Chương 627: Darling của Đại tiểu thư
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy thì vừa
canh năm, bên ngoài cửa sổ vẫn còn đầy sao, những giọt sương thu bàng bạc rơi
xuống khắp dãy nhà, khung cảnh vô cùng yên tĩnh.
Tiêu gia lúc này không ngờ đã sáng
trưng, người người đều đang bận rộn, Tiêu phu nhân và Đại tiểu thư sớm đã ngủ dậy,
đang gấp rút chỉ huy chất đủ các loại hàng hóa lên xe ngựa. Nào là tơ lụa, xà
phòng, nước hoa, tất cả nhét đầy một chiếc xe.
Lâm Vãn Vinh vươn vai đi ra, Đại tiểu
thư vội đặt thứ đồ trong tay xuống rồi chạy đến bên cạnh hắn, âu yếm cất tiếng:
- Còn chưa tới giờ, sao chàng không ngủ
thêm chút nữa?
Từ đồng bằng tới thảo nguyên, từ đại mạc
tới bờ biển. Những ngày này hắn luôn phải vội vã đi đường, thật sự có thể gọi
là một con ngựa chạy không dừng vó, đi cả ngày lẫn đêm. Có thể thấy đã phải chịu
nhiều vất vả đến thế nào.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười lắc đầu:
- Ngày xưa ta cứ thường bị nàng gọi dậy,
giờ đã thành thói quen rồi. Đêm qua lại ngủ trên chiếc giường đó, cứ đến giờ là
tỉnh dậy theo ý thức, thế nào cũng không ngủ nổi…
Hắn liếc nhìn quanh bốn phía, thừa lúc
mọi người không chú ý liền hạ thấp giọng nói với vẻ thần bí:
- Chẳng biết sao mà ta vừa nằm xuống đầu
giường thì đã nhớ lại quãng thời gian trước đây của chúng ta. Ài, chẳng biết
đây là cái tật gì nữa, còn cần phải nhờ Đại tiểu thư trị giúp à!
- Trị cái đầu chàng ấy!
Đại tiểu thư vừa xấu hổ vừa mừng rỡ,
âu yếm nhìn hắn rồi sẵng giọng:
- Còn không mau giúp đỡ nương thân đi?
Tiêu phu nhân đang chỉ huy một đám người
chuyển hàng hóa lên xe. Lúc này hãy còn sớm, khí trời rất lạnh, những giọt
sương thu đọng trên mái tóc của bà, phảng phất như những hạt thủy tinh lấp
lánh, tú mỹ động lòng.
Lâm Vãn Minh vội bước tới:
- Phu nhân, người mau nghỉ ngơi đi, những
chuyện này để ta làm được rồi.
Phu nhân nhìn hắn, lắc đầu mỉm cười:
- Cả một năm nay, từ đầu đến cuối
ngươi phải bôn ba rất nhiều, không biết đã đi qua mấy ngàn mấy vạn dặm đường,
chịu biết bao nhiêu gian khổ, đâu có nhàn nhã như ta chứ! Những chuyện đại sự để
ngươi đi làm, như trước mắt cần phải mở rộng sinh ý làm ăn. Còn những việc nhỏ
nhặt này cứ để ta làm thôi.
Bà cúi người xuống, tự mình đếm hàng
hóa, nhất nhất ghi hết vào sổ, thần sắc vô cùng bình lặng.
Lâm Vãn Vinh nghe mà cảm thấy ấm lòng,
hắn lắc đầu nói:
- Phu nhân khách khí rồi, những việc
này người vốn không nên nhúng tay vào, đó là chuyện của nam nhân bọn ta mới phải!
Hắn vừa phân giải vừa níu lấy tay áo
Tiêu phu nhân, nhẹ nhàng kéo bà xuống, sau đó nhảy lên trên xe ngựa, thay bà xử
lý công vụ.
Tiêu phu nhân nhìn đến sững sờ, nhãn
thần lộ ra vẻ trống rỗng. Trầm mặc hồi lâu bà mới thở dài một hơi.
- Phu nhân, đồ đạc lần này người chuẩn
bị thật là chu toàn. Quần áo và thức ăn đều đã đủ rồi.
Lâm Vãn Vinh đếm qua một chút, trừ những
hàng hóa đem theo ra, gần nửa số còn lại là lương khô, quần áo và dược phẩm, đến
cả chăn màn cũng có mấy chục bộ, hiển nhiên là chuẩn bị cho bọn họ khi sinh hoạt
ở trên thuyền.
Tiêu phu nhân mỉm cười gật đầu:
- Đi thuyền trên biển thì chẳng ngại
thừa thứ gì, có thêm tí nào thì tốt tí đó, đợi đến lúc các ngươi trải nghiệm
thì sẽ biết thôi.
Lâm Vãn Vinh vuốt vuốt cằm, mắt nhìn
sang bên phía Đại tiểu thư đếm qua một chút, thấy cũng đã đủ rồi hắn liền nhảy
xuống xe, nhỏ giọng nói:
- Đã đến lúc rồi, chúng ta phải lên đường
thôi.
Phu nhân khẽ thở dài một hơi, bất đắc
dĩ gật đầu. Khóe mắt Tiêu Ngọc Nhược đỏ bừng, ôm chặt lấy cánh tay Tiêu phu
nhân, thỏ thẻ:
- Nương thân, người đừng lo lắng. Lần
này chúng con đi Cao Ly bằng thiết giáp thuyền (thuyền bọc thép), còn có thủy
quân của Đại Hoa hộ tống, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì đâu, không đầy hai
tháng nữa bọn con sẽ trở về!
Phu nhân khẽ ừm một tiếng, lặng lẽ gạt
những giọt sương trong suốt trên búi tóc con gái xuống:
- Cao Ly xa xôi như vậy, phải đi qua
biển, còn là nơi đất khách quê người, cuộc sống không quen, ngôn ngữ cũng bất đồng,
con đi như vậy, phải tự cẩn thận đó.
Lâm Vãn Vinh vội ghé sát vào cạnh bọn
họ, cười hì hì nói:
- Phu nhân đừng lo lắng, còn có ta đây
cơ mà! Người còn chưa biết bản sự của ta sao? Tuyệt đối sẽ không để Đại tiểu
thư phải chịu ủy khuất đâu!
- Điều ta lo lắng chính là ngươi đó!
Tiêu phu nhân mỉm cười liếc mắt nhìn hắn:
- Bản sự của Ngọc Nhược trong lòng ta
biết rõ, người Cao Ly có giảo hoạt hơn nữa cũng chẳng gạt nổi nó. Chỉ khi gặp
phải ngươi nó mới trở nên như thế này. Nếu nữ nhi của ta bị khi phụ, chắc chắn
là do chuyện tốt ngươi làm thôi!
Phu nhân thật coi trọng ta a! Lâm Vãn
Vinh vui vẻ cười lớn, Đại tiểu thư chỉ đành lườm hắn mấy cái, nhỏ giọng:
- Lời nương thân nói chàng phải nhớ kỹ
đó, trên đường đừng có mà khi phụ ta!
- Thế nào mới gọi là khi phụ chứ?
Hắn lén nháy mắt với nàng, cười gian:
- Đừng quên nhé, bây giờ chúng ta có
hôn thư rồi, hắc hắc!
Gặp phải tên mặt dày như thế này thật
sự là chẳng có biện pháp! Tiêu Ngọc Nhược hai má đỏ bừng, lặng lẽ cúi đầu xuống,
không cam tâm hung hăng véo mạnh vào lòng bàn tay hắn hai cái, khiến hắn không
khỏi cảm thấy ngửa ngáy trong lòng.
Hai người lên xe, vung roi quất ngựa.
Chiếc xe ngựa chậm rãi khởi hành, thẳng tiến trên con đường dài đằng đẵng.
- Ngọc Nhược…
Còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy
tiếng gọi khẽ của Tiêu phu nhân, hai người vội vã quay đầu lại.
Tiêu phu nhân hai mắt lấp lánh, đang
hướng về phía bọn họ mà không ngừng vẫy tay, những giọt lệ long lanh cứ lặng lẽ
chảy đầy xuống hai má.
- Nương thân!
Đại tiểu thư bật khóc, nàng vén váy định
nhảy xuống, nhưng Lâm Vãn Vinh vội ôm nàng lại.
Đại tiểu thư đang cố gắng dãy dụa, bỗng
dưng ngừng lại, chui luôn vào trong lòng hắn, buông tiếng khóc lớn.
Lâm Vãn Vinh thở dài một tiếng, khó
khăn nhất là lúc li biệt, huống chi lại còn là đi Cao Ly, một nơi mà khắp cả Đại
Hoa cũng chỉ có rất ít người đã từng đến, tâm tình của phu nhân và Đại tiểu
thư, hắn tự nhiên có thể hiểu được.
- Yên tâm đi, chúng ta sẽ sớm trở về.
Hắn khẽ vỗ lên vai Ngọc Nhược, ôn tồn
an ủi:
- Đợi sau khi xong chuyện này, chúng
ta sẽ sống một cuộc sống bình yên thật sự. Lúc đó thì đưa phu nhân cùng tới
kinh thành luôn, một nhà chúng ta sẽ ở cùng nhau, vĩnh viễn không xa rời nữa,
nàng thấy thế nào?
Đại tiểu thư khẽ gật đầu, rúc vào ngực
hắn, ôn nhu nói:
- Nương thân bảo, không cho chàng khi
phụ ta, chàng nhớ kỹ chứ?
- Nhớ, đương nhiên là nhớ rồi!
Hắn cười hì hì ôm chặt nàng vào lòng:
- Cho dù phu nhân không nói thì ta
cũng sao nỡ khi phụ nàng chứ? Như thế còn không phải là tự lấy mạng ta sao?
Tiêu Ngọc Nhược mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ
liếc nhìn hắn, sẵng giọng:
- Lúc nào chàng chả bắt nạt người ta!
Cả đời này ta chỉ dính vào có mỗi cái bẫy của chàng thôi.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, có thể gạt được
Đại tiểu thư thông tuệ tuyệt đỉnh này vào tay, cũng chẳng dễ dàng gì.
- Chàng có biết không?
Đại tiểu thư khẽ nói:
- Ở trước mặt chàng, câu nào nương
thân cũng nói chàng không được khi phụ ta. Nhưng trước mặt ta, mẹ lại kêu ta nhất
định phải chiếu cố chàng cho tốt.
- Chiếu cố ta?
Lâm Vãn Vinh khó hiểu:
- Ta có gì cần chiếu cố sao?
Tiêu Ngọc Nhược chậm rãi lắc đầu đáp:
- Hôm qua chàng trở về, nương thân vô
cùng cao hứng, cả đêm nói với ta về những chuyện trong nhà, mẹ bảo chàng một
năm nay từ đầu đến cuối phải bôn ba bên ngoài. Nhìn thì có vẻ phong quang chẳng
hề nguy hiểm, nhưng thực tế thì là ăn gió nằm sương, vô cùng gian khổ, rất nhiều
lần nguy hiểm thiếu chút nữa cả tính mạng cũng mất đi. Những nỗi khổ đó chỉ có
mình chàng biết, chàng càng không nói ra thì ta càng phải kề cận chàng, lo cho
chàng ăn no mặc ấm, khi đi bên ngoài, lúc nhớ nhà đều có người bên cạnh để yêu
thương, như thế mới có thể đối mặt với sóng gió mà làm việc. Lần này đi Cao Ly,
mẹ bảo ta không được nóng nảy, không được khi phụ chàng!
Đại tiểu thư mỉm cười liếc nhìn hắn.
Lâm Vãn Vinh vội nghiêm mặt lại nói:
- Sao có thể chứ? Đại tiểu thư mỹ lệ
thiện lương như vậy, sao có thể khi phụ một người tốt như ta chứ? Phu nhân nghĩ
nhiều quá rồi!
- Chàng ấy à!
Tiêu Ngọc Nhược lặng lẽ tựa vào lòng hắn,
trong mắt ánh lên vẻ nhu tình:
- Đến cả nương thân cũng bảo vệ chàng
như vậy, sau này thật sự chẳng dám động đến chàng nữa rồi. Hứ!
Lâm Vãn Vinh mỉm cười thở dài:
- Lúc cần khi phụ thì vẫn nên khi phụ,
như vậy mới là Đại tiểu thư của ta, ta cũng nhận mệnh rồi, ai kêu ta đem sợi chỉ
hồng buộc nàng vào chứ?
Tiêu Ngọc Nhược càng thêm xấu hổ, cắn
mạnh vào người hắn một cái, ôn nhu cười khẽ.
Nàng thò đầu ra ngoài nhìn lại phía
sau. Xa xa trên đường, Tiêu phu nhân vẫn đang lặng lẽ đứng đó, chăm chú nhìn
theo, thân ảnh yểu điệu đó phảng phất giống như một đóa hải đường nở rộ. Những
lớp sương nhàn nhạt rơi xuống mái tóc bà, ánh lên những tia quang mang bảy màu
đẹp mắt trong ánh nắng vàng ban mai.
Ra khỏi thành Kim Lăng, chiếc xe chạy
một mạch theo hướng đông bắc, qua Dương Châu, Hoài An, tiến thẳng bờ biển.
Liên Vân cảng phía bắc giáp với Tề Lỗ,
phía nam nối liền với Giang Hoài, phía đông là Hoàng hải, Cao Ly, Lưu Cầu và một
vài hòn đảo khác, chính là cảng biển lớn nhất Giang Tô, đối diện với nó là
Quang Châu và Tế Châu của Cao Ly.
Chưa đi được hai ngày, không khí đã dần
trở nên ẩm ướt, mùi cá tanh tanh truyền đến theo gió, thấp thoáng còn có thể
nghe thấy tiếng sóng vỗ vào đá, đại dương đã lặng lẽ tới gần rồi.
Nhìn về mặt biển mênh mang phía xa, mặt
nước và bầu trời đan lẫn vào nhau thành một màu xanh đồng nhất, đưa mắt nhìn đi
chẳng thấy bến bờ, rộng lớn vô biên. Vô số chim hải âu vỗ cánh bay lượn trên mặt
biển xanh lam, cất lên những tiếng ca dài liên miên bất tuyệt.
Dưới mặt trời đỏ, một chiếc buồm lá
nho nhỏ, hệt như một giọt mưa từ trên trời lặng lẽ rơi xuống mặt biển đang chậm
rãi trôi về bên bờ, thật an lành mỹ lệ xiết bao!
Hắn đã đi qua Tuyết sơn, vượt qua đại
mạc cao nguyên, duy chỉ còn có đại hải mênh mang, sau khi đến thế giới này, đây
là lần đầu tiên nhìn thấy, nhất thời vô cùng cao hứng. Hắn nhảy xuống xe, nhìn
về phía mặt biển xanh thẳm mà thét lớn một tiếng.
Đại tiểu thư chưởng quản Tiêu gia, mỗi
ngày đều bôn ba bận rộn, thường xuyên lui tới mấy tỉnh phụ cận xung quanh, đã
nhìn thấy biển lớn không biết bao nhiêu lần, thấy hắn hưng phấn đến mức đỏ bừng
cả mặt, nàng không khỏi lắc đầu mỉm cười, trong lòng sinh ra như tình vô hạn.
Lâm Vãn Vinh đứng trên bờ biển, nhìn về
mặt nước đang vỗ rì rào trước mặt, đột nhiên đưa hai tay lên, khua loạn lên
trong làn gió biển:
- Đại tiểu thư, nàng có biết, trên thế
giới này rộng lớn nhất là cái gì không?
Nhìn mái tóc hắn tung bay, tà áo cũng
phần phật trong làn gió biển tựa như đạp biển mà tới, tiêu sái vô cùng, Đại tiểu
thư đứng bên cạnh hắn, mỉm cười đáp:
- Thứ rộng lớn nhất trên thế gian là mặt
biển!
- So với đại hải càng rộng lớn hơn thì
sao?
Hắn nháy nháy mắt hỏi.
Tiêu Ngọc Nhược trầm ngâm một lát rồi
chậm rãi trả lời:
- So với mặt biển càng rộng lớn hơn,
là bầu trời!
- So với bầu trời càng rộng lớn hơn
thì sao?”
Hắn nghiêm túc hỏi.
- So với bầu trời càng rộng lớn hơn…
Đại tiểu thư hơi nhíu mày lại. Trầm tư
hồi lâu mà vẫn không ra kết quả, nàng không nhịn được có chút tức giận:
- Vậy chàng nói xem nó là gì?
Lâm Vãn Vinh nhìn chăm chăm vào bộ ngực
mềm mại đầy vun của nàng, cười hì hì nói:
- So với bầu trời càng rộng lớn hơn, tự
nhiên là “lòng dạ” của Đại tiểu thư rồi!
Đại tiểu thư nghe mà vui vẻ không
thôi:
- Chàng ấy à, chẳng biết học từ đâu được
những câu thơ từ khiến người khác vui vẻ như vậy. So với bầu trời càng rộng lớn
hơn, quả thật là lòng dạ con người...
Nàng đang kích động hoan hỷ, đột nhiên
thấy ánh mắt hèn hạ bỉ ổi của Lâm Tam cứ nhìn chăm chăm vào trước ngực mình, đến
cả nước dãi cũng chảy ra ròng ròng, Đại tiểu thư sững sờ một chút,bỗng tỉnh ngộ
ra, nguyên lai là hắn chơi chữ. (Lòng dạ là “hung hoài”, mà “hung” có nghĩa là
“ngực”, “bộ ngực”).
Nàng đỏ bừng hai má, xấu hổ đấm hắn
hai cái nói:
- Cái đồ xấu xa chàng!
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, cảm nhận những
nắm đấm của nàng hạ xuống người mình, thật nhẹ nhàng êm ái, không bằng cả gãi
ngứa.
- Mr Lâm, Mr Lâm. Hello, hello…
Hai người đang cười đùa, đột nhiên
nghe thấy mấy tiếng gọi từ cảng biển phía xa truyền lại, giọng nói ngang phè
phè, chẳng có thanh điệu gì cả.
Lâm Vãn Vinh vội ngẩng đầu nhìn, chỉ
thấy hai thiết giáp hạm đang chậm rãi cập bến, trên chiếc thuyền đầu tiên có mấy
người tây dương mắt xanh tóc vàng nhảy xuống, dẫn đầu lại là tên người Pháp đã
quen từ trước.
Lâm Vãn Vinh cười lớn đi tới nghênh tiếp:
- Ồ, Tháp Ốc Ni thân ái, hello ngài a!
Sau khi ôm một cái thật thân mật, Tháp
Ốc Ni nhìn về Đại tiểu thư bên cạnh hắn, kinh ngạc nói:
- Lâm, đây chẳng phải là vị tiểu thư mỹ
lệ lần trước sao? Nghe nói, nàng đã là phu nhân của ngài rồi hả?
- Ờ, nàng là darling của ta!” Mr Lâm
vui vẻ trong lòng, lớn tiếng nói mà chẳng hề xấu hổ.
Tháp Ốc Ni đã đến Đại Hoa được mấy
tháng, mới học được một chút Hoa ngữ. Nhưng hắn lại vô cùng thích dùng vốn từ
nghèo nàn đến đáng thương của mình, khi hai bên nói chuyện với nhau, Anh ngữ và
Hoa ngữ cứ đan xen lẫn lộn vào nhau. Đại tiểu thư nghe mà nửa hiểu nửa không,
nàng kỳ quái nói:
- Ta là darling của chàng? Darling là
gì?
- Ồ, đây là tiếng tây dương, phiên dịch
sang tiếng Đại Hoa thì chính là tiểu bảo bối yêu quý…
Hắn nói loạn một hồi, Đại tiểu thư
nghe mà mặt mũi đỏ bừn, vội cúi đầu e thẹn bảo:
- Toàn thứ lằng nhà lằng nhằng, khó
nghe chết đi thôi!
- Rất khó nghe sao?
Lâm Vãn Vinh nhíu mày thở dài:
- Vậy sau này ta không nói nữa!
- Chàng dám?
Đôi mi thanh tú của đại tiểu thư nhẹ
nhếch lên, nàng khẽ hứ một tiếng, đột nhiên ôm lấy cánh tay hắn, nhìn về phía
Tháp Ốc Ni, thanh âm nhỏ như muỗi kêu:
- Vị Tháp tiên sinh này. Lâm Tam, hắn,
hắn là darling của ta…
Lời còn chưa dứt, nàng đã khẽ kêu lên
một tiếng, vội vàng đưa tay lên che hai gò má đỏ bừng, đến cả những ngón tay
thon nhỏ kia cũng nhuốm một màu phấn hồng nhàn nhạt.
- Đúng vậy a. Ta là darling của Đại tiểu
thư!
Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói, bỗng dưng
hôn lên đôi môi bóng láng như ngọc của nàng một cái, ôn nhu vô cùng.
Tháp Ốc Ni kinh hô thành tiếng:
- Chủ nhân gả cho người hầu? Lâm, ngài
thật là một thiên tài vĩ đại!
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét