Chương 490
Khiến cho người Hồ
vĩnh viễn ghi nhớ đau thương
Ngọc Già ngẫm nghĩ, đột nhiên nhận ra
gì đó, thần sắc lập tức đại biến, liều mạng lao về phía tộc nhân đang chạy chốn
ở nơi xa, hét lớn:
- Áp ma hồ (quay lại), tác lý áp ma hồ
(các ngươi mau quay lại).
Người Đột Quyết được phóng thích sải
bước như bay, chốc lát đã chạy xa được một dặm, nào còn có thể nghe thấy tiếng
hô của nàng. Nguyệt Nha Nhi trong lúc vội vàng, thân hình muốn lao về phía trước,
lại bị một đôi tay cường tráng giữ lại.
Lâm Vãn Vinh đứng trước người nàng, mặt
mỉm cười, thong dong nói:
- Nàng gọi cũng vô dụng, bọn họ không
nghe thấy đâu! Nàng xem, tư thế chạy trốn của bọn họ đẹp đẽ biết bao. Ài, sinh
mạng đối với mỗi người đều quý giá.
“Ma quỷ!” Ngọc già trong cơn phẫn nội,
lao đầu vào ngực hắn, ôm lấy cánh tay đang vung vẩy của hắn, hung hắn cắn mạnh
một cái.
“Lại cắn!“ Cơn đau thấu xương truyền tới,
Lâm Vãn Vinh nghiến răng chịu đựng, gầm lên tức giận ném người nàng ra, Ngọc
Già “bịch“ một tiếng ngã lên mặt cỏ. Cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên cánh tay lại
có một đạo ấn ký hình lưỡi liềm rõ ràng sâu đến tận xương, máu chầm chậm tràn
ra, cùng vết lúc trước bị cắn một trái một phải, làm nổi bật lẫn nhau.
Liên tục bị Ngọc Già lưu lại hai cái
ký hiệu trên cánh tay, Lâm Vãn Vinh cũng cực kỳ tức giận:
- Tiểu muội muội, trừ cắn người ra,
nàng không biết đổi sang cái gì khác à?
Ngọc Già trừng mắt nhìn hắn, răng trắng
cắn chặt môi hồng, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn đánh lén Đạt Lan Trát?
Tuy đã thấy qua sự thông tuệ của nàng,
nhưng nghe Nguyệt Nha Nhi một câu vạch trần mục đích của mình, Lâm Vãn Vinh vẫn
không khỏi kinh ngạc trong lòng. Đột Quyết thiếu nữ này vừa xinh đẹp lại vừa
thông minh, đúng là một nhân vật vô cùng lợi hại. Một mình nàng đủ để ngang bằng
với mười vạn Đột Quyết thiết kỵ. May mắn là nàng rơi vào tay ta, nếu không, hậu
quá khó có thể tưởng tượng.
- Đạt Lan Trát? Là bộ lạc của Đột Quyết
các người à?
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc hai tiếng,
hàn quang trong mắt lóe lên:
- Ngọc Già tiểu thư yên tâm, nếu như
có thời gian, ta sẽ tới chiếu cố.
Ngọc Già trông thấy bộ dáng của hắn, sớm
đã nhìn xuyên tâm tư, lập tức nắm chặt bàn tay, trong mắt lấp lánh ngọc lửa bất
khuất:
- Tên Đại Hoa ti bỉ vô sỉ, ngươi muốn
khai đồ đao với tộc nhân Đạt Lan Trát của ta? Ta hận ngươi! Ngọc Già hận người!
- Hận ta?
Lâm Vãn Vinh cười lạnh, khinh thường
nói:
- Vậy thì hận đi. Dù sao ta từ trước đến
giờ chưa từng muốn nàng yêu ta.
- Ngươi… ngươi là con sói hoang hạ lưu
ti bỉ!
Luận về đấu võ miệng, thiên hạ ai là đối
thủ của Lâm Vãn Vinh? Sắc mặt của thiếu nữ Đột Quyết trắng xanh, cả người run rẩy.
Tìm hết trong kho từ tiếng Đại Hoa cũng không tìm thấy một từ ngữ nào có thể
miêu tả được tên thổ phỉ này.
Lâm Vãn Vinh hờ hững nói:
- Nói ta là sói hoang, vậy là Ngọc Già
tiểu thư đã coi trọng ta rồi, sói tính của ta còn kém xa lắm. Đại Hoa chúng ta
có một câu châm ngôn, gọi là kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân (tạm dịch: chuyện
mà bản thân không muốn làm thì đừng áp đặt cho người khác). Ngọc Già tiểu thư
nàng đồng tình với tộc nhân của nàng, thấy bọn họ lưu huyết thụ thương, nàng sẽ
đau khổ tột cùng, lòng như bị dao cắt, điều này rất tốt, rất có nhân tình.
Nhưng khi tộc nhân của nàng đồ sát đồng bào Đại Hoa ta, Ngọc Già tiểu thư có đồng
tình với tâm tình của đồng bào ta không? Có ai vì họ mà khóc thương như vậy
không? Sự đồng tình dạt dào của nàng chạy đi đâu rồi? Không sai! Ta giết tộc
nhân của nàng! Ta rất ti bỉ! Nhưng người Đột Quyết các ngươi giết hại vô số đồng
bào Đại Hoa ta, chẳng lẽ là cao thượng? Nói trắng ra, Đột Quyết cũng chỉ là sói
hoang mất hết nhân tính mà thôi. Còn Ngọc Già tiểu thư xinh đẹp, tiêu chuẩn đạo
đức mà nàng có đều là nhắm vào người khác chứ không hề nhắm vào bản thân mình.
Khăng khăng dùng những lời nghiêm nghĩa chính, tự cho mình là tài trí hơn người.
Đáng cười, thật là đáng cười!
Giọng điệu của hắn không mặn không nhạt,
thần quang trong mắt sáng ngời, nhìn Nguyệt Nhã Nhi với ánh mắt thương hại và
khinh thường, giống như thời khắc này hắn mới là chúa tể của người Đột Quyết.
Nếu nói những lời này với Đốt Thịnh
Đan, Lạp Bố Lý thì chẳng khác nói là đàn gảy tai trâu, chỉ làm trò hề. Nhưng Ngọc
Già là một nhân vật thông thạo văn hóa Đại Hoa, trí tuệ siêu quần, nhưng lời này
chui vào tai nàng lập tức có một ít cảm giác bất đồng.
Ngọc Già cắn răng, nỗ lực muốn cho bản
thân ngẩng đầu dậy, không để cho tên thổ phỉ Đại Hoa này đè bẹp. Chỉ là mỗi lần
nhìn thẳng vào mục quang cương nghạnh của hắn, nàng liền bất giác tự bại trận.
Thử mấy lần đều có hiệu quả như nhau,
ánh mắt nàng lấp lánh, cúi đầu đành chịu than:
- Nếu như có người nguyện ý, rất thận
trọng cân nhắc kiến nghị của ngươi. Ngươi sẽ bỏ qua cho Đạt Lan Trát chứ?
- Bỏ qua ư? Đó là điều không thể.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu kiên định:
- Khi các ngươi xâm nhập Đại Hoa, giây
phút các người giết đồng bào ta, các ngươi có từng nghĩ tới bỏ qua cho họ
không? Chiến tranh không phải là trò trẻ con, Đột Quyết đã châm ngòi cuộc chiến
thì phải phải có ai đó trả giá. Ngươi chỉ có lưu lại máu, ngươi mới hiểu được
thế nào là đau thương. Nếu không thây phơi khắp đồng, nhà cửa đổ nát, thê ly tử
tán, lang bạt không nơi nương tựa, thì không thể khiến cho ngươi lĩnh ngộ sâu sắc
được tư vị đau thương, người Đột Quyết vĩnh viễn sẽ không biết Đại Hoa từng chịu
đựng những gì!
Mấy câu nói này đã lộ rõ quyết tâm của
hắn, người Đột Quyết nhất định phải trả giá bằng máu, đây tuyệt đối không phải
là chuyện có thể thỏa thuận. Sự cứng rắn của hắn đã kích nộ Ngọc Già, thiếu nữ
Đột Quyết khẽ nhướng mày, yêu kiều nói:
- Máu của tộc nhân ta sẽ không chảy một
cách vô cớ đâu, ngươi nhất định sẽ phải trả giá!
Lâm Vãn Vinh ha ha cười lớn, lúc lắc đầu
nhìn nàng:
- Ngọc Già tiểu thư, nàng chỉ học văn
tự và y thuật của Đại Hoa, nhưng vĩnh viễn sẽ không hiểu được tính cách của người
Hoa chúng ta đâu. Ta và huynh đệ đã dám đến thì không hề muốn sống trở về! Dùng
những cái này để uy hiếp ta thì chỉ tự chuốc lấy nhục!
Ngọc Già ngây người, nhìn nụ cười
khinh miệt của tên thổ phỉ, trong lòng nàng đột nhiên có một loại cảm giác kỳ
quái. Rõ ràng đại thảo nguyên là địa bàn của nàng và tộc nhân của nàng, nhưng
trước mặt tên thổ phỉ Đại Hoa này lại có loại cảm giác vận mệnh bị người khác nắm
giữ, sự thông minh tài trí mà mình có hoàn toàn không có tác dụng gì với tên Đại
Hoa hung hãn không sợ chết này.
Nàng cắn chặt răng, mặt đầy tức giận,
ra sức khua nắm đầm nho nhỏ về phía Lâm Vãn Vinh, tỏ vẻ là, Ngọc Già ta sẽ
không bỏ qua cho ngươi. Dáng vẻ hiếm thấy của một cô gái nhỏ này khiến Lâm Vãn
Vinh ngây ngốc một hồi lâu, thầm mỉm cười trong lòng.
- A, đúng rồi.
Vừa bước được mấy bước, thổ phỉ đột
nhiên lại quay đầu lại, cười quỷ dị với Ngọc Già:
- Mải cao hứng, còn có một chuyện vô
cùng quan trọng quên mất chưa báo cho Nguyệt Nha Nhi tiểu muội muội.
Chuyện quan trọng? Mỗi lần từ trong miệng
của tên thổ phí nhả ra mấy từ này, đối với nàng đều không phải là tin tức tốt
gì, Ngọc Già nghe thấy mà da dầu ngứa ran. Mặc dù là người thông minh nhất cũng
tránh khỏi được sự giày vò của tên thổ phỉ lúc nặng lúc nhẹ này. Nàng cắn răng
nói:
- Ngươi có chuyện gì thì có thể nói một
lần cho xong đi không?
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Quân ta sẽ hành quân cấp tốc, di
chuyển thần tốc, lúc tác chiến trên thảo nguyên diễn biến rất nhanh. Để bảo đảm
chắc chắc cho sự an toàn của Nguyệt Nha Nhi muội muội, trải qua thảo luận chặt
chẽ của ba người chúng ta, thi hành bảo hộ đối với Ngọc Già tiểu thư càng
nghiêm mật hơn – cùng với bổn soái cùng ăn, cùng ở, cùng lao động!
Ngọc Già kinh hãi đến sắc mặt trắng bệch,
tức giận hét lên:
- Tên Đại Hoa vô sỉ, ngươi giết ta đi!
- Thôi xin nàng, Ngọc Già tiểu thư,
nhãn quan thuần khiết một chút đi.
Lâm Vãn Vinh tức giận nói:
- Ta không phải là người tùy tiện như
vậy. Cho dù nàng nguyện ý, lão bà của ta cũng không đồng ý đâu! Cùng ở một trướng
bồng mà thôi, không phải là cùng giường, ở giữa còn có thể treo một cái rèm.
Đúng rồi, Đột Quyết các ngươi không có cái quy củ rắm chó nam nữ thụ thụ bất
thân chứ… Ấy. Nàng muốn tự sát à!
Loan đao kim sắc của Ngọc Già kề lên cổ,
nước mắt chán chứa khắp mặt:
- Ngọc Già tuyệt không để cho ác lang
vũ nhục sự thanh bạch của ta.
- Ta cũng không để cho con sói cái nhỏ
trên thảo nguyên chà đạp thân thể ta.
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng nói:
- Vốn muốn để cho nàng có cơ hội ám
sát ta, thế nhưng nàng lại không nguyện ý. Được rồi, nàng tự sát đi, thương thế
của tiểu tử họ Lý chắc cũng không sao!
Nguyệt Nha Nhĩ ngây ngốc, trong cơn bị
phẫn, tiểu thủ đang muốn hoạt động, đột nhiên nghe thấy tên lưu khấu nhỏ giọng
lẩm bẩm:
- … Đợi nàng tự sát rồi. Ta sẽ cởi hết
y phục của nàng ra. Gửi tới Đạt Lan Trát, xem xem còn có ai nhận ra nàng không…
Ai. Thật sự là rất muốn nhìn thời khắc đó!
Chính câu này khiến cho Ngọc Già lập tức
cả sức để khóc cũng không có, thấy bộ dạng dương dương đắc ý của tên thổ phỉ,
trong mắt nàng lấp lánh vẻ bi thương.
- Đừng tự thị cao quá, ta muốn chiếm
tiện nghi của nàng thì sớm đã động thủ rồi, hà tất phải đợi đến bây giờ.
Lâm Vãn Vinh cảnh cáo với thần sắc
nghiêm nghị:
- Ta thật sự không phải loại người mà
nàng tưởng tượng. Tin rằng nàng cũng biết, Đại Hoa chúng ta có một vị quân tử
tài ba gọi là Liễu Hạ Huệ, kỳ thực ta quên mất chưa nói với nàng, ta là biểu ca
của Liễu Hạ Huệ… Nàng không tin, đợi chúng ta cùng nhau ngủ vài đêm, nàng sẽ hiểu
rõ thôi.
Hắn nói xong mấy câu này, cũng không để
ý đến cảm nhận của Nguyệt Nha Nhi, ha ha cười lớn nghênh ngang bước đi.
Ánh mắt của Ngọc Già lấp lánh nửa
ngày, lâu sau mới cắn răng hừ một tiéng, rít lên:
- Tên Đại Hoa vô sỉ, ta nhất định sẽ
chiến thắng ngươi, khiến người phải quỳ trước mặt ta.
Cao Tù nghe lén một hồi, thấy Lâm Vãn
Vinh hấp tấp bước tới, vội vàng kéo tay áo hắn, khẩn thiết nói:
- Lâm huynh đệ, có một chuyện muốn thỉnh
giáo. Biểu ca của Liễu Hạ Huệ là ai, ta sao chưa từng nghe qua?
- Cái này mà huynh cũng không biết à?
Cao đại ca quả nhiên biến thành thuần khiết rồi!
Lâm Vãn Vinh nhìn hắn cười cười:
- Biểu ca của Liễu Hạ Huệ là Huệ Hạ
Liêu đó!
Lão Cao ngây ngốc mất nửa ngày, cuối
cùng cũng tỉnh lại, không khỏi khà khà cười lớn. Lâm huynh đệ thật sự là có bản
sự, biểu ca của Liễu Hạ huệ quả nhiên là “phải hạ lưu” a!
Tên dâm hóa này lại muốn nghĩ xiên
nghĩ vẹo đi rồi. Thấy tinh thần thơ văn của lão Cao, Lâm Vãn Vinh nhịn không được
mà lắc đầu thở dài, ta thật sự là người dễ dàng để người khác hiểu lầm như vậy
sao?
Tịch dương ở trời tây chầm chậm buông
xuống, chỉ còn lộ ra một mảnh nhỏ, ánh chiều vàng rơi xuống thảo nguyên, trải
lên cỏ tươi hoa xanh ở phía xa. Gió xuân lành lạnh, cỏ dại hoa nhỏ ở dưới chân
lay động giống như gió thổi qua mặt nước, dấy lên những gợn sóng lăn tăn.
Dưới bầu trời xa xăm, vô số lều nỉ to
lớn giống như đung đưa giữa trời, nhìn không thấy bờ. Bò dê hợp đàn được chăn
thả thong dong trên thảo nguyên, chậm rãi đến gần phía lều nỉ, thỉnh thoảng tiếng
ca lanh lảnh vang tới, giọng hát cao vút đặc thù của người Đột Quyết xuyên thấu
thảo nguyên, bộ lạc người Hồ to lớn này dưới ánh tà dương lộ rõ vẻ an tĩnh trữ
tình vô cùng.
- Hồ đại ca, sao thế?
Một bóng người chạy tới đám cỏ nơi Hồ
Bất Quy ẩn nấp, nằm cạnh hắn nhỏ giọng hỏi.
Hồ Bất Quy quay đầu lại, khuôn mặt hốc
hác của Lâm Vãn Vinh xuất hiện trước mặt hắn. Mấy ngày hành quân tác chiến này,
mọi người đều lôi thôi lếch thếch, khói bụi đầy mặt, tóc tai râu ria xồm xoàm,
dưới loại tình huống này, cả mặt của Lâm Vãn Vinh cũng có chút không rõ ràng.
Duy có da thịt chắc khỏe màu lúa mì của hắn còn bết một lớp mồ hôi, trong ánh
hoàng hôn, lấp lánh sắc vàng.
- Tướng quân quả nhiên là thần cơ diệu
toán, trước mặt chính là Đạt Lan Trát, ngài xem…
Hồ Bất Quỷ chỉ tay, trên mắt lấp lánh
hưng phấn. Hắn theo mấy lộ hành quân trinh sát tới đây, ẩn náp khá lâu rồi,
không tưởng rằng Lâm tướng quân cũng tự thân theo tới tra xét tình hình địch
quân. Thăm dò bộ lạc người Đột Quyết với cự ly gần như vậy, trong cả lịch sử của
Đại Hoa đây là lần đầu tiên. Nghĩ tới chuyện sẽ phải phát sinh tiếp đó, Hồ Bất
Quy lập tức hưng phấn không thôi.
Lâm Vãn Vinh ừ một tiếng, đưa mắt nhìn
về phía trước. Dưới bầu trời xa xa, lều nỉ màu trắng nối tiếp nhau, rải tận tới
chân trời. Khói bếp lượn lờ bốc lên, tuấn mã được chăn thả trở về, tiếng vó bồm
bộp khẽ đạp lên thảo nguyên, mục ca du dương của người Đột Quyết vang vọng theo
gió, hồi lâu vẫn chưa tan.
Bộ lạc Đạt Lan Trát của Đột Quyết giống
như vô số thôn làng yên ả của Đại Hoa, đắm chìm trong ánh sáng nhàn nhạt của
ráng chiều, yên tĩnh an thường.
- Mạt tướng tính toán sơ bộ một lượt,
Đạt Lan Trát này tổng cộng có hơn tám ngàn người Đột Quyết. Ngoài hơn một ngàn
năm trăm tráng đinh, hơn ngàn nữ tử, trẻ nhỏ hơn hai ngàn thì còn lại đều là
người già bệnh tật.
Hồ Bất Quy xoa tay, hưng phấn nói. Giống
như các bộ lạc Đột Quyết khác, một vạn người lúc thịnh vượng thì tráng đinh ít
nhất cũng có năm sáu nghìn. Chỉ là lúc này Đột Quyết và Đại Hoa đang chiến
tranh, đại bộ phận tráng đinh trong bộ lạc đều bị điều ra tiền tuyến, mấy bộ lạc
lưu lại cơ hồ không bố trí phòng thủ dạng này, đối với Hồ Bất Quy và năm ngàn
con sói thủ hạ của Đại Hoa mà nói, đây chính là một khối thịt béo gần như đã đến
miệng.
Lâm Vãn Vinh ừ một tiếng, khẽ thở dài:
- Nếu không phải là lều nỉ màu trắng,
bò dê như mây, ta còn cho rằng đã quay về thôn trang nhỏ yên tĩnh của Đại Hoa
chúng ta.
- Ai nói không phải chứ.
Hồ Bất Quy cũng rất có đồng cảm:
- Bộ lạc người Hồ này chẳng khác nào
thôn trang Đại Hoa của chúng ta. Nếu không phải là tự mắt thấy bọn chúng xâm nhập
Đại Hoa, tàn sát thân nhân của chúng ta. Ta gần như cũng không dám tưởng tượng
một bộ lạc Đột Quyết trữ tình trước mặt. Không ngờ sẽ có lúc ta biến thành ác
lang ăn người không nhả xương đầu.
Con người hầu hết đếu có hai mặt tính
cách, dưới điều kiện cực đoan thì ai cũng có khả năng biến thành ác lang. Lâm
Vãn Vinh thở dài một tiếng:
- Hồ đại ca, những tộc nhân của Nguyệt
Nha Nhi được thả, huynh xử trí thế nào?
Hồ Bất Quy cười xấu hổ:
- Bọn ta thầm bám theo chúng tới chỗ
không xa cách Đạt Lan Trát. Vì tránh bọn chúng báo tin, cho nên không thể
không…
Hắn hung hăng gạt gạt vài cái lên cổ,
tỏ rõ ý không cần nói cũng tự hiểu.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Cái này, không tốt lắm đâu, ta đáp ứng
Nguyệt Nha Nhi là thả họ rồi.
- Tướng quân, ngài đích thức đã thả bọn
họ rồi.
Hồ Bất Quy cười nham hiểu:
- Chỉ là vận khí của chúng không tốt lắm,
lại rơi vào tay chúng ta một lần nữa mà thôi. Ngọc Già tiểu thư không thể trách
ngài, muốn trách, cũng chỉ có thể trách tộc nhân của nàng không chịu cố gắng,
lúc chạy không dùng đầu óc.
Lão Hồ cũng học bản sự của Cao Tù, mặt
càng lúc càng dày, Lâm Vãn Vinh cười ha ha mấy tiếng, không nói gì.
Lúc người Đột Quyết nhất thống thảo
nguyên, các chủng tộc khác quy hàng thì quy hàng, không hàng thì giết, cả thảo
nguyên không còn bất cứ ai có thể tạo thành sự uy hiếp cho người Đột Quyết, đây
cũng hoàn toàn là thiên hạ của bọn chúng. Bộ lạc người Hồ đã hoành hành trên Đạt
Lan Trát quen rồi, chưa từng nghĩ tới người Đại Hoa lại dám đơn độc xâm nhập,
đi thẳng vào sâu thảo nguyên. Trạm gác của bọn chỉ chỉ đặt cách hai dặm, dựng
cho có. Phòng thủ lỏng lẻo như thế này đối với Lâm Vãn Vinh mà nói đơn giản
chính là lão thiên tương trợ.
Thấy sắc trời càng lúc càng tối, nhân
mã đằng sau cũng đuổi tới, đeo rọ mõm cho ngựa Đột Quyết, năm ngàn tướng sĩ giảm
chậm tốc độ, lặng lẽ không tiếng động tiếng về phía trước.
Nguyệt Nha Nhi và mấy chục tộc nhân
còn lại của nàng đặc biệt bị Lâm Vãn Vinh lưu lại ở sau cùng, toàn bộ người đều
bị trói chặt, miệng bị bịt vải, không thể ngọ ngoậy, càng không có cách nào hét
lên, cả Nguyệt Nha Nhi cũng không ngoại lệ.
Tuy nói chế phục con sói mẹ nhỏ bé này
phải tốn một hồi chân tay, da mặt bị cào, trên người cũng bị mấy nhát nhưng Lâm
tướng quân cũng tự có biện pháp để lén lút bù đắp lại những đau khổ phải chịu đựng.
Đã là cùng ăn cùng ở cùng lao động,
Lâm Vãn Vinh tự nhiên cũng không chút khách khí chui vào trong xe ngựa thơm phức
của Nguyệt Nha Nhi, còn chứng tỏ như là ra sức hít thở mấy hơi không khí trong
lành. Ngọc Già bị trói thành cái bánh chưng, liều mạng dãy dụa, trong miệng ú ớ
hét gì đó không ra tiếng, da mặt mỹ lệ đỏ hồng, trong mắt bắn ra lửa giận phừng
phừng, giống như là muốn đốt cháy tên thổ phỉ mặt đen này.
- Ngọc Già tiểu thư, nói cho nàng một
tin tức tốt, tới Đạt Lan Trát rồi!
Lâm Vãn Vinh tươi cười, giọng nói
khoan thai vang lên, Ngọc Già thân hình đột nhiên đình trệ, rồi lại bỗng nhiên
uốn éo như phát điên, hai chân ra sức đạp về phía hắn, mắt lộ ra vẻ đau thương
vô vàn.
Tên thổ phỉ không để ý đên thân hình dụ
người đang uốn éo như rắn của nàng, nhẹ nhàng vỗ lên vai thơm trắng nõn của
nàng, cười mà như không, nói:
- Lần đau khổ đầu tiên luôn luôn khó
tránh, dần dần quen đi là được.
Thiếu nữ Đột Quyết y y a a gào lên tức
giận, nhưng lại không nói ra được gì.
Một bước nhảy xuống xe, chiến đao
trong tay Lâm Vãn Vinh rút ra khỏi vỏ giơ lên cao, tiếng rống tức giận vang khắp
thảo nguyên:
- Các huynh đệ, khiến cho người Hồ
vĩnh viễn ghi nhớ đau thương này. Giếttttt…
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét