Chương 481: Tên ta là Ngọc Già
Thiếu nữ Đột Quyết tựa như không hiểu
tiếng Đại Hoa, mắt lạnh lùng chằm chằm nhìn vào hắn, không nói lời nào.
Những thương nhân Đột Quyết khác thấy
Nguyệt Nha Nhi bị bắt tức thì mắt đỏ ngầu lên, choang một tiếng, rút chiến đao,
giận dữ la hét xông về phía Lâm Vãn Vinh. Hồ Bất Quy nhanh chân bước tới, vung
đao chém ra. Xoạt xoạt hai người đó lập tức bị chém gục, máu tươi tưới đỏ thảo
nguyên xanh biếc.
Thấy tộc nhân máu đổ máu, “Nguyệt Nha
Nhi” tức thì cuống lên, không để ý việc bị Lâm Vãn Vinh nắm lấy cổ tay, vùng vẫy
kêu lên:
- Y lý dát (Dừng lại)! Y lý dát!
- Ngươi không phải là kẻ cướp!
Đầu lĩnh Đột Quyết đang chiến đấu kịch
liệt với Cao Tù đột nhiên nhảy ra khỏi vòng chiến, mắt lộ hung quang, tức giận
gầm gừ:
- Các ngươi là người Đại Hoa.
Lần này hắn nói tiếng Đại Hoa, tuy khẩu
âm cực kỳ gượng gạo, Cao Tù khó khăn lắm mới nghe được, liền cười vang nói:
- Thông minh! Gia gia ngươi chính là hảo
hán của Đại Hoa. Tiểu tử, đỡ của Cao gia gia một đao nữa.
Hắn nói đánh là đánh, hai tay nắm đao,
dùng thế lôi đình vạn quân, chém thẳng vào đầu gã Đột Quyết, tiếng binh khí kêu
“leng keng”, tia lửa bắn tung tóe.
- Người Đại Hoa đáng chết, cho ngươi
thưởng thức sự lợi hại của Hách Lý Diệp ta! Giết…
Võ sĩ Đột Quyết gầm gừ như chó sói, tập
trung sức lựng toàng thân, mã đao mang theo tiếng gió vù vù chém mạnh một đao.
“Choang”, hai chân Hách Lý Diệp xoạc dài tên bãi cỏ, mặt đỏ bừng. Cổ tay Cao Tù
cũng bị chấn động tới tê đi, lùi lại một bước, hơi thở rối loạn.
Đây là lần thứ hai mà hai người ra tay
thật sự, gã Đột Quyết tên Hách Lý Diệp này thân mang sức mạnh hoang dại tuyệt
thế khiến lão Cao càng lúc càng kinh sợ, tức thì không dám coi thường.
Nghe nói những tên cướp trước mắt
chính là người Đại Hoa cải trang, một người trong đó lại có thể chiếm thượng
phong khi giao chiến với Hách Lý Diệp, trong mắt thương nhân Đột Quyết đều lộ vẻ
không thể tin nổi.
Người Đại Hoa yếu ớt mà cũng có thể
xâm nhập vào thảo nguyên bao la giết phá cướp bóc, đây là chuyện mấy trăm năm
chưa từng có. Huống gì tiền phương còn có ba mươi vạn đại quân Đột Quyết đang
bao vây hẻm núi Hạ Lan, những người Đại Hoa giống như kẻ cướp này sao có thể
xuyên qua trùng trùng phong tỏa? Chẳng lẽ bọn chúng từ trên trời xuống? Thật
khó mà tin được.
Nhìn sắc mặt những Hồ nhân này liền biết
được suy nghĩ của bọn họ, Cao Tù thở gấp một hơi, dương dương đắc ý nói:
- Thế nào? Không tin à? Không giấu các
ngươi, ngay cả chính ta cũng không tin đâu. Nhưng chẳng ngờ lão tử đến thật rồi,
lũ con cháu các ngươi làm gì được gia gia đây?
Lão Cao vẫn đánh giết thống khoái, còn
thiếu nữ Đột Quyết kia thấy tộc nhân của mình đều rơi hết vào trong tay bọn cướp
Đại Hoa, tức thì con mắt ướt nhòe, nàng bị Lâm Vãn Vinh khống chế nên không có
cách nào, trong lúc tức giận cúi đầu xuống há mồm cắn vào tay Lâm Vãn Vinh.
- Ái dà…!
Cơn đau kịch liệt truyện lại, trên mu
bàn tay của Lâm Vãn Vinh tức thì xuất hiện dấu răng gọn gàng chỉnh tề, giống
như vầng trăng cong xinh đẹp, ngập sâu vào thịt, máu tươi đầm đìa.
Thiếu nữ Đột Quyết “hạ khẩu” đúng là
có mấy phần độc ác, trán Lâm Vãn Vinh túa mồ hôi lạnh, đang muốn nổi điên lên
thì thiếu nữ Đột Quyết kia đã quay đầu, thừa dịp hắn không chú ý mà co chân chạy.
- Nghênh phong nhất đao trảm!
Lâm Vãn Vinh quát lớn một tiếng, nhặt
một thứ từ dưới đất lên, không kịp nhìn đã tức giận ném luôn.
“Nguyệt Nha Nhi” trong khi bỏ chạy cảm
thấy một cỗ kình phong từ sau lưng đánh tới. Còn nghe tên kẻ cướp kia hô
“nghênh phong nhất đao trảm”. Mắt thấy sắp táng mạng dưới đao của hắn, thiếu nữ
khẽ bật khóc, thình lình quay người lại, chiếc mũ da nhỏ bị gió thổi bay, mái
tóc như suối mây tung ra, nàng đưa hai tay che ở trước ngực, khuôn mặt không
chút sợ hãi ngẩng cao lên.
Tiếng gió vụt vụt quất vào mặt nàng,
đau đớn, cực kỳ đau đớn, nhưng không phải là cảm giác đao chém vào người.
Nàng từ từ mở mắt ra, không có cảnh
máu me đầy mặt như trong tưởng tượng. Trừ trên váy áo dính chút bụi đất ra thì
không có gì khác thường nữa.
Tên kẻ cướp mặt đen xì kia đứng trước
mặt với vẻ trịnh trọng, nhìn chăm chú vào tay hắn, chậm rãi dùng sức phất lên,
trầm giọng nói:
- Công phu tốt lắm! Trong thiên hạ
này, có thể tiếp được tuyệt kỹ độc nhất vô nhị, kinh thiên động địa “Nghênh
phong nhất đao trảm” của ta mà không chút hao tổn, trừ cô nương ra không có người
thứ hai nào nữa.
“Nghênh phong nhất đao trảm” cái gì,
chẳng phải chỉ là quẳng một nắm cát sao? Người này thật khoác lác! Thiếu nữ Đột
Quyết hừ một tiếng, giang tay ra che chắn trước mặt tộc nhân của mình, không hề
sợ hãi nhìn thẳng vào Lâm Vãn Vinh, giận dữ quát:
- Tây tây lý đề uy ! Cực mộc tây kỳ nộ
cáp tác nê mạc tây á!
Thiếu nữ này giọng mềm mại, nói lại
nhanh, Lâm Vãn Vinh nghe mà chóng cả mặt, chỉ thấy miệng nàng cử động, còn chẳng
biết nàng nói gì nữa. Mặt hắn có dày hơn cũng không dám trơ trẽn đổ cho khẩu âm
địa phương của Đột Quyết, chỉ đành kéo Hồ Bất Quy nói:
- Hồ đại ca, tiểu cô nương này nói chậm
quá, đầu óc ta lại quá nhanh, không thể tương thích được, cho nên không hiểu
nàng ta nói cái gì. Huynh tới phiên dịch đi.
Lý do của Lâm tướng quân đúng là độc
đáo! Hồ Bất Quy bật cười trả lời:
- Nàng nói, ngươi giết ta đi, đừng giết
tộc nhân của ta.
Bé gái Đột Quyết này đúng là cứng cỏi!
Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng, giơ cổ tay đầm đìa máu tới trước mặt “Nguyệt Nha
Nhi”, nắm chặt tay hung hăng:
- Cô nương xinh đẹp, nàng, cắn ta!
Nàng, và tộc nhân của nàng, đều chết rồi. Tiếng Đột Quyết của ta, nàng hiểu
không?
Tiếng Đột Quyết này đúng là rất có đặc
điểm của Đại Hoa, Hồ Bất Quy lắc đầu cười trộm.
Từ bộ dạng hung dữ của hắn, tựa hồ
nhìn ra sự “ác độc” của tên cướp này. Sắc mặt “Nguyệt Nha Nhi” biến đổi, xoạt một
tiếng rút một thanh mã đao dưới chân lên, múa vài vòng, thân hình uyển chuyển
khẽ đua đưa, mã đao đã chắn trước người nàng.
Lâm Vãn Vinh gật gù, nhìn chằm chằm
vóc dáng thướt tha của Nguyệt Nha Nha, nuốt nước bọt ực một cái:
- Không tệ không tệ, thân hình rất tuyệt,
rất mềm dẻo, lại có thể cưỡi ngựa, múa cột hẳn là rất đẹp. Hồ đại ca, huynh có
mang theo cây lang nha bổng của Lạp Bố Lý không? Lát nữa ta muốn dùng hình với
cô nương Đột Quyết này!
Lang nha bổng? Hồ Bất Quy kinh hãi, một
bổng đó hạ xuống, mỹ nhân Đột Quyết như hoa như ngọc này sẽ biến thành đống bùn
rồi, sao Lâm tướng quân có thể ra tay được? Còn có cái gì múa cột nữa, tuy
không hiểu là cái gì, nhưng nhìn ánh mắt dâm dục của Lâm tướng quân, là biết thứ
đó cũng dạng với Động Huyền Tử tam thập lục tán thủ rồi.
Lâm Vãn Vinh nheo mặt lại, đánh giá
“Nguyệt Nha Nhi” từ trên xuống dưới, không ngừng gật đầu mỉm cười.
Thiếu nữ Đột Quyết bị hắn nhìn chằm chằm
tới nổi gai ốc, tức giận quát mấy tiếng, mặt đỏ lên vì tức giận.
Cách trở về ngôn ngữ thật hại người!
Lâm Vãn Vinh không thể không lần nữa cầu cứu lão Hồ:
- Ấy, đỏ mặt rồi! Hồ đại ca, nha đầu
này nói gì thế?
Hồ Bất Quy cười bối rối, ấp a ấp úng:
- Điều này ! Nàng ta khen tướng quân
ngài là mãnh thú trên thảo nguyên, là khắc tinh của nữ tử.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả vỗ vai Hồ Bất
Quy:
- Hồ đại ca cần gì phải lo cho thể diện
của ta như vậy chứ, cứ phiên dịch trực tiếp thành sắc lang là được rồi! Không
sao, không sao, nàng ta không hiểu ta thôi. Đợi tới khi tiếp xúc lâu rồi, nàng
ta sẽ hiểu con người ta. Sao ta có thể là tên sắc lang chứ, đây quả thật là
đang vũ nhục ta… ta rõ ràng là sắc ma mà!
Bắt nạt thiếu nữ Đột Quyết không hiểu
tiếng Đại Hoa, Lâm Vãn Vinh và lão Hồ phóng túng cười dâm, phía bên kia Hách Lý
Diệp dù hiểu được lời của bọn họ, nhưng bị Cao Tù quấn chặt lấy, chỉ có thể gầm
gừ tức giận, không làm gì được.
- Bẩm tướng quân.
Tướng sĩ kiểm tra xe ở phía trước hưng
phấn chạy tới:
- Như ngài dự liệu, đã phát hiệt tơ lụa,
trà, và lượng lớn thuốc men trong xe ngựa phía trước.
- Thật sao?
Lâm Vãn Vinh mừng rỡ kêu lên. Mất kiên
nhẫn vẫy tay với Cao Tù phía bên kia:
- Cao đại ca, đừng đánh nữa. Cứ choang
choang ồn chết đi được! Tạm thời huynh nghỉ ngơi theo ta đi lấy thuốc đã.
Lão Cao kêu một tiếng, lùi nhanh mấy
bước thoát khỏi vòng chiến, vứt trường đao đã sứt mẻ đi:
- Tên ngươi là Hách Lý Diệp à, không tệ
đâu. Công phu so với cái tên Lạp Bố Lý gì đó mạnh hơn nhiều. Lão Hồ, trông chừng
tên họ Hách này cho ta, đợi ta lấy thuốc về rồi đổi đao tới chém hắn.
Thuốc được phát hiện trong mấy cỗ xe lớn
ở giữa. Lâm Vãn Vinh và Cao Tù còn chưa tới gần đã ngửi thấy mùi thuốc thoang
thoảng bay tới, chỉ ngửi mùi đã biết chất, chắc chắn đây là thuốc hàng cực phẩm.
Cao Tù vén rèm ra đầu tiên, nhìn qua vài
cái tức thì kinh ngạc không ngậm miệng lại được:
- Đương quy, kết ngạnh, mạn đà la,
tàng hồng hoa, xuyên bối, ngư tinh thảo, trường bạch dã tham, linh túy giác, hạc
đính hồng, đông trùng hạ thảo, ngũ độc chu, thất bộ vương xà…
Hắn nói luôn mồm không thôi, Lâm Vãn
Vinh nghe tới mất cả kiên nhẫn:
- Cao đại ca, giờ là tìm thuốc, huynh
đọc thuộc lòng làm cái gì?
Lão Cao ngoạc miệng cãi:
- Không phải là đọc thuộc. Đó là thuốc
có trong xe, mở mười cái cửa hiệu cũng đủ.
Quả nhiên như Cao Tù nói, thuốc trong khoang
xe chia từng loại, không thiếu thứ gì, một thứ lại dùng gói dấy bọc lại, có rất
nhiều loại thảo dược quý hiếm, ở Đại Hoa cũng khó có thể tìm thấy.
Con bà nó, người Đột Quyết muốn mở hiệu
thuốc thật sao? Lâm Vãn Vinh mắt trợn tròn, trầm mặc hồi lâu mới nói:
- Mặc kệ nó, hiện giờ tiểu Lý tử mới
là quan trọng nhất. Càng nhiều thuốc càng tốt. Cao đại ca, muốn thuốc gì cứ việc
lấy, lấy không hết gói toàn bộ mang về.
Trong xe còn có mấy đồ dùng của nữ
nhân, bắt mắt nhất là bên chỗ chiếc gối đặt mấy cái bình nhỏ, hương thơm dịu
truyền lại, không ngờ là nước hoa danh tiếng xa gần của Tiêu gia. Lâm Vãn Vinh
cười hắc hắc, nếu như không đoán sai thì khoang xe này chính là khuê phòng tạm
thời của “Nguyệt Nha Nhi” rồi. Cô bé Đột Quyết này lấy phòng thuốc làm khuê
phòng, thật là kỳ quái.
Cao Tù gật đầu, vừa mới nắm lấy nhân
sâm Trường Bạch, đã nghe bên ngoài truyền tới tiếng hét thê lương, hai mắt
“Nguyệt Nha Nhi” ứa lệ, dáng vẻ bi phẫn, váy tung bay trong gió, như một trận
gió mát xông tới.
Hồ Bất Quy phiên dịch:
- Nàng ta nói, không được cướp thuốc của
ta.
Lâm Vãn Vinh đảo tròng mắt, hừ một tiếng:
- Cô nhóc Đột Quyết này quá nhỏ mọn rồi,
chúng ta là người văn minh, sao có thể cướp chứ? Hồ đại ca, huynh nói cho nàng
ta, ta sẽ trả tiền mua toàn bộ số thuốc men này, uy tín của ta chính là chiêu
bài bằng vàng… ừm, trước tiên viết giấy nợ đã, hoan nghênh nàng ta rảnh rỗi tới
Đại Hoa, tiện thể tới hoàng cung tìm hoàng thượng lão gia tử tính nợ.
Thiếu nữ Đột Quyết kia tựa như hiểu dược
ý đồ của hắn, nước mắt lã chả, giọng thánh thót líu lo một lượt, sau đó lại giận
dữ quát tháo, giơ đao chém tới Lâm Vãn Vinh.
Hồ Bất Quy vội vã phiên dịch:
- Nàng ta nói, nàng ta thu thập những
thứ thuốc này, là vì muốn tự mình trị bệnh cho phụ thân. Nếu chúng ta dám động
tới những thứ thuốc này, nàng ta sẽ liều…. Ấy da, nàng ta giết tới rồi.
Còn chưa kịp phiên dịch xong, bóng của
“Nguyệt Nha Nhi" đã gần ngay trước mắt, Hồ Bất Quy choang một tiếng khẽ gạt
đao ra, thiếu nữ Đột Quyết loạng choảng lùi lại mấy bước, thiếu chút nữa ngã xuống.
Thiếu nữ Đột Quyết này tính tình mạnh
mẽ, thấy không cách nào cướp thuốc lại được, nàng giận dữ quát một tiếng, nước
mắt ào ào đổ xuống như tuyết núi Thiên Sơn tan chảy, nâng mã đao trong tay lên,
cứa mạnh vào chiếc cổ trắng như tuyết của mình.
Hách Lý Diệp và những thương nhân Đột
Quyết còn lại thấy hành động cương liệt của “Nguyệt Nha Nhi”, sợ tới hồn phi
phách tán, kêu lớn rồi muốn lao qua bên này.
“Keng”, một tiếng dòn tan xuyên vào
màng tai tất cả mọi người, trong lúc chỉ mành cheo chuông, Lâm Vãn Vinh lạnh
lùng gạt loan đao của Nguyệt Nha Nhi ra, trên cổ của thiếu nữ Đột Quyết đã xuất
hiện một vết đỏ nhạt, thoáng có chút máu. Thanh mã đao kia xoay vòng vòng bắn
ra xa rồi cắm sâu vào đất.
Ánh mắt Lâm Vãn Vinh lạnh băng, như
hung thần ác sát bức tới gần Nguyệt Nha Nhi:
- Cho dù nàng chết rồi, ta cũng có
trăm cách khiến linh hồn nàng không được yên, nàng có tin hay không?
Hồ Bất Quy phiên dịch cho hắn, thiếu nữ
Đột Quyết hừ lạnh một tiếng, nhưng tay không khỏi khẽ run lên.
- Hồ Bất Quy.
Lâm Vãn Vinh quát lớn, chỉ những người
Đột Quyết còn lại cười lạnh:
- Đi, giết hết những Hồ nhân kia,
không để lại một tên nào.
- Tuân lệnh!
Hồ Bất Quy lớn tiếng đáp lời, bước đi
như hổ tới phía thương nhân Đột Quyết.
“Nguyệt Nha Nhi” hiển nhiên là hiểu được
ý của bọn họ, tức giận quát lên, nước mắt tuôn rơi, nói một tràng tiếng Đột Quyết.
Hồ Bất Quy nói:
- Tướng quân, nàng ta nói. Nếu ngươi
dám giết tộc nhân của ta, ta sẽ tự sát xin thần của thảo nguyên giáng vạn trận
sấm sét trừng phạt người!
- Thần của thảo nguyên?
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Ta là người Đại Hoa, tin vào Quan Am
Bồ Tát, Phật Như Lai. Tay của thần thảo nguyên có dài hơn, muốn phá bỏ chủ
nghĩa bảo hộ địa phương, thực hiện kiêm cả ban ngành chấp pháp cũng không được
đâu.
Hồ Bất Quy gãi đầu nửa ngày trời cũng
chẳng biết “chủ nghĩa bảo hộ địa phương, kiêm ban ngành chấp pháp” phải phiên dịch
thành tiếng Đột Quyết thế nào. Khó khắn lắm mới dịch ra vài câu, nhìn thần sắc
của Nguyệt Nha Nhi, cũng biết là nàng càng mơ hồ hơn.
- Muốn ta không giết tộc nhân của nàng
cũng không phải là không thể.
Lâm Vãn Vinh chuyển chủ đề, cười hắc hắc
nhìn chăm chú vào khuôn mặt của “Nguyệt Nha Nhi”.
Nhìn ánh mắt như hổ như sói của hắn,
thiếu nữ Đột Quyết nghiến răng hừ giận dữ, trong mắt đầy khinh miệt. Hồ Bất Quy
phiên dịch lại:
- Tướng quân, nàng ta nói: Ngươi đừng
có nằm mơ, ta thà chết cùng tộc nhân, chứ không cho ngươi vũ nhục sự thanh bạch
của nữ nhi thảo nguyên.
- Hạ lưu! Dơ bẩn! Tư tưởng phức tạp ô
uế!
Lâm Vãn Vinh bừng bừng tức giận, nhổ mạnh
liền mấy bãi nước bọt:
- Nàng ta nghĩ rằng ta muốn chiếm tiện
nghi? Không có cửa đâu, trinh tiết của trai tráng Đại Hoa ta như tuyết trắng
trên Thiên Sơn, không được phép xúc phạm khinh nhờn, dù là nàng ta chỉ có một
chút tạp niệm với ta, cũng không được phép, là phạm tội! Là trời và người đều
phần nộ.
Mỗi lần phiên dịch lời của Lâm tướng
quân, đều có cảm giác kinh hãi lạnh người, thế nhưng người ta quan cao hơn tới
mấy cấp, Hồ Bất Quy cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành cố gắng dịch ra. Mắt thiếu
nữ Đột Quyết chớp liên tục, không ngờ rằng một xứ sở lâu đời có văn minh ngàn
năm như Đại Hoa lại sinh ra loại bại hoại có cá tính như vậy, đúng là làm người
ta không dám tin.
- Hồ đại ca, huynh nói cho nàng ta, muốn
bảo toàn mạng sống của tộc nhân thì phải ngoan ngoãn nghe lời ta, làm việc cho
ta. Nếu không, tâm tình ta không vui, lúc nào cũng có thể chém đầu những người
kia. Tới lúc đó, thì chính là nàng ta hại tộc nhân của mình không liên quan đến
ta.
Nhìn tộc nhân của mình ở đằng sau bị
vô số tên cướp Đại Hoa vây quanh. “Nguyệt Nha Nhi” hừ một tiếng, nhưng ánh mắt
đã mềm ra.
Với thủ đoạn của ta, không tin không
khuất phục được cô bé con nàng! Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, dương dương đắc ý hỏi:
- Nguyệt Nha Nhi, tên nàng là gì?
Thiếu nữ Đột Quyết nghiến răng hồi
lâu, mới trả lời:
- Tên ta là Ngọc Già.
Hồ Bất Quy giải thích:
- Trong tiếng Đột Quyết, Ngọc Già có
nghĩa là Nguyệt Nha Nhi xinh đẹp.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Hay, rất được! Cái tên này rất có ý
cảnh. Ở Đột Quyết tên nàng là Ngọc Già, trong tiếng Đại Hoa là Nguyệt Nha Nhi,
kỳ thực là trăm sông đồ về nguồn. Nghe ta nói đây, vừa rồi nàng nói muốn mang
những thứ thuốc này về chữa bệnh cho phụ thân, nói như vậy, là nàng biết coi bệnh
phải không?
Nhìn cái bộ dạng đầu trộm đuôi cướp của
hắn, Ngọc Già quay mặt đi, trong mũi hừ một tiếng, Lâm Vãn Vinh tức giận:
- Hồ đại ca, mài đao, giết người.
Thiếu nữ Đột Quyết phẫn hận nhìn hắn,
đành phải khẽ gật đầu.
- Được!
Lâm Vãn Vinh cũng không quay đầu lại,
lấy ra mấy thứ thuốc từ trong khoang xe ra:
- Vậy ta kiểm tra nàng xem. Thứ này gọi
là gì?
- Kết Ngạnh!
- Cái này?
- Kinh Ngân hoa.
- Cái…
- Mạn Đà La!
- Trần Bì!
- Đông Trùng Hạ Thảo.
Liên tục đổi mười thứ, Nguyệt Nha Nhi
đều gọi ra chính xác tên của chúng, ánh mắt nhìn Lâm Vãn Vinh càng ngày càng
khinh miệt.
- Ta không tin không làm khó được
nàng!
Lâm Vãn Vinh thầm tức giận, mò loạn
trong khoang xe, chợt cảm thấy cảm giác thứ thuốc ở tay rất tốt, nhẹ như lụa mỏng,
còn mang theo hương thơm thoang thoảng.
- Ta lấy được thứ hay rồi!
Hắn cười hắc hắc, lôi thứ “thuốc” kia
ra đưa lên tay, không thèm nhìn hỏi ngay:
- Còn cái này? Nó là cái gì?
Nguyệt Nha Nhi giận dữ, mặt đỏ như lửa,
ngọn lửa bừng bừng cháy trong mắt đủ để thiêu hắn mấy trăm lần.
Cao Tù kinh ngạc:
- Ý, cái này ta nhận ra! Nó là yếm ngực.
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét