Chương 611: Hai vấn đề
Nghe hắn nói sẽ đem toàn bộ ngân lượng
mà Nhiếp Viễn Thanh tham ô trả lại cho Tự Châu, hai người Thành Tự Lập vô cùng
bội phục. Từ xưa đến nay, quan gia vẫn luôn thu tiền thì dễ mà buông tiền thì
khó, một hành động này của Lâm soái đã hoàn toàn đả phá quy luật của quan trường,
trả lại công đạo cho bách tính Tự Châu.
- Đồng thời, tuyên bố cho tất cả hương
thân Hoa Miêu...
Lâm Tam trầm mặt lại:
- ... Nhiếp Viễn Thanh tội ác tày trời,
những tội mà hắn phạm phải nhiều không kể xiết, ta đã bẩm báo lên Hoàng thượng
lão nhân gia, Nhiếp Viễn Thanh chẳng cần phải áp giải về kinh thành, chỉ đợi
hình bộ gửi công văn đến là sẽ xử cực hình ở ngay bên ngoài Tự Châu phủ. Thời
buổi rối ren này phải dùng trọng luật, không thể để tên cẩu quan này được chết
quá thống khoái, phải lấy ngàn đao xẻ thịt hắn, lăng trì cho tới chết, cảnh cáo
răn đe kẻ khác về sau. Tất cả bách tính Tự Châu đều có thể đến tận nơi chứng kiến!
"Lâm nguyên soái thế này là đã động
chân nộ rồi, thủ đoạn tuy ác nhưng lại là vì xả nỗi bực tức cho lão bách tính,
những ngày tốt đẹp của bách tính Tự Châu đã thực sự tới rồi!" Thành Tự Lập
và Trương Quần đều phấn khởi không thôi, nhất tề ôm quyền cảm kích:
- Tạ ơn Lâm soái! Mạt tướng lập tức y
lệnh!
Hai người vui mừng cáo lui. Lâm Tam lắc
đầu lo lắng miên man: "Làm được một Tự Châu phủ rồi, nhưng thiên hạ còn có
bao nhiêu Nhiếp Viễn Thanh? Làm sao giết được hết đây? Dẹp bỏ tham ô chính là
việc khó nhất thiên hạ, Triệu Tranh vẫn còn nằm trong nôi chẳng hay biết gì đã
phải gánh trọng trách lên người, tương lai chẳng biết sẽ còn có bao nhiêu chuyện
đau đầu đây?"
Đang trong lúc trầm tư thì Tứ Đức chạy
như bay vào:
- Tam ca! Mau mau, Nhị trưởng lão của
Miêu trại đưa hỷ phục tới cho huynh!
"Hỷ phục?" Lâm Tam chớp chớp
mắt, ngay sau đó sực tỉnh, vội vã kêu lên:
- Mau nghênh đón!
- Cung hỷ! Cung hỷ!
Nhị trưởng lão bưng theo một bộ y phục
Bạch Miêu mới tinh, tươi cười đi vào.
"Hôm nay là một ngày tốt!"
Nghĩ đến ánh mắt say đắm của An tỷ tỷ, trong lòng Lâm Tam lập tức nóng lên, tất
cả ưu tư loáng cái đã biến sạch. Hắn cười hì hì tiến đến, khom người nhận lấy y
phục trong tay Nhị trưởng lão:
- Làm phiền a thúc đích thân tới tống
hỷ, tại hạ thực hổ thẹn quá!
Tứ Đức sớm đã đưa một phong hồng bao lớn
tới, Nhị trưởng lão mỉm cười nhận lấy, vui vẻ thúc giục:
- Đa tạ a Lâm ca! Hảo sự không nên chậm
trễ, mời a Lâm ca mau mau lên núi, Thánh cô đang khổ sở chờ mong đó!
- Được, được!
Lâm Tam vui vẻ đến không khép nổi miệng,
vội vã mặc ngay bộ y phục mới kia vào.
Bộ Miêu trang này là làm riêng cho hắn,
mặc vào cực kỳ vừa vặn, nhìn sợi chỉ thuần khiết tượng trưng cho Bạch Miêu trên
ống tay áo, cũng không biết vì sao hắn đột nhiên nhớ tới khuôn mặt kiều diễm đầy
vẻ thẹn thùng của Y Liên khi thay y phục cho hắn lúc xuất phát ở Ánh Nguyệt
thôn:
- A thúc, ta muốn hỏi thăm người một
chuyện?!
Nhị trưởng lão cười sang sảng nói:
- Đã sắp là người một nhà rồi, còn coi
ta như người ngoài sao? Có chuyện gì thì cứ thẳng thắn hỏi đi!
A Lâm ca thân phận cao vời vợi, bản
lĩnh phi phàm, lại được bách tính Tự Châu cực kỳ yêu quý, Thánh cô và hắn có thể
kết thành nhân duyên là một chuyện vô cùng tốt đẹp. Các vị trưởng lão quá trình
từ lúc phản đối tới lúc tiếp nhận, quan niệm đã dần dần thay đổi.
- A thúc, sáng hôm nay người có nhìn
thấy Y Liên chưa?
Lâm Tam hạ thấp giọng, cẩn thận dò hỏi.
- Y Liên?
Nhị trưởng lão lắc lắc đầu:
- Không nhìn thấy nó, cha nó Bố Y và chúng
ta đã thương thảo về các sự vụ của Miêu trại cả một đêm, đến khi trời sáng mới
đi nghỉ. A Lâm ca, ngươi hỏi cái này làm gì?
- Ồ, là Y Liên mang ta tới Ngũ Liên
phong, do đó mới có mối lương duyên đẹp đẽ giữa ta và Thánh cô. Ta muốn cảm tạ
nàng ấy cho tốt mà thôi!
Hắn không dám nói ra chuyện tiểu a muội
vì hắn mà quyên sinh, nếu để cho đám trưởng lão này biết được, họ còn không đi
tìm hắn liều mạng sao?
Thấy a Lâm ca nhớ ân mà báo đáp, Nhị
trưởng lão mừng rỡ gật đầu. Lâm Tam mặc Miêu trang lên, đeo dải đỏ, sau đó khởi
hành, thẳng tiến về phía Ngũ Liên phong trong tiếng pháo rầm trời, lễ nhạc rền
vang.
Cáo thị trả bạc về Tự Châu, giết chết
Nhiếp Viễn Thanh vừa mới dán lên, trong huyện thành Quân Liên sớm đã dày đặc đầu
người, trước các bảng cáo thị người đông như kiến, đến một giọt nước cũng không
lọt ra được. Tất cả bách tính Hoa Miêu vây quanh để tận mắt chứng kiến rồi hưng
phấn ôm nhau hoan hô, đốt pháo mừng như ngày Tết, từ đầu đường tới cuối đường,
những tiếng pháo nổ vang mãi không thôi.
"Nguyện vọng của lão bách tính kỳ
thực rất đơn giản, họ chẳng cần biết ngươi làm quan có bản lĩnh gì, chỉ hy vọng
ngươi có thể thanh chính liêm khiết, xử sự công bình. Nhưng trong khắp thiên hạ
này, chân chính làm được điều đó có được mấy người đây?" Lâm Tam nhìn mà thổn
thức không thôi, đột nhiên nhớ đến thân phận của Triệu Tranh, bỗng cảm thấy
gánh nặng trên người lại tăng thêm mấy phần.
- Mau nhìn kìa, a Lâm ca, là a Lâm ca!
Có mấy người tinh mắt, vừa nhận ra Lâm
Tam trong chiếc kiệu đỏ liền lập tức thất thanh kêu lớn.
- A Lâm ca, a Lâm ca…!
Đám người bốn phía ào lên như thủy triều,
hưng phấn hò reo tên hắn lên, trên đường lập tức đen đặc người, đến giọt nước
cũng không lọt ra được, kiệu hoa khó mà tiến thêm được một bước.
Lâm Tam chỉ đành từ trong kiệu bước
ra, ôm quyền hướng về bốn phía mà liên tục khom người đáp lễ. Cả Quân Liên huyện
sau nháy mắt đã sôi trào lên.
Chịu đủ sự nhũng nhiễu của tham quan,
trên trời đột nhiên rơi xuống một a Lâm ca, hưng dân sinh, giết gian nịnh, trừ
ác bá, chuyện mà bách tính Tự Châu muốn làm, a Lâm ca nhất nhất đều thay họ đi
làm, sao không khiến cho người ta mừng rỡ chứ?!
Hôm nay là ngày đại hỷ của a Lâm ca và
Thánh cô, đám người tụ tập càng lúc càng đông, tiếng tung hô reo mừng vang lên
rầm trời, chiếc kiệu của hắn đi đến đâu đám người liền theo tới đó, đội ngũ
nghênh thân cứ dài thêm mãi, đưa mắt nhìn đi chẳng thấy đầu đuôi.
Trên Ngũ Liên phong sớm đã tràn ngập
màu đỏ, treo đèn kết hoa, nhìn thấy chiếc kiệu đi tới liền lập tức cử hành lễ
nhạc, pháo nổ vang trời, tất cả mọi người lớn tiếng hoan hô, không khí cực kỳ
náo nhiệt.
- Đứng lại! Đứng lại!
Mới đi tới dưới núi, phía trước đột
nhiên hiện ra một đám cô nương Miêu tộc trang điểm rực rỡ, Hồng Miêu, Bạch
Miêu, Thanh Miêu, Hoa Miêu, các chi hệ đều có, tràn ra ngăn trước chiếc kiệu.
Tứ Đức cực kỳ cơ linh, mau chóng chạy
lên trước, cười bồi nói:
- Các vị tỷ tỷ! Thời gian đã không còn
sớm rồi, mong chư vị hãy thứ cho, để chúng tôi lên núi sớm một chút đi, đừng
làm Thánh cô phải đợi lâu!
Hắn vừa nói, hồng bao trong tay nhanh
nhẹn đưa tới mỗi người một chiếc, các cô nương nhận lấy hồng bao nhét vào trong
ngực, cười râm ran nói:
- Muốn rước Thánh cô của chúng ta đi,
làm sao dễ dàng như thế được? Mau bảo a Lâm ca xuống nói chuyện đi, đáp được rồi,
chúng ta mãn ý thì mới có thể để huynh ấy lên núi. Nếu không, đêm nay Thánh cô
sẽ phải độc thủ không phòng rồi, hi hi!
"Đi nghênh thân lại bị cản đường,
đây chắc là do tục lệ người ta bày bố!" Lâm Vãn Vinh vội vã xuống kiệu, mỉm
cười ôm quyền:
- Các vị a tỷ a muội, gọi ta có chuyện
gì sao?
Chư vị cô nương đồng loạt nhìn hắn từ
trên xuống dưới rồi một tiểu a muội Hoa Miêu nháy nháy mắt yêu kiều nói:
- A Lâm ca, huynh thích Thánh cô của
chúng tôi sao?
- Đương nhiên rồi!
Lâm Tam cực kỳ đứng đắn tuyên bố:
- Ta thích nàng ấy tựa như áng mây say
đắm bầu trời!
- Lời tỏ tình của a Lâm ca thực động
nhân a!
Hoa Miêu a muội cười hi hi:
- Nhưng, chỉ nói không cũng vô dụng,
trừ phi huynh ăn cái này vào thì chúng ta mới có thể tin huynh!
Nàng giơ một quả ớt cay nhọn dài đỏ rực
lên, khuôn mặt đầy vẻ đắc ý gian xảo.
- A Lâm ca! Đây là ớt chỉ thiên độc
đáo của Miêu trại chúng ta, đến cả người đàn ông dũng cảm nhất một ngày cũng chỉ
có thể ăn nửa trái, còn phải uống ba thùng nước, ha ha!
Nhị trưởng lão nhắc nhở đầy thiện ý.
Lâm Tam bị dọa cho mặt trắng bệch:
"Đám tiểu a muội này, hồng bao đã lấy rồi mà nan đề vẫn xuất ra, quá là bá
đạo, quả thực là muốn lấy mạng của ta mà!"
- Sao, không dám ư? Vậy huynh chẳng thể
lên núi đâu, hi hi!
Thấy hắn đang do dự, các cô nương Miêu
tộc lập tức nháo nhào cả lên, bật cười ầm ĩ.
Tứ Đức lo lắng ghé sát đến bên tai hắn:
- Tam ca, làm sao bây giờ?
Đây là ở Miêu tộc, hắn muốn lấy Thánh
cô của Miêu trại đi, còn có thể làm thế nào? Đành nhận thôi! Lâm Tam nghiến
răng:
- Được, ta ăn!
Hắn bước từng bước lớn lên trước, nhận
lấy quả ớt chỉ thiên nhọn hoắt từ trong tay cô gái Hoa Miêu kia. Nàng ta tinh
nghịch nháy nháy mắt, thần bí cười nói:
- A Lâm ca, huynh phải suy nghĩ kỹ đi,
cái này rất là bá đạo. Ăn nó rồi, chỉ sợ bụng huynh sẽ đau mất ba ngày ba đêm đấy!
"Đau bụng so với đau lòng còn tốt
hơn, nếu hôm nay ta không lên được núi, An tỷ tỷ còn không lòng đau như cắt
sao?" Hắn run rẩy suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm cầm lấy quả ớt
chỉ thiên kia nhét vào miệng.
Vừa bỏ vào miệng liền cảm thấy không
đúng, quả ớt nhỏ này nhẹ nhàng vừa miệng, cực kỳ thơm ngon, làm gì có chút bá đạo
nào? Thì ra là một con hổ giấy, trúng kế của mấy nha đầu này rồi!
- A Lâm ca, huynh thật ngốc a!
Các cô nương cùng phá lên cười.
"Quá quan rồi!" Lâm Tam mừng
rỡ, đang muốn bước qua khỏi đám người thì một cô nương Hồng Miêu chạy như bay tới
ngăn hắn lại:
- Chậm đã!
Lâm Tam ngẩng đầu lên nhìn lại, lập tức
cả kinh hỏi:
- Tử Đồng? Sao lại là nàng?
- Muốn lên núi sao có thể dễ dàng như
vậy?!
Tử Đồng hừ một tiếng:
- Có người kêu ta hỏi ngươi hai vấn đề!
Không đáp được thì ta chẳng thể để ngươi đi!
Lâm Tam tim đập rộn lên như muốn nhảy
cả ra ngoài, thanh âm lúng búng hỏi:
- Nàng nói Y Liên sao?
Tử Đồng quét mắt nhìn hắn, bất mãn
nói:
- Ngươi không cần biết là ai, chỉ cần
nói ngươi có trả lời hay không?
- Trả lời, đương nhiên sẽ trả lời rồi!
Lâm Tam vội vã gật đầu.
- Vậy còn được!
Tử Đồng khẽ mỉm cười, sắc mặt hơi hòa
hoãn hơn:
- Vấn đề thứ nhất, tối qua hoa đăng mà
ngươi thả tại sao lại có thể bay lên trời?
Sự thần kỳ của chiếc đèn bay lên trời
kia chúng nhân đều đã tận mắt nhìn thấy, nhưng chẳng có ai biết a Lâm ca đã
dùng loại ma pháp gì. Câu hỏi này của Tử Đồng lập tức hấp dẫn sự hiếu kỳ của tất
cả mọi người.
- Cái này ư? Kỳ thực rất đơn giản.
Trong cuộc sống thường ngày của chúng ta, chỉ cần quan sát nhiều một chút là có
thể phát hiện là điều huyền bí bên trong.
Lâm Tam tủm tỉm cười:
- Khi đốt sợi bấc đèn được tẩm dầu
lên, không khí trong đèn lồng sẽ bị nóng lên mà giãn nở ra, áp lực giảm xuống,
không khí sẽ trở nên ít hơn bên ngoài, trọng lượng tự nhiên cũng theo đó mà giảm
xuống, cho nên nó có thể bay lên được.
Đạo lý này, nghe hắn nói thì đơn giản,
nhưng chúng nhân lại đều bán tín bán nghi. Cứ thế mà có thể tạo ra được đèn lồng
bay lên trời? Không khỏi có chút quá dễ dàng a!
Lâm Tam cũng không giải thích nhiều,
nghiêm mặt nói:
- Nhận thức chính xác phải tới từ thực
tiễn. Nếu các vị huynh đệ tỷ muội không tin thì cũng có thể giống như ta mà làm
mấy chiếc đèn lồng thử xem, đến lúc ấy nhất định sẽ có một sự kinh hỷ bất ngờ
đó.
Tử Đồng trầm tư không nói, ánh mắt lén
nhìn về phía đám đông mà dò xét. Lâm Tam sớm đã chú ý đến nàng, thuận theo ánh
mắt nàng nhìn đi, một thân ảnh hiện lên trong đám người, sau nháy mắt đã lại biến
mất không thấy đâu nữa.
“Y Liên!” Lâm Tam
chút nữa thì nhảy lên, là nàng, nhất định là nàng, Y Liên không chết! Hắn vừa mừng
vừa lo, đang muốn chen vào đám người để đuổi theo nàng thì Tử Đồng lại mỉm cười
ngăn trước mặt hắn:
- Mặc kệ ngươi nói là thật hay là giả,
chiếc đèn lồng bay lên trời này nhất định sẽ có người thử xem! Lại hỏi ngươi vấn
đề thứ hai. Chuyện lên đao sơn của Miêu tộc chúng ta, trước nay chỉ có những
pháp sư tôn quý mới có thể làm được, a Lâm ca ngươi là người Hoa, sao cũng có
thể làm được chứ?
Vấn đề này càng khiến cho người ta khó
hiểu, a Lâm ca leo lên ba mươi sáu bậc đao sơn, chúng nhân đều đã tận mắt nhìn
thấy, chẳng thể là giả được, ai cũng đều muốn biết, trong đó rốt cuộc có điều
huyền bí gì?! Câu hỏi này của Tử Đồng vừa đưa ra, bốn phía xung quanh lập tức
trở nên tĩnh lặng không một tiếng động, vô số cặp mắt đang nhìn chăm chú vào hắn,
mong chờ câu trả lời.
Lâm Tam nhãn châu xoay chuyển, cười hì
hì nói:
- Vấn đề này ư, chẳng phải cũng đơn giản
như vậy sao? Tốt nhất là tìm một người tới tự đi thử xem!
- Ta tới!
Tử Đồng cắn chặt răng, xung phong đứng
ra.
- Vậy lại không được!
Lâm Tam chậm rãi lắc đầu:
- Leo núi đao cũng có quy củ của nó,
ai đề ra vấn đề thì hãy để người đó tới thử đi, như vậy mới linh nghiệm!
Cái cờ hiệu mà hắn giương ra này thực
giả khó phân, Tử Đồng nhất thời lâm vào thế khó xử, ánh mắt không ngừng hướng về
phía đám người thăm dò.
Lâm Tam thần mục như điện, nhìn thấy
đôi mắt trong suốt lấp lánh kia, lập tức mừng rỡ như điên. Nữ tử nhìn thấy mục
quang của hắn, đang kinh hoàng muốn bỏ chạy thì lại cảm thấy thân thể va vào một
bộ ngực vạm vỡ, giọng nói quen thuộc mang theo chút run rẩy của a Lâm ca vang
lên bên tai nàng:
- Lần này xem muội chạy đi đâu?
- Y Liên, cái này không thể trách ta,
là hắn tự tìm được muội nhé!
Tử Đồng đắc ý vỗ tay, nhảy đến bên cạnh
hai người:
- A Lâm ca, ngươi hãy đem muội ấy ra
làm thí nghiệm đi, Y Liên của chúng ta rất nguyện ý đó.
- A tỷ!
Y Liên giọng trách móc, khuôn mặt đỏ ửng
lên.
"Tiểu a muội đang khỏe mạnh đứng
ngay trước mắt, An tỷ tỷ quả nhiên là không lừa ta, chỉ là không biết sự 'xử
trí' mà nàng nói rốt cuộc là hình phạt như thế nào?" Lâm Tam khẽ nhìn sang
nàng, khẽ trách:
- Y Liên, sao muội lại ngốc thế?
Một câu này chỉ có mình Y Liên hiểu được,
thiếu nữ ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn hắn thăm dò, đột nhiên khóe miệng xuất hiện
một nụ cười rạng rỡ, hai mắt đã ngân ngấn nước.
- Muội thật sự muốn biết bí mật của việc
leo núi đao ư?
Lâm Tam nắm chặt tay nàng hỏi.
“Ừm!” Cảm thụ được
sự ấm áp từ lòng bàn tay hắn, thân thể mềm mại của Y Liên khẽ run rẩy, cố gắng
gật mạnh đầu một cái.
Lâm Tam sảng khoái cười lớn:
- Vậy được! Hôm nay ta sẽ để Y Liên tiểu
a muội được cảm thụ tư vị của việc leo núi đao một cách rõ ràng nhất!
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét