớn tiếng gào thét và lao về bên này.
- A Lâm ca, ở đây!
Y Liên vén những bụi cỏ ra, trong bụi
cỏ rậm lật ra một hang động đen ngòm, bên trong toàn một màu đen.
Lâm Vãn Vinh vội lắc đầu:
- Y Liên, ta không sợ…
- Con người huynh sao lại không nghe lời
khuyên bảo thế?!
Thiếu nữ có chút giận dỗi:
- Vừa rồi kêu huynh chạy huynh cứ chối
đây đẩy. Bây giờ kêu huynh trốn huynh cũng lại không nguyện ý! A Lâm ca, huynh
có biết không? Kẻ huynh đánh chết là con trai của huyện thừa, vạn nhất bị bọn họ
bắt lại rồi, cho dù huynh có mười cái mạng cũng chẳng đủ đâu! Mau, mau lên đi!
Nàng chẳng nói thêm nữa, đẩy ngay Lâm
Vãn Vinh vào trong động. Thạch động này nằm trong lòng núi, rất nhỏ hẹp, chỉ có
thể chứa được một người, xung quanh đã được những ngọn núi trùng trùng che giấu,
cực khó bị phát hiện. Bên trong sạch sẽ thoải mái, phủ một lớp cỏ khô rất dày,
cạnh có để vài chiếc xiêm y của nữ tử Miêu gia, còn có một chiếc hộp phấn nhỏ,
loại rẻ nhất trên chợ.
- Sơn động này muội tìm thấy khi đuổi
heo rừng trong trại, toàn sơn trại này chỉ có mình muội biết thôi.
Y Liên mau chóng túm lấy hộp phấn giấu
ra sau lưng, khuôn mặt có chút ngượng ngùng:
- Mỗi lần a tía bức muội gả cho người
ta, muội đều một mình trốn đến đây, ở lại hai đêm, làm căng với cha. Bọn họ tìm
khắp sơn trại không thấy muội, a tía cũng không còn dám bức muội gả cho người
ta nữa!
Thảo nào nơi này cỏ khô, y phục, phấn
nước đều chu toàn, thì ra là vì nguyên nhân này. Lâm Vãn Vinh cười khổ lắc đầu.
- Không cho huynh cười!
Thiếu nữ hiển nhiên là lần đầu tiên
trước mặt người khác nói đến những chuyện xấu hổ này, mặt đỏ bừng, chân dậm
thình thịch nói:
- A Lâm ca, huynh cứ yên tâm nấp ở
đây. Chẳng cần đi đâu cả! Đợi nha dịch đi rồi, muội sẽ quay lại tìm huynh! Hai
người bằng hữu đó của huynh muội cũng sẽ nghĩ cách giấu bọn họ đi!
Nhìn bộ dạng kiên định của nha đầu
này, nếu từ chối sợ rằng nàng có thể lao tới đánh người, Lâm Vãn Vinh chỉ đành
cười khổ gật đầu.
- Còn cái này nữa.
Vừa rồi trong lúc chạy Y Liên địu chiếc
gùi trúc trên lưng, lúc này lại cầm nó nhét vào ngực hắn:
- Thức ăn đều ở bên trong, đêm dài dằng
dặc, khi đói huynh cứ thoải mái mà ăn! Ăn hết rồi muội sẽ đào rau dại lên nướng
cho huynh ăn! A tía nói, bánh muội nướng rất thơm đó!
Nhìn vào chỗ rau dại khô héo lạnh lẽo
kia, Lâm Vãn Vinh trong lòng buồn bực đến không biết nên nói cái gì mới tốt. Hắn
lần mò vào trong ngực, lôi ra mấy chiếc bánh điểm tâm còn chưa ăn hết, vội vã
đưa tới tay thiếu nữ:
- Y Liên, cho muội, muội ăn cái này!
Chỗ lương khô này đều là hắn mua trên
đường đi, tuy không sánh được với thứ bánh tinh mỹ trong nhà, nhưng so với đám
cỏ dại lạnh lẽo kia mà nói thì lại hơn không biết bao nhiêu lần, chẳng khác gì
của ngon vật lạ.
Y Liên thần sắc buồn bã nhìn hắn, lặng
lẽ cúi đầu, lấy chỗ rau cỏ dại ra khỏi cái gùi, yên lặng nắm chặt trong tay,
lén lút giấu ra sau lưng, không dám đưa ra nữa.
- Không phải. Y Liên, muội đừng hiểu lầm!
Ta, ta không phải là có ý đó!
Lâm Vãn Vinh nhìn mà vô cùng lo lắng,
tay chân bối rối, chẳng biết nên nói sao mới phải. Thường ngày cái miệng luôn dẻo
quẹo, lúc này lại trở lên vụng về quá thể.
Thiếu nữ lặng lẽ lắc đầu, không nói một
lời.
Lòng Lâm Vãn Vinh quýnh lên, loạt xoạt
đưa tay ra, giằng lấy mớ rau dại trong tay nàng, bỏ vào miệng nhai rau ráu.
Mớ rau đó vừa đắng vừa chát, quấn vào
một chỗ với nhau, nào đâu dễ nuốt? Hắn một hơi nuốt xuống, vừa gấp vừa nhanh, cổ
họng như bị nghẹn cứng, lập tức không ngừng ho khan vài tiếng. Mặt mũi đỏ bừng
như đít khỉ!
Y Liên cả kinh, vội vã lấy túi nước
cho hắn uống. Lâm Vãn Vinh ho mạnh một trận, khó khăn lắm mới nuốt được chỗ rau
dại đó xuống, lại uống vội từng ngụm nước:
- Ngon, ngon lắm! Y Liên, lúc nào thì
muội lại nướng bánh cho ta ăn?
Thiếu nữ hai mắt ươn ướt, khẽ liếc
nhìn hắn, cảm kích thốt lên:
- A Lâm ca, huynh thật tốt!
Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, buồn bực
nói:
- Ta không tốt! Nếu tốt, bánh ta tặng
sao muội lại không thích?!
Y Liên cười xùy một tiếng, nhìn mấy
cái bánh tinh xảo đó, khẽ nói:
- A Lâm ca, không phải muội không
thích, mà muội muốn giữ lại những chiếc bánh điểm tâm này!
Lâm Vãn Vinh khó hiểu hỏi:
- Giữ lại? Tại sao?!
Thiếu nữ cúi đầu khẽ đáp:
- Muội đưa cho a tía, a má, Khôn Sơn
và các huynh đệ tỷ muội khác trong trại cùng nếm thử xem!
Lâm Vãn Vinh nghe mà sống mũi cay cay,
vội vã ngoảnh mặt đi:
- A muội, cái này là đưa cho muội! Của
bọn họ, ta vẫn còn giữ lại đây!
- A Lâm ca, huynh, huynh đừng có kêu
loạn lên thế!
Y Liên xấu hổ đến đỏ bừng hai má:
- Miêu nhân chúng ta không thể xưng hô
bừa bãi a ca a muội được, đó là quy củ!
A ca a muội thì có quy củ gì chứ? Lâm
Vãn Vinh trong lòng nghi hoặc, lại nghe dưới chân núi có tiếng đao thương va chạm
truyền lên, mấy trăm công sai đã xuống dưới ngọn núi đối diện, chạy thẳng về
phía trại. Thiếu nữ vô cùng lo lắng, vội vã kéo cỏ lại, che kín cửa hang động
đó đi:
- Huynh cứ nấp ở đâu, tuyêt đối đừng
có loạn động! Muội đi xem xem a tía bọn họ!
Tiếng bước chân nhẹ vang, thân hình của
Y Liên dần dần biến thành một điểm nhỏ trong đêm, chẳng nhìn thấy đâu nữa. Lâm
Vãn Vinh thở dài một hơi, trong lòng trầm trọng như bị đá đè.
Không tới Tự Châu thì rất khó lý giải
tại sao An Bích Như lại có loại tính cách như vậy. Khi đi khắp Miêu trại này một
lượt, chỉ sau một thời gian ngắn ngủi hắn đã mơ hồ hiểu được tâm cảnh của An tỷ
tỷ năm đó rồi. Cái tính cách bề ngoài phóng đãng nhưng nội tâm lại mẫn cảm đó của
nàng tịnh không phải là đột nhiên sinh ra, mà đều có nguyên nhân của nó. Mà
trên người thiếu nữ Y Liên của Miêu tộc này, hắn tựa như nhìn thấy bóng hình của
An tỷ tỷ năm đó.
Vạch bụi cỏ ra, không nhìn thấy tình
hình dưới núi, chỉ có thể nghe thấy văng vẳng tiếng tranh cãi ồn ào truyền lại,
sau một hồi liền trở nên im ắng. Bầu trời đêm dày đặc những vì sao, tiếng ve sầu
cuối hạ vang lên lảnh lót.
Chẳng biết đã đợi bao lâu, trong lúc
mơ hồ đang muốn ngủ đi thì lại nghe thấy bên ngoài bụi cỏ khẽ vang lên:
- A Lâm ca, a Lâm ca…
Y Liên hai tay bưng một ống trúc, vạch
bụi cỏ ra, thấy hắn còn ở bên trong mới thở phào một hơi:
- Dọa chết muội rồi, không nghe thấy
tiếng của huynh, muội còn cho rằng huynh chạy ra ngoài rồi đó!
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Ta đã bị muội mắng cho sợ rồi, không
có sự phân phó của muội, ta nào dám khinh cử vọng động chứ?!
- Gan của huynh có vẻ không nhỏ như vậy.
Y Liên trề môi, nhìn hắn vẻ quan tâm:
- A Lâm ca, lạnh không?!
Cuối hạ đầu thu, đến giữa đêm, trên
núi đã trở nên rất lạnh. Trốn trong sơn động còn tốt một chút, đến lúc thò đầu
ra mới cảm thấy toàn thân rét buốt.
Thấy hắn khẽ gật đầu, thiếu nữ hai tay
cầm ống trúc đưa tới chỗ hắn:
- Cho huynh, uống rồi sẽ ấm hơn một
chút!
Mùi hương thoang thoảng từ ống trúc
truyền ra. Lâm Vãn Vinh khó hiểu liếc nhìn qua:
- Đây là gì?
- Huynh nếm thử xem rồi biết liền à!
Thiếu nữ khẽ đáp.
Cạy nắp ống trúc đó ra, từng trận từng
trận hương rượu lập tức tràn vào mũi, trong ống chứa đầy rượu trong suốt, Lâm
Vãn Vinh nếm một ngụm, thấy nồng độ cực thấp tựa như rượu gạo vậy. Trong đắng
chát lại mang theo chút hương thơm, cũng không thể nói là ngon miệng. Y Liên nhấp
nháy mắt nhìn hắn:
- Uống ngon không?!
- Ừm, ngon lắm!
Lâm Vãn Vinh đưa trả lại nàng:
- Muội cũng nếm đi!
- Không được, nữ nhân người Miêu bọn
muội chưa thành thân thì không thể uống rượu!
Y Liên vội vã xua tay, nhìn hắn quan
tâm:
- Uống rồi có thấy ấm áp hơn chút
không?
Rượu của Miêu gia nồng độ thấp, uống rồi
cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng. Chỉ là Lâm Vãn Vinh sao có thể làm phật ý
nàng, vội vã gật đầu:
- Ấm, ấm, ấm lắm ấy!
- Vậy thì tốt!
Y Liên vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi:
- Đây là chút rượu gạo cuối cùng trong
nhà, dùng để chiêu đãi khách quý đó. A tía không cho người khác động vào! Nếu
huynh uống mà không ấm áp, muội há chẳng phải là phí công ăn trộm… à không, phí
công lấy sao?!
Lâm Vãn Vinh mỉm cười lắc đầu:
- Y Liên, sao muội lại đối với ta tốt
như vậy?!
Thiếu nữ hai mắt mở to:
- Bởi vì huynh là người tốt mà!
- Người tốt. Sao ta không cảm thấy thế
chứ?!
Lâm Vãn Vinh cười lên ha hả.
- Huynh cười gì thế?
Thiếu nữ khẽ mân mê miếng ngọc bội
trong tay, thần sắc có chút giận dỗi:
- Muội chỉ cảm thấy huynh là người tốt!
Huynh và những người Hoa khác không giống nhau, từ trên thuyền muội đã phát hiện
ra rồi! Huynh biết chống thuyền, biết bơi lội, còn biết nói nhảm, nhưng huynh
không khi phụ người khác, không khinh thị người Miêu bọn muội, còn giúp bọn muội
đánh kẻ xấu nữa! Câu nào từ nào của huynh cũng không rời khỏi tiền, nhưng huynh
lại không tham tiền, còn cố ý dùng cách xấu, vạch vỡ miếng ngọc bội tốt như vậy
để tặng cho muội…
Lẽ nào ta có nhiều ưu điểm như vậy
sao? Lâm Vãn Vinh cười cười, chẳng biết nên nói gì:
- Đúng rồi. Y Liên, sao muội lại trở lại
vậy? Dưới núi sao rồi?
Y Liên khẽ lắc đầu:
- Đám sai dịch đó còn đang dừng lại
trên đường lên núi, không tiến cũng không lùi, chẳng biết đang giở trò quỷ gì nữa!
A tía và bọn Khôn Sơn thủ ở dưới núi rồi! Muội lo một mình huynh trốn ở trên
núi không ổn cho nên vội tới tìm huynh sớm!
Váy áo của nàng sau khi lên lên xuống
xuống vài lần sớm đã bị quàng rách mấy chỗ, thân thể yếu ớt dưới làn gió núi lạnh
giá khẽ run rẩy. Lòng Lâm Vãn Vinh xót xa, vội nói:
- Y Liên, bên ngoài lạnh lắm. Muội vào
đi, ta ra ngoài cho!
Y Liên quật cường xua tay nói:
- Vậy sao được? Nếu quan sai xông lên
thì làm thế nào? Huynh yên tâm đi. A Lâm ca, bên ngoài chẳng lạnh chút nào. Muội
ở trong sơn trại đã quen rồi, huynh cứ trốn cho cẩn thận, muội canh gác cho
huynh!
Trốn cái rắm ấy! Hắn hừ một tiếng, loạt
xoạt nhảy ra khỏi bụi cỏ. Thiếu nữ bị dọa cho nhảy dựng lên, còn chưa kịp phản ứng
thì đã bị hắn đẩy vào trong động:
- Muội cứ ở bên trong mà chờ! Nếu dám
đi ra, ta sẽ đánh người đó!
Nữ tử người Miêu không dễ bị khuất phục
như vậy, Y Liên chẳng hề để ý tới lời dọa nạt của hắn, bước mạnh ra ngoài, hai
mắt trừng to, hung dữ nhìn hắn.
Lâm Vãn Vinh sững sờ một hồi, hậm hực
thu tay lại cười nói:
- Được rồi, ta cũng không đánh muội
mà! Muội muốn ở bên ngoài đợi thì cứ ở bên ngoài đợi, có điều ta cũng sẽ không
trốn ở trong đó! Chúng ta cứ ở ngoài này nói chuyện, nếu nha dịch thực sự lên
núi bắt ta, lại trốn cũng không trễ!
Hắn lấy tất cả áo váy từ trong sơn động
ra, choàng lên thân thể thiếu nữ.
Cảm giác ấm áp truyền lại, Y Liên nhìn
hắn, khẽ nói:
- A Lâm ca, muội đã nói rồi, huynh là
người không giống kẻ khác!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì, dõi mắt nhìn
ra xa. Nơi ngọn núi lõm vào có một hồ nước rộng lớn trong vắt, ánh trăng chiếu
xuống mặt nước phản chiếu lấp lánh, sóng nước long lanh. Bóng trăng nhàn nhạt
dưới mặt nước không ngừng lay động, phảng phất như một chiếc thuyền nhỏ màu bạc
đang bơi vậy. Những ngọn núi gần xa của Miêu trại tỏa xuống dưới mặt nước, theo
bóng trăng mà chập chờn, hệt như một bức tranh phong cảnh đang lay động vậy.
- Đẹp thay Ánh Nguyệt ổ!
Hắn hít sâu một hơi:
- Quả đúng là đất cũng như tên!
Y Liên ngồi bên cạnh hắn, đắc ý cười
nói:
- Đó là đương nhiên, trong Cửu hương
thập bát ổ, Ánh Nguyệt ổ bọn muội và Bích Lạc ổ của Thánh cô là đẹp nhất đó! Tất
cả người Miêu đều ngưỡng mộ bọn muội!
Mỹ cảnh như vậy quả thực đáng hâm mộ.
Lâm Vãn Vinh gật đầu hỏi:
- Y Liên, đám quan sai đó thường xuyên
tới khi dễ bọn muội sao?!
Thiếu nữ Miêu bực bội hứ một tiếng:
- Còn phải hỏi? Bọn chúng hiếp đáp
Miêu hương, một tay che trời, thu bao nhiêu thuế toàn là do quan lão gia mở miệng
đòi! Một năm thu thuế ba bốn lần chưa nói, thu xong rồi còn muốn nặn ra những
thứ gọi là quyên góp, các quan lão gia xây phật miếu, làm đại thọ, mở tiệc mừng,
Cửu hương thập bát ổ đều phải tổn thất, ai quyên góp ít thì lại phải thêm thuế!
Những năm nay, đến da của Miêu trại bọn muội cũng đều bị chúng lột sạch rồi.
Các hương thân khổ sở vô cùng, đúng là dân chúng lầm than mà!
- Vậy không có người quản đến sao?
- Ai tới quản?
Y Liên bất lực trả lời:
- Huynh cũng nhìn thấy rồi, không cầu
không thuyền, người Miêu bọn muội căn bản chẳng thể ra khỏi Tự Châu phủ. Nơi
này là thiên hạ của quan lão gia, đến cả hoàng đế trong kinh thành cũng không sống
tiêu dao tự tại được bằng hắn.
Lâm Vãn Vinh hừ lạnh một tiếng, đột
nhiên lại hỏi:
- Vậy Hắc Miêu thì sao? Hắc Miêu có
thù oán gì với bọn muội thế? Đều là người Miêu, tại sao chúng lại câu kết với
quan phủ để hại các muội?
- A Lâm ca, huynh không phải người
Miêu…
Y Liên buồn bã nhìn hắn:
- Mấy chuyện này vốn không thế nói với
người ngoài. Nhưng huynh là một người tốt, muội biết huynh sẽ không hại bọn muội!
Hắc Miêu nhằm vào bọn muội kỳ thực là vì muốn đối phó với Bạch Miêu và Thánh
cô, cũng là vì tranh chức đại đầu lĩnh của Cửu hương thập bát ổ!
- An tỷ tỷ?!
Lâm Vãn Vinh cả kinh:
- Đây rốt cuộc là chuyện gì thế?
Y Liên ừ một tiếng:
- Miêu gia bọn muội có Cửu hương thập
bát ổ tam thập lục liên hoàn, nhân số tổng cộng chừng mười vạn người. Các đời đại
đầu lĩnh đều xuất thân Bạch Miêu, đức cao vọng trọng, rất được kính yêu! Đại đầu
lĩnh đời trước trước khi lâm chung đã chỉ định Thánh cô kế vị, chỉ là lúc đó
Thánh cô còn đang phiêu bạt bên ngoài, không kịp thời trở lại nên đành hẹn để đầu
lĩnh Trát Quả của Hắc Miêu tạm thời thay thế.
Lúc đó An tỷ tỷ đang thống lĩnh Bạch
Liên giáo, muốn vì người Miêu mà mưu cầu thiên hạ đại nghiệp, đương nhiên không
có thời gian quay lại. Không cần nói, nhất định là Trát Quả muốn thay thế hẳn
luôn rồi.
- A Lâm ca huynh thông minh như vậy, sự
tình phía sau chắc cũng có thể đoán được rồi.
Y Liên lắc đầu nói:
- Trát Quả một lòng muốn trở thành đại
đầu lĩnh chân chính của Miêu hương. Sau khi nhậm chức, hắn liền không tiếc cấu
kết với quan phủ, bài trừ kẻ phản đối, làm hại Miêu trại, dẫn đến cảnh Cửu
hương thập bát trại thê thảm như ngày hôm nay. A tía muội trong Hồng Miêu có ảnh
hưởng rất sâu sắc, lại không nguyện ý nghe hắn chỉ đạo, cho nên Ánh Nguyệt ổ bọn
muội suốt ngày bị chúng làm khó, các chi hệ khác như Thanh Miêu, Hoa Miêu cũng
đều như vậy.
Mắt thấy Miêu hương dân chúng lầm
than, tiếng kêu oán hận chồng chất, các hương thân thực sự chẳng thể sống tiếp
được nữa. Các trưởng lão đã thương lượng riêng với nhau, nhất định phải mời
Thánh cô về chấn chỉnh Miêu trại. Khai xuân năm nay, muội và a tía đã lén chở
thuyền, đưa một vị trưởng lão bắc thượng.
Nguyên lai là vậy, Lâm Vãn Vinh giật
mình hiểu ra. Thảo nào trong Thành vương phủ An tỷ tỷ vội vã rời đi, nguyên do
là Miêu hương xảy ra biến cố, chuyện sau đó khỏi cần nói rồi. Trát Quả tại Miêu
hương kinh doanh nhiều năm, lại cấu kết cùng quan phủ, An tỷ tỷ tuy là đại đầu
lĩnh chính hiệu nhưng nếu muốn lật đổ hắn, chỉ sợ cũng không phải dễ dàng như
thế.
- Vậy Thánh cô tương thân là việc gì
thế?
- Hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện, vội
vã hỏi.
Y Liên mỉm cười đáp:
- Trát Quả tuy lòng dạ hẹp hòi. Duy chỉ
có đối với Thánh cô là một dạ yêu thương. Thánh cô phiêu bạt bên ngoài nhiều
năm, hắn cũng một mực không kết hôn. Nhìn thấy Thánh cô một mình trở về Miêu
hương, hắn tự nhiên muốn thỏa mãn ý nguyện xưa rồi! Nghe nói hắn cứ ở dưới Ngũ
Liên phong, mỗi ngày đều lên Bích Lạc ổ thăm viếng Thánh cô, một lòng bức hôn!
Phải nói Hoa Sơn tiết năm nay mọi người đều muốn nhìn xem Thánh cô sẽ lựa chọn
như thế nào!
Thánh cô này nhất định là An tỷ tỷ rồi!
Lâm Vãn Vinh chẳng còn nghi ngờ nữa, phẫn nộ vung tay.
Y Liên liếc nhìn hắn, kinh ngạc nói:
- A Lâm ca, huynh không phải thực sự
muốn cùng Thánh cô tương thân chứ? Muội đã khuyên rồi mà huynh vẫn cứ cố giữ ý
định đó sao, các nhi lang trong toàn Tự Châu đều nhăm nhe có ý với Thánh cô đó!
Lâm Vãn Vinh bật cười hì hì:
- Ta đi xem xem, xem rồi nói, không chừng
mèo vù vớ được chuột chết, Thánh cô lại thích người như ta đây! Đúng rồi, Y
Liên, muội cũng muốn đi Hoa Sơn tiết sao?
Thiếu nữ ừ một tiếng:
- Hoa Sơn tiết là ngày lễ tết của người
Miêu bọn muội, các mễ đa mễ sai trong trại đều phải đi!
- Tốt!
Lâm Vãn Vinh giơ ngón cái lên:
- Vậy muội thích mễ đa như thế nào?!
Nói ra để ta tham mưu giúp cho!
- Muội không biết!
Y Liên thẹn thùng liếc nhìn hắn mấy lượt,
lắc lắc đầu ngoảng mặt nhìn xuống núi, đột nhiên kinh ngạc thốt lên:
- Ý, quan sai lui rồi!
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét