Chương 479: Gặp lại Nguyệt Nha Nhi
- Tiểu Lý tử thân trúng tám mũi tên,
trừ đi bốn mũi tên ở hai chân hai tay, hai đại huyệt kiên tĩnh và khuyết bồn
trên vai mỗi cái trúng một tên ra thì huyệt thiên trì nơi ngực trái và sườn phải
cũng trúng tên. Theo tình hình trước mắt mà xét, chủ yếu là do huyệt thiên trì
nơi ngực trái bị thương làm cho khí trùng, quan môn, nhũ căn, khí hộ kinh mạch
từ dưới lên trên bị dồn nén, khí huyết không được lưu thông, vì thế mà ba đại
huyệt thiên trụ, phong phủ, bách hội phía sau đầu bị nghẽn khí huyết, tạo thành
ứ máu, khó có thể tỉnh lại. Hơn nữa, theo ta suy đoán, không chỉ ngực trái mà từ
hạ phúc tới đan điền của hắn cũng có một khối máu đọng đã đông lại, làm cho hắn
đau đớn ngứa ngáy. Khí huyết bị chặn, phải trị ứ huyết sưng phù ở hạ phúc, chi
bằng lấy Tàng Hồng Hoa làm thuốc dẫn phối hợp với mật ong, kết ngạnh, ấu cúc để
thông kinh mạch...
Cao Tù miệng lưỡi lưu loát, thao thao
bất tuyệt, hai tay vung lên, nước bọt tung tóe, giảng giải thương thế của Lý Vũ
Lăng cho những người ở trong lều. Điệu bộ hắn mau lẹ, động tác tiêu sái, nếu
không biết rõ thì sẽ cho rằng hắn còn đứng đầu viện y học nào đó.
Cái gì mà thiên trì với phong phủ, kết
ngạnh, ấu cúc, hạ phúc sưng phù ứ huyết, lão Cao đầy miệng đều là thuật ngữ
chuyên nghiệp, cao thâm mạt trắc, Hồ Bất Quy nghe mà lau mồ hồi lạnh lên tục.
Lâm Vãn Vinh cũng trán nổi gân xanh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Theo phân
tích của lão Cao, triệu chứng của tiểu Lý tử nghe sao giống với đau bụng kinh vậy
chứ? Lão Cao này chẳng lẽ là thầy thuốc phụ khoa?“
- Cái này, Cao đại ca, huynh có thể
nói đơn giản chút được không?
Lấy tay áo khẽ quệt mồ hôi lạnh, Lâm
Vãn Vinh còn sợ hãi:
- Huynh cứ nói luôn ra, vì sao tim tiểu
Lý tử vẫn đập nhưng thủy chung lại không tỉnh lại?
Cao Tù gật gật đầu, nghiêm mặt nói:
- Với kinh nghiệm hành tẩu giang hồ và
trị thương cứu người của ta mà xét, đầu mũi tên trên người tiểu Lý tử đã rút ra
nhưng khí huyết gân mạch bị đè ép, không thông suốt được…
- Cao đại ca, có phải là huynh muốn
nói các huyệt trước ngực tiểu Lý tử bị ép, cung cấp máu cho não bộ không đủ,
không cách nào tỉnh lại, có phải là ý đó không?
Lâm Vãn Vinh cắt đứt lời lão Cao, hỏi
thẳng vào vấn đề luôn.
Cao Tù vui mừng vỗ tay:
- Đúng, đúng! Ý của ta chính là thế.
Ây dà, Lâm huynh đệ, không ngờ ngươi cũng giống ta, đều là hạnh lâm cao thủ
(1). Học vấn cao thâm như thế, ta chỉ giảng một lần đã đã hiểu được rồi.
“Hạnh Lâm cao thủ? Ta nhổ vào!“ Lâm
Vãn Vinh hung hăng nhổ nước bọt, đầy khinh bỉ với tên lang trung đầu chó này.
Hồ Bất Quy đại khái nhìn ra chỗ không ổn
trong đó, kéo lão Cao và nhỏ giọng hỏi:
- Cao huynh đệ, xin hỏi trước đây
ngươi đã chữa khỏi được bao nhiêu bệnh nhân?
Cao Tù tự tin tràn trề:
- Lão Hồ, người còn không tin ta sao?
Lão Cao ta hành tầu giang hồ hơn hai mươi năm. Bệnh nhân phàm là rơi vào trong
tay ta, trừ những người bị chết ra, không ai là không chữa khỏi.
Hồ Bất Quy trợn tròn mắt, hoàn toàn cứng
họng.
Rút khỏi Ba Ngạn Hạo Đặc đã được hai
canh giờ, sắc trời dần dần sáng lên, sương mù trong gió sớm ở thảo nguyên phủ
trắng làm ướt vó ngựa, thấm đẫm khuôn mặt mỗi người. Bốn chiến sĩ khiêng cáng
cho Lý Vũ Lăng thận trọng đi đường, các tướng sĩ khác tự động bảo vệ ở giữa,
ngăn mưa gió cho hắn.
Trong năm nghìn tướng sĩ, luận về võ
công thì Cao Tù không thẹn là đệ nhất. Y vũ tương thông, tưởng như lão Cao võ
công đã như vậy thì hành y cũng có chút nghề, nào ngờ tên này chỉ được cái mẽ
ngoài, lải nhải nửa ngày còn không bằng Lâm Vãn Vinh một câu đã giải thích rõ
ràng, chắc bình thường thời gian mà hắn luyện tập y thuật đều đã bị tiêu phí ở
bát đại hồ đồng rồi.
Nhưng trọng thương của Lý Vũ Lăng,
tính ra trong toàn quân cũng chỉ có tên lang trung nửa mùa họ Cao này có thể
nói ra chút vỏ ngoài, những người khác thì càng tệ. Xem ra chỉ có thể chọn tên
chột trong đám người mù mà thôi. Nhìn tiểu Lý tử hai mắt nhắm chặt, sắc mặt
xanh xao, Lâm Vãn Vinh nắm lấy tay hắn cười khổ.
Thấy Lâm huynh đệ không nói một lời,
lão Cao hiếm khi đỏ mặt lên, cười ngượng ngập:
- Huynh đệ, ngươi yên tâm đi, tiểu Lý
tử phúc lớn mạng lớn, chết rồi còn có thể ba lần mở mắt, nhất định là sẽ không
sao đâu.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh đại khái cũng
có phán đoán, Lỹ Vũ Lăng bị mũi tên trong ngực trái làm mạch nào đó bị ép nên
máu mới không thông, hô hấp khó khăn, nếu tiếp tục sẽ dẫn đên hôn mê sâu. Ở
tình thế của Lý tiểu tử, loại trọng thương này chỉ có thể thông qua phẫu thuật
mở lồng ngực để cứu. Nhưng giờ đây thân ở trên thảo nguyên mênh mông, đao khách
tuy có năm ngàn nhưng kẻ có thể dùng đao giải phẫu lại chẳng có một ai...
Lâm Vãn Vinh gật đầu, chỉ đành than:
- Cao đại ca, theo cách nhìn của
huynh, làm thế nào mới có thể để huyết mạch trong cơ thể tiểu Lý tử trở nên
thông suốt?
Biết Lâm huynh đệ cũng là “hạnh lâm
cao thủ”, Cao Tù cũng không dám khoác lác nữa cẩn thận nói:
- Xử trí vết thương không cần phải nói
nữa, ta đã cho tiểu Lý tử dùng kim sang dược thượng hạng, đề phòng vết thương
thối rữa. Nhưng thương thế trong cơ thể muốn khống chế không dễ dàng, cần phải
trong trị ngoài xoa, làm tan máu đọng, hơn nữa cần phải có dược thảo thượng hạng
giúp đỡ. Tiểu Lý tử tim đập rất yếu, toàn nhờ huyết khí chỗng đỡ, nếu không kịp
chữa trị, chỉ sợ sẽ gặp hung hiểm.
Lần này thì không phải lão Cao nói bừa
nữa, tiểu Lý tử hô hấp yếu ớt, đây là sự thật ai ai cũng biết, nhưng thảo
nguyên bao la, phải đi đâu mới tìm được thuốc hoạt huyết tốt nhất đây? Đại quân
khi vượt núi đã bỏ bớt quân trang, ngay cả thuốc men thường dùng cũng mang theo
cực ít, huống chi là thứ thuộc hoạt huyết thượng hạng.
Mọi người nhất thời trầm lại, tâm tình
nặng nề không biết phải nên nói gì. Lý Vũ Lăng từ cõi chết sống lại khiến cho
đám cô quân nơi thảo nguyên này có lòng tin và dũng khí vô cùng lớn. Không ai
có thể tiếp nhận sự thống khổ mất đi hắn lần nữa, đó là đòn đánh trí mạng đối với
tất cả mọi người.
- Thuốc! Đi đầu mà tìm thuốc đây?
Lâm Vãn Vinh nhíu chặt mày lầm bẩm tự
nói.
Năm nghìn kỵ binh hành quân mau lẹ
trong ánh bình mình bảy màu, tiếng võ ngựa rung chuyển thảo nguyên, trên đường
đi ngoài tiếng vó ngựa thì không nghe thấy một tiếng ho nào, không khí cực kỳ
yên tĩnh, tất cả mọi người đều lo lắng cho thương thế của Lý Vũ Lăng.
- Báo…
Một kỵ binh ở trước chạy lại, âm thanh
của thám báo đánh thức Lâm Vãn Vinh từ trong trầm mặc:
- Bẩm tướng quân, ở phía trước bốn
mươi dặm phát hiện ra tung tích của Hồ nhân.
- Cái gì?
Lâm Vãn Vinh kinh hãi, mặc dù trong
lòng đã có chuẩn bị, nhưng dù thế nào cũng không ngờ rằng mới đi được mấy canh
giờ mà người Đột Quyết đã xuất hiện chỉ cách có bốn mươi dặm.
Hồ Bất Quy cũng đầy kinh ngạc, vội hỏi:
- Là kỵ binh ở đâu tới? Có bao nhiêu
nhân mã?
Thám báo lắc đầu đáp:
- Bẩm tướng quân, không phải là kỵ
binh Đột Quyết, mà là một thương đội, tổng số không quá mấy trăm người.
- Thương đội của Hồ nhân?
Lâm Vãn Vinh ngẩn ra, chợt hớn hở:
- Nếu như là thương đội, vậy nhất định
có mang theo thuốc.
Hồ Bất Quy cũng bừng tỉnh, vội kêu
lên:
- Đúng thế! Trà, tơ lụa và thuốc, phàm
là thương đội đã tới Đại Hoa ta thì sẽ nhất định mang theo những thứ bảo bối
này về. Lần này tiểu Lý tử được cứu rồi!
Lâm Vãn Vinh phất tay lên:
- Ra lệnh cho tất cả thám báo ở tiền
phương che dấu hành tung, giám thị mọi hành động của thương đội, không có mệnh
lệnh của ta, không ai được phép tùy tiện hành động.
- Tuân lệnh!
Thám báo đó vội vàng thúc ngựa quay về.
Hồ Bất Quy thở phảo một hơi, hưng phất múa tay:
- Đây đúng là hạn lâu gặp mưa lành, muốn
cái gì cái đó tới. Thương đội của người Đột Quyết tới Đại Hoa ta chưa từng tay
trắng trở về, thuốc thượng hạng là tuyệt không thể thiếu.
Lâm Vãn Vinh trầm mặc mồi hồi, đột
nhiên mở miệng hỏi:
- Hồ đại ca, huynh có nghĩ tại thời điểm
binh đao loạn lạc này sao lại có một thương đột Đột Quyết bỗng nhiên xuất hiện
trước mặt chúng ta không?
Hồ Bất Quy cũng không phải kẻ ngốc,
nghe thế liền giật mình:
- Tướng quân, ý người là, trong đó có
điều gian trá.
Lâm Vãn Vinh thở dài đánh sượt:
- Có gian trá hay không ta không dám
đoán bừa. Nhưng thời gian, địa điểm bọn chúng xuất hiện đều quá khéo… khoảng
cách với Ba Ngạn Hạo Đặc lại gần như thế, lại vừa đúng lúc khi chúng ta mới đột
kích Ba Ngạn Hạo Đặc.
Được hắn nhắc nhở, Hồ Bất Quy tức thì
cũng cảm thấy việc này quá xảo hợp. Nhưng nếu nói là quỷ kế cùa Hồ nhân thì hắn
cũng không tin lắm. Một là, dựa vào thời gian mà xét, tin tức đột kích Ba Ngạn
Hạo Đặc vừa truyền tới tai Hồ nhân, bọn chúng không thể phái thương đội ra từ
trước để chờ đám cô quân này tại thảo nguyên. Hai là, cũng chẳng cần chơi thủ
đoạn, nếu người Đột Quyết thật sự phát hiện ra thì có thể phái một đám kỵ binh
tới, trực tiếp chém giết là được, phái một thương đội đến thì có toan tính gì?
Nghi ngờ này của lão Hồ, Lâm Vãn Vinh
đã nghĩ đến, đó cũng là chỗ hắn không hiểu, chẳng lẽ đúng là một sự trùng hợp.
- Thương đội Hồ nhân?
Cao Tù vốn yên lặng đột nhiên ngẩng đấu
lên, thần bí nói:
- Lâm huynh đệ, phải chẳng là người
đó?
Hai tay hắn nắm hờ, đặt lên bên miệng
làm ra vẻ thổi tù và, Lâm Vãn Vinh nhìn mà thấy mơ hồ:
- Cao đại ca, người đó mà huynh nói rốt
cuộc là ai?
Cao Tù cười hắc hắc:
- Huynh đệ, ngươi quên rồi sao? Chính
là người đã gặp ở phủ Hưng Khánh. Ngươi còn ngửi mùi phấn của người ta đó.
- Nguyệt Nha Nhi?
Lâm Vãn Vinh giật mình, đây là lúc nào
mà lão Cao dâm đãng này còn nhớ tới nữ nhân Đột Quyết. Hơn nữa Nguyệt Nha Nhi
dùng kèn ngọc mà minh họa của lão Cao lại là thổi tù và, đúng là khác biệt như
trời và đất.
Cao Tù trịnh trọng gật đầu:
- Rất có khả năng. Lâm huynh đệ ngươi
nghĩ xem, những ngày này chúng ta nhìn thấy thương đội Đột Quyết, chỉ có một mà
thôi, không phải là cô bé Đột Quyết đó thì còn là ai?
Lâm Vãn Vinh cười lớn, thương đội tới
lui Đại Hoa và Đột Quyết cũng tới vài chục vài trăm, dựa vào cái gì mà đoán là
thương đội của Nguyệt Nha Nhi chứ? Xem ra không cướp được nữ nhân Đột Quyết,
Cao Tù quyết không dừng lại rồi.
- Tướng quân, chúng ta bây giờ làm thế
nào?
Hồ Bất Quy nhỏ giọng hỏi:
- Thương đội này, chúng ta có “ăn” hay
không đây?
Nhìn khuôn mặt Lý Vũ Lăng chìm trong
giấc ngủ, Lâm Vãn Vinh nghiến răng vung tay lên:
- Vì tiểu Lý tử, chúng ta không còn lựa
chọn nữa. Hồ đại ca, Cao đại ca, theo ta đi tới xem sao.
Hắn quất roi, chiến mã hí lên, bốn vó
tung bay, phóng thẳng về phía trước. Trong ánh bình minh, một người một ngựa
nhanh chóng biến thành một điểm đen rồi mất hút. Hai người Hồ Bất Quy, Cao Tù
cũng vội vã thúc ngựa theo sau lưng hắn.
Ba người chạy được một đoạn, có thể thấy
xa xa trong những bụi cỏ rậm thoáng có bóng dáng của mấy thám báo đang ngụy
trang. Lâm Vãn Vinh nhảy ngay xuống, tới bên họ, thì thầm hỏi:
- Thế nào, thương đội kia có tới
không?
Trong lúc hắn nói chuyện thì Cao Tù và
Hồ Bất Quy đã đuổi tới, thám báo kia thấp giọng trả lời:
- Thương đội còn ở ngoài năm dặm, chốc
lát nữa thôi sẽ qua chỗ này.
Lâm Vãn Vinh gật đầu không nói gì, ba
người liền cùng mấy thám báo ẩn đi.
Sương mai thấm ướt y phục, cảm giác lạnh
lẽo thấm vào tận xương, trong hương bùn đất xen lẫn mùi cỏ xanh rất đậm, Lâm Vãn
Vinh hít một hơi dài, tinh thần trở nên phấn chấn.
- Leng keng…
- Leng keng...
Từ xa xa, tiếng chuông trong trẻo du
dương êm tai truyền tới phía mọi người, hơn ba mươi thớt tuấn mã chậm rãi đi tới,
tiến vào tầm nhìn. Thương nhân Đột Quyết cưỡi trên tuấn mã, thân mang Hồ bào,
hông đeo bội đao, con mắt xanh thẫm lóe sáng. Bọn họ lớn tiếng nói cười, la
hét, thong dong tiến về phía trước, không hề biết rằng nguy hiểm đã ở ngay trước
mắt.
Giữa đội ngựa có mười cỗ xe lớn, từ
cái lưng trĩu nặng của lạc đà và ngựa cùng tiếng xe cót két có thể đoán được
trong những cỗ xe đó nhất định chứa không ít hàng hóa.
- Ấy, sao không thấy Nguyệt Nha Nhi nhỉ?
Cao Tù nấp bên người Lâm Vãn Vinh, ngậm
cọng cỏ xanh, con ngươi xoay tròn láo liên khắp bốn phía. Cái tên “Nguyệt Nha
Nhi” vốn là do Lâm Vãn Vinh đặt cho nữ tử kia trước, nhưng lão Cao mượn để dùng
mà chẳng khách sáo chút nào. Hắn ngó nghiêng bốn phía hồi lâu, nhìn thấy toàn
là nam nhân Đột Quyết, không thấy bóng dáng nữ nhân nào chứ đừng nói tới “Nguyệt
Nha Nhi” đẹp như thiên tiên, vẻ thất vọng không nói lên lời.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, “Nguyện Nha
Nhi” không ở trong đội xe càng tốt, nếu không lát nữa động thủ, nhìn thấy tiểu
mỹ nhân Đột Quyết đó, lão tử rốt cuốc giết hay là không giết đây?
Thầm cười dâm hai tiếng, thấy đội mã
xa kia dần dần tiến vào phạm vi công kích. Hắn gật gù, đang muốn hạ lệnh, chợt
nghe một tiếng “keng” trong trẻo, trong đội Hồ nhân phóng ra một con ngựa nhỏ
thần tuấn, cổ treo một chiếc chuông tinh xảo, tiếng vó ngựa vui tươi, leng keng
không ngớt bên tai.
Kỵ sĩ trên mình ngựa đội một chiếc
khăn vàng óng, người mặc chiếc váy viền đỏ bằng tơ, chân thon dài khỏe khoắn,
thân hình tha thướt như liễu, khi thúc ngựa chạy, tấm khăn lụa mỏng trên mặt phất
phơ, làn da sáng bóng trong ánh hoàng hôn lóe lên màu vàng mỹ lệ. Đôi mắt nàng
long lanh như nước mùa thu mang theo màu xanh thẳm lúc mỉm cười, đôi môi hơi
cong lên như vầng trăng mỹ lệ nhất trên trời cao.
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét