Chương 491: Ông trời quyết định số
mệnh
- Giết a...
Theo tiếng hét dài của hắn, năm ngàn
binh sĩ như mãnh hổ xổng chuồng, thúc ngựa băng băng tới, gầm thét lao về phía
Đạt Lan Trát, ánh đao sáng ngời lấp lánh thứ ánh sáng lạnh lẽo dưới bóng tịch
dương.
Có thể đốt lên ngọn lửa chiến tranh
ngay trong thảo nguyên của người Đột Quyết là một khát khao cả trăm năm nay của
tướng sĩ Đại Hoa, cũng là lúc bọn họ tiết hết sỉ nhục trước đây. Trong ánh mắt
của mọi người sáng ngời ngọn lửa cuồng nhiệt, gương mặt đỏ bừng, vẻ hưng phấn
không gì tả nổi. Vó ngựa dấy lên cát bụi cuồn cuộn che khuất cả chân trời.
Tiếng vó ngựa vang trời cũng đánh động
những người Đột Quyết vừa chăn gia súc quay về. Bọn họ đứng bên cửa lều bạt,
tay che mắt dõi về phía đoàn quân. Một đội binh mã áo bào nhàu nát như một trận
cuồng phong cuốn tới, vẻ mặt cực kỳ hung hãn. Nam nữ và đám con nít của bộ tộc
Đạt Lan Trát Đột Quyết đột nhiên nổi lên một trận hoan hô, tranh giành nhau chạy
về phía đội binh mã, hô to vẻ hưng phấn, tiếng cười nói phút chốc tràn ngập cả
thảo nguyên.
Rõ ràng, người Đột Quyết chưa từng bị
cướp bóc đã coi đám cướp thâm nhập thảo nguyên của Đại Hoa thành những dũng sĩ
của bộ lạc toàn thắng trở về. Trong ấn tượng của bọn họ, người Đại Hoa không thể
có khả năng bước vào thảo nguyên nửa bước, mà thứ sát khí hùng hổ đó, cũng tuyệt
đối không thể có được trên người Đại Hoa yếu đuối.
Đi được vài dặm, mắt thấy song phương
chỉ còn cách nhau vài trăm trượng, vẫn là đám người Đột Quyết vừa cười nói lúc
nãy phát hiện sự dị thường trước. Đám binh mã hung hãn nhào tới một cách hung
mãnh, trong tay vung đao sáng loáng tự thứ ánh sáng lạnh lẽo xẹt ngang trời,
toát lên sát khí đáng sợ. Những kỵ sĩ trên lưng ngựa da vàng, tóc đen, ánh mắt
lạnh lẽo tàn khốc, tựa như hàn băng lạnh lẽo vô tình vào đêm trừ tịch.
- Hỏng rồi, là người Đại Hoa....A....!
Người bộ lạc Đạt Lan Trác vừa cười
xong đã kinh hồn run rẩy, tiếng cảnh cáo còn chưa phát xong thì đã có một thớt
tuấn mã lướt qua, lưỡi đao mãnh liệt như một mảnh lụa trắng chớp lên, máu bắn
tung tóe. Thân hình người Đột Quyết đã bị đứt làm đôi, phụp một tiếng rơi xuống
ngựa, hai mắt sâu hoắm sợ quá lồi ra ngoài, có thể thấy nét thê lương trong mắt.
Hiển nhiên, y cho đến chết cũng không nghĩ ra được mình lại chết ngay trước cửa
nhà, táng thân dưới đao của người Đại Hoa.
Cao Tù gương mặt hung hăng, phun một
bãi nước bọt vào xác của tên Đột Quyết, vẫy đao một cái, máu từ mũi đao bay ra
xa. Hắn uy phong lẫm lẫm hét lớn:
- Đúng thế, lão tử chính là Cao gia
gia đến từ Đại Hoa của ngươi đây. Đụng đến nước Đại Hoa hùng mạnh của ta, dù xa
cũng phải giết!
- Đụng đến nước Đại Hoa hùng mạnh của
ta, dù xa cũng phải giết!
Hồ Bất Quy và năm ngàn binh sĩ cùng
hét lớn, thân hình nhanh chóng lao tới lều trại chập chùng của bộ tộc Đạt Lan
Trát như ánh sao chổi xẹt ngang bầu trời.
Những người Đột Quyết đang nhảy múa
reo hò, chạy một cách hưng phấn tới những “dũng sĩ của bộ lạc” đang quay về. Đến
lúc ánh đao của Cao Tù lóe lên, chém chết người vừa cười, vết máu tung tóe khắp
mặt đất. Bọn họ không khỏi ngẩn người rồi lập tức nhìn rõ gương mặt của các
“dũng sĩ bộ lạc” da vàng tóc đen, mắt đen hoàn toàn khác với diện mạo của người
Đột Quyết.
- A... là người Đại Hoa!
Cũng không biết ai là người đầu tiên
hét lên câu này, vô số người Đột Quyết hấp tấp dừng bước. Nhìn mũi đao đẫm máu
của đám cướp Đại Hoa, bọn họ dường như sợ đến hóa đá, trong mắt lập tức tràn đầy
nỗi sợ hãi chưa từng có. Không một ai nghĩ được những kẻ Đại Hoa hung hãn lại
có thể đánh vào thảo nguyên, mà lại giống như kiểu mà người Đột Quyết thường
hay làm, đốt lên ngọn lửa chiến tranh ở thảo nguyên nơi hậu phương mà người Đột
Quyết cho rằng chắc như vàng ròng.
Sự sai biệt quá lớn khiến tất cả người
Đột Quyết sững sờ đến quên cả việc đào tẩu.
- Giết a....
Hai mắt Hồ Bất Quy đỏ ngầu, hung mãnh
như một con sói hoang nơi thảo nguyên, cùng với Cao Tù tung roi phóng ngựa,
xông lên phía trước đội ngũ. Y vung tay xuống đao đánh xoẹt một tiếng, máu phún
thành vòi, đầu của một tên Đột Quyết râu xồm bay lên, rơi bồm bộp trên cỏ. Hai
mắt tên Đột Quyết đó mở trừng trừng, đến chết vẫn không tin được là người Đại
Hoa đã thực sự đánh đến đây.
Trong màn mưa máu mù trời, những người
Đột Quyết mới tỉnh ngộ.
- Chạy mau a....
Trong sự kinh khủng, vô số người Đột
Quyết nét mặt sợ hãi cất chân chạy trở về, từ xa xa nhìn lại giống như sủi cảo
trong nồi nước sôi.
Những người Đột Quyết mù quáng và bất
lực trong phút chốc trở thành bia sống cho đám kỵ binh Đại Hoa. Nhớ đến cốt nhục
đồng bào thảm tử dưới vó ngựa của người Đột Quyết trước đây, những lão già lập
cập, phụ nữ gầy yếu, những đứa trẻ không chút sức lực, từng người từng người
ngã xuống vũng máu, ánh mắt tuyệt vọng và bất lực hiện lên trước mắt họ.
Năm ngàn tướng sĩ Đại Hoa phút chốc mắt
đỏ ngầu như máu, hung tính trong người bọn họ bộc phát, vẻ mặt lạnh lùng, từ từ
kéo cung, nhìn mũi tên xoay tít bắn đi, xuyên qua ngực những tên Đột Quyết to lớn,
lắng nghe tiếng xương ngực của bọn họ vỡ nát, trong máu tươi thấm đẫm, dường
như tất cả những nỗi phiền muộn đều đã trút sạch.
- Xoạt....xoạt....
Những người Đột Quyết đã tỉnh lại, cuối
cùng bắt đầu chống lại. Vài ngàn tên Đột Quyết to lớn còn lưu lại trong lều trại
như mới tỉnh giấc nhảy lên lưng ngựa, gào thét xông về phía kỵ binh Đại Hoa.
Nhưng bọn chúng gấp gáp, không hề có sự chuẩn bị, ngay cả cung tên cũng không kịp
đem theo, vừa cầm đao đã xông tới, thì sao có thế là đối thủ của những kỵ sĩ Đại
Hoa đã sớm có sự chuẩn bị.
Mấy ngàn kỵ binh Đại Hoa xông lên ở
phía trước chỉ còn cách dãy lều trại nhấp nhô của bộ lạc Đạt Lan Trát vài trăm
trượng. Lạnh lẽo nhìn hơn ngàn người Hồ trang bị không hoàn chỉnh xông tới, đợi
đến lúc bọn chúng cách vừa đủ, khóe miệng Cao Tù nhếch lên một nụ cười lạnh tàn
khốc, vẫy tay:
- Liên hoàn nỏ, giương, bắn...
Đám kỵ sĩ Đại Hoa trên lưng ngựa, nỏ cứng
trong tay cùng lúc bắn ra, tên bay dày đặc giống như đám ong không biên giới, cả
phiến thảo nguyên trước mặt trong chớp mắt đánh giết đã thành một vùng địa ngục
thê lương. Vô số người Đột Quyết rú thảm rơi từ lưng ngựa xuống, chớp mắt đã bị
đồng bạn từ phía sau đạp thành thịt băm.
Sau ba lượt tên, mấy ngàn người Đột
Quyết chỉ còn vẻn vẹn không đến nửa, năm sáu trăm tên Đột Quyết té xuống cỏ trước
mặt. Đại đa số đã thành vong hồn dưới tên, còn ít tên là bị thương nhưng toàn
thân ghim đầy tên, đang hấp hối.
Máu tươi của đồng bạn nhuộm hồng hai mắt
của Hồ nhân. Hung tính của người Đột Quyết đã thể hiện hết vào lúc này, bọn chúng
gào rú, tổ chức lại thành thế công, kiên cường bất khuất bước qua xác của đồng
bạn, thậm chí giày xéo lên ngực những đồng bạn đang rên rỉ, xông tới như gió.
Người Đột Quyết và người Đại Hoa quả
thật khác nhau quá xa. Lâm Vãn Vinh nhìn mà lắc đầu thở dài, giày xéo đồng bạn
đang tử thương, cái chuyện thủ túc tương tàn, bất cứ quân nhân Đại Hoa chính trực
nào cũng đều không thể làm được. Không chỉ là như thế mà đối với tất cả tướng
sĩ Đại Hoa mà nói, bảo tồn di hài của chiến hữu cũng quan trọng như bảo hộ mạng
sống của chính bản thân. Như niềm tin của người Đột Quyết là hoàn toàn tương phản,
bọn họ chỉ tôn trọng kẻ mạnh, để thủ thắng, tính mạng của bất cứ người nào cũng
đều có thể hi sinh, cho dù đó là chiến hữu đã từng sống chết có nhau. Tính người
và tính thú, đúng vào phút này đã thể hiện một cách sinh động.
Nhìn năm trăm tên Đột Quyết còn lại
đang ào tới, nhìn thanh đao nhuốm đầy máu trong tay Hồ Bất Quy chỉ về phía trước,
máu tươi của người Hồ chảy theo đao rỏ xuống “tóc, tóc“. Lâm Vãn Vinh cười hô hố
bảo:
- Tới hay lắm! Các chàng trai, hãy cho
đám Đột Quyết cũng thưởng thức cái tư vị thống khổ đó đi, giết theo ta a...
Hắn và Cao Tù hai người xông lên đầu
tiên nhất, năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ theo sát ngay sau, gào lên giận dữ:
- Giết a, để cho người Đột Quyết nếm
mùi đau khổ...
Tiếng vó ngựa rung chuyển đất trời khiến
cả thảo nguyên to lớn lúc này cũng trở nên ồn ào huyên náo. Trong ráng chiều dần
xuống, hai đoàn người ngựa đánh nhau, quấn thành một khối. Không ngừng nổi lên
tiếng gào rú ghê rợn, phá tan bầu trời của thảo nguyên bay về phía xa xa. Dấu
máu đỏ bầm nhiễm khắp cỏ xanh thành những bông hoa máu.
Lấy năm ngàn chống mấy trăm, đây thực
sự là một trường đồ sát không ngang cấp. Người Đột Quyết đại khái có nằm mơ
cũng không tưởng được, thủ đoạn mà bọn họ thường dùng nhất lại bị người Đại Hoa
trả lại hoàn toàn trọn vẹn. Cho dù là năm trăm tên cường tráng đó là dũng sĩ
kiêu dũng thiện chiến nhất nơi thảo nguyên cũng không thể địch nổi đoàn quân
tinh nhuệ của Đại Hoa như sói như hổ.
Ở trên thảo nguyên chém giết người Đột
Quyết. Đây là một cơ hội ngàn năm có một khiến cho trong lòng mọi người đều có
một cảm giác khó nói nên lời. Những ngày người Đột Quyết muốn ức hiếp Đại Hoa
lúc nào cũng được đã ra đi không hề trở lại.
Những gian khổ và cừu hận của năm ngàn
tướng sĩ trút hết ra đều hóa thành đao kiếm ác liệt, dâng hết cho những người Đột
Quyết đang bị vây từng từng lớp lớp trước mắt. Vào lúc này, năm trăm tên hùng hổ
này là cái bia sống cho tướng sĩ Đại Hoa. Mỗi một đao mà bọn họ chém xuống đều
vang lên một trận kêu rên.
Sức chiến đấu của người Đột Quyết phải
nói là mạnh mẽ. Biết rõ sẽ bị bao vây, cầm chắc cái chết mà bọn chúng vẫn liều
mạng chống cự. Những gương mặt nhiễm đầy máu giống như quỷ Satan đến từ địa ngục.
- Giết...
Mấy chục tướng sĩ Đại Hoa cùng hét lớn,
mũi thương dài lập tức từ mọi phía xuyên vào người một tên người Hồ, vô số vòi
máu phún ra. Tên người Hồ bị đâm thành con nhím, hết sức gượng được vài lần rồi
nghiêng ngả cuối cùng té xuống.
Mắt thấy người Hồ sắp bị tiêu diệt,
còn lại vài người cũng chỉ là cũng đã sức suy thế yếu, nghiêng nghiêng muốn té,
để lại cho Cao Tù dẫn đội tiếp tục truy sát, Hồ Bất Quy vung tay đánh xoạt, mấy
ngàn tướng sĩ từ trong đội ngũ rút ra, theo sát sau lưng hắn, hướng về dãy lều
trại màu trắng nhấp nhô của Đạt Lan Trát lao tới.
Trên đường tuy có gặp vài sự kháng cự
nhưng đều là những người già yếu của bộ lạc, sức chiến đấu cách quá xa, làm sao
là đối thủ của Hồ Bất Quy và huynh đệ dưới tay. Mấy tên già yếu đó đã là lực lượng
kháng cự cuối cùng của Đạt Lan Trát, trừ phần lớn là cao tuổi sức yếu ra, chỉ
còn lại một số tên Đột Quyết thương tật từ chiến trường lui về, bản thân chả có
chút sức chiến đấu nào đáng kể. Tuy biết rõ là sức lực cách nhau quá xa, bọn họ
vẫn không hề sợ chết ngăn chống bước tiến của kỵ binh Đại Hoa, máu văng tung
tóe, nhìn vô cùng hùng tráng.
Cả đoạn đường chém giết, cuối cùng đã
đến gần dãy vô số lều nỉ nhìn không ngút mắt. Đó đều là lều trại mà bộ lạc người
Hồ dùng để cư trú, khác với lều nỉ dùng để hành quân thông thường. Không chỉ là
chắc hơn mà diện tích cũng lớn hơn. Cả một gia đình ở trong đó vẫn dư.
Lều trại chính là nhà của người Đột
Quyết, Hồ Bất Quy cưỡi trên lưng ngựa ánh mắt sáng quắc, đao ở tay phải của hắn
chém ngã người Hồ đánh lén bên hông, tay trái giương cao một ngọn đuốc cháy hừng
hực, tiếng lốp bốp chìm khuất vào tiếng kêu khóc không ngừng của người Đột Quyết.
Phía Cao Tù giải quyết xong tên Đột
Quyết cuối cùng, vung đao vương đầy máu, sát khí hừng hực cười lớn:
- Giết người sao có thể thiếu phóng hỏa?
Lão Hồ, còn chờ cái gì nữa?
- Hay cho câu giết người phóng hỏa. Ta
sẽ cho đám người Đột Quyết cũng nếm thử mùi vị đau khổ.
Lão Hồ cười dài, nhìn mấy lượt dãy lều
kín trời, mắt hằn lên tia máu. “Bộp” một tiếng lập tức ném ngay ngọn đuốc vào
trên chiếc lều gần nhất.
Dầu trên ngọn đuốc văng tung tóe lên
trên lều bạt. “Ầm” một tiếng nhỏ, thế lửa từ nhỏ thành lớn, từ gần lan ra xa.
Những lều bạt to lớn rộng rãi từ từ bốc cháy như từng đốm đốm lửa nhỏ cháy trên
thảo nguyên. Không bao lâu, toàn bộ lều bạt đã bị cả đám lửa đỏ lớn nuốt trọn,
ngọn lửa rừng rực theo gió bay khắp nơi, rồi đốt những lều bạt xung quanh. Vô số
lều bạt giống như những que diêm cạnh nhau, từng cái từng cái bị bốc lửa.
Mười cái, hai mươi cái, cả trăm cái. Từng
đốm lửa càng cháy càng to, càng cháy càng sáng. Lúc mấy ngàn lều bạt của Đạt
Lan Trát cháy rừng rực dưới khung trời lập tức như từng cụm từng cụm hoa khói nở
ra thiêu đốt trời đêm. Ánh sáng nóng rực giống như đóa hoa máu nở ra trên thảo
nguyên, nhuộm đỏ cả chân trời mênh mông.
Trận này thắng không nghi ngờ gì nữa.
Trận này đại khái cũng là ân oán mấy trăm năm giữa Đại Hoa và Đột Quyết. Là chiến
dịch khiến người Hồ không thể nghĩ đến, cũng khiến cho đám tướng sĩ Đại Hoa thống
khoái đến cùng cực. Trên thảo nguyên vây giết người Hồ, chỉ cần nghĩ cũng khiến
người ta nhiệt huyết bừng bừng, giống như nằm mơ vậy, nhưng tất cả lại cứ xảy
ra một cách chân thật như thế.
Lúc cả dãy lều rộng lớn vô biên cháy bừng
bừng, ánh lửa xông lên trời chiếu sáng gương mặt, vô số tướng sĩ ngồi trên lưng
ngựa, giơ cao đao, phi tới phi lui ra sức hoan hô, cảm xúc bừng bừng, sung mãn
trên gương mặt trẻ tuổi mà đầy vẻ thương tang.
Trận này Lâm Vãn Vinh cố ý lạc ở phía
sau. Đến cái thế giới khác lạ này tuy chưa tới một năm, nhưng nhìn thấy lão Cao
và lão Hồ dẫn năm ngàn tướng sĩ chém giết như sói lang, hai mắt đỏ ngầu và
gương mặt kích động sau đó, ẩn giấu quá nhiều bi ai và nặng nề. Lâm Vãn Vinh hiểu
rõ tâm tình của bọn họ, trận này phải thuộc về bọn họ, thuộc về những đồng bào
chịu khổ đến gần chết.
Hắn thở dài một tiếng bước lên xe,
nhưng lại gặp ngay cặp mắt đỏ ngầu của thiếu nữ Đột Quyết, lệ lăn lăn, cừu hận
sâu sắc và sự bi ai bất lực.
- Đau lắm! Đúng không?
Lấy tay rút miếng vải rách trong miệng
Ngọc Già, Lâm Vãn Vinh không ngẩng mắt lên, lạnh nhạt nói.
Ngọc Già cắn nát môi, từng tia từng
tia máu chảy xuống như con sói cái gầm lên:
- Đám giết người Đại Hoa vạn ác, ngươi
giết ta đi!
- Giết ngươi? Không cần phải thế. Đạo
lý cũng chẳng cần ta phải nói lần thứ hai.
Lâm Vãn Vinh phẩy phẩy tay không để ý,
ung dung nói:
- Nghĩ đến người Đột Quyết các ngươi
lúc giơ đao chém giết đồng bào của ta đi... Chỉ cần ngươi còn sống, ngươi mới
có thể cảm thụ nỗi đau khắc cốt. Ngọc Già tiểu thư, ta nghĩ cô từ từ sẽ hiểu được
đạo lý này.
Ngọc Già từ từ nhắm mắt. Hai giọt lệ
trong suốt từ khóe mắt đẹp đẽ chần chừ một lúc rồi cuối cùng cũng rơi xuống.
- Máu của đồng bào ta khắp mặt đất. Vì
sao, vì sao lại như thế?
Nàng lẩm bẩm, giọng lặng lẽ, có nỗi
đau khổ không nói nên lời.
- Ngươi đại khái chỉ là thấy quá nhiều
máu tươi của đồng bào Đại Hoa ta thôi.
Lâm Vãn Vinh cười lạnh, tiếp:
- Nếu muốn hiểu rõ vấn đề. Đơn giản,
đi mà hỏi khả hãn Bì Già tôn quý của các người ấy. Từ lúc hắn phát động chiến
tranh, hắn đã là một đao phủ. Tất cả những thứ này chính là cái giá mà người Đột
Quyết của các người phải trả.
Ánh mắt Ngọc Già lạnh lẽo:
- Sự suy nghĩ của Khả Hãn Bì Già, đám
người Đại Hoa các ngươi thân ở nơi giàu có vĩnh viễn không thể nào hiểu được.
Người Đột Quyết chúng ta đời đời kiếp kiếp, bôn ba chăn thả ở cái nơi thảo
nguyên bần cùng này. Cuộc sống nơi gió lạnh mưa hàn, không phải bản thân trải
qua, ngươi làm sao có thể cảm thụ được? Ngọc Già không thể hiểu được, vì sao ở
cái đất giàu có như thiên đường lại chỉ có đám tham lam rửng mỡ các ngươi, đám
người Đại Hoa không có chí tiến thủ lại có thể hưởng một mình? Vì sao người
trong tộc của ta cần cù dũng cảm lại chỉ có thể ở trong lều vải, cả đời trên
lưng ngựa? “Oa lão công“ đại nhân, ngươi được xưng là người thông minh nhất Đại
Hoa, Ngọc Già chỉ muốn hỏi một câu, ông trời an bài như thế, công bình sao? Khả
Hãn Đột Quyết một lòng muốn dẫn người trong tộc tìm đến cuộc sống giàu có sung
túc hơn chẳng lẽ đó cũng là sai sao?
Ngôn từ của thiếu nữ Đột Quyết sắc
bén, ánh mắt đầy nhiệt lệ, nhưng lại trừng mắt nhìn hắn một cách ngoan cường,
dường như đang tìm kiếm một đáp án.
Đứng ở góc độ của thời đại này thì
cách nghĩ của Ngọc Già đích xác khác người. Nàng ta thừa nhận sự giàu có của Đại
Hoa, cũng mong ước người Đột Quyết có một ngày cũng được trải qua cuộc sống
giàu có an ổn như thế, chỉ riêng điều đó đã không tệ. Chỉ là, người càng thông
minh càng dễ rơi vào cực đoan, có thể lờ mờ thấy cái bóng cực đoan đó trên người
nàng thiếu nữ Đột Quyết này.
Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, cười lớn:
- Cái thế giới này, từ trước đến nay vốn
không có công bình. Thượng thiên ban cho ngươi sở trường chắc chắn cũng sẽ ban
cho ngươi sở đoản. Cũng giống như người Đột Quyết các ngươi dáng người cao to,
ngựa cũng lớn, sức rất mạnh, mà thể hình của người Đại Hoa chúng ta lại khá nhỏ
yếu. Đánh trận thì đám người các ngươi chiếm hết cả ưu thế. Ngọc Già tiểu thư,
cô nói, đó gọi là công bình sao?
Nguyệt Nha Nhi nghĩ một thoáng vẫn
không trả lời vấn đề của hắn.
- Đám người Đột Quyết các ngươi đất
đai nghèo nàn nhưng thể cách người trong tộc ngươi lại khỏe mạnh cường tráng
không bị người khác chà đạp. Thượng thiên ban cho các ngươi có sở trường, có sở
đoản, ngươi lại lúc nào cũng thích đem cái chỗ yếu đi so sánh với chỗ mạnh của
người khác, còn chỗ lợi của mình thì bỏ qua không đề cập đến. Ngọc Già tiểu
thư, trên thế giới này thực sự có chuyện dễ dàng chiếm hết điều lợi sao?
Ánh mắt của Lâm Vãn Vinh hừng hực,
nhìn chằm chằm vào gương mặt của nàng ta.
Ngọc Già ngẩn người, lát sau mới cắn
răng nói:
- Nếu mà chiếu theo lời ngươi thì người
trong tộc của ta sinh ra đã phải chịu khốn trên thảo nguyên này, chịu gió lạnh
mưa hàn, bệnh tật rét mướt sao?
- Đó là tầm nhìn của ngươi ngắn.
Lâm Vãn Vinh nổi giận:
- Ngươi cho rằng cái thảo nguyên này bần
cùng khốn khổ sao? Sai rồi, sai hoàn toàn. Thảo nguyên A Lạp Thiện rộng lớn này
chất chứa vô số bảo tàng. Cả ngàn năm sau, nó sẽ trở thành đất vàng đất ngọc mà
vô số người tranh đoạt. Ở phía bắc của thảo nguyên A Lạp Thiện còn có một đất
nước to lớn đứng sừng sững, nó lớn tới mức ngươi không thể tưởng tượng được …
- Nước nào? Ngươi làm sao biết được?
Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn một cái, đầy vẻ
nghi hoặc.
Lâm Vãn Vinh ngẩn người, nổi giận nói:
- Lời ta nói, ngươi không được phép ngắt
lời...... Ta thông minh, ta dùng đầu óc suy ra. Không được sao?
Ngọc Già liếc hắn một cái, chu mỏ lên,
nghiêng đầu đi, ngầm hừm một tiếng.
- Không sai, Đại Hoa chúng ta giàu có.
Nhưng mà, có những chuyện không phải cứ giàu có là có thể giải quyết được. Cũng
giống như ngươi học tập chữ viết Đại Hoa, y thuật, nghệ thuật, những thứ đó có
liên quan gì đến giàu có? Đó là sự tích chứa cơ bản cả ngàn năm của một dân tộc,
là kết tinh trí tuệ của dân tộc, có sống ở đâu cũng không có chút quan hệ gì.
Muốn để cho người trong tộc của ngươi có được những ngày tốt đẹp hơn không phải
là thông qua xâm lược, chiếm tài nguyên của người khác là làm được. Điều đó phải
dựa vào trí tuệ, sự cần cù bằng đôi bàn tay mà sáng tạo nên. Các ngươi có thể
trao đổi thư từ, giao thương, thông hôn học tập kỹ thuật tiên tiến của các nước
láng giềng như dệt vải, luyện kim, chăn thả, khai khoáng, du lịch. Các ngươi có
điều kiện thiên nhiên, có rất nhiều thủ đoạn có thể làm giàu. Vì sao cứ nhất định
phải ép mình vào không gian sống của dân tộc khác mới sống được. Ta nói cho
ngươi biết, bất cứ dân tộc nào mà dựa trên sự xâm lược người khác để làm giàu đề
không lâu dài..... Ta nói mấy thứ này, ngươi nghe có thủng không vậy?
Hắn nói dõng dạc hùng hồn giống như diễn
giải phát biểu vậy, nước miếng văng tung tóe khắp mặt đất, mỏi cả miệng.
Ngọc Già nghe xong trầm ngâm cả nửa
ngày, cuối cùng mới thốt lên:
- Ngươi nói nghe hay quá. Mấy cái dệt
vải, luyện kim đều là báu vật của Đại Hoa các người. Ngươi sẽ vô tư truyền thụ
cho chúng ta sao? Mắc cười.
Nhìn thấy cái thái độ hờ hững của nàng
ta, Lâm Vãn Vinh phát cáu:
- Ngươi chưa thử qua, sao biết làm
không được? Chỉ cần ngươi chịu bỏ ra một cái giá lớn nhất định, trên thế giới
này sẽ chẳng có thứ gì không thể làm không được cả.
Ngọc Già rõ ràng là hiểu nhầm ý hắn,
không khỏi hồng hai má, giận nói:
- Ngươi đừng hòng. Đồ sói hung ác vĩnh
viễn không thể vũ nhục con gái của thảo nguyên...
- Thôi, thôi, đừng có niệm câu chú ngữ
Đột Quyết của ngươi nữa.
Lâm Vãn Vinh nghe đến sởn tóc gáy, lẹ
tay phẩy phẩy:
- Ngươi vốn chẳng phải là khả hãn Đột
Quyết, ta nói mấy chuyện này với ngươi làm gì. Đàn khảy tai trâu.
Ngọc Già tức đến xanh mặt, lạnh lùng
nói:
- Đúng, trâu gảy đàn!
Thần kỳ quá ta! Con nhỏ này mà cũng biết
dùng thành ngữ một cách sinh động như thế. Lâm Vãn Vinh khoái cười ha hả.
Gương mặt của Ngọc Già hơi hồng, phẫn
nộ liếc hắn một cái:
- Đồ giết người mặt dày. Tay của ngươi
dính đầy máu tươi của người trong tộc của ta, bây giờ còn nói những chuyện đó để
làm gì?
“Đúng a, nếu không phải là nàng ta đề
cập đến, ta suýt chút nữa quên mất. Bây giờ đang lúc đánh nhau, ta với con nhỏ
quỷ này lảm nhảm mấy cái đó để làm khỉ gì. Quả thật là không đúng với đám huynh
đệ à.“ Lâm Vãn Vinh ngầm xấu hổ.
Giọng của Hồ Bất Quy từ xa vọng lại:
- Bẩm tướng quân, chiến sự đã kết thúc
rồi. Tướng sĩ bên ta chết trận một trăm mười tám người, bị thương ba mươi người.
Đám nam trưởng thành của bộ tộc Đạt Lan Trát Đột Quyết toàn bộ bị giết, bây giờ
chỉ còn lại ba ngàn đàn bà trẻ con... Xử lý như thế nào, mong tướng quân ra chỉ
thị.
Vừa nghe Hồ Bất Quy báo, Ngọc Già lập
tức sắc mặt trắng bệch, vội vàng liếc Lâm Vãn Vinh như muốn nói chuyện gì, mấp
máy môi cả nửa ngày nhưng dường như không mở miệng được.
Lâm Vãn Vinh ừ một tiếng, đang muốn bước
xuống xe, Nguyệt Nha Nhi đột nhiên nói:
- Oa lão công đại nhân...
Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn nàng một
cái, sắc mặt Ngọc Già trắng bệch, yếu ớt nói:
- Mấy người đó đều là đàn bà và con
nít, ngươi có thể...
Lâm Vãn Vinh nhíu mày, hừ một tiếng. Vẻ
mặt Ngọc Già méo xệch, thân hình run run, lệ đoanh tròng, nổi giận gào lên:
- Người Đột Quyết chúng ta tuyệt đối
không cúi đầu. Sẽ có một ngày, những gì người đã làm, ta sẽ trả lại cả trăm lần....
Úy...
Cơn tức giận của nàng ta còn chưa trút
xong, tên thổ phỉ mặt đen đã nhảy xuống xe rồi, chỉ còn lại bức màn rung rinh
nhè nhẹ, giọng nói yêu kiều vẫn không ngừng vang vọng trong xe.
Nghĩ đến thủ đoạn của tên thổ phỉ này,
Ngọc Già không khỏi rùng mình ớn lạnh. Vô số gương mặt đàn bà trẻ con hiện lên
trước mặt nàng ta, nàng dường như đã thấy máu văng khắp nơi trước lưỡi đao.
- Cao đại ca, Hồ đại ca, làm tốt lắm.
Lúc vừa nhảy xuống xe, thấy Hồ Bất Quy
và Cao Tù đứng ở một bên chờ, đao khỏi vỏ vẫn còn vương máu, Lâm Vãn Vinh không
kiềm được vỗ nhẹ lên vai hai người, vẻ tán thưởng.
Với số thương vong nhỏ như vậy, tiêu
diệt cả một bộ lạc người Hồ, điều này không thể không nói là một kỳ tích.
- Trận này đánh quá nhẹ nhàng, nếu sau
này, ngày nào cũng được một trận như thế thì thật là sảng khoái.
Lão Cao cười hi hi nói, rồi xuống giọng,
quỷ quái nói:
- Thực ra, đã bắt được khá nhiều tráng
đinh Đột Quyết. Nhưng mà, bọn họ rất “may mắn“ tìm thấy cơ hội để bỏ trốn, lại
rất không may lao vào liên hoàn nỗ của chúng ta … Hắc ..hắc...
Mấy cái thủ đoạn nho nhỏ lão Cao làm,
Lâm Vãn Vinh cũng làm biếng không quản, cười cười rồi thôi.
Mấy ngàn lều bạt bốc cháy hừng hực, quầng
lửa đen xì cực lớn che khuất cả chân trời. Năm ngàn chiến sĩ cưỡi trên lưng ngựa,
giơ cao đuốc, chiếu sáng cả Đạt Lan Trát như ban ngày. Cái khí thế đó quả thật
giống y như đám thổ phỉ giết người cướp của trên thảo nguyên. Bọn họ vây tầng tầng
lớp lớp, ánh mắt lạnh lẽo, âm u nhìn chằm chằm đám người bị vây ở giữa.
Đám người bị vây, lúc nhúc có khoảng
ba bốn ngàn đều là đàn bà và trẻ con Đột Quyết. Lớn nhất cũng chưa đến mười tuổi,
nhỏ nhất vẫn còn nằm trong nôi. Đám con nít bíu chặt bên người mẹ, trong mắt
toát lên nhiều dạng phức tạp, hoặc sợ hãi, hoặc cừu hận. Thậm chí còn vài đứa
giương cây cung be bé, tuy không có tí khả năng sát thương nhưng tên nỏ lại chỉ
thẳng vào kỵ binh Đại Hoa. Đám đàn bà Đột Quyết lại ôm chặt con mình trong
lòng, đưa mắt nhìn đao thương lạnh lẽo của binh sĩ Đại Hoa, trong mắt lóe lên
những tia bi quan tuyệt vọng.
Lâm Vãn Vinh đi thẳng một đường, nhìn
những thân hình còn nhỏ dại và những ánh mắt cừu hận từ con mắt màu lam, đầu
tóc của hắn dựng đứng. Bao nhiêu người, toàn là đàn bà và con nít, xử lý làm
sao đây? Hắn nhíu mày, thở dài nói:
- Hai vị đại ca, hai người coi nên làm
sao đây?
Cao Tù nghiến răng, hung ác quơ tay:
- Người Đột Quyết đánh hạ thành trì Đại
Hoa, đối với đồng bào ta không quản là nam nữ lão ấu, từ trước đến này đều
không lưu tình, đều đồ sát toàn thành! Nên cái gọi là gậy ông đập lưng ông, bọn
họ đối đãi với chúng ta thế nào, chúng ta cứ đối đãi với bọn họ như thế!
Hồ Bất Quy rõ ràng cũng đang do dự, cuối
cùng ôm quyền, nhỏ giọng:
- Tất cả đều nghe theo sự xử trí của
tướng quân.
Cái vấn đề nóng phỏng tay như thế quả
thật là một sự phiền toái mà từ trước đến nay hắn chưa từng gặp. Phải xử lý như
thế nào quả thật khiến Lâm Vãn Vinh khó xử.
Nhìn những ngọn đuốc cháy rừng rực,
ánh mắt cừu hận của đàn bà con nít Đột Quyết, ánh mắt chờ đợi của tướng sĩ Đại
Hoa, hắn bước từ từ, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng.
Cao Tù và Hồ Bất Quy cũng đều hiểu chỗ
khó xử của hắn, nhìn hắn nhíu mày đều không dám hó hé.
Thời gian cứ chậm chạp trôi qua, ngọn
lửa rừng rực đốt cháy lều bạt, làm hồng gương mặt của mỗi người. Vô số đàn bà
con nít lạnh lùng nhìn tên Đại Hoa mặt đen đang nắm vận mệnh của bọn họ, trầm lặng
không nói.
Lâm Vãn Vinh đột ngột dừng bước, thở
dài một tiếng, nhìn hai người Cao, Hồ mấy lượt.
Hồ Bất Quy vội hỏi:
- Tướng quân, người quyết định rồi à?
Lâm Vãn Vinh không trả lời, đột ngột
nhảy lên một nơi cao, sắc mặt đen như than, hung ác gào lên:
- Tất cả người Đột Quyết, các ngươi
nhìn gương mặt của ta đây...
Hồ Bất Quy vội vàng dịch những lời của
hắn. Quả nhiên, ánh mắt của hơn ba ngàn đàn bà con nít đồng loạt nhìn vào mặt hắn.
- Là ta, giết chết trượng phu các
ngươi, phụ thân các ngươi! Bởi vì, bọn họ đã giết thân nhân của ta, đồng bào của
ta, trong đó còn có vô số đàn bà con nít giống như các ngươi! Các ngươi có thể
không tin bởi vì khả hãn của các ngươi sẽ nói tất cả đều là giả. Nhưng hắn trước
nay chưa từng dám thề trước thần thảo nguyên. Lời này, ta chỉ nói một lần, sẽ
không lặp lại lần nữa! Tên Đột Quyết của ta là Tam Cát Thị... Oa Lão Công. Các
ngươi nhớ lấy gương mặt ta. Có oán, có cừu cứ tới kiếm ta. Nếu ta sợ các ngươi,
ta chính là ông nội các ngươi!
Bộ dạng gầm thét như sói gào hung ác,
ngay cả con nít đang gào khóc đòi bú trong lòng mẹ cũng sợ đến mức ngừng khóc.
Ánh mắt của tất cả người Đột Quyết đều tập trung lên người hắn, có sợ hãi nhưng
phần lớn là cừu hận.
Hắn trầm giọng, lấy hơi, ánh mắt quét
qua tất cả người Đột Quyết, đưa tay vào trong ngực, từ từ lấy ra một thứ, giơ
lên trước mặt người Đột Quyết:
- Chiếu theo những gì mà người Đột Quyết
các ngươi đã làm, về tình về lý, ta và huynh đệ của ta đều không buông tha các
ngươi. Nhưng mà Đại Hoa của chúng ta có một câu của người xưa: “Trên trời có đức
hiếu sinh“. Ngay cả người xưa cũng nói như thế, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội,
để thượng thiên đến quyết định vận mệnh của các ngươi.
Đám người Đột Quyết hoàn toàn im lặng.
Tướng sĩ Đại Hoa cũng nhìn trừng trừng vào chủ soái của mình, không biết ông ta
muốn quyết định vận mệnh của người Hồ như thế nào.
Lâm Vãn Vinh hắc một tiếng, nói giọng
lành lạnh:
- Đại Hoa chúng ta có một phương pháp
lựa chọn công bình nhất trước nay là "gieo đồng xu!“ Đây là đồng xu trong
tay ta, lúc rớt xuống mặt đất, nếu là mặt chính thì các ngươi có thể tự nhiên
mà rời đi, nếu là mặt trái thì mạng của các ngươi lưu lại đây đền nợ máu cho đồng
bào ta! Xin Quan Thế Âm và thần thảo nguyên làm chứng cho chúng ta....Mở...
Hắn đột ngột nghiến răng, đồng xu trong tay vù một
tiếng bay lên trời, lộn vài vòng rồi rơi xuống mặt cỏ không một tiếng vang....
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét