Chương 462: Xinh đẹp là gian tế
Ngân
châm này chính là sư môn tuyệt kỹ của An hồ ly và Ninh Tiên tử, người khác bắt
chước không được. Thời khắc mấu chốt như thế mà ra tay cứu giúp, ngoại trừ Ninh
Tiên tử, còn ai vào đây? Nỗi kích động trong lòng Lâm Vãn Vinh khó có thể dùng
ngôn ngữ hình dung, cứ như có một ngọn lửa thiêu đốt trong ngực.
-
Ninh Tiên tử, Vũ Tích, nàng ở đâu?!
Bất
chấp mấy trăm binh sĩ vây quanh đang kịch chiến với người Hồ, hắn đứng giữa
đường lớn, ngửa mặt lên trời thét dài, giống như một con sói hoang tru lên thê
lương trong Đại mạc, thanh âm bao trùm qua tiếng đao thương chan chát, tiếng
chiến mã hí vang, bay thẳng đến tận trời cao.
Đỗ
Tu Nguyên đi theo phía sau Lâm Vãn Vinh, túm lấy áo Cao Tù, hỏi:
-
Cao đại ca, tướng quân gọi tên ai đó?!
Sắc
mặt Cao Tù nghiêm túc, lắc đầu:
-
Đỗ huynh đệ, sự tình không nên hỏi thì đừng hỏi, chúng ta có thể đoán sai đó
…như Lâm huynh đệ vốn là thanh niên tuấn kiệt như vậy, có thêm vài hồng nhan
tri kỷ cũng là việc bình thường.
Đỗ
Tu Nguyên ồ một tiếng, lộ ra ánh mắt hiểu biết, cười ha hả.
Lâm
Vãn Vinh đứng giữa đường, hướng bốn phương tám hướng gọi lớn, thanh âm vang
thật xa, rồi theo bão cát đại mạc truyền trở về, bóng dáng Ninh Vũ Tích thủy
chung vẫn không hề xuất hiện.
“Chẳng
lẽ không phải là tiên tử ra tay?!” Trong lòng hắn nghi vấn một lát, nhớ tới
tiếng ca ở Thiên Tuyệt phong trước khi đi, tưởng như hình dáng Ninh Tiên tử mờ
mờ đang xuất hiện trước mắt, làm hắn vừa hoài niệm vừa là bi ai, trăm ngàn mối
cảm xúc dâng lên trong lòng.
-
Bẩm tướng quân!
Một
tên binh sĩ vội vội vàng vàng chạy tới, hai tay ôm quyền lên tiếng:
-
Mười tám gã Đột Quyết võ sĩ toàn bộ đã giải quyết xong, bắn chết tám gã, bắt
sống mười tên. Xin tướng quân chỉ thị.
Đỗ
Tu Nguyên đi đến phía trước hắn, khẽ hỏi:
-
Tướng quân, muốn thẩm vấn hay không?!
Mắt
Lâm Vãn Vinh lộ ra vẻ hung ác, hừ một tiếng:
-
Còn thẩm vấn cái gì, lúc này, dựa vào đao thương mà nói chuyện! Truyền lệnh ta,
đem toàn bộ tù binh này chém hết. Tất cả thủ cấp người Hồ đều treo ở bắc diện
thành lâu, nâng cao tinh thần quân tướng! Mặt khác, tất cả cửa thành phong tỏa
hết, chỉ cho vào không cho phép ra, tuần tra mọi chỗ trong thành, trọng điểm
kiểm tra là chỗ người Hồ kinh doanh trong thành! Có ai nghi vấn, trước bắt lại
thẩm vấn! Ai phản kháng, giết chết không tha!
Lần
này hắn nổi giận thật rồi, cả người đằng đằng sát khí. Ai khuyên bảo cũng không
nghe, quyết tâm muốn giết chóc, đem toàn bộ đám người Hồ này tế cờ. Ý kiến Đỗ
Tu Nguyên tuy bị hắn bác bỏ, nhưng trong lòng cũng mừng rỡ vạn phần, chưa bao
giờ thấy Lâm tướng quân có khí phách như vậy. Đại chiến sắp xảy ra, khí phách
này đã đến vừa kịp lúc.
Hắn
trì hoãn ở đây trong chốc lát, ngọn lửa trong soái doanh của Lý Thái đã bị dập
tắt từ lúc nào, tiếng hô hoán cũng đã dịu đi. Lâm Vãn Vinh cảm giác kỳ quái,
thấy xa xa có Hồ Bất Quy phụng mệnh đi phong tỏa cửa thành bây giờ lại giục
ngựa chạy về, trên mặt cười tươi như hoa:
-
Tướng quân, chúng ta rút thôi!
Lão
Hồ này xem ra không phải chưa tỉnh ngủ. Rút lui mà làm gì cao hứng như vậy?!
Lâm đại nhân trợn mắt nhìn:
-
Ta gần đây suy nghĩ quá độ, Hồ đại ca, phiền ngươi nói rõ ràng một chút, cái gì
rút lui?
Hồ
Bất Quy gật gật đầu:
-
Mạt tướng phụng lệnh tướng quân, tiến ra phong tỏa cửa thành, nhưng lại phát
hiện Từ quân sư tự mình tọa trấn cửa bắc, tất cả đại môn đã sớm phong tỏa cả
rồi, một người cũng không ra ngoài được.
Từ
Chỉ Tình thủ cửa bắc? Đây là chuyện gì?! Lâm Vãn Vinh nhìn Hồ Bất Quy, lão Hồ
cười nói:
-
Vốn mạt tướng cũng không rõ. Sau đó Từ quân sư nói, trước đại chiến, phải trừ
gian bên trong thành, vốn là quán lệ xưa nay. Xin Lâm tướng quân đừng lo lắng,
tất cả đều nắm trong lòng bàn tay.
“Trước
đại chiến, trừ gian trong thành?” Lâm Vãn Vinh nghe qua cũng hiểu được:
-
Nói như vậy, soái doanh bị tập kích, là Từ tiểu thư cố ý lưu lại sơ hở?! Con bà
nó, thật sự là lừa cả ta, trình độ của Từ quân sư xem ra không tầm thường!
-
Mạt tướng cũng nghĩ như thế!
Hồ
Bất Quy quẹt mồ hôi trên trán, lòng còn sợ hãi:
-
Thấy doanh trướng của đại soái bốc hỏa, lão Hồ ta như mất hồn, nếu đại soái xảy
ra việc gì, cuộc chiến này làm sao đánh cho được! Không nghĩ rằng, thì ra tất
cả đều trong sự tính toán của Từ quân sư.
“Đâu
chỉ lão Hồ, đến cả ta mà nha đầu đó cũng gạt nốt! Lúc gặp và nói chuyện với
nàng, nàng vừa yêu kiều vừa quyến rũ, làm lão tử thiếu chút nữa cảm động lấy
thân báo đáp. Không ngờ vừa quay lưng lại, tiểu nữ này đã thành thành thật thật
chơi ta một vố.” Lâm Vãn Vinh buồn bực hừ hừ vài tiếng, nỗi căm tức trong lòng
không cần nói cũng biết.
-
Tướng quân, chúng ta có cần phải tới đại doanh nữa không?!
Nhìn
thấy sắc mặt hắn chẳng tốt lành gì, Hồ Bất Quy vô cùng thận trọng hỏi:
-
Kỳ thật, theo mạt tướng thấy, hành động này của Từ tiểu thư cũng không thể lộ
ra ngoài. Hưng Khánh phủ là nơi biên quan trọng yếu ở biên thùy, thương đội
người Hồ thường xuyên lui tới, trong thành nhất định có an bài không ít tai
mắt. Ta lập đại trướng ở đây, người Hồ sẽ âm thầm động thủ. Từ quân sư tương kế
tựu kế, dẫn dụ người Hồ chủ động lộ diện, nhất thời diệt trừ gian tế, việc này
chính là để làm ổn định sau lưng đại quân, làm cho đại quân ta không phải lo
lắng gì về sau lưng, có thể an tâm đối địch. Với lại, vì để giữ bí mật, nàng
cũng sẽ không cáo tri cho chúng ta, cũng là việc đương nhiên thôi.
Lâm
Vãn Vinh hừ một tiếng, không biết nói gì hơn. Vừa mới đây, hắn còn nói chuyện
thân mật với Từ Chỉ Tình, ỡm ỡm ờ ờ, tư vị đó khó có thể dùng từ mà nói được.
Ai nghĩ nha đầu này vừa xoay người đi, đã biểu hiện bản sắc phụ nữ kiên cường,
một câu tương kế tựu kế, thiếu chút nữa đem mạng nhỏ của Lâm đại nhân ra giỡn
với tử thần. Cá tính của nàng quả nhiên là mạnh bạo.
“Ngựa
chứng, ngựa chứng mà! Không có biện pháp, xem ra ta phải khổ luyện thuật cưỡi
ngựa rồi!” Lâm đại nhân cười hì hà, hai tay tự dưng hình dung ra một cái yên
ngựa, khẽ bóp bóp vài cái, trên mặt lộ ra vẻ dâm đãng rõ ràng.
-
Cao huynh đệ, tướng quân làm sao vậy?!
Thấy
Lâm Vãn Vinh sắc mặt lúc cười lúc mơ, Hồ Bất Quy rất khó hiểu, giữ tay Cao Tù
thỉnh giáo.
Cao
Tù nhìn chăm chú một lúc lâu, nghiêm nghị bảo:
-
Theo kinh nghiệm của lão Cao ta, Lâm huynh đệ đang tu luyện một môn võ học thần
kỳ. Ngươi xem hắn hai chân trầm ổn, tựa gốc hoa mai, hai tay hóa thành trảo,
dồn lực ra thân trước, lại ngầm không bộc lộ, hình như là một tư thế vạn quân
xô không đổ. Đó là ba yếu quyết thượng thừa võ học ổn, chuẩn, độc. Lâm huynh đệ
có thể nói là đã hiểu được rất sâu xa, trảo xuất ra rất nhanh, chụp vào thì giữ
rất chặt, vật trong tay hắn, mềm như mây, biến hóa vạn dạng… quả là một môn võ
công cao thâm!
“Mềm
như mây, biến hóa vạn dạng?” Hồ Bất Quy nghe thế ngẩn ra một lúc, thật lâu sau
mới giật mình hiểu ra, vội vội vàng vàng gật đầu rồi cười vang:
-
Thì ra là thần công bánh bao, huynh đệ thụ giáo rồi!
Lâm
tướng quân luyện ‘thần công’, thấy Hồ Bất Quy và Cao Tù đều mở to hai mắt nhìn
nhìn chằm chằm, mới phát giác ra động tác vừa rồi có vẻ hơi hạ lưu, nên ánh mắt
của hai tên này mới bỉ ổi như thế, cũng không biết ý nghĩ của họ đã đi tới đâu
rồi. Hắn cười ha hả vài tiếng:
-
Ngày mai sẽ có một trận sống mái với người Hồ, ta luyện tập vài động tác cưỡi
ngựa thôi. Hồ đại ca, ngươi xem ta tư thế của ta đủ tiêu chuẩn chưa?!
Hồ
Bất Quy giơ ngón tay cái, tấm tắc khen ngợi:
-
Công phu cao thâm! Tướng quân quyền chưa xuất khỏi tay, uyển chuyển không rời
rạc, quả thật đáng cho bọn ta làm gương.
Lâm
Vãn Vinh gật gù tỏ vẻ hài lòng, kéo hắn qua một bên:
-
Hồ đại ca, ta có một việc quan trọng hơn muốn ngươi đi làm. Hữu lộ đại quân
chúng ta có mấy vạn nhân mã, mỗi ngày đều có điểm danh binh mã đó chứ?!
-
Đương nhiên! Mỗi ngày khi xuất phát cũng chính là lúc điểm danh nhân số, đây là
qui củ xưa nay. Tướng quân, ngài hỏi việc này làm gì?
-
Vậy là tốt rồi!
Lâm
Vãn Vinh vỗ tay, trên mặt tràn đầy hưng phấn:
-
Hồ đại ca, ngươi giữa đêm điểm danh nhân số cho ta, nếu có người nào xa lạ,
nhìn qua xinh đẹp một chút, lập tức trình báo cho ta. Nhớ kỹ, việc này phải
lặng lẽ tiến hành, không gây tiến động, ngàn vạn lần không được làm động đến
nàng, ta cho nàng sự bất ngờ rất lớn, hắc hắc…
Lâm
đại nhân cười thật đểu giả, Hồ Bất Quy cả người nổi da gà, mồ hôi túa ra: “Đại
nhân còn có sở thích này nữa, ngày thường thật là nhìn không ra!”
Hắn
bất giác rời xa Lâm Vãn Vinh vài bước, thận trọng bẩm báo:
-
Tướng quân, sắp đại chiến, việc này chỉ sợ sẽ khiến cho lời đồn đại không hay
trong quân, tổn hại đến chiến lực quân ta, hủy đi thanh danh tướng quân, xin
tướng quân nghĩ lại. Nếu ngài thật có nhu cầu, mạt tướng thật ra biết một chỗ.
Có một diệu tương quán (quán thân ái) trong ngõ hẻm kinh trung, ở đó ca nhạc
vui chơi, con trai đẹp như con gái, mạo mỹ như hoa, mặc váy dài, biến thành một
kiều nương tuyệt thế, thế cũng đáng để theo đuổi…
Hồ
Bất Quy cười mà như mếu, Lâm Vãn Vinh nghe thế váng đầu hoa mắt, hận không được
đấm vào đầu lão Hồ vài cái: “Cái gì mà diệu tương quán, ngươi coi lão tử là
‘pede’ à?! Con bà nó, ngươi gặp thấy được loại ‘pede’ nào nam tính như vậy
chưa?!”
Cơ
mặt hắn như co rúm cả lại, cắn răng vỗ vai lão Hồ:
-
Thôi, Hồ đại ca biết quả nhiên biết không ít chỗ lạ, đợi đánh xong trở về, ta
sẽ tới đó mua hai tên ưu tú nhất, để Hồ đại ca chơi cho vui, nghe nói tư vị
không tệ đâu!
Hồ
Bất Quy bị dọa rút đầu lại, sắc mặt trắng bệch, cả người ngứa ngáy.
“Ai
bảo tiểu tử ngươi tâm tư bậy bạ!” Lâm Vãn Vinh trả thù xong, nhịn không được
cười ha ha vài tiếng:
-
Yên tâm đi, ta đùa ngươi đó! Hồ đại ca, ngươi chỉ cần để ý làm tốt việc ta phân
phó là được, nhớ kỹ. Càng xinh đẹp, lại càng phải báo cho ta, không được lầm
lẫn đó. Không thể buông tha một tên nào!
Hồ
Bất Quy sợ run, Lâm Vãn Vinh hừ hừ vài tiếng. Xa xa thấp thoáng có tiếng bước
chân vang đến, quan quân do Từ Chỉ Tình phái ra, cùng phối hợp với tướng sĩ Đỗ
Tu Nguyên dẫn dắt, hai đội hợp làm một, đang lục soát từng nhà. Lại thấy Cao Tù
bên người cũng đã biến mất không thấy cái bóng đâu nữa, cũng không biết chạy đi
chỗ nào rồi.
Loại
kiểm tra càn quét này kỳ thật cũng chẳng có hiệu quả lớn, cũng chỉ cố tình tạo
thành một không khí căng thẳng, làm những tai mắt của người Hồ lưu lại không
dám coi thường vọng động.
Nói
về gian tế người Hồ, cũng không biết tại sao hắn đột nhiên nhớ tới ánh mắt của
Nguyệt Nha Nhi hôm nay. Đôi mắt thiếu nữ Đột Quyết này tựa như một hồ nước sâu
thẳm, nhìn vào tận lòng người làm hồn phách cũng bay mất. Nếu nàng còn chưa ra
khỏi thành thì đêm nay hẳn là có thể lục soát tới.
Chỉ
mong Đỗ Tu Nguyên không nghe theo chủ ý độc ác của tên Cao Tù này, lộn xộn bày
chuyện cướp đoạt dân nữ! Nhưng lỡ như họ không nghe lời ta dạy, nhất định cướp
nàng về để ta ôm cho ấm thì sao. Vậy lão tử rốt cuộc là quá muốn, rất muốn, hay
là phi thường muốn nhỉ?! Chà, nghĩ thế để làm gì, về nhà soạn giường cái đã!!
Trong
lòng ngứa ngáy một trận, dấu hiệu ham muốn càng lúc càng bộc lộ rõ hơn. Lại tin
tức từ đại trướng nguyên soái truyền đến, Từ tiểu thư kỳ mưu dụ địch, thượng
tướng quân bình yên vô sự, tối nay các lộ bắt được tổng cộng tám mươi người Đột
Quyết võ sĩ, quân ta chiến thắng rực rỡ!
“Hay
cho câu chiến thắng rực rỡ, tin tức quả là rất có giá trị!” Mang theo lòng mong
đợi trở lại trướng, hắn rốt cuộc cũng không ngủ được, chốc lát nhớ tới Thanh
Tuyền Xảo Xảo, chốc lát lại nhớ tới An hồ ly và Ninh Tiên tử. Hắn đành đứng
dậy, khêu ngọn đèn trong trướng lên cao một chút, lại sờ sờ vào cuộn giấy báo
tin kia, cẩn thận nghiên cứu.
Nhìn
vào nét bút thanh tú, xem ra hơi giống của Ninh Vũ Tích, đương nhiên là thần
tiên tỷ tỷ cũng biết vẽ mi…, nhưng ta chưa thấy qua. Thấy bút tích này tựa hồ
là của Ninh Tiên tử viết ra, nhưng lại giống như nét bút Thanh Tuyền, còn có vẻ
gì đó của An tỷ tỷ. Cách viết của Đại tiểu thư dường như cũng tương tự, còn có
Ngưng Nhi, Xảo Xảo…
Duyệt
qua hết một loạt những nữ tử mình biết, hắn ảo não nắm tóc, trong lòng khổ muộn
không nói hết: “Nếu căn cứ vào tiêu chí về hình thể của những tiểu thư mà phán
đoán, ta nhắm mắt lại cũng có thể sờ ra được ai là ai. Công phu dùng mắt, chung
qui cũng không địch lại công phu sờ mó. Cái thứ nhìn chữ đoán người này, hoàn
toàn không phải là thế mạnh của ta!”
-
Lâm huynh đệ, Lâm huynh đệ, ngủ chưa?
Đang
lúc phiền não, từ ngoài trướng bồng truyền đến một thanh âm thì thào, thì ra là
Cao Tù bái phỏng.
Xem
sắc trời, đã quá canh ba. “Lão Cao này, làm sao thích nửa đêm tới gõ cửa nhỉ?
Đúng là một loại thích gây loạn giữa đêm khuya mà!” Lâm Vãn Vinh ngáp dài một
tiếng, thu hồi tờ giấy, cho lão Cao vào:
-
Cao đại ca, huynh chạy đi đâu đó, vừa hồi doanh đệ đã bảo người tìm huynh mà
không thấy.
Mặt
mũi Cao Tù dính đầy bụi đất, nhưng thần sắc rất hưng phấn:
-
Ta cướp nữ… ồ… không… ta thay mặt huynh đệ ngươi đi làm việc.
-
Thay mặt đệ làm việc?!
Lâm
Vãn Vinh đánh giá hắn từ trên xuống dưới, xem hắn bộ dạng thậm thụt của hắn,
nhất thời than thở:
-
Cao đại ca, lần sau đứng trước mặt người khác nói là làm việc cho đệ, thần sắc
đoan chính một chút! Mắt nhìn thẳng, không lại để người hiểu lầm cho đệ là một
người bỉ ổi đó!
Cao
Tù hắc hắc nói:
-
Huynh đệ, ta thật làm việc cho ngươi mà, ta cùng với Đỗ Tu Nguyên cùng nhau lục
soát gian tế người Hồ ….
Khó
được lão Cao chủ động như thế, Lâm Vãn Vinh gật gù lộ vẻ vui mừng, thấy tên này
vội vã nuốt nước miếng, hai mắt xanh lè:
-
…. Còn nhớ kỹ hôm nay lúc vào thành, chúng ta nhìn thấy nữ nhân Đột Quyết
không, ta tìm được nàng rồi …. Nhìn rất xinh đẹp như vậy, chắc chắn là gian tế!
Bắt, nhất định phải bắt!
-
Huynh nói Nguyệt Nha Nhi hả… ồ, không phải, là nữ nhân Đột Quyết? Xinh đẹp là
gian tế?! Không thể nào!?
Lâm
Vãn Vinh mắt đã lóe lên:
-
Cao đại ca, huynh thật đã cướp nàng tới đây rồi hả?! Làm sao làm như vậy được,
cưỡng bức dân nữ là phạm pháp đó, không phải nói là phải lấy đức thu phục người
sao?Ái chà, không được, đệ còn chưa soạn giường!!
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét