Chương 615: Trở lại thảo nguyên
Sắp phải tời khỏi Miêu hương, tuy
Thánh cô tâm tính khoáng đạt nhưng cũng không nén nổi cảm thấy buồn rầu, nàng
cuộn tròn trong lòng tiểu đệ đệ của mình, lệ châu tuôn ướt đẫm cả ngực áo hắn.
Lâm Vãn Vinh và An Bích Như quen biết
đã lâu, đây là lần đầu tiên thấy nàng bi thương như vậy. So với khi lần đầu gặp
mặt ở ngoài thành Tế Ninh, hắn cảm thấy An tỷ tỷ lúc này càng thêm thân thiết,
càng khiến người ta thương yêu.
Trong lòng tràn ngập ngàn vạn nhu
tình, hắn ôm nàng vào trong lòng, nhẹ giọng cưng nựng, một khắc cũng không muốn
buông ra. Phu thê hai người gắn bó keo sơn, so với lúc động phòng hoa trúc tối
qua còn ngọt ngào ấm áp hơn.
Trong lòng có chuyện khó mà chìm vào
giấc ngủ, chưa tới canh tư cả hai đã dậy rồi. Ngoài cửa sổ vẫn còn đầy sao, màn
đêm sâu thăm thẳm. Cả Tự Châu, cả Miêu Hương vẫn đang chìm trong màn đêm đen
tĩnh lặng.
Tứ Đức và lão Cao sớm đã ở dưới lầu chờ
đợi, thu thập ổn thỏa hết hành trang, Thánh cô lặng lẽ nhìn ngắm tòa tiểu lâu
chất chứa vô số hạnh phúc và ngọt ngào của nàng, trong lòng đột nhiên sinh ra một
chút bàng hoàng thê lương, hai mắt ánh lên những hạt lệ châu nho nhỏ.
Tiểu đệ đệ lặng lẽ nắm chặt tay nàng,
cảm giác nong nóng khiến lòng nàng ấm lại. An Bích Như chậm rãi tựa vào lòng hắn,
khẽ nói:
- Khi nào chúng ta lại trở lại?
- Nàng muốn lúc nào trở lại cũng đều
được cả.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
- Kêu Y Liên trông căn phòng này cho tốt,
đến lúc đó cả nhà chúng ta sẽ làm thành một đoàn du lịch, nhàn nhã dạo chơi khắp
nơi trên thảo nguyên Miêu Trại. Lúc đó thì khoái hoạt biết bao.
Tưởng tượng của hắn quả thực rất vĩ đại,
An Bích Như yêu kiều lườm hắn một cái:
- Thì ra là muốn lập đoàn, thảo nào
chàng đi đâu cũng lưu tình! Cứ thế này nữa, hai năm sau người Lâm gia chúng ta
sẽ có thể tổ chức thành một nhánh đại quân mạnh mẽ để đi viễn chinh Cao Lệ đó.
- Tỷ tỷ nói đùa rồi, nói đùa rồi!
Mặt hắn hơi nóng lên, vội vã đùa một
câu, nhưng trong lòng hiểu rõ, ta có dương sâm mà Trường Kim muội tặng, nói
bách nhân trảm thì có chút khoa trương, nhưng thập nhân trảm thì chắc có thừa.
Nói đến Y Liên, hắn vội vã ngẩng đầu
lên nhìn quanh bốn phía, trong tiểu lâu tĩnh lặng như tờ, sáng nay khi ngủ dậy
đã chẳng nhìn thấy bóng dáng Tiểu A Muội đâu, cũng chẳng biết nàng đã trốn vào
chỗ nào nữa. Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra chút cảm thương, nắm chặt lấy tay
Thánh cô thêm một chút.
- Thời gian không còn sớm rồi!
Tứ Đức nhỏ giọng nói:
- Tam ca, phu nhân, nên khởi hành
thôi!
An Bích Như lặng lẽ gật đầu, nhìn lên
tòa lầu các ấm áp đó lần cuối. Bỗng dưng nàng nghiến chặt răng lại, kéo theo hắn
vội vã bước đi.
Vừa bước ra khỏi cửa, hai người đều đồng
thời sững sờ. Trên dưới Ngũ Liên phong toàn là những đầu người đen sì, cả đêm
Miêu gia bách tính từ bốn phương tám hướng đổ về, trong sơn cốc vẫn lặng lẽ
không một tiếng động.
- Thánh cô…
Mọi người khắp nơi bên sườn núi lũ lượt
quỳ xuống, trong những cơn gió lạnh của mùa thu, những vệt nước mắt có thể nhìn
thấy rõ ràng.
An Bích Như hai mắt ươn ướt, nghẹn
ngào đến không nói nên lời.
Lâm Vãn Vinh nhảy lên đài cao, nói
nhanh:
- Các hương thân xin đứng dậy! Xin mọi
người yên tâm, ta và Thánh cô, mỗi năm đều sẽ trở lại Miêu Trại thăm mọi người.
Nơi đây là nhà của các vị, cũng là nhà của chúng ta.
- Thánh cô!
Tất cả Miêu Gia nhân đều bật khóc, các
vị trưởng lão cũng không nén nổi nước mắt trào dâng.
An tỷ tỷ cả đời không ngừng nỗ lực phấn
đấu vì Miêu Trại, tràng cảnh vạn người đưa tiễn ở đây chính là sự hồi báo tốt
nhất đồi với nàng. Thánh cô lệ tuôn hai hàng, bước đi nặng nề, thân thể mềm
nhũn được tiểu đệ đệ ôm chặt, nhờ thế mới có dũng khí mà đi xuyên quan đám người.
- Thánh cô…
- A Lâm ca…
Những tiếng gọi như gió bay qua bên
tai bọn họ, nhìn về ánh mắt chất chứa mong đợi của Miêu Gia nhân, trong lòng
Lâm Vãn Vinh cảm động vô cùng, bọn họ quý trọng An tỷ tỷ, cũng quý trọng Tam
ca! Hắn chỉ đành không ngừng ôm quyền thi lễ mới có thể biểu đạt sự cảm kích
trong tâm mình.
Khó khăn lắm mới len xuống núi được,
toàn thân trên dưới đã toàn là mồ hôi, còn chưa kịp thở ra một hơi thì bên tai
đã truyền đến tiếng kinh hô của Tứ Đức:
- Mau nhìn, kia là cái gì?!
Trên đỉnh Ngũ Liên phong cao cao, một
chiếc khổng minh đăng (đèn trời) chậm rãi lắc lư bay lên trời. Ánh đèn dưới buổi
hoàng hôn vô cùng ấm áp, tựa như một con đom đóm lấp lóe tại chân trời.
Một thiếu nữ Miêu Gia yêu kiều, hai
tay cầm chiếc đèn ấm áp đó, nhẹ nhàng thả ra.
Trong màn đêm tràn ngập những con đom
đóm, những ánh sáng lập lòe phát ra, chẳng khác chi một dải dây lưng ngọc đang
bay.
Đom đóm càng bay càng xa, càng bay
càng cao, dần dần trở nên mông lung, biến mất trong bầu trời sao rực rỡ.
Thiếu nữ lặng im đứng đó, ngấn lệ như
còn mới.
- Y Liên!
Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi, tâm thần
sau khoảnh khắc đã hòa nhập vào bầu trời đêm mênh mang.
An Bích Như dịu dàng hôn lên mặt hắn một
cái, khẽ nói:
- Yên tâm đi, sẽ trở về mà.
***
Khi đi ba người, khi trở về lại có
thêm một An tỷ tỷ kiều mị vô ngần, tâm tưởng trong chuyến đi tới Miêu Trại lần
này đã thành hiện thực. Bốn người cưỡi khoái mã tăng tốc, chỉ sau mấy ngày đã đến
bên bờ Kim Sa giang, đưa mắt nhìn đi đã thấy sắp tới biên giới Tự Châu rồi.
Dòng nước sống cuồn cuộn không ngừng
chảy, nơi ba con sông giao nhau vẫn hiểm trở như trước. Nhớ lại tình hình qua
sông ngày đó, thuyền nhỏ núi cao, Miêu Gia a muội, từng cảnh từng cảnh cứ như mới
xảy ra ngày hôm qua.
Đang lúc thổn thức, Lâm Vãn Vinh chợt
cảm thấy tay mình chặt lại như bị người ta hung hăng véo lấy, lại nghe An Bích
Như cười nói:
- Cao thống lĩnh, Tứ Đức, các ngươi
hãy trở về kinh thành trước đi!
Cao Tù nghe mà mơ hồ:
- Về kinh thành?! Thánh cô phu nhân,
đây là chuyện gì thế?
An tỷ tỷ ôn nhu vuốt ve khuôn mặt Lâm
Vãn Vinh, cười nói:
- Các ngươi trở về bấm cáo, nói tiểu đệ
đệ bị ta bắt cóc tống tiền rồi, dùng xong sẽ trả!
- Bắt cóc tống tiền?
Tiểu đệ đệ ngạc nhiên nói:
- Sư phụ tỷ tỷ, ý gì vậy?
- Ta muốn mang ngươi đi tới một nơi!
An Bích Như thần bí nháy nháy mắt:
- Một nơi mà ngươi muốn đi nhất!
Nơi mà ta muốn đi nhất? Trong lòng Lâm
Vãn Vinh nhảy loạn lên, đột nhiên cười lên ha hả, hưng phấn chui vào lòng An
Bích Như:
- Tỷ tỷ, hoan nghênh tỷ bắt cóc ta…Ài,
sao tỷ không bắt sớm một chút?!
Đôi phu thê ân ái mặn nồng, Tứ Đức và
lão Cao chỉ đành đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai hiểu rõ bọn họ muốn làm cái gì.
Khi hai người Cao Tù đã đi rồi, An
Bích Như kéo tay Lâm Vãn Vinh, yêu kiều lườm hắn vài cái:
- Tiểu đệ đệ, ngươi biết chúng ta sẽ
đi đâu không?
- Ta không quan tâm, tỷ tỷ đi đâu thì
ta đi theo đó!
Tiểu đệ đệ chính khí lẫm liệt nói.
Thánh cô cười lên khanh khách, ghé sát
bên tai hắn hung hăng nói:
- Đoán ra rồi thì cũng thôi đi, lại
còn cố ý nói những lời dễ nghe để nịnh ta, hứ, tưởng ta không trị nổi ngươi
sao?
Lâm Vãn Vinh nheo mắt lại, tràn đầy tiếu
ý nói:
- Hay là tối nay trị đi, bây giờ là
ban ngày, nhiều người qua lại, không tiện lắm!
- Phì!
An Bích Như mặt mũi đỏ bừng, véo lên
tay hắn một nhát, chẳng biết lại nghĩ đến đâu nữa, khóe mắt lại ngân ngấn lệ,
khẽ cười xùy một cái.
***
Từ Tự Châu bắc thượng, qua Xuyên* nhập
Thiểm*, từ Thiểm nhập Cam*, đường đi trắc trở gập ghềnh (Tứ Xuyên, Thiểm Tây,
Cam Túc). Một mạch đi mười mấy ngày mới nhìn thấy khói bụi nơi Tái Ngoại.
An Bích Như lại chẳng hề vội vã. Mỗi
ngày đều mặt trời mọc thì đi, mặt trời lặn thì nghỉ. Tại những nơi hoang dã, thỉnh
thoảng lại giở chút công phu ra “chỉnh trị” hắn, thần thái yêu kiều diễm tuyệt
thiên hạ đó kích thích cho Lâm Vãn Vinh thần kinh nhảy loạn, ôn nhu diễm phúc
hưởng không hết. Hai người mới kết hôn, gắn bó như keo sơn, một khắc cũng không
chịu rời. Chuyến du lịch trang mật này trải qua vô cùng ấm áp ngọt ngào.
Xuyên qua hai quận Diêm Xuyên, Ninh
Vũ, Hạ Lan sơn mà hai người hằng nhung nhớ bỗng dưng đã ở trong tầm mắt. Nhìn cửa
quan sừng sững kia, Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi, tâm tư chẳng biết đã bay đến
nơi đâu.
Đại Hoa và Đột Quyết ký kết hiệp định
đình chiến, hai nước bỏ binh đao xuống, kiến lập hòa bình, không đến hai tháng
thời gian, nhân khẩu tiêu điều của Hưng Khánh phủ so với khi chiến tranh đã
tăng lên bội phần. Những thương đội tới tới đi đi liên miên bất tuyệt, dần dần
hồi phục lại phong thái phồn vinh ngày trước.
Mấy người Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên thống
lĩnh đại quân đóng ở một dải Hưng Khánh, Hạ Lan. Lâm Vãn Vinh và An tỷ tỷ đang ở
trong tuần trăng mặt, cũng chẳng muốn đi làm phiền bọn họ, từ đường mòn trong hạp
cốc Hưng Khánh tại Hạ Lan sơn, trở lại đại mạc mênh mang.
Dấu tích của Ngũ Nguyên chi chiến vẫn
còn đó, tình cảnh chiến trường chém giết ác liệt ngày nào hiện ra ngay trước mắt.
Bây giờ trở về đất cũ, Lâm Vãn Vinh lập tức lại nhớ đến những tháng năm sống sống
trong máu tanh.
Tại nơi biên cảnh hai nước, một dãy trại
trải dài ở đó, từ sa mạc tới tận thảo nguyên, nhìn từ phía xa, hệt như một con
đường thẳng tắp.
Ngày trước nơi đây từng là một biển
hoa hồng rực rở, Kim Đao khả hãn tuyệt lệ thoát tục đã đem tất cả tình yêu và
nước mắt của nàng, toàn bộ đổ xuống nơi đây. Giờ lại đứng trên mảnh đất này,
Lâm Vãn Vinh cảm thấy chân mình như nặng nề hơn, đầu như mê đi, như có một loại
cảm giác không chân thực.
Ta thật sự trở về rồi sao?! Nhưng tiểu
muội muội đâu, nàng ở nơi nào? Hắn nghẹn ngào, lặng lẽ nắm chặt bàn tay.
- Ngươi và Ngọc Già nói chuyện với
nhau ở nơi đây sao?
Nhẹ nhàng sờ lên chiếc bàn gỗ, An Bích
Như khẽ hỏi.
- Chính tại nơi này!
Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, ánh mắt rời
đến bó hoa đã khô héo trên bàn, tình cảnh hắn cùng Nguyệt Nha Nhi đấu trí đấu sức
đấu ào lên trong lòng. Thời gian dần qua, tất cả sự thống khổ và phẫn nộ lúc đó
đều đã trở thành những hồi ức ngọt ngào nhất.
Biển hoa đỏ rực, màn trướng kim sắc, mỹ
lệ mà thê lương, còn có Kim Đao khả hãn kinh thế hãi tục, hai ngày hai đêm đó sẽ
là ký ức đời đời kiếp kiếp lưu lại trong lòng hắn.
Nhìn thấy tiểu đệ đệ trầm mặc không
nói, trong mắt còn lờ mờ lộ ra vẻ mờ mịt, An Bích Như trong lòng mềm lại, lặng
lẽ nắm chặt tay hắn, khẽ nói:
- Ngươi nhớ nàng ta sao?
- Cái này, ta có thể không trả lời
không?
Tiểu đệ đệ ánh mắt xoay chuyển, nhỏ giọng
hỏi.
- Vậy thì là nhớ rồi?!
An tỷ tỷ yêu kiều lườm hắn vài cái:
- Gan ngươi giờ cũng lớn rồi, ở trước
mặt ta mà còn dám nhớ đến nữ nhân khác! Hừ, đêm nay, ngươi ngủ trên sa mạc, ta ở
thảo nguyên!
- Trừng phạt như vậy quá tàn khốc rồi
đó?!
Tiểu đệ đệ vẻ mặt ủy khuất, ghé đến
sát bên tai nàng nói:
- Nhưng ta ở trước mặt người khác cũng
nhớ đến nàng thì sẽ thế nào?
- Nhớ ta ư? Đó là chuyện nên làm!
An Bích Như khẽ cười hì hì, hai gò má
nổi lên một quầng hồng diễm lệ.
Quả nhiên là lão bà của ta, có phong
phạm của ta! Lâm Vãn Vinh vui vẻ hôn lên má nàng một cái, những nỗi buồn trong
lòng loáng cái đã biến mất.
Nhìn thấy hắn tâm tình vui vẻ, An Bích
Như mỉm cười, khẽ phủi bụi trên tóc xuống, ôn nhu nói:
- Từ đây đến vương đình của người Đột
Quyết còn phải đi mấy ngày nữa?
- Nếu là Hãn Huyết bảo mã, ngày đêm
không nghỉ thì cũng cần thời gian năm sáu ngày!
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, thấy nàng mỉm
cười không nói, tựa như chẳng hề vì chuyện Ngọc Già trúng độc mà lo lắng, hắn
không nén nổi nói:
- Sư phụ tỷ tỷ, nàng có thể nói cho
ta, tiểu muội muội rốt cuộc đã trúng độc gì không?
An Bích Như ừm một tiếng:
- Là một loại độc mà ngươi vĩnh viễn
không ngờ đến!
Thế này chẳng phải giống như không nói
gì sao? Loại độc mà ta có thể nghĩ tới, đại khái cũng chỉ có xuân dược và mông
hãn dược, nếu là những thứ này còn cần phải tìm sư phụ tỷ tỷ sao? Lâm Vãn Vinh
chẳng còn cách nào đành lắc lắc đầu:
- Tỷ tỷ, có thể nói rõ hơn chút không?
Cũng chẳng còn mấy ngày nữa…
Nhìn thấy thần sắc buồn bã trên khuôn
mặt hắn, An tỷ tỷ cười khanh khách, ngón tay thon nhỏ ấn khẽ lên trán hắn một
cái:
- Tiểu đệ đệ ngốc nghếch, bản thân
Nguyệt Nha Nhi tiểu muội muội còn không vội, ngươi vội cái gì chứ?
Ta đương nhiên là phải vội rồi, không
chỉ tiểu muội muội, trong bụng nàng còn có một tiểu Lâm nữa! Nếu có gì sơ xảy,
đó chính là một xác hai mạng đấy.
- Ngươi và Nguyệt Nha Nhi, thật là một
tên ngốc một đứa si!
An Bích Như âu yếm vuốt ve má hắn, dịu
dàng nói:
- Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì
đâu, nàng ta là tiểu muội muội của ngươi, ta còn có thể hại nàng ta sao?!
Có được sự đảm bảo của sư phụ tỷ tỷ,
Lâm Vãn Vinh thở phào một hơi, lại có chút mê hoặc:
- Vậy lúc nào chúng ta đi giải độc cho
nàng ấy?
An tỷ tỷ ánh mắt khẽ xoay chuyển, cười
nói:
- Cái này ư, cần phải xem sự thành tâm
của ngươi!
- Thành tâm? Cái gì mà thành tâm?!
- Ngươi quên rồi sao?
An Bích Như ghé sát tai hắn, khẽ nói:
- Tại thảo nguyên này có một thiên đường
của chúng ta! Ngươi nhất định phải đưa ta trở về!
Thiên đường của chúng ta? Lâm Vãn Vinh
chớp chớp mắt, hắn giật mình nhớ lại tình hình đêm đó trên thảo nguyên khi mình
cũng An Bích Như chia tay, trong lòng lập tức tràn đầy ấm áp.
Nữ tử giống như An tỷ tỷ đây, vô tư thẳng
thắn, trong lòng muốn làm chuyện gì thì nhất định sẽ làm được. Nàng đã say mê
cái cảm giác được ở trên thảo nguyên rộng rãi vô câu vô thúc này, muốn được trở
lại nơi đây cũng chẳng có gì kỳ quái.
Hắn cười lên ha hả mà nhảy lên, kéo
tay nàng nói:
- Trời làm chăn, đất làm giường, sư phụ
tỷ tỷ làm tân nương! Thánh cô, bây giờ chúng ta đi!
An Bích Như hai má đỏ bừng, xấu hổ lườm
hắn:
- Tiểu dâm tặc làm tân lang!
Cơn gió nhẹ thổi tạt ngang qua mặt,
hai người vui vẻ vô ngần, tay trong tay bước qua đường biên giới, bước chân vừa
chạm xuống đất, Lâm Vãn Vinh đột nhiên sững sờ.
- Sao rồi?
An Bích Như vội vã hỏi.
Cỏ xanh dưới chân làm đệm, trải dài tới
tận chân trời, tựa như một tấm thảm màu bích lục. Lâm Vãn Vinh buồn vui lẫn lộn,
lặng lẽ nhìn ngắm hồi lâu rồi khẽ nói:
- Bàn chân này của ta, lại được bước
lên thảo nguyên rồi!!
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét