Chương 622: Nghiên cứu của Ngưng nhi
- Thật sao?!
Lâm Vãn Vinh vui mừng nhìn nàng, hắn
chẳng thể ngờ được, trong mấy vị lão bà ở nhà, Lạc tiểu thư ham chơi lại mang
thai ngay sau Thanh Tuyền. Tốc độ thật nhanh, còn vượt qua cả Xảo Xảo và Tiên
Nhi, cứ thế này mà tính, lại thêm trong bụng tiểu muội muội, đến cuối năm sau,
Lâm gia ít nhất cũng có bốn hài tử, quả thực đã khai chi tán diệp (có thai) rồi.
- Ngưng nhi, nàng thật giỏi!
Lâm Vãn Vinh ôm lấy nàng, cười đến nứt
cả mắt ra:
- Khó trách mấy buổi tối đó muội đều
kéo ta chạy về phòng, biểu hiện thì cực kỳ gắng sức.
- Đại ca…
Lạc tiểu thư càng thêm nóng bỏng, cũng
chẳng thể chịu được sự trêu đùa thế này của hắn, không nén rổi khẽ rên rỉ những
tiếng khe khẽ, xấu hổ dậm chân liên tục.
Lâm Vãn Vinh khẽ dụng lực hít hít mấy
cái trên mái tóc mềm mại của nàng, cười híp mắt nói:
- Ngưng nhi, muội phát hiện ra từ lúc
nào thế?
Ma chưởng của hắn lần mò loạn lên trên
bụng tài nữ. Lạc tiểu thư mặt đỏ bừng, tim đập rộn, xấu hổ nói:
- Muội vốn chỉ lo đến chuyện đi Cao Lệ
cùng huynh lần này, từ kinh thành tới Sơn Đông đều chưa phát giác ra. Khi đến Tế
Ninh này được mấy ngày, nguyệt tín không đến, thỉnh thoảng lại nôn mửa, ăn thì
không vào. Từ tỷ tỷ bắt mạch cho muội, mới biết là đã có thai rồi.
- Từ tiểu thư tới Sơn Đông rồi?
Lâm Vãn Vinh mở to mắt ra hỏi.
- Huynh quên rồi sao?
Lạc Ngưng tức cười lườm hắn:
- Huynh bỏ ra mười lượng bạc, lừa bịp
lấy một chiếc thuyền thiết giáp của người Pháp Lan Tây, không phải đã kêu Chỉ
Tình tỷ tỷ tới nghiên cứu sao? Tỷ ấy đã mang theo mấy công tượng của Thần Cơ
doanh, ở trên thuyền mấy tháng liền, mấy ngày trước mới xuống. Trước mắt, đang ở
trong phủ bế quan!
- Bế quan? Từ tiểu thư muốn tu tiên
sao?
- Tu tiên cái gì? Có đại ca ở đây, Chỉ
Tình tỷ tỷ sao nỡ rời nhân gian mỹ diệu này chứ?
Ngưng Nhi cười khúc khích nói:
- Tỷ ấy đang ở trong phủ, nhốt mình
trong phòng. Nghe nói là muốn phác thảo lại bản thiết kế chiếc thuyền thiết
giáp của người tây dương!
Vẻ bản thiết kế cho thuyền thiết giáp?
Lâm Vãn Vinh nghe mà cảm thấy kính trọng. Tạm không nói đến chuyện nàng vẽ như
thế nào, chỉ riêng tâm tư này đã đủ để khiến người khác khâm phục không thôi rồi,
đem chuyện này giao cho Từ tiểu thư coi như là đã tìm đúng người. Với tinh thần
chăm chỉ chuyên tâm tìm tòi của nàng, nhất định sẽ có thu hoạch.
- Còn có một chuyện nữa.
Lạc Ngưng nói:
- Ba mươi thiếu niên đi tây dương lưu
học, Chỉ Tình tỷ tỷ cũng đã giúp huynh lựa chọn xong rồi. Lần này tới Sơn Đông,
đã để họ tới thích ứng trước với chiếc thuyền thiết giáp rồi.
Lâm vãn Vinh nghe mà vỗ tay tán thưởng:
- Hay cho cái thích ứng! Đây là chủ ý
của ai? Thật là hiểu rõ ý của ta. Đi rất tốt, đi rất tốt a!
Lạc tiểu thư cười nói:
- Trừ Từ quân sư của chúng ta ra còn
có thể là ai chứ? Đến cả Thanh Tuyền tỷ tỷ cũng tán thưởng tỷ ấy là cánh tay phải
của huynh, làm việc cực kỳ đắc lực!
Lời này thực sự là một chút cũng không
giả. Với tính cách thiên sinh lười nhác của con người Lâm mỗ mà nói, có một
nhân vật chăm chỉ như Từ Chỉ Tình hỗ trợ, đó mới quả thực là sự bán công bội
(hiệu quả nhiều hơn sức bỏ ra).
Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, thở dài nói:
- Lần này vất vả cho Từ tiểu thư rồi.
Nếu tương lai Đại Hoa chúng ta hưng vượng, đệ nhất công thần chắc chắn sẽ là
nàng ấy.
Lạc Ngưng lườm hắn một cái:
- Chàng nói không cái công thần đó thì
có tác dụng gì? Chỉ Tình tỷ tỷ làm như vậy là vì ai, đại ca trong lòng không rõ
ràng sao?
Từ Chỉ Tình đã định thân với hắn, là
thê tử chưa bước vào cửa nhà hắn. Phí tâm phí lực như thế này, tự nhiên là vì
giúp phu quân của mình đạt thành tâm nguyện rồi.
Lâm Vãn Vinh vội vã gật đầu:
- Hiểu, hiểu. Từ tiểu thư đối với ta
như vậy, ta nhất định phải chăm sóc tốt cho nàng ấy, giống như chăm sóc bảo bối
Ngưng Nhi của ta vậy.
Lạc tiểu thư ăn được mấy lời ngọt ngào
của hắn, trong lòng thoải mái vô cùng. Lại lắc đầu nói:
- Đại ca, chỉ nói là không làm là giả
dối, Từ gia tỷ tỷ đã đem cả trái tim trao cho huynh rồi, vậy mà huynh cứ giả vờ
hồ đồ, thực sự là quá đáng đó.
Lâm Vãn Vinh nghe mà khó hiểu:
- Cái gì mà giả vờ hồ đồ? Ngưng Nhi,
muội nói ta sao?
- Không phải huynh thì còn là ai vào
đây nữa?
Lạc Ngưng kéo tay hắn lôi vào trong phủ,
khẽ ghé sát bên tai hắn nói:
- Đại ca, huynh đã định thân với Chỉ
Tình tỷ tỷ, như vậy cũng có thể tính là phu thê rồi.
- Ồ, có thể lý giải như vậy!
Hắn gật đầu nói.
Mắt thấy đã đi tới trong sân. Bốn phía
xung quanh vắng ngắt, Lạc tiểu thư thần bí mỉm cười:
- Đã là phu thê, vậy huynh còn đợi cái
gì nữa? Đem thủ đoạn của huynh ra, động phòng với Chỉ Tình tỷ tỷ sớm một chút
đi. Thỏa mãn tâm nguyện cho tỷ ấy, để tỷ ấy toàn tâm toàn ý vì Lâm gia chúng ta
mà làm việc, cũng tránh cho tỷ ấy cả ngày tâm thần bất an.
- Động phòng?!
Lâm Vãn Vinh mở to mắt ra, khuôn mặt đầy
vẻ tức giận:
- Ngưng Nhi, yêu cầu này quá đáng rồi
đó! Lẽ nào trong mắt nàng, ta là người tùy tiện như vậy sao? Trong cái thế giới
nhục dục tràn lan này, một nam nhân thuần khiết, muốn bảo trì trinh thao của hắn
cũng thật khó lắm thay?
Lạc tài nữ cười nghiêng ngả, chút nữa
thì đã chẳng thể thở nổi. Bộ ngực mềm mại của nàng rung lên hệt như một trái
đào mật vừa kết trên cây vậy.
Nàng khó khăn lắm mới ngừng ho được,
yêu kiều nói:
- Nam nhân thuần khiết? Đại ca, có phải
huynh nói đến mình mười năm trước không?
Nàng mặt mày đỏ bừng, tựa như cười mà
không phải cười, biểu tình giảo hoạt mỹ lệ phảng phất như đã trở lại những ngày
ở Kim Lăng, Lâm Vãn Vinh nhìn mà vui mừng không ngớt:
- Ngưng Nhi, muội quả nhiên là hảo lão
bà của ta, nói chuyện làm việc đều có phong thái của ta rồi!
- Đại ca, muội không phải nói đùa đâu.
Lạc tiểu thư nghiêm mặt nói:
- Huynh lần này đi Cao Lệ, đến tết mới
có thể trở về. Chỉ Tình tỷ tỷ đã đợi huynh lâu như vậy, chỉ là mong có một ngày
huynh cũng dày vò tỷ ấy. Chẳng bằng ngay tại nơi đây… hi hi!
Lạc Ngưng nháy nháy mắt, xấu hổ khẽ cười.
Lâm Vãn Vinh bị dọa cho nhảy dựng lên, thanh âm run rẩy:
- Chính tại nơi này? Ngưng Nhi, bây giờ
là giữa ban ngày a. Nơi này người qua kẻ vào… Có điều, nếu đóng chặt cửa lại,
phái trọng binh canh giữ bốn phía xung quanh. Như vậy thì ban ngày hay ban đêm
cũng chẳng có quan hệ gì! Ài, kỳ thực ta rất xấu hổ!
- Ai cần huynh ở nơi đây? Còn là ban
ngày?
Lạc tài nữ hung hăng véo mạnh vào cánh
tay hắn một cái, xấu hổ nói:
- Muội nói, ở trong phủ này, huynh hãy
để Chỉ Tình tỷ tỷ được toại ý. Như vậy không phải là xong sao?
Nha đầu Ngưng Nhi này, tâm tư quả thực
là vì Từ tiểu thư mà lo lắng rồi. Lâm Vãn Vinh muốn cười nhưng lại không dám cười,
trong lòng nhảy loạn lên, ra vẻ ngại ngùng nói:
- Vẫn không tốt, Ngưng Nhi muội cũng ở
nơi này, nếu ta thật sự như vậy với Từ tiểu thư, lại để muội ở bên cạnh, trong
lòng ta cứ thấy xấu hổ thế nào ý?
Nhìn cái bộ dạng thành khẩn của hắn, Lạc
Ngưng cảm động vô ngần, nàng cúi thấp đầu nói:
- Đại ca, muội và Chỉ Tình tỷ tỷ vốn
là chỗ chí giao nhiều năm, của muội chính là của tỷ ấy, có gì mà phải phân biệt
chứ? Nếu huynh không muốn để muội ở bên cạnh, vậy thì cũng đơn giản thôi.
- Đơn giản? Là thế nào vậy?!
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên, nha đầu Ngưng
Nhi này có một số cách nghĩ thực sự là hệt như thiên mã hành không, vô cùng quỷ
dị, đến hắn cũng chẳng đoán ra nổi.
Lạc Ngưng cười hì hì nói:
- Huynh còn nhớ chuyện lần trước khi đến
Tế Ninh, huynh lao nhầm vào tú phòng của muội không?
Nhớ, sao có thể không nhớ chứ. Tiến
vào phòng sờ nhầm người, chiến tiện nghi của Từ tiểu thư. Hắn trong lòng nóng bừng,
âu yếm nhéo mũi Lạc Ngưng một cái, cười hì hì nói:
- Bảo bối Ngưng Nhi. Muội nói đến cái
đó làm gì. Muốn tính toán với ta sao?
Lạc tài nữ hai má đỏ bừng, ghé sát đến
bên tai hắn, thở ra những hơi thơm như hoa lan:
- Căn phòng này hiện nay muội và Từ tỷ
tỷ cùng ở, nếu đại ca không muốn bỏ muội lại, khi huynh và Chỉ Tình tỷ tỷ động phòng,
muội nấp ở trong phòng nghe là được rồi, hi hi.
- Cái này, cái này…
Lâm Vãn Vinh nghe mà trợn mắt há môm,
Lạc tiểu thư quả nhiên là một diệu nhân nhi. Có sở thích như thế này, sợ rằng
trên thiên hạ chẳng tìm được người thứ hai.
Thấy thần sắc ngạc nhiên của hắn, Lạc
Ngưng lặng lẽ cúi đầu, hốc mắt đã hơi hồng lên:
- Đại ca, có phải muội rất xấu không?!
- Không phải đâu.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả ôm lấy nàng:
- Hảo Ngưng nhi của ta, chỉ là cái sở
thích của nàng khá đặc biệt mà thôi, trong mắt ta, nàng vĩnh viễn là tiểu bảo bối
biết cách tiêu tiền, khiến người ta thương yêu kia.
- Đại ca, huynh thật tốt!!
Lạc Ngực tựa vào lòng hắn, kích động đến
mặt mũi đỏ bừng, tâm mãn ý túc thở ra một hơi:
- Huynh biết tại sao muội lại có cách
nghĩ này không?
- Tại sao?
Lâm Vãn Vinh nháy nháy mắt, vấn đề này
hắn thực sự rất muốn biết.
Lạc tiểu thư yêu kiều cười nói:
- Không giấu huynh, từ nhỏ muội đã cực
kỳ sùng bái Từ tỷ tỷ, nằm mộng cũng muốn làm một nữ nhân có bản sự như tỷ ấy.
Cho đến sau khi gả cho huynh, tâm tư này mới dần dần nhạt đi. Chỉ là trong lòng
muội vẫn luôn cảm thấy nghi hoặc. Những bách tính tầm thường luôn thích đem những
nữ tử trí tuệ điêu tuyệt, khuynh quốc khuynh thành miêu tả thành vô cùng tốt đẹp,
như thế nào cũng không nhuốm sương khói của nhân gian. Muội muốn làm rõ một
chuyện, những nữ tử cao nhã mỹ lệ đó sau khi gả cho người ta rồi, khi làm chuyện
xấu hổ đó, lẽ nào cũng thanh thuần cao quý, một chút bụi trần cũng không nhiễm
như vậy? Những nữ tử kiệt xuất này, khi hoan hảo cùng tướng công sẽ nói ra những
lời như thế nào? Bọn họ có giống như muội, bị đại ca làm cho khoái lạc mà rên rỉ
lên hay không?! Cho nên, muội muốn xem xem, Chỉ Tình tỷ tỷ mà muội sùng bái từ
nhỏ, khi nằm trong lòng đại ca sẽ có bộ dạng như thế nào, có gì khác muội, hi
hi!
Lâm Vãn Vinh nghe mà sửng sốt, sau khi
đến thế giới này, đây là câu nói chấn động nhất mà hắn nghe được. Hơn nữa còn
là từ miệng của một tài nữ có vẻ bên ngoài nhu nhược nhưng nội tâm nóng bỏng
nói ra.
Lời Lạc Ngưng nói, trên thực tế chính
là tâm lý hiếu kỳ của người thường, những nữ tử khuynh quốc khuynh thành đó,
nhìn thì tựa như thanh thuần thoát tục, cao không thể với tới. Nhưng một khi lột
đi lớp mạng che mặt của bọn họ, cũng chỉ bất quá là những nữ nhân bình thường
mà thôi. Bọn họ sẽ hưng phấn rên rỉ, cũng có thể thất thanh khóc lên vì đau đớn,
chẳng khác gì người bình thường.
Nói dung tục một chút, chính là thần
tiên lên giường cũng phải rên!
Lâm Vãn Vinh kéo tay nàng, cười hì hì
nói:
- Thứ mà Ngưng Nhi nhà chúng ta nghiên
cứu, quả nhiên là không giống người thường. Có điều, đại ca rất ủng hộ muội
nghiên cứu cái này, nên biết, sau khi vạch lớp mạng che của những nữ tử khuynh
quốc khuynh thành đó ra, kêu bọn họ đi xuống thần đàn, chính là thiên đạo mà cả
đời ta truy cầu, giờ thì tốt quá, chúng ta có thể mở một phu thê điếm rồi.
Lạc Ngưng ôn nhu hôn lên mặt hắn một
cái, xấu hổ nói:
- Đại ca, cho dù người khác mắng muội
xấu, mắng muội không biết liêm sỉ, muội cũng không để ý, lời này của muội chỉ
nói cho huynh nghe, để tướng công của muội vui vẻ khoái lạc, huynh thích
không?!
Cái này còn phải nói? Nam nhân nào mà
chả thích! Lạc tiểu thư kiều diễm quyến rũ, ăn nói nhỏ nhẹ, hệt như một đóa hoa
mẫu đơn nở rộ. Đại ca nhìn nàng mà mềm lòng.
Hắn đối với Ngưng Nhi thực sự là càng
ngày càng yêu thích, ghé sát vào tai nàng nói vài câu ngọt ngào, khiến nàng mặt
mũi đỏ bừng, cười không dứt. Nói chuyện với Lạc tiểu thư một lúc, bao nhiêu mệt
nhọc toàn thân đều tựa như biến mất, đến cả gót chân cũng cảm thấy nhẹ nhàng.
Phũ doãn nha môn này chính là nơi mà
ngày đó Lạc Mẫn dừng chân ở Tế Ninh, cũng là ngôi nhà thứ hai của Lạc Ngưng.
Tuy là tàn tạ, nhưng đối với Lạc tiểu thư mà nói lại có ý nghĩa vô cùng, nàng
đã ở tại nơi này, trở thành nữ nhân chân chính.
Hai người ở trong sân chậm rãi bước
đi, nhìn từng cành cây cọng cỏ quen thuộc nơi đây, nghe Ngưng Nhi nói tới những
việc trong nhà, quả thực là vô cùng khoái lạc.
Đi đến trước cửa sương phòng, Lạc tài
tữ đột nhiên dừng chân lại, hướng về phía hắn nháy nháy mắt.
Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn qua, đây
chính là khuê phòng của Lạc Ngưng ngày trước, lúc này cửa phòng hơi khép, bên
trong tựa như có người.
- Đến rồi.
Lạc Ngưng kéo tay hắn, cười hì hì nói.
Nụ cười của nàng vừa thần bí vừa ám muội,
tim Lâm Vãn Vinh cứ đập thình thịch không ngớt.
Cánh cửa phòng đó chỉ là một lớp màn
che tượng trưng, nhẹ nhàng đẩy cái đã liền mở ra.
Một nữ tử thân vận một chiếc váy đơn
giản đang ngồi dựa vào chiếc bàn bên cửa sổ, bàn tay trắng bóng như ngọc đang
chống cằm, mái tóc như mây xõa xuống hai vai. Bàn tay còn lại đang cầm bút và
đã dừng lại, mục quang chăm chú lên tờ giấy trắng xóa. Nhãn thần ôn nhu, chẳng
biết là đang nghĩ đến cái gì.
Cánh cửa khẽ ken két mở ra, kinh động
nữ tử đang trong cơn trầm tư. Nàng chẳng cả quay đầu lại, nhẹ nhàng nói:
- Là Ngưng Nhi sao? Muội đi ăn tối trước
đi, ta không đói.
Lâm Vãn Vinh bấm tay bấm chân đi tới
sau lưng nàng. Ánh mắt thoáng đánh giá qua một chút, chỉ thấy trên tờ giấy trắng
xóa đó, mô hình của một chiếc thuyền thiết giáp tây dương đều đã được hoàn
thành, dài rộng, cao thấp, ký hiệu đều rõ ràng, bánh lái, hỏa pháo, các thứ trọng
yếu đều được miêu tả liệt kê đầy đủ, mỗi một nơi trọng yếu lại được vẽ riêng ra
chỗ khác, bức họa cực kỳ tỉ mỉ.
Chỉ riêng mấy thử này, cho dù có khéo
tay hơn nữa, không có một hai tháng, chỉ sợ chẳng thể vẽ ra nổi.
Từ tiểu thư còn có loại bản sự này, quả
thực là vô cùng bất ngờ. Lâm Vãn Vinh nhìn mà vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lặng
lẽ thở ra một hơi.
Nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ nhàng của hắn,
Từ Chỉ Tình thân hình run rẩy, chậm rãi quay người lại.
Nhìn vào khuôn mặt ngăm đen quen thuộc
đó, mũi nàng một nhiên cay cay, khẽ nói:
- Ngươi trở lại rồi?!
- Đúng vậy, ta trở lại rồi.
Lâm Vãn Vinh kéo tay nàng, âu yếm nói:
- Cho dù có bận hơn thì cũng phải quan
tâm cho tốt đến bản thân a, sao có thể đến bữa tối cũng không ăn chứ? Thật đáng
bị phát đánh vào mông!
Từ Chỉ Tình hai má đỏ bừng, quay đầu
đi xấu hổ nói:
- Ta chẳng thèm, ngươi đi đánh mông tiểu
muội muội của ngươi đi!
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét