Chương 635: Khoáng cổ kỳ nhân.
“Ài…!” Lâm đại
nhân đột nhiên thở dài sườn sượt:
- Thực ra thì thỉnh thoảng làm một lần
cũng thú! Nhưng mà ít nhất nàng cũng phải để ta tỉnh lại chứ! Vui một mình với
vui cùng người, cái nào vui hơn?!
Một câu này của hắn oanh động thiên địa,
ngay cả lời của thánh nhân cũng lôi ra dùng bừa, tiểu cung nữ trố mắt ra nhìn hắn,
đột nhiên “a” một tiếng, mặt đỏ tía tai không dám nói nữa.
Nhìn dáng vẻ e thẹn không biết trốn
vào đâu của tiểu cung nữ, thật không hiểu nỗi vì sao khi đó nàng lại làm ra
hành động điên cuồng như vậy. Lâm Vãn Vinh chỉ đành mỉm cười, khẽ nắm lấy tay
nàng, nhìn vào tiểu phúc nhô lên, dịu dàng hỏi:
- Có đạp mạnh không? Là khuê nữ hay là
tiểu tử?
- Ta.. ta không biết.
Bị hắn năm lấy tay, cả người Từ Trường
Kim run lên, mắt bỗng dưng ươn ướt, trong logng lại ấm áp thêm nhiều. Nàng cúi
đầu thỏ thẻ:
- Đưa bé này, bình thường chỉ đạp mấy
cái, nhưng thường rất yên tĩnh, không giống như đại nhân ngài…
Nàng mặc cho hắn nắm lấy tay, thẹn
thùng không dám nói chuyện, chiếc cổ trắng nõn hồng lên, hai gò má đỏ tươi, kết
hợp với làn da sáng bóng như ngọc của nàng, bỗng có sức quyến rũ đặc biệt.
- Nói như vậy thì là con gái rồi?
Lâm Vãn Vinh cười khan mấy tiếng, bàn
tay lặng lẽ đưa ra xoa lên tiểu phúc của nàng. Da thịt tiểu cung nữ này trơn mịn
như ngọc, sờ lên giống như một miếng tơ lụa thượng hạng, cảm giác thật tuyệt diệu.
Tiểu cung nữ khẽ run lên, ánh mắt như
nước, ngẩng đầu nhìn gã, sợ hãi hỏi:
- Đại nhân, có phải là ngài không thích
con gái?
Nàng sợ tới mức mặt mày tức thì trắng
bạch, miệng thở thì thào thơm như lan, hàng mi dài đẫm lệ đang run rẩy. Dáng vẻ
đau khổ động lòng người.
- Ai nói không thích chứ?
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Sinh nam hay sinh nữ đều như nhau cả,
dù là tiểu tử hay là khuê nữ, đều là huyết mạch của Lâm gia ta.
- Ngài nói thật chứ?
Từ Trường Kim khẽ cắn môi, lặng lẽ nắm
chặt tay, ngẩn ngơ nhìn hắn:
- Ngài không lừa ta chứ?
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt:
- Lừa nàng làm gì? Sinh nam hay nữ ta
đều thích cả. Lâm gia ta ai cũng biết điều đó.
Thấy hắn nói không chút miễn cưỡng,
hoàn toàn phát ra từ trái tim, Trương Kim lặng lẽ rúc vào lòng hắn, nước mắt
như mưa xuân tháng ba:
- Đại nhân, cám ơn ngài!
“Thế này cũng phải
cảm ơn à? Nữ tử Cao Ly đúng là quá lễ phép!” Hắn thở dài, khẽ vỗ vai nàng, dịu
dàng an ủi:
- Đừng khóc! Nếu không ai yêu thương,
thì nàng phải học tự thương lấy bản thân, trước đây ta đã nói với nàng rồi,
không nhớ sao?
- Không phải đâu đại nhân!
Những giọt lệ hanh phúc của Tiểu cung
nữ cứ chảy dài:
- Trường Kim nếu biết đại nhân yêu
thương mình mà, Trường Kim có chết cũng không tiếc nuối.
Lâm Vãn Vinh ho khan mấy tiếng, khịt
mũi:
- Chớ nghĩ lung tung, nếu thế đâu phải
là ta nữa.
Tiểu cung nữ cười, khẽ lau khô nước mắt
trên mặt, cúi đầu xuống, giọng nhỏ tới mức gần như không nghe thấy được:
- Đại nhân, ngài ôm Trường Kim được
không?
“Yêu cầu này quá
đáng rồi!” Lâm đại nhân thở dài, cúi đầu xuống, chỉ thấy váy áo mỏng manh của
nàng xộc xệch, lộ ra mảnh yếm đỏ tươi bên trong. Hai gò tuyết trắng nhô cao, một
chiếc rãnh sâu không thấy đáy, khiến người ta phải mê muội.
- Không hay lắm đâu!
Hắn nuốt nước bọt, mắt vẫn nhìn hau
háu, vờ vĩnh hừ một tiếng:
- Ta đâu phải là người tùy tiện.
Từ Trường Kim nghe thấy vẻ trêu đùa
trong giọng hắn, tức thì nhớ tới đêm điên cuồng đó, tức thì mặt như lửa đốt.
- Được rồi, được rồi!
Nhìn thấy ánh mắt bướng bỉnh của tiểu
cung nữ, hắn thở dài có chút không đành:
- Giúp người vui vẻ làm gốc, ai bảo ta
quá mềm lòng chứ.
Hắn giang hai tay ra, còn chưa kịp ôm
lấy, Từ Trường Kim đã nhào vào lòng hắn, thân thể run rẩy, ôm chặt lấy hắn,
không hề nhúc nhích
Mùi thơm thoang thoảng từ thân thể
nàng lan tới, chiếc váy như một tầng lụa mỏng manh ngăn cách giữa hai người. Da
thịt tiểu cung nữ sáng bóng như ngọc, bầu ngực mềm mại lặng lẽ tỳ lên tay gã, đầy
đặn mà lại mịn màng, thật là thích mắt.
Lâm Vãn Vinh nhìn tới ngứa ngáy, ôm
thân hình ấm áp trong lòng, tay chân không còn hiền lành được nữa.
Thoáng cảm thấy tay của hắn luồn vào
trong áo của mình, lặng lẽ leo lên bầu ngực, Từ Trường Kim giật mình kêu lên:
- A, đại nhân..
Nàng đỏ bừng mặt, ngẩng đầu lên nhìn hắn,
rồi lại đắm đuối cúi đầu xuống.
- Hiểu nhầm, hiểu nhầm!
Lâm đại nhân cười ha hả, vỗ vai nàng
nói không biết ngượng mồm :
- Ta cảm thấy người nàng có gì đó khác
thường nhô lên, muốn tự mình kiểm tra một lượt thôi.
“Đại nhân vẫn vô sỉ
như vậy!” Tiểu cung nữ lặng lẽ cúi đầu, gò má đỏ tươi, khẽ nói:
- Đại nhân, không phải là ngài sai, mà
là Trường Kim còn có chút chưa quen!
Hành vi của nàng đêm đó lớn gan vô
cùng, cơ hồ vứt bỏ tất cả tôn nghiêm của nữ nhi, giống như một loại tình cảm
buông thả. Từ sau việc đó, liền một mình trở về Cao Ly, vốn tưởng không bao giờ
gặp mặt nữa, sống kham khổ nên đã sớm đã quen cô đơn tịch mịch, giờ đây người
đó đột nhiên xuất hiện trước mặt, vừa kinh ngạc vừa ấm áp, tự nhiên có chút sợ
hãi.
“Ôi chao hà cớ gì
phải khổ thế!” Cảm nhận sự run rẩy của nàng, nhớ tới đêm đó Lâm Vãn Vinh lặng lẽ
lắc đầu, khẽ ôm nàng vào lòng.
Lòng ngực hắn ấm áp lại rộng lớn, có
ma lực khó diễn tả. Từ Trường Kim vùi đầu vào lòng hắn, nước mắt tuôn trào,
giây lát đã thấm ướt ngực gã. Nhưng nàng kiên cường kìm nén, không để mình khóc
ra tiếng.
- Kiếp người ngắn ngủi, hà tất phải
quá hà khắc với bản thân như vậy?
Lâm Vãn Vinh vuốt ve mái tóc đen óng ả
của nàng, khẽ than thở:
- Khóc đi, đây không phải là lỗi lầm
gì cả!
Hắn nói giọng nhẹ nhàng, âu yếm vô
cùng, Từ Trường Kim dựa vào lòng gã như tìm được chỗ dựa vững chắc nhất. Trăm
ngàn uất ức trào lên trong lòng, tất cả sự kiên cường trấn định ngụy trang kia
liền xụp đổ, nàng không nhìn được nữa ôm chặt lấy eo gấu của hắn, mười ngón tay
bập sâu vào trong da thịt, vai run kịch liệt, đột nhiên “ Òa” một tiếng, nước mắt
trào ra như sông vỡ đê, khóc rống lên.
Nàng giải tỏa hết tình cảm dồn nén bao
ngày, tiếng khóc kinh thiên động địa, nức nở như muốn dứt bỏ hết mọi thứ đã
qua, khiến Đại tiểu thư ở bên ngoài nghe được cũng thầm kinh hãi.
Lâm Vãn Vinh lặng lẽ ôm lấy nàng,
không biết qua bao lâu mới khẽ thở dài, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, dịu
dàng bảo:
- Đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ làm tiểu
bảo bối của chúng ta sợ đấy.
Một câu này quả nhiên hiệu quả kỳ diệu.
Trường Kim vội ngừng khóc, thẹn thùng nhìn hắn rồi lại cúi xuống, yên lặng vuốt
ve chiếc bụng nhô lên, mặt ánh lên vẻ nhu hòa của người mẹ.
Thân thể uốn lượn lả lơi, đầy đặn lung
linh như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo. Làm người ta không nỡ chạm đến, vệt
nước mắt mờ trên gò má long lanh động lòng người, lại có phong thái điềm đạm
đáng yêu.
Luận về dung mạo, nữ tử Cao Ly này quyết
không phải đẹp nhất, nhưng sự cung kính nhu thuận tuyệt đối phát ra từ bên
trong lại là độc nhất vô nhị trên đời. Làm Lâm đại nhân vốn kinh nghiệm về nữ
nhân cũng phải ngẩn ngơ hồi lâu, trong lòng ngứa ngáy như mèo cào.
Hồi lâu không nghe thấy hắn có động
tĩnh gì, Từ Trường Kim len len ngẩng đầu lên, thấy mắt gã như ánh đuốc, đang
lén nhìn xuống vạt áo của mình.
Tiểu cung nữ tức thì mặt như ráng chiều,
tựa hoa đào trong mưa, nàng khẽ cúi đầu, yên lặng nằm tay hắn đưa vào trong áo
mình.
- Làm… làm gì thế?
Hành động bất ngờ này làm Lâm Vãn Vinh
giật bắn mình.
Từ Trường Kim xấu hổ không thôi, đầu
không dám ngẩng đầu lên, nhưng vẫn nắm tay gã, chầm chậm đặt lên gò ngực mềm của
mình.
Vừa mới chạm vào, má nàng đã nóng như
lửa đốt, không kìm được rên lên một tiếng. người run lên như sẩy gạo.
Cảm giác mềm mại vô cùng truyền đến,
Lâm Vãn Vinh xao xuyến, thở phì phò mấy hơi rồi nói:
- Trường Kim, ta phải nói ra lần nữa,
tha thực sự không phải người tùy tiện.
Hắn nói một đằng làm một nẻo, tay hăng
say ve vuốt.
Tiểu cung nữ yếu ớt dựa vào lòng gã, dịu
dàng bảo:
- Đại nhân có biết không, địa vị của
Trường Kim là do ngài ban cho đấy.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh nóng lên, chợt
nhớ tới cái đêm nóng bỏng đó, không biết tiểu cung nữ e thẹn này lúc đó bộ dạng
thế nào. Vấn đề này, chỉ đành tạm gác lại sau này cùng Trường Kim nghiên cứu vậy.
Trường Kim tựa vào lòng hắn, cảm nhận
mạch đập đứa con trong bụng, lại nhìn khuôn mặt đen đúa của Lâm đại nhân, lòng
hạnh phúc cùng say mê, ôm chặt lấy hắn, một khắc cũng không chịu buông ra.
Không biết qua bao lâu, tỉểu cung nữ
chợt nhớ tới điều gì đó, vội hỏi:
- Đại nhân, sao ngài biết Trường Kim ở
đây?
Lâm Vãn Vinh nháy mắt:
- Ta tìm người dò hỏi đấy.
Từ Trường Kim nhìn hắn, lắc đầu lý nhí
nói:
- Trường Kim biết rồi, là vương thượng
nói cho ngài.
Trường Kim nhìn hắn đắm đuối, do dự hồi
lâu, lặng lẽ cúi đầu xuống:
- Đại nhân, ngài đã nghĩ qua vì sao
vương thượng để ngài tìm được Trường Kim không?
Chút tâm tư của Cao Ly vương, sao qua
được mắt hắn, Lâm Vãn Vinh gật đầu, cười nói:
- Có những lời không cần nói quá thẳng,
giống như ta không hỏi nàng vì sao khi đó lại làm như vậy?
- Không phải đâu đại nhân.
Từ Trường Kim đứng bật dậy, nước mắt
dâng trào:
- Không phải như ngài nghĩ đâu, hôm
nay vương thượng để ngài tìm được Trường Kim, là muốn Trường Kim và đứa bé
trong bụng trói buộc ngài, như vậy sau này ngài không thể muốn gì làm đó với
Cao Ly của chúng ta nữa! Nhưng khi đó Trường Kim cùng ngài… tuyệt đối không phải
vì thế!
Khuôn mặt thanh tú của tiểu cung nữ đỏ
ửng, trong đôi mắt trong trẻo mang chút phẫn nộ. Lâm Vãn Vinh thấy thế buồn cười,
chậm rãi lắc đầu:
- Lý do đó nàng không cần nói với ta.
Từ Trường Kim quật cường nắm tay hắn,
si ngốc nhìn hắn nói:
- Trường Kim nhất định phải nói! Có lẽ
trong lòng đại nhân, Trường Kim là một nữ tử không biết hổ thẹn, vì muốn ngài
xuất binh cứu giúp Cao Ly mà làm ra chuyện như thế.
- Đừng nói những điều này, được không?
Lâm đại nhân thở dài.
Tiểu cung nữ sắc mặt trắng bệch, nước
mắt lả chả tuôn rơi:
- Đại nhân, ngài không tin Trường Kim
ư? Khi đó, Trường Kim mặc dù một lòng cầu ngài giúp Cao Ly thoát khỏi hiểm
nguy, nhưng Trường Kim là nữ nhân thanh bạch, dù cho thân phận có ti tiện hơn nữa,
Trường Kim cũng sẽ không dùng thân thể của mình để uy hiếp nam nhân mình thích!
Hơn nữa huống chi, Trường Kim không có tư cách lợi dụng ngài..
Nàng nói tới chỗ thương tâm, tuy cố giữ
vẻ kiên định, nhưng nước mắt tuôn trào, người chao đảo như muốn ngất đi.
Lâm Vãn Vinh vội đỡ lấy nàng, dịu dàng
an ủi:
- Được rồi, đừng nói nữa, ta hiểu cả rồi!
Trường Kim âu yếm nhìn hắn:
- Ngài không thể hiểu được đâu! Đại
nhân, xin ngài nhất định phải tha thứ cho Trường Kim, bởi vì… Trường Kim không
có cách nào ngăn mình thích ngài!
Lâm Vãn Vinh thở dài, không biết phải
nói gì.
- Tính cách của đại nhân Trường Kim hiểu
rất rõ, vẻ ngoài tuy ngài thiếu nghiêm túc. Nhưng là người thông minh nhất thế
giới, quyết không lấy quốc gia dân tộc của mình ra đùa, ngày đó ngài bắt Trường
Kim ký vào giấy nợ mượn văn minh của Đại Hoa thì Trường Kim đã hiểu rồi. Nhưng
Trường Kim là nữ nhân, kẹp giữa nam nhân mình thích là cả quốc gia dân tộc. Sau
khi vương thượng cùng ngài ký vào điều ước một nước hai chế độ, nhiệm vụ của
Trường Kim liền hoàn thành, không cần phải giờ thủ đoạn gì nữa. Nhưng, Trường
Kim tự biết mình thành tội nhân của dân tộc, chỉ muốn cả đợi sống ở Cao Ly, cầu
phúc cho dân chúng. Trường Kim nghĩ, mình và đại nhân đã không còn cơ hội gặp lại
nhau nữa rồi!
- Cho nên nàng liền…
Lâm Vãn Vinh nhìn nàng, kinh ngạc
không thôi.
Tiểu cung nữ ngây dại nhìn hắn, ảm đạm
cúi đầu:
- Thân thế của Trường Kim hẳn ngài
cũng biết rồi. Mẫu thân của Trường Kim và vương thượng yêu nhau. Nhưng cuối
cùng lại không có kết quả tốt đẹp. Trường Kim là nữ nhi của người, nhưng lại đi
thích nam nhân xuất sắc nhất của nước khác. Trường Kim nghĩ, vận mệnh của mình
cũng giống như mẫu thân, cả đời không có cách nào được ở bên người mình thích.
Nếu đã như thế, thứ quan trọng nhất của bản thân, tấm thân thanh bạch của nữ
nhân, vì sao không thể hiến cho nam nhân mình thích. Cho dù chỉ là một đêm, Trường
Kim cũng đã thỏa mãn rồi.
- Đúng là nha đầu ngốc!
Lâm đại nhân lắc đầu than:
- Cho dù là thế, nàng cũng đừng đánh
thuốc mê ta, một mình chơi đùa thì còn thú vị gì nữa.
Tiểu cung nữ nhẹ nhàng nói:
- Đó là vì không còn cách nào nữa! Trước
khi hai nước ký hiệp nghị, Trường Kim đã từng nghĩ dùng thủ đoạn đó để dụ ngài,
nhưng cuối cùng không được toại nguyện, hẳn ngài còn nhớ chứ? Đại nhân nhìn Trường
Kim khinh thường, lại vừa gặp phải người Oa tới đánh, Trường Kim phải về nước
thật nhanh, cho nên mới bất đắc dĩ…
Nàng nhìn hắn đăm đăm, nhòe lệ khom
người xuống:
- Đại nhân, thật sự rất xin lỗi ngài.
“Lại nữa rồi! Hiến
thân cũng khó như vậy sao? Xem ra ta còn rất có phẩm hạnh.” Lâm đại nhân đỡ
nàng dậy, thuận thế ôm vào lòng:
- Không sai, trước nay ta vẫn coi hồng
nhan như khô lâu, mỹ sắc như bùn đất, nhưng Trường Kim muội thành tâm như thế,
ta thỉnh thoảng phá lệ cũng được mà! Nàng hà tất chú trọng nhiều lễ tiết như thế.
- Vốn rằng Trường Kim nghĩ sẽ xa cách
với ngài cả đời không gặp lại. Nhưng đại nhân ngài quả thật quá lợi hại, Trường
Kim trở về không bao lâu, ăn uống không ngon, thỉnh thoảng chóng mặt buồn nôn,
cẩn thận xem xét, mới biết không ngờ đã có thai.
Nàng cúi đầu xuống, xấu hổ không dám
nhìn hắn.
Lâm Vãn Vinh vuốt ve bờ eo mềm mại của
nàng, cười hớn hở:
- Đúng là rất lợi hại, đó đều là trời
sinh, ta cũng chẳng có cách nào! Nàng có thai rồi, cho nên liền viết thư cho
ta?
Từ Trường Kim vội ngẩng đầu lên:
- Không phải! Tuy Trường Kim có thai,
nhưng trong lòng rất vui. Song, Trường Kim căn bản không định nói với ngài.
- Không định cho ta biết?
Lâm Vãn Vinh tròn mắt, không hiểu nhìn
nàng:
- Vậy phong thư nàng nhờ Cố Thuận
Chương tiên sinh…
Tiểu cung nữ chậm rãi lắc đầu, đành
nói:
- Đó là do sư phụ ép Trường Kim viết,
vừa khéo Cố tiên sinh tới thỉnh giáo..
- Sư phụ của nàng?
Lâm Vãn Vinh kinh hãi:
- Nói như vậy, vị kỳ nhân hiểu chuyện
năm trăm năm trước, biết việc năm trăm năm sau, chính là sư phụ nàng rồi? Cũng
là người tạo ra đồ kẻ mắt và masscara ?
Trường Kim “ vâng” một tiếng, trong mắt
hiện ra vẻ sùng bái:
- Đương nhiên là người rồi! Ngay cả Cố
Thuận Chương tiên sinh và vương thượng cũng kính phục người vô cùng. Chuyện Trường
Kim có thai bị sư phụ biết, người chửi mắng đại nhân, nói đại nhân không biết
ai mới là người thực sự tốt với mình, bảo Trường Kim không được để cho cẩu nam
nhân vô tình vô nghĩa, bội tín bất nhân được lợi. Trường Kim liền bị người ép
viết bức thư đó…
- Chờ… chờ đã,vô tình vô nghĩa, bội
tín bất nhân gì chứ.
Lâm đại nhân vội cắt ngang lời nàng, tức
giận nói:
- Trường Kim muội, su phụ kia của muội
rốt cuộc là nam nhân hay nữ nhân? Năm nay bao tuổi rồi?
- Sư phụ của Trường Kim đương nhiên là
nữ nhân rồi.
Tiểu cung nữ cười khẽ:
- Còn về tuổi sao, đại khái là hơn Trường
Kim hai ba tuổi!
“Hơn hai ba tuổi?
Vậy cũng là một cô nhóc?” Lâm Vãn Vinh kinh hãi:
- Lớn hơn nàng có mấy tuổi, sao làm sư
phụ được?
- Đại nhân, ngài có điều còn chưa biết,
sư phụ của Trường Kim tuy tuổi không lớn, nhưng thông minh trí tuệ, không gì
không biết, gần như ngài vậy đó!
Vốn cho rằng Đại Trường Kim đã là nữ
nhân thông minh nhất Cao Ly rồi, không ngờ nàng còn có sư phụ, càng kinh ngạc
hơn nữa là sư phụ của nàng lại là tiểu nha đầu hơn hai mươi, chẳng trách Cố Thuận
Chương tiên sinh không được nhìn mặt nàng.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Vừa hay, lần này ta tới Cao Ly, vốn
là muốn bái kiến vị kỳ nhân này! Trường Kim muội, sư phụ của muội ở đâu, có thể
giới thiệu cho ta được không?
Tiêu cung nữ vui vẻ “ vâng” một tiếng,
chỉ ra đằng sau, thì thầm:
- Sư phụ của Trường Kim ở trong viện tử
đằng sau! Song nếu đại nhân muốn gặp người thì phải cẩn thận một chút!
- Vì sao?
Lâm Vãn Vinh không hiểu hỏi:
Trường Kim xấu hổ cúi đầu:
- Tình cảm của Trường Kim và sư phụ rất
tốt, người nói đại nhân ức hiếp Trường Kim, nếu người nhìn thấy đại nhân. Nhất
định trừng trị ngài.
Lâm Vãn Vinh nghe vậy giận lắm: “Trừng
trị ta? Sư phụ gì mà lại dám huênh hoang như thế?” Hắn hừm một tiếng, đứng lên
nói:
- Được lắm, giờ ta đi bái phỏng sư phụ
của nàng, xem coi là thần tiên phương nào.
Bộ dạng bừng bừng khí thế của hắn làm
Trường Kim giật bắn mình, tiểu cung nữ vội vàng kéo tay hắn.
Lâm Vãn Vinh thấy khuôn mặt trắng bệnh
của nàng, dịu giọng an ủi:
- Đừng sợ, ta sẽ không làm gì sự phụ
nàng đâu, chỉ dọa nàng ta chút thôi! Phải rồi, nếu nàng đã viết phong thư kia
cho ta. Sao ta tới Cao Ly nàng lại không chịu gặp?
Sắc mặc Trường Kim đâu khổ, lặng lẽ
nói:
- Viết lá thư đó vốn không phải là ý của
Trường Kim. Nghe nói ngài tới Cao Ly, Trường Kim vừa mừng vừa sợ, rất sợ mang tới
phiền phức khó khăn cho ngài, nên không dám gặp mặt. Nhưng vương thượng bức ép,
nói chỉ cần làm cho ngài một bữa dược thiện là được. Người còn đảm bảo sẽ không
tiết lộ hành tung của Trường Kim. Nào ngờ…
“Luận tới âm mưu
gian kế, Trường Kim dù có thông minh, nhưng nào có thể là đối thủ của Cao Ly
vương? Một mảnh chân tâm của tiểu cung nữ thật làm người ta xúc động!” Lâm Vãn
Vinh mỉm cười, vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, nghiêm mặt nói:
- Mặc dù ta khinh thường thủ đoạn của
ông ấy, nhưng bất kể là từ góc độ chính trị hay tình thân, ông ta làm như vậy đều
không có gì đáng trách, ta có thể hiểu được.
- Đại nhân…
Từ Trường Kim không ngờ hắn rộng rãi đại
lượng như vậy, ngẩng đầu lên nhìn hắn, mắt đầy kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ.
Có Trung Dũng quân đóng giữ, đại cục của
Cao Ly đã định, cho dù Cao Ly vương có lòng muốn thay đổi hiện trạng, chỉ sợ
cũng bó tay, chút thủ đoạn nhỏ chỉ càng làm trò hề thôi.
Lâm Vãn Vinh bùi ngùi nhìn cái bụng
nhô cao của tiểu cung nữ, nghĩ tới nhưng gian nan khốn khổ nàng phải chịu, mìm
cười nói:
- Trường Kim muội, có còn nhớ trước
đây gọi ta là gì không?
Tiểu cung nữ ngẩn ra, rồi lập tức mặt
đỏ bừng, môi mấp mấy, cuối cùng cũng gọi:
- Vãn Vinh ca….
Nói ra ba chữ này, người nàng liền
nhũn ra yếu ớt dựa vào lòng hắn, nước mắt tí tách, hạnh phúc mà bật khóc.
“Trường Kim không
có lỗi gì cả!” Vãn Vinh ca lặng lẽ thở dài, hít hà mái tóc của nàng, tay nhẹ
nhàng vuốt ve tiểu phúc trơn mịn, dịu dàng vô cùng.
Tiểu cung nữ dựa vào lòng hắn nức nở,
nhưng vui mừng vô biên. Cơ thể dưới dự vuốt ve của hắn đã từ lạnh biến ấm, rồi
dần dần nóng lên, cảm thấy hai tay của hắn từ tự trượt xuống, chạm tới ngọc thối
phong đồn, tức thì mặt nàng đỏ như lửa, nhớ tới đêm rung động đó, trái tim liền
đập loạn lên, chiếc miệng anh đào rên rỉ, dựa vào lòng hắn, thẹn tới mức không
dám ngẩng đầu lên.
- Lâm lang, Trường Kim tỷ tỷ…
Đúng lúc nồng nhiệt thì ngoài cửa có
tiếng gọi của Đại tiểu thư vọng lại.
Tiểu cung nữ như tình dậy từ giấc mộng,
vội giữ tay hắn lại, xấu hổ cúi gầm mặt xuống.
“Hổ thẹn, hổ thẹn!”
Cái mặt thớt của Lâm đại nhân cũng nóng lên, vẫn còn lưu luyến vuốt ve đùi ngọc
của nàng mấy cái rồi mới kéo tay nàng đi ra.
Nhìn tiểu cung nữ gò mà đỏ bừng, mặt
mày thấp thoáng xuân ý, liền biết lang quân của mình làm việc hay ho gì. Đại tiểu
thư hừ một tiếng, thừa lúc hắn không chú ý, dẫm mạnh lên chân hắn, thâm trầm cười
hỏi:
- Đã nói chuyện xong chứ? Trường Kim tỷ
tỷ, tên bại hoại này có khi phụ tỷ không?
- Xong rồi, xong rồi.
Lâm Vãn Vinh ở cùng Đại tiểu thư lâu
ngày, tất nhiên biết tính ghen tuông của nha đầu này, nhẫn nhin kéo tay nàng cười
nịnh:
- Hóa ra vị kỳ nhân ta muốn bái phỏng
chính là sư phụ của Trường Kim muội. Ta và Trường Kim đã nói chuyện xong rồi,
bây giờ sẽ đi gặp vị kỳ nhân khoáng thế đó! Bảo bối, chúng ta cùng đi nhé!
Gò mà Từ Trưởng Kim ửng lên, nàng cảm
kích sâu sắc với tình cảm của Ngọc Nhược, thấy Lâm đại nhân cùng Đại tiểu thư
vui cười nói chuyện, nàng cũng lanh lợi hiểu chuyện lánh qua một bên nắm tay Đại
tiểu thư, khẽ nói:
- Trường Kim nhớ mãi ân tình của tiểu
thư.
Tiểu Ngọc Nhược ăn một viên đạn bọc đường
của nàng, lại thấy tiểu cung nữ ngoan ngoãn phục tùng phu nhân của mình, vừa thấy
đã thương, hơn nữa gạo đã nấu thành cơm, cũng không còn cách nào nữa.
Trường Kim thấy Đại tiểu thư chỉ mìm
cười không nói, nhưng dáng vẻ ngầm chấp thuận, lòng vui vẻ, vội nói:
- Đại nhân muốn gặp sư phụ. Tiêu gia tỷ
tỷ, chúng ta đi cùng nhé!
Nàng kéo tay Tiêu Ngọc Nhược, hai người
đi đằng trước, thấp giọng nói cười. Chỉ để lại cho Lâm đại nhân hai bóng lưng
xinh đẹp vô hạn.
Chỗ ở vị kỳ nhân kia gần kho thuốc. Đi
theo tiểu cung nữ vài bước liền tiến vào một chiếc sân.
Chiếc sân rộng rãi sáng sửa, trồng đầy
các loại hoa, mỹ lệ lôi cuốn, hương thơm nồng nàn. Tuy đã là cuối thu, nhưng
không thấy trăm hoa tàn héo.
Đại tiểu thư tấm tắc khen:
- Trường Kim, vị sư phụ này của tỷ quả
nhiên là kỳ nhân. Những bông hoa này trồng thế nào lại đẹp mà mãi không tàn như
thế?
- Điều này cũng không khó, dựng một rạp
lớn, chỉ cần khống chế lượng nước và độ ẩm là được!
Lâm Vãn Vinh cười nói.
Ngọc Nhược nhíu mày, không hiểu gì cả,
tiểu cung nữ lại thích thú nhìn hắn:
- Sư phụ cũng nói như thế, nhưng những
người thợ lại không làm được, mấy bông hoa cứ qua chừng mười ngày đã héo rồi.
“Sư phụ nàng cũng
nói thế? Không phải chứ?” Lâm Vãn Vinh kinh hãi chớp mắt: “Sư phụ của nàng chẳng
lẽ còn thông minh hơn ta?
Thấy hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Đại tiểu
thư khẽ cười kéo hắn lại:
- Chàng ngốc ơi, ngẩn ra làm gì đó?
Mau vào đi!
Từ Trường Kim cũng thẹn thùng nắm lấy
tay kia của hắn, hai người hợp sức kéo hắn tiếp tục đi tới.
Trong sân được trang trí vô cùng đẹp đẽ,
đình đài lầu gác, nước chảy dưới cầu, làm người ta thư thái. Lâm Vãn Vinh đi
trong hành lang, ngắm nhìn phong cảnh mỹ lệ, nhưng lại có một ảo giác tất cả mọi
thứ ở đây như có vài phần quen thuộc.
Đi gấp một lúc liền tiến vào một phòng
khách. Từ Trường Kim đẫn hai người vào. Nhưng phòng khách lại trống trơn không
có một người.
Trường Kim vội kéo một thị nữ hỏi:
- Ngân Châu, sư phụ đâu?
- Trường Kim tiểu thư, người đã tới!
Ngân Châu cung kính thi lễ, hưng phấn
nói:
- Đại sư ở phòng thí nghiệm, người nói
hôm nay sẽ có thứ rất hay ra lò, lát nữa muốn mời tiểu thư dùng thử đó!
“Phòng thí nghiệm?”
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: “Đại sư thiếu nữ này ở đâu tới, khẩu khí thật không
nhỏ.”
Từ Trường Kim gật đầu, rồi mời hai người
ngồi xuống, lại tự tay dâng lên trà thơn, đưa tới tận tay Vãn Vinh ca.
Lâm đại nhân giật mình giữ lấy nàng:
- Không được! Bụng ưỡn ra thế rồi sao
còn làm được những việc này?
Tiểu cung nữ mắt đỏ gay, đắm đuối nhìn
hắn, hạnh phúc nói:
- Vãn vinh ca, huynh thật tốt!
Vãn Vinh ca cười, đỡ nàng ngồi xuống rồi
mới đứng dậy, nhìn ngó bốn phía phòng khách.
Trong phòng bàn ghế, trà nước trái cây
đều đủ cả, sắp xếp đơn giản ấm cúng, giữa phòng còn treo một bức tranh sơn thủy.
Lâm Vãn Vinh liếc mắt qua mấy cái, tức thì lặng đi. Vội nắm tay Đại tiểu thư hỏi:
- Ngọc Nhược, nàng nhìn giúp ta, đây
có phải là Thái Sơn không?
Giang Tô và Sơn Đông cách nhau không
xa, Đại tiểu thư cũng đã đi qua Thái Sơn. Nàng cẩn thận xem xét rồi gật đầu
nói:
- Hẳn là đúng rồi! Đây là nơi cao nhất
Thái Sơn … Lâm lang, chàng làm sao thế?
Sắc mặt Lâm Vãn Vinh tái nhợt, vội lắc
đầu:
- Không sao, không sao, nói chuyện nhiều
quá nên hơi thiếu dưỡng khí thôi.
Trường Kim và Đại tiểu thư cùng đã lấy
tay hắn, chỉ thấy mạch đập của hắn tăng nhanh, trống ngực cũng nện thình thịch.
“Đây không phải là
sinh bệnh mà là bị kinh hãi!” Tiểu cung nữ tinh thông y lý, vội vàng chậm rãi
xoa ngực cho hắn.
Lâm Vãn Vinh thở mấy hơi lớn, thều
thào hỏi:
- Trường Kim, bức tranh này là ai vẽ?
- Là sư phụ của Trường Kim.
Tiểu cung nữ khẽ đáp.
Vị sư phụ này của Trường Kim, chẳng lẽ
đúng là khoáng cổ kỳ nhân, ngay cả vách núi nơi ta ngã xuống cũng vẻ ra được rõ
ràng như thế.
Lòng gã kích động khó bình tĩnh lại,
nhìn hoa quả xếp trên bàn, tiện tay lấy một quả, cắn mạnh một miếng.
“Lang quân đói rồi!”
Đại tiểu thư nhìn mà đau lòng, vội nhẹ nhàng đấm lưng cho hắn, để hắn thoải
mái.
- Trường Kim, Trường Kim.
Trong sân đột nhiên truyền tới tiếng
bước chân vội vã, một hương thơm quen thuộc theo gió bay tới, âm thanh hưng phấn
của một nữ nhân truyền vào phòng:
- Mau xem đi, Chocolate của ta, cuối
cùng ta đã thành công rồi.
- Sư phụ..
Trường Kim reo lên, rảo bước chạy tới.
Người Lâm Vãn Vinh run lên, vội nhéo mạnh
tai mình, tựa hồ không tin vào thứ hắn nghe thấy.
Hắn chậm rãi quay người lại, chỉ thấy
Từ Trường Kim tay cầm một hộp chocolate mới ra lò, mùi hương lan ra khắp phòng.
Bên cạnh nàng, là một cô gái xinh đẹp, đôi mắt long lanh nước mắt, đang nhìn
Lâm Vãn Vinh khẽ mỉm cười:
- Đã lâu không gặp rồi, Lâm phò mã,
Lâm nguyên soái… ồ, còn là giám đốc Lâm của ta…
“Đoàng” Giám đốc
Lâm như bị điểm huyệt, mắt trố ra, mồm há hốc, ngây dại tại chỗ. Trái cây vừa mới
cắn được một miếng lặng lẽ rơi xuống, lăn mấy vòng đụng ngay vào chân nàng.
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét