Chương 624: Vĩnh viễn bị khi phụ
Chưa đầy một năm, Kim Lăng thành đã
càng trở nên phồn hoa. Trên đường người đi kẻ lại tấp nập, tiếng kêu mua rao
bán vang lên không ngớt, trà lâu tửu quán mọc lên khắp nơi, chỗ nào cũng ồn ào
náo nhiệt, vừa hỗn tạp lại vừa thân thiết.
Đi đến bên bờ Huyền Vũ hồ, cảnh tượng
lần đầu gặp Tiêu tiểu thư năm xưa lại mồn một hiện lên trong đầu hắn, cảm giác ấm
áp vô cùng.
Tửu lâu “Thực Vi Tiên” do hắn một tay
dựng lên. Bằng vào sự kinh doanh khéo léo của Xảo Xảo, nó không ngừng hưng thịnh
to lớn thêm lên, sớm đã trở nên nổi bật nhất thành Kim Lăng. Tuy còn phải giữa
trưa, tổng điếm bên hồ Huyền Vũ đã ầm ĩ tiếng người, rất là náo nhiệt.
Đi về phía tửu lâu, chỉ thấy trên tường
có dán tờ thông báo khuyến mãi mới nhất của tháng này, những người vây quanh đó
xem rất nhiều, trong điếm người cũng sớm đã ngồi chật, các tiểu nhị lớn tiếng
huyên náo, tới tới lui lui bưng trà bê rượu, cảnh tượng hưng thịnh bận rộn vô
cùng.
Trước quầy có một chưởng quỹ trẻ tuổi
đang đứng ghi chép sổ sách, trán đầy mồ hôi, bận rộn đến chẳng hề để ý được việc
gì khác.
- Thanh Sơn!
Lâm Vãn Vinh mỉm cười gọi một tiếng.
Người thanh niên giật mình ngẩng đầu
lên, nhìn thấy hắn, sau khoảnh khắc đã sừng người ra.
- Đại ca, tỷ phu…!
Sau một hồi lâu Đổng Thanh Sơn mới như
tỉnh lại từ trong mộng, kích động lao tới ôm chặt lấy hắn, sung sướng kêu lớn
lên.
Gần một năm không gặp, Thanh Sơn đã trở
nên cao to cường tráng, vẻ non nớt trên khuôn mặt sớm đã không còn. Thiếu niên
họ Đổng ngày trước luôn theo bên cạnh hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt sùng kính đã
trở thành một thanh niên anh tuấn, khiến người ta không khỏi cảm khái thời gian
trôi thật nhanh.
Huynh đệ hai người lâu ngày gặp lại, Đổng
Thanh Sơn hưng phấn khoa chân múa tay, sổ sách cũng chẳng buồn ghi chép nữa, đẩy
hết tất cả cho vị tiên sinh quản lý sổ sách. Kéo tay áo Lâm Vãn Vinh vội vã
nói:
- Đại ca, sao huynh lại trở về thế? Tỷ
tỷ đâu?
Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
- Xảo Xảo còn ở kinh thành, trong nhà
nhiều việc nàng nhất thời không rời khỏi được. Ta muốn từ cảng Liên Vân ra biển,
đến Cao Lệ một chuyến, cho nên thuận tiện trở về đây xem xem. Thanh Sơn, một
năm nay không gặp, tiểu tử ngươi trông càng ngày càng có tinh thần đó. Không tồi,
không tồi!
Đổng Thanh Sơn đắc ý nói:
- Cái đó thì rõ rồi, phải xem xem đại
ca của đệ là ai chứ? Bây giờ không chỉ Kim Lăng thành, đến cả tỉnh Giang Tô
này, danh tiếng của Hồng Hưng bọn đệ cũng rất lớn, chẳng còn người nào dám khi
dễ nữa.
- Không có ai khi dễ là chuyện tốt,
nhưng chúng ta cũng không được cậy thế hành hung đi khi dễ người khác, đặc biệt
là những bách tính thiện lương đó! Nếu không sẽ chẳng khác gì cái đám côn đồ của
Trình Thụy Niên trước đây, cuối cùng cũng có một ngày bị người ta tiêu diệt
thôi. Đệ hiểu không?
- Cái này đệ hiểu.
Thanh Sơn cung kính nói:
- Tỷ tỷ sớm đã nói chuyện này với đệ rồi.
Chúng ta trước đây bị người khác khi dễ, nếu chúng ta có thế lực rồi mà cũng lại
đi khi dễ người ta, chẳng khác gì đám ác bá trước đây. Huynh đệ của Hồng Hưng
tuyệt không thể làm người ác như vậy được. Bọn đệ sớm đã không thu phí bảo hộ nữa
rồi, càng không để cho người nào khác thu. Hiện nay phía bọn Bắc Đẩu đã mở xưởng
trà, chạy việc trên thuyền, vận chuyển muối quan, sinh ý rất là hưng thịnh, hơn
ngàn huynh đệ đều được ăn uống thoải mái, bạc thu ào ào.
Xã hội đen đi làm công thương nghiệp,
cái này gọi là “tẩy trắng”, tên tiểu tử Thanh Sơn này không ngờ lại có thể
không thầy mà tự thông. Lâm Vãn Vinh vui vẻ cười ha hả nói:
- Tốt, tốt! Chuyện này đệ làm cực
đúng. Cứ đánh đánh giết giết suốt ngày thì chẳng thể lâu dài được, kinh doanh mới
là vương đạo.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi,
Thanh Sơn kể cho hắn nghe một số chuyện thú vị ở Kim Lăng, hắn nghe mà hoài niệm
vô ngần.
Được một lúc, Lâm Vãn Vinh nhìn quanh
bốn phía, ngạc nhiên nói:
- Sao không nhìn thấy nhạc phụ đại
nhân đâu thế?
- Cha ở phân hiệu bên bờ Tần Hoài.
Thanh Sơn vẻ khổ não nói:
- Ba tửu lâu của chúng ta tại Kim Lăng
mỗi ngày đều khách ngồi chật, đệ và cha bận đến tối mắt tối mũi, mời thêm mấy
người quản lý sổ sách mà vẫn không đủ. Nếu có tỷ tỷ và đại ca ở đây thì tốt biết
bao!
- Bận là chuyện tốt, có bạc để kiếm.
Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa vỗ vỗ vai hắn:
- Đừng có gấp, đợi lần này ta từ Cao Lệ
trở về sẽ đón đệ và nhạc phụ đại nhân đến kinh thành chơi…
- Thật sao?
Đổng Thanh Sơn hưng phấn nhảy cẫng
lên. Ôm chặt lấy cánh tay hắn:
- Đại ca, đệ sớm đã muốn tới kinh
thành xem xem. Tiểu Lạc đã viết thư cho đệ mấy lần rồi.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười gật đầu, nhìn bộ
dạng vô cùng vui vẻ của tiểu huynh đệ, trong lòng hắn cũng cao hứng vô cùng.
Cùng Thanh Sơn hứng khởi nói chuyện, bất
tri bất giác đã tới buổi trưa, nghĩ đến chuyện còn chưa trở về Tiêu gia, hắn vội
vã đứng dậy. Thanh Sơn kéo hắn lại nói:
- Đại ca, huynh muốn đi thăm Tiêu đại
tiểu thư sao?
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu. Thanh Sơn cười
nói:
- Bây giờ huynh đi chỉ sợ chẳng gặp được
đâu. Sáng hôm nay, Tiêu phu nhân và Đại tiểu thư đã đi tới Tê Hà tự ngoài thành
dâng hương rồi, khi đi qua trước quán chúng ta còn nói vài câu với đệ nữa.
Tê Hà tự? Lâm Vãn Vinh nghe mà trong
lòng ấm áp, bỗng dưng nhớ lại cảnh tượng ngày đó khi bị Bạch Liên giáo bắt cóc,
nhị tiểu thư trai giới hơn một tháng thành tâm cầu khấn cho hắn. Trong lòng lập
tức chẳng thể kiềm chế nữa, vội vã nói:
- Ta đi Tê Hà tự tìm bọn họ.
Hắn nói đi là đi, giục ngựa ra khỏi
thành, một mạch lao đi luôn.
Tê Hà tự nằm ở phía đông của Kim Lăng,
hương khói thịnh vượng, nổi tiếng từ lâu. Lâm Vãn Vinh sớm đã tới qua nơi này
vài lần, cũng khá là quen thuộc, đi gần nửa thời thần đã tới nơi rồi.
Đi đến trước cửa, không nhìn thấy kiệu
và xe của Tiêu phủ, cũng chẳng biết đại tiểu thư và phu nhân đang ở trong điện
nào dâng hương, hắn liền đi thẳng vào trong tự.
Hôm nay hương khách không nhiều, trong
Tê Hà tự rất là tịch mịch, mấy chiếc lá cây khô cong rơi trên mặt đất, dẵm vào
vang lên những tiếng loạt xoạt không thôi.
Hắn đi một mạch qua mấy đại điện, đều
chẳng nhìn thấy bóng dáng mẹ con họ Tiêu đâu, trong lòng có chút kỳ quái. Mắt
thấy nơi đang đứng vừa khéo đối diện với cửa sau của đại hùng bảo điện, liền bước
vào bên trong tìm kiếm.
Hậu điện không một bóng người, yên
tĩnh đến mức gần như có thể nghe được cả tiếng lá rơi. Thấy bức bảo tượng kim
thân bồ tát trang nghiêm kia, hắn vội vàng hành lễ một cái, đang muốn đứng dậy
rời đi thì chợt nghe thấy một tiếng thở khẽ buồn bã từ trong điện truyền ra:
- Quan thế âm đại từ đại bi! Xin lão
nhân gia người hãy phù hộ cho tên đáng ghét kia, để hắn sớm ngày bình an trở về.
Đệ tử Tiêu Ngọc Nhược khấu đầu trước người…!
Thanh âm đó tuy nhỏ nhưng lọt vào tai
hắn cực kỳ rõ ràng. Hắn vội vã bám vào bậu cửa, lén lút thò đầu nhìn vào trong
điện.
Trên tấm bồ đoàn màu vàng trước hương
án, một nữ tử yểu điệu đang lặng lẽ quỳ ở đó, dập đầu một cái, sau hồi lâu mới
chậm rãi ngẩng lên, hai tay chắp trước ngực, miệng lầm rầm tụng niệm, thần thái
cực kỳ chân thành.
Chia tay Tiêu Ngọc Nhược đã hai tháng,
nàng dường như đã gầy đi rất nhiều, hai gò má sáng bóng như ngọc vẫn còn vương
những nét buồn tương tư nhàn nhạt, ngực đầy eo thon, váy trắng xõa ra, thân
hình uốn lượn nhấp nhô, toát ra một phong vận mê người.
- Đại tiểu thư, đại tiểu thư…
Một tiếng gọi khẽ mơ hồ, như có như
không, phảng phất như từ trên trời truyền xuống, không gian yên tĩnh trong đại
điện dần trở nên phiêu đãng.
Thân thể Tiêu Ngọc Nhược hơi run rẩy,
nghi hoặc liếc nhìn quanh bốn phía, lại không phát hiện ra điều gì dị thường.
Nàng mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn về bức
bảo tượng trang nghiêm kia lẩm bẩm:
- Bồ tát, là người nói với đệ tử sao?
Vì sao lại giống như thanh âm của hắn thế?
“Bồ tát” ừm một tiếng:
- Cái đó chính gọi là ban ngày nhung
nhớ ban đêm sẽ nằm mơ. Con đem thanh âm của người khác nghe thành thanh âm của
hắn, điều đó nói lên rằng con đã yêu hắn đến cùng cực rồi!
Đại tiểu thư hai má đỏ bừng, cúi đầu
ngượng ngùng. Đột nhiên lại cảm thấy không đúng, quay đầu liếc mắt nhìn quanh bốn
phía, kinh hãi kêu lên:
- Là ai?!
Từ hậu điện có một người lặng lẽ đi
ra, cười hì hì nói:
- Đại tiểu thư, nàng vĩnh viễn là bồ
tát đẹp nhất của lòng ta!
- Chàng, chàng…
Cặp môi anh đào nhỏ nhắn của Tiêu Ngọc
Nhược hé ra, kinh hỷ đến rơi lệ:
- Chàng sao lại ở nơi đây…? Lại tới gạt
ta sao?
- Đừng khóc, đừng khóc!
Thấy những giọt lệ châu long lanh
trong mắt nàng, Lâm Vãn Vinh trong lòng vô vàn xúc động, mau chóng bước đến ôm
chặt nàng vào lòng:
- Ta vừa mới đến Kim Lăng, nghe nói
nàng ở Tê Hà tự đã liền ngựa không dừng vó mà chạy đến đây ngay, ta không đến để
lừa nàng....
Nhìn thấy hắn toàn thân cát bụi, trên
mặt mồ hôi chảy dòng dòng còn chưa kịp lau đi, hiển nhiên là bôn ba đường trường.
Đại tiểu thư lòng mềm lại, lấy một chiếc khăn lụa từ trong ngực ra ôn nhu lau
đi cát bụi trên mặt hắn, ngúng nguẩy nói:
- Ta chẳng tin! Ngươi là ngựa không dừng
vó vội tới gặp Nguyệt Nha Nhi mới là thật đó!
Lâm Vãn Vinh cười hi hi, nói:
- Ta đi thăm nàng ấy, đi tám ngàn dặm
được. Nhưng để nhìn thấy đại tiểu thư, ta nguyện đi cả vạn dặm đường!
Tiêu Ngọc Nhược hai má đỏ bừng nguýt hắn,
vừa mừng vừa thẹn khẽ nói:
- Ăn nói linh tinh, cái gì mà một vạn
với tám ngàn, chẳng lẽ ngươi có đôi chân chạy nhanh như gió?
Hắn và đại tiểu thư, một chặng đường đồng
hành cùng nhau mưa mưa gió gió. Trong lúc cãi nhau náo loạn mà sinh ra tình ý,
vừa chân thành mà lại vừa nóng bỏng.
Thấy hai gò má Tiêu Ngọc Nhược bừng
lên vẻ thẹn thùng, rất nhiều chuyện cũ lại ào về, trong lòng hắn cảm thấy sung
sướng vô hạn. Bỗng dưng kéo tay đại tiểu thư, cùng quỳ “phịch” một cái xuống
chiếc bồ đoàn kia:
- Xin tất cả những vị bồ tát, la hán
gia gia ngồi trên làm chứng! Con Lâm Vãn Vinh nguyện đời đời kiếp kiếp yêu
thương đại tiểu thư của con, cùng nàng buồn vui cùng hưởng, sinh tử bên nhau. Nếu
trái với lời thề này, xin hãy để cho con chết dưới ngũ lôi.
Hắn vẻ mặt nghiêm túc cung kính dập đầu,
trong mắt lóe lên những tia sáng kiên định.
Đại tiểu thư vui mừng vô hạn, không
nén nổi lệ tuôn hai dòng. Nàng đằm thắm nhìn hắn yêu kiều nói:
- Tiểu nữ tử Tiêu Ngọc Nhược, nguyện gả
làm vợ Lâm lang, đời đời kiếp kiếp bầu bạn với chàng, hầu hạ chàng, sống mong
được cùng giường, chết mong được cùng huyệt.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả đứng dậy:
- Đại tiểu thư, lần này nàng chạy
không thoát rồi!
Đại tiểu thư ngượng ngùng nhìn hắn,
hai má đỏ bừng giẫy lên:
- Tự đánh cái tên vô sỉ ngươi đi! Đem
sợi chỉ hồng đó buộc vào chân ta, ta có muốn chạy cũng chẳng còn đường nào để
chạy rồi!
Nói đến chỉ hồng, vô số hồi ức lại ập
về, hai người trong lòng đồng thời rung động nhìn nhau mỉm cười.
Lâm Vãn Vinh kéo tay nàng lại, ghé sát
đến bên tai nói:
- Đại tiểu thư, cho ta xem xem sợi chỉ
hồng đó đi!
Sợi chỉ hồng đó buộc trên mắt cá chân,
sao tiện để cho hắn xem chứ? Tiêu Ngọc Nhược hai má đỏ bừng, chậm rãi lắc đầu,
run giọng nói:
- Không được, chàng không ngoan ngoãn!
Lâm Vãn Vinh nháy nháy mắt, kéo tay
nàng, lén lút nói:
- Vậy đợi đêm nay khi về nàng sẽ cho
ta xem nhé, được không?
Tiêu Ngọc Nhược tim đập loạn lên, mặt
mũi đỏ bừng, rõ ràng là muốn gật đầu nhưng lại chẳng có sức mà gật.
Cái bộ dạng ngượng ngùng vô hạn đó,
Lâm Vãn Vinh nhìn mà tâm thần say mê, không nén nổi khẽ hôn lên khuôn mặt mỹ lệ
của nàng một cái.
Đại tiểu thư toàn thân run rẩy, vội ôm
chặt cánh tay hắn, một khắc cũng không muốn rời.
- E hèm…!
Bên ngoài cửa điện bỗng vang lên mấy
tiếng ho khan trầm trầm, khiến hai người từ trong ngọt ngào kinh ngạc tỉnh lại.
Lâm Vãn Vinh vội vã quay người lại, lập
tức ngạc nhiên kêu lên:
- Phu nhân!
- Lâm Tam, lâu lắm không gặp!
Tiêu phu nhân dừng trước cửa, lặng lẽ
đánh giá hắn, mỉm cười một cái.
Từ khi chia tay ở kinh thành, đến giờ
cũng đã nửa năm rồi. Sau những ngày không gặp, khuôn mặt mỹ lệ của Tiêu phu
nhân lờ mờ đã có chút gầy đi, nhưng môi hồng mặt ngọc, thân thể đầy đặn, phong
thái vẫn chẳng kém ngày trước.
Cùng với tình lang làm mấy động tác
chàng chàng thiếp thiếp lại bị nương thân túm được tận mắt, Tiêu đại tiểu thư
ngượng nghịu đến không dám ngẩng đầu lên, vội vã rụt cánh tay đang bị hắn nắm về.
Lâm Vãn Vinh lại chẳng hề nhượng bộ
nàng chút nào, nắm chặt lấy tay ngọc của nàng, gật đầu thở ra một tiếng:
- Đúng vậy, lâu lắm không gặp. Không
biết phu nhân gần đây sống có tốt không?
- Cũng tạm được.
Tiêu phu nhân trả lời, nhìn bộ dạng
thân mật của hai người hắn, bà chỉ đành lắc lắc đầu:
- Ngọc Nhược, các con đi theo ta!
Đại tiểu thư khẽ "ưm" một tiếng,
quay qua lườm hắn một cái. Bộ dạng vừa thẹn vừa giận kia thật đáng yêu khiến hắn
nhìn mà lòng rung động không thôi.
Đợi đến khi đã đi xa khỏi đại điện
Tiêu phu nhân mới dừng chân, chậm rãi quay người lại. Tiêu Ngọc Nhược trong
lòng xấu hổ cúi thấp đầu xuống:
- Nương thân, người có gì dạy bảo ạ?
Tiêu phu nhân sẵng giọng, có chút
trách móc nói:
- Đại điện đó là nơi bồ tát tu hành,
sao các con có thể ở trong đó mà náo loạn chứ?
Đại tiểu thư hai má đỏ bừng không dám
lên tiếng, Lâm Vãn Vinh vội nói:
- Đâu có náo loạn, phu nhân hiểu lầm rồi!
Đó là đại tiểu thư đáp ứng gả cho ta, ta mới không kìm hãm nổi mà hôn cô ấy một
cái, rất là thuần khiết, tuyệt đối chẳng có chút ý khinh nhờn nào.
"Nụ hôn thuần khiết?" Phu
nhân tức cười lườm hắn "hứ" một tiếng:
- Chẳng cần đoán ta cũng biết chủ ý của
ngươi. Nếu ngươi chân tâm thực ý đối đãi với Ngọc Nhược, vậy thì đừng làm khó
nó, hiểu không?
- Vâng, vâng! Nhất định, nhất định!
Lâm Vãn Vinh mau mắn gật đầu.
Với thân phận của hắn hiện nay, không
ngờ vẫn còn sợ hãi phu nhân như vậy. Đại tiểu thư nhìn mà cười khúc khích,
trong lòng hoan hỷ vô cùng, lén kéo tay hắn yêu kiều nói:
- Sau này chàng không được khi phụ ta,
nếu không nương thân sẽ không tha cho chàng đâu.
- Vậy nếu nàng khi dễ ta thì phu nhân
sẽ thế nào?
Lâm Vãn Vinh vội vã hỏi ngược lại.
- Cái này còn phải nói?
Đại tiểu thư khẽ mỉm cười:
- Đương nhiên vẫn là giúp ta rồi!
Chàng còn phải vĩnh viễn để ta khi phụ, hiểu không?
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét