Chương 480: Hoa hồng có gai
- Nguyệt Nha Nhi!
Lâm Vãn Vinh nhìn tới ngơ ngẩn: “Không
ngờ rằng lão Cao nói trúng rồi, đây chính là thương đội của Nguyệt Nha Nhi,
chuyện trùng hợp trên đời này thật là nhiều!“
Nhìn thân hình thướt tha của thiếu nữ
Đột Quyết, nước giãi của Cao Tù ứa ra, hắc hắc hai tiếng, đắc ý nói:
- Lâm huynh đệ, thế nào? Lão Cao ta thần
cơ diệu toán chứ. Bây giờ nàng ta không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay chúng
ta nữa, Lâm huynh đệ có người làm ấm giường rồi.
Thiếu nữ Đột Quyết tựa hồ căn bản
không nhận ra nguy hiểm gần ngay trong gang tấc, chú ngựa nhỏ đen tuyền vẫn rảo
bước, bóng dáng yêu kiều, váy áo bay múa, xa xa nhìn lại, giống như đóa hoa
xinh đẹp lửng lờ trên thảo nguyên xanh.
Hồ Bất Quy nuốt nước bọt, khẽ hỏi:
- Tướng quân, có cần động thủ không?
Ngay cả dạng hán tử thiết huyết như Hồ
Bất Quy cũng không muốn động thủ với “Nguyệt Nha Nhi”, có thể thấy ma lực khác
thường của thiếu nữ Đột Quyết này khiến người ta nhìn một lần khó quên. Không đợi
Lâm Vãn Vinh trả lời, Cao Tù đã hắc hắc nói:
- Động thủ, đương nhiên phải động thủ
rồi! Nam giết sạch, nữ cởi sạch, mỗi lần Hồ nhân cướp bóc thành trì của chúng
ta, chẳng phải cũng làm như thế sao? Chúng ta còn chưa bao giờ cướp nữ nhân Đột
Quyết, với nhan sắc của tiểu cô nương này, miễn cưỡng cũng đủ làm tiểu nha hoàn
cho phu nhân của Lâm huynh đệ thôi.
“Không còn gì để nói với lão Cao nữa rồi!“
Lâm Vãn Vinh buồn cười lắc đầu:
- Hồ đại ca, chớ nghe lão Cao nói bừa.
Ta chẳng lẽ lại là người tham hoa háo sắc, gặp ai cũng yêu sao? Nói ra chẳng ai
tin đâu! Đợi chút nữa động thủ, nên làm gì thì phải làm thế, ngàn vạn lần chớ
nghĩ quá nhiều.
Hắn chẳng nói còn đỡ, chứ vừa giải
thích xong Hồ Bất Quy càng trở nên mơ hồ. Lâm tướng quân có phải gặp ai cũng
yêu hay không, đời tự có công luận, tạm thời bỏ qua một bên đã. Nhưng nói tới nửa
ngày trời, rốt cuộc tướng quân và Nguyệt Nha Nhi có quan hệ hay không? Đây đúng
là một câu đố, hắn cũng chả dám hỏi thêm, chỉ đành ôm quyền nói:
- Mạt tướng hiểu rồi. Cao huynh đệ,
lát nữa hai chúng ta cùng xông lên, cũng tiện để ý cho nhau.
- Đúng, đúng! Để ý một chút.
Cao Tù lĩnh hội ừ một tiếng, hắc hắc
cười trộm.
Trong lúc nói chuyện, thương đội của Hồ
nhân đã chậm rãi đi qua, Hồ Bất Quy đưa hai ngón tay vào miệng, huýt sáo một tiếng
thật lớn, đằng xa thiên quân vạn mã cùng lên tiếng đáp lời. Lão Hồ huơ chiến
đao lên, trong bụi cỏ mấy trăm chiến sĩ đứng phắt dậy, ai ai cũng dáng vẻ mạnh
mẽ:
- Các huynh đệ, theo ta xông lên…
Cao Tù cũng đồng thời đứng lên, mã đao
trong tay vẽ lên một vòng sáng chói mắt. Hô khẩu hiệu vô cùng cám dỗ:
- Các huynh đệ, cướp nữ nhân của người
Hồ! Theo ta xông lên…
Trăm tướng sĩ vẻ phấn chấn theo sau hắn.
Giống như bầy sói hoang đói khát trên thảo nguyên, vừa nhanh vừa mạnh, xông thẳng
tới đội nhân mã của người Hồ.
Thương đội Đột Quyết đang tiến về phía
trước, hiện nhiên không ngờ rằng ở đại thảo nguyên bao la, trên địa bàn của
chính mình lại có người cướp bóc. Nhìn thấy “đám cướp” mặc áo Hồ rách nát, râu
tóc rậm rạp, giơ cao mã đao xông tới như gió, bọn họ tức gì hoảng cả hồn.
“ Hí í í…” Con ngựa đầu tiên của
thương đội chồm lên, phát ra tiếng hí dài. Phía sau mấy chục thớt chiến mã cũng
kinh hãi, xoay đầu muốn bỏ chạy.
- Thuần lý! (Trấn định!)
Một âm thanh thô tráng vang lên, trong
đội ngựa của người Đột Quyết có một đại hán phóng ra, kỵ thuật điêu luyện, tay
trái nắm cương, tay phải cầm một thanh mã đao dày nặng, bảo hộ bên cạnh Nguyệt
Nha Nhi, uy phong quát lên:
- Ngọc lý nha la bố lộ tây! (Là bọn cướp
trên thảo nguyên!)
Lâm Vãn Vinh theo sau lão Hồ và Cao
Tù. Thấy người Đột Quyết cầm đầu thương đội uy phong lẫm liệt. Bộ dạng cầm đao
đó, vừa nhìn là biết đó là một dũng sĩ thảo nguyên đã trải trăm trận. Tiếng Đột
Quyết của Lâm Vãn Vinh ngoài một câu “quốc mạ” ra, những thứ khác đều chỉ là cưỡi
ngựa xem hoa, Hồ nhân đó đang hô hoán gì, một câu hắn cũng chẳng hiểu nổi, kéo
Hồ Bất Quy tức giận nói:
- Con bà nó, tên khốn này nói tiếng Đột
Quyết làm sao lại kém thế, vừa nghe đã biết là thứ địa phương nhỏ ngoài vương
đình rồi, hại ta nghe không hiểu nổi. Lão Hồ, huynh phiên dịch đi.
Cao Tù gật đầu tán đồng:
- Lâm huynh đệ đúng là cao kiến. Tên
này nói đúng là có mùi bùn đất, hẳn là khẩu âm địa phương rồi, chẳng trách ta
cũng không hiểu.
“Bằng vào trình độ của hai vị, ngay cả
đứa bé Đột Quyết cũng không bằng, nếu có thể hiểu được mới là lạ đấy!“ Hồ Bất
Quy khinh bỉ cả hai tên, cười ha hả nói:
- Cũng không có gì, người này chửi
chúng ta là cướp trên thảo nguyên.
- Nói lung tung.
Cao Tù hừm một tiếng, vô cùng bất mãn:
- Tên Đột Quyết này chỉ hươu bảo ngựa,
đúng là không có kiến thức. Nói ta thì cũng được, nhưng chúng đã khi nào thấy
tên cướp nào cướp anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong như Lâm huynh đệ chưa?
- Đúng thế, đúng thế.
Lão Hồ cười ha hả.
Lâm Vãn Vinh thật sự là nghe không nổi
nữa, không nhịn được đạp một cước lên mông lão Cao, tức giận nói:
- Cao đại ca, nói với huynh bao nhiêu
lần rồi, đừng có cứ luôn lấy khuyết điểm của đệ ra, đây là do trời sinh, đệ muốn
thay đổi cũng không được. Sao huynh không chịu nhớ cho kỹ? Lần sau nếu tái phạm,
sẽ phạt huynh nói liền một trăm lượt.
“Một trăm lượt!“ Hồ Bất Quy vãi hồ hôi
lạnh, mượn cơ hội vung chiến đao, tách xa khỏi hai người mấy bước, lớn tiếng
quát:
- Vây lại, vây tất cả bọn chúng lại,
không bỏ qua một ai.
Trong lúc nói chuyện, mấy trăm chiến
sĩ giơ cao chiến đao, tên trong tay nhắm thẳng vào thương đội, sớm đã vây quanh
Hồ nhân thành từng đoàn rồi.
Trong thương đội Đột Quyết, lấy “Nguyệt
Nha Nhi“ làm trung tâm, tự giác tạo thành một hình tròn, bảo vệ thiếu nữ Đột
Quyết ở giữa. Trong ánh mắt bọn họ đầy sùng kính và mê say, tựa hồ chỉ cần bảo
vệ được thiếu nữ này, cho dù bỏ đi tính mạng của bọn họ, bọn họ cũng không hề
tiếc. Địa vị của thiếu nữ Đột Quyết này trong thương đội, nhìn qua là thấy rõ.
Đại Hán Đột Quyết cầm đầu trong mắt
tóe lửa giân, tay cầm mã đao, bảo vệ chặt chẽ trước người “Nguyệt Nha Nhi”.
Tuy là lâm vào tuyệt cảnh bị bao vây,
nhưng “Nguyệt Nha Nhi” ngồi trên tuấn mã thần sắc vẫn bình tĩnh, không hoảng
không sợ, làn da mỹ lệ giống mỡ đông, như vừa tắm bằng sữa xong, thân hình yểu
điệu uốn lượn trong váy tơ mỏng manh như cây cối mùa xuân. Ánh mắt nàng thản
nhiên, long lanh, khẽ lướt qua đám người trước mắt, con ngươi mang chút màu da
trời, tĩnh lặng sâu xa, trong vắt phảng phất như Nạp Mộc Thác (hồ Namtso hồ nước
mặn lớn thứ hai của TQ) của thảo nguyên.
Trên người thiếu nữ dị tộc xinh đẹp
này như có một cỗ mỹ lực kỳ dị, bị nàng quét mắt qua, tất cả mọi người cảm giác
hô hấp như ngừng lại, giống như bị hút vào trong đôi mắt sâu lắng của nàng.
- Đột Quyết cũng có thể sinh ra nữ
nhân xinh đẹp như vậy sao?
Khóe miệng lão Cao đã ứa nước giãi,
lúng búng tự nói.
Ngược lại, Lâm Vãn Vinh sớm đã biết được
mị lực của thiếu nữ dị tộc này, lúc này trong đám người, có thể nói hắn có đầu
óc tỉnh táo nhất. Hắn cười khổ vỗ vỗ bả vai Hồ Bất Quy:
- Tỉnh lại, tỉnh lại! Hồ Đại ca, phải
ra tay rồi!
“Ồ!” Hồ Bất Quy giật mình tỉnh lại, vội
vã giơ chiến đao sáng loáng trong tay lên, hét lớn:
- Núi này do ta mở, cây là này ta trồng,
nếu muốn đi qua, tất cả để lại hết!
Ta ngất! Lâm Vãn Vinh thiếu chút nữa
lăn quay ra, lão Hồ này sao lại hô thuận miệng như thế, thật sự coi ta là cướp
đường rồi à? Sao hắn cũng không phiên dịch thành tiếng Đột Quyết? Chỉ là một
“Nguyệt Nha Nhi“ thôi sao, gì mà tới mức này?
Hắn không nhìn được lại nhìn về phía
“Nguyệt Nha Nhi”, lại thấy thiếu nữ Đột Quyết thiếu nữ kia cũng đang dò xét
mình, hiển nhiên là vừa rồi hắn mở miệng nói chuyện đã gây ra sự chú ý của đối
phương. Thiếu nữ Đột Quyết yên lặng ngồi trên mình ngựa, dưới mũ da màu vàng, mấy
lọn tóc đen lộ ra che cái trán sáng bóng. Một chiếc khăn lụa mỏng tang che
khuôn mặt, lộ ra đường nét vô cùng mỹ lệ. Chiếc mũi thanh tú, miệng nhỏ đỏ
tươi, khóe môi hơi cong lên thành hình vầng trăng, trong yên tĩnh lại mang theo
mấy phần hoang dại.
Nha đầu nhìn ta chằm chằm làm cái gì?
Lâm Vãn Vinh đưa mắt ngó lại bản thân, dày da ngựa sớm đã há mõm, y phục ránh
rưới, máu và mồi hôi cùng dính bết trên người, giống như đang làm mẫu nghệ thuật
cơ thể. Mặt đầy khói bụi bùn đất, tóc dài như cỏ dại, diện mạo hung dữ vô cùng,
cả người như một tên dã nhân thảo nguyên chưa tiến hóa xong.
“Thế này mà cũng có thể thu hút ánh mắt
thiếu nữ?“ Lâm Vãn Vinh không khỏi lắc đầu thở dài: “Lão Cao nói chẳng sai, anh
tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong chân chính giống như vàng vùi trong cát, vô
luận thế nào cũng không che dấu được ánh sáng vạn trượng của nó. Tuyệt chứng rồi,
không cách nào trị được nữa!“
“Nguyệt Nha Nhi” lướt qua mấy cái, chợt
mày liễu khẽ cong, khóe miệng hơi nhếch, đôi mắt xanh thẳng như nước tháng ba,
rõ là đang khẽ mỉm cười.
Nàng vừa cười liền như ánh mắt trời
xuyên qua mấy mù, như trăm hoa trên thảo nguyên đua nở, không chỉ các tướng sĩ
nhìn ngây ra, ngay cả Hồ nhân đang vây quanh nàng tức khắc liền quỳ xuống, miệng
ấp úng, thần sắc vô cùng thành kính.
Tim Lâm Vãn Vinh đập thình thích, tức
giận lạ thường: “Mẹ nó, con bé này quá vô lễ rồi, nhìn chằm chằm ta như vậy, rõ
ràng là đang “mục gian” ta. Việc ấy mà nhịn được thì còn gì không nhịn được!“ Hắn
có chút chịu không thấu nụ cười quỷ dị của “Nguyệt Nha Nhi”, hung hăng nhổ nước
bọt, lớn tiếng nói:
- Cảnh cáo nàng, không được phép cười
với ta. Cười nữa ta sẽ giết người đấy!
“Nguyệt Nha Nhi” lại như không hiểu lời
hắn nói, lặng lẽ mỉm cười với hắn như thị uy, mày liễu khẽ nhếch lên, xinh đẹp
vô cùng.
Lâm Vãn Vinh giận rồi, ra dấu với Hồ Bất
Quy. Lão Hồ xoạt một tiếng lao lên, nắm lấy một con ngựa lớn của thương đội,
đao vung chém xuống, máu phọt lên trời, con ngựa kia tức thì đầu một nơi thân một
nẻo, máu tươi tưới đầy đất.
Ngựa là tính mạng của người Đột Quyết.
giết tuấn mã trước mặt bọn họ, đó là một sự vũ nhục rất lớn. Tất cả Hồ nhân tức
thì phẫn nộ, sắc mặt “Nguyệt Nha Nhi” lạnh đi, nghiến răng giận dữ nhìn Lâm Vãn
Vinh, trong mắt tóe lửa.
Đại hán Đột Quyết đầu lĩnh chợt gầm một
tiếng, mấy chục thương nhân Đột Quyết sau lưng hắn vội nhào ra, vung đao chém tới
Lâm Vãn Vinh.
- Tới hay lắm!
Cao Tù quát lớn một tiếng, người xông
tới trước tiên, hơn mười tướng sĩ theo sát sau. Bọn họ đều là tinh binh trải
qua khảo nghiệm máu lửa, đao thuật chiến pháp nào phải mấy thương nhân Hồ nhân
có thể so được. Không tới năm hiệp, mấy Hồ nhân xông ra đã bị chém sạch. Đại
hán Đột Quyết thần sắc phẫn nộ, gầm một tiếng cùng Hồ Bất Quy quấn chặt lấy
nhau chiến đấu.
Lâm Vãn Vinh phất tay, mấy trăm tướng
sĩ như lang sói xông vào, phóng tới hơn mười cỗ xe lớn trong đội ngựa.
- Y lý dát (Dừng lại)!
Một tiếng kêu trong trẻo cấp bách truyền
lời, mạnh mẽ vang vọng, chính là thiếu nữ “Nguyệt Nha Nhi” mê người đang lên tiếng.
Lần đầu tiên nghe thấy thiếu nữ Đột Quyết này nói chuyện, Lâm Vãn Vinh kinh ngạc,
cùng là tiếng Đột Quyết, từ miệng Thịnh Đan, Lạp Bố Lý nói ra thật khó nghe,
sao đổi lại là “Nguyệt Nha Nhi” lại trong trẻo động lòng người đến thế? Người với
người đúng là không thể so sánh.
Nghe thấy “Nguyệt Nha Nhi” lên tiếng,
đầu lĩnh Đột Quyệt kia vung đao ép Hồ Bất Quy tách ra, vội vã quay lại bên người
nàng. Lão Hồ cố đỡ đao đó nên bị đẩy lùi lại hai bước, sắc mặt đỏ bừng, thở hổn
hển:
- Lực tay mạnh thật, tên này nhất định
không phải nhân vật đơn giản.
Mặc hắn là nhân vật nào, Lâm Vãn Vinh
phất tay lên nói:
- Không được y lý dát! Mọi người tiếp tục
!
Tướng sĩ tức tốc áp sát những cỗ xe,
thiếu nữ Đột Quyết cuống lên, cặp đùi thon kẹp vào bụng ngựa, còn ngựa đen chồm
lên, thân hình nàng nghiêng đi, roi ngựa trong tay quất vào mặt một binh sĩ Đại
Hoa.
Hành động này đã thể hiện rõ công phu
thật sự. Kỵ thuật của Nguyệt Nha Nhi cực kỳ thuần thục, ngay cả Hồ Bất Quy cũng
không so được với nàng, càng chẳng cần nhắc tới Lâm Vãn Vinh nữa.
Một roi từ trên không này vừa nhanh vừa
lẹ, mắt thấy sắp quất trúng mặt tướng sĩ kia thì roi ngựa chợt dừng lại.
Thiếu nữ Đột Quyết dùng sức kéo roi ngựa,
khuôn mặt đỏ bừng, ngọn roi kia lại không chút nhúc nhích, một tên người đen, mặt
cũng đen với bộ dáng hoang dã đang cưỡi trên mình ngựa, nắm chặt roi của nàng,
cười hì hì:
- Một cây roi thật dài, sắp bằng của
ta rồi. Nguyệt Nha Nhi tiểu cô nương, nàng kéo đi, nàng dùng sức kéo đi! Cái
roi này có lực đàn hồi, không sợ bị kéo! Chính gọi là, em có kéo, kéo nữa cũng
chẳng ngại gì.
- Lâm huynh đệ, công phu giỏi lắm!
Cao Tù nhìn thấy mặt mày hớn hở, vỗ
tay rống lên:
- Đúng rồi, tiểu cô nương, mau dùng sức
kéo đi! Ta muốn xem xem cái roi này kéo dài được bao nhiêu!
Thủ lĩnh Đột Quyết ở bên cạnh thấy
“Nguyệt Nha Nhi” rơi vào cảnh khó khăn, vội gầm lên giận dữ, vung đao chém vào
đầu Lâm Vãn Vinh.
Cao Tù đưa đao lên ngăn mũi đao của hắn,
tức mình quát:
- Tiểu cô nương này của các ngươi được
Lâm huynh đệ trêu đùa, đó là vinh hạnh của nàng ta, cần tên Hồ nhân như ngươi tới
làm loạn sao?
Lâm Vãn Vinh cảm thấy rất oan uổng:
“Rõ ràng là tiểu cô nương này lấy roi trêu đùa ta, sao Cao đại ca lại nói ngược
lại?“
“Rẻng” một tiếng, cương đao của hai
người vừa chạm nhau, Hồ nhân kia gầm lên một tiếng, vội lùi lại một bước, sắc mặt
trắng bệnh. Cao Tù lùi lại nửa bước, hơi thở dồn dập hơn nhiều, hắn và Hồ Bất
Quy nhìn nhau, cả hai đều có chút kinh ngạc.
Hồ nhân này từ đâu ra lại có sức lực
như thế?
“Nguyệt Nha Nhi” thấy đồng bạn bị Cao
Tù ngăn lại, cũng biết không thể mong hắn giúp được, nắm chặt lấy roi ngựa,
răng trắng nghiến chặt, mặt nhỏ giận dữ, quát lên:
- Mễ lai tát (buông ra)! Mễ lai tát!
- Mọi người đều biết, ta không hiểu tiếng
Đột Quyết.
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười lạnh, phất
tay tới bốn phía, đã có tướng sĩ nhảy lên xe ngựa.
Nguyệt Nha Nhi cuống lên, chợt quát một
tiếng, hơi buông ngọn roi trong tay ra, con ngựa đen xông thẳng tới Lâm Vãn
Vinh.
Lâm Vãn Vinh ngiêng người né qua, vừa
mới tránh khỏi tuấn mã, một vầng sáng lạnh bổ tới trước mặt, mã đao trong tay
thiếu nữ Đột Quyết lấp lóe hàn quang, bổ thẳng vào mặt hắn?
Chơi lén à? Lâm Vãn Vinh hừ lạnh, hai
tay hợp lại, vừa nhanh vừa chuẩn, kẹp chặt lấy cổ tay sáng bóng của nàng. Nguyệt
Nha Nhi hừ một tiếng, tay mất đi sức lực, loan đao liền rơi xuống đất.
Hai con ngựa vắt qua gần sát nhau,
Nguyệt Nha Nhi một kích không thành, hai tay lại bị hắn nắm lấy, trong lúc tức
giận, thình lình nhảy lên, hai chân đạp thẳng vào mặt hắn.
Muốn đạp ta ư? Lâm Vãn Vinh hắc một tiếng,
vặn mạnh cổ tay nàng, một chân đạp lên con ngựa đen. Con ngựa hí lên rồi lao
đi, người Nguyệt Nha Nhi tức thì rơi vào khoảng trống, giống như một cành hoa
xinh đẹp lơ lửng ở trên không. Lâm Vãn Vinh giang tay ra, ôm nàng vào lòng, đặt
ở trên lưng ngựa trước người, há cái miệng lớn ra, toan cắn về phía mặt nàng.
“Aaa…” Nguyệt Nha Nhi vừa giao thủ với
hắn chốc lát, liền bị hắn bắt lên ngựa, cũng không có chút hoảng sợ. Nhưng vào
lúc này, một khuôn mặt đầu tóc tán loạn, như hung thần ác sát cắn tới gò má như
hoa như ngọc của nàng, cho dù là nữ tử kiên cường hơn thì cũng phải sợ tới hồn
phi phách lạc.
U hương thoang thoảng từ lòng ngực
truyền tới, chính là mùi nước hoa của Tiêu gia. Thiếu nữ Đột Quyết run lên
trong lòng hắn, con mắt xanh nhạt hung dữ nhìn chằm chằm, nắm tay nhỏ xiết chặt.
- Sợ rồi chứ?
Lâm Vãn Vãn cười ha hả, thu lại cái miệng
đang hướng tới mặt nàng, thở một hơi dài. Trong lòng Nguyệt Nha Nhi cũng hơi
yên tâm chút, đang muốn tìm cơ hội ra tay tiếp, lại thấy khuôn mặt đen của ác
nhân kia quay lại, hai tay che lấy miệng, tròng mắt đảo qua hai bên, dáng vẻ vô
cùng khủng bố.
“Aaa.” Bị khuôn mặt quỷ dữ của Lâm Vãn
Vinh dọa, thiếu nữ Đột Quyết lần nữa kêu lêu sợ hãi.
Lâm Vãn Vinh cười dài, dùng sức ném
nàng lên lưng ngựa. Nguyệt Nha Nhi thân ở không trung, hai chân không chạm đất,
trong ống tay áo trượt ra một chiếc loan đao nhỏ, đâm vào tiểu phúc của hắn.
- Đúng là một đóa hồng có gai!
Lâm Vãn Vinh nắm chặt lấy cổ tay thiếu
nữ, cười lạnh:
- Nguyệt Nha Nhi tiểu muội muội, nhớ
cho kỹ nhé, đừng nên dùng thủ đoạn trước mặt ta. Ta không chỉ biết dọa người,
còn biết giết người đó!
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét