Chương 515: Bão táp
Tiếng hét này hệt như đã mọc thêm đôi
cánh vậy, từ phía sau mau chóng truyền đến phía trước, cả đội ngũ sau nháy mắt
đã sôi trào, lòng nhiệt tình của các chiến sĩ mau chóng được thắp lên, mọi người
hưng phấn ôm lấy nhau, những tiếng hoan hô hò hét vang lên dồn dập, liên miên
không dứt, sự kinh hỷ và hưng phấn tràn ngập trong lòng mỗi người, đến cả Tử
Vong chi hải tàn khốc này dường như cũng chẳng còn đáng sợ như thế nữa.
- Tướng quân, cháo tới rồi đây…
Hứa Chân chạy một mạch tới, sắc mặt
hưng phấn đến đỏ bừng, trong tay hắn bưng một chiếc bát gỗ, bên trong là cháo
nóng hổi, bên dưới lớp nước trong bốc hơi nghi ngút là một ít gạo và lương thực
hỗn tạp chìm dưới đáy.
Chỗ lương thực này là được chắt cóp
riêng lại trong những trang bị nhẹ nhàng, chuyên môn giành cho Lý Vũ Lăng bị
thương. Mà ở trong sa mạc nơi mà nước quý như vàng này, nấu cháo càng là một
chuyện cực kỳ xa xỉ. Vì để cứu Lý Vũ Lăng, năm ngàn tướng sĩ đều không hề cất lời
oán hận, tranh nhau đem chút nước sạch quý giá trong túi của mình dâng lên.
Thiếu nữ Đột Quyết ngồi trên xe ngựa,
nhìn thấy cảnh này thì không nén nổi hơi nhíu mày lại, ánh mắt mê mang. Loại
tình cảm thương yêu hỗ trợ lẫn nhau thế này, trong mắt người Đột Quyết luôn
sùng bái loài sói, cá lớn nuốt cá bé mà nói, gần như là không thể tưởng tượng
được.
Lâm Vãn Vinh và lão Cao hợp lực đỡ Lý
Vũ Lăng cẩn thận, Hứa Chấn thổi cho chén cháo loãng nguội đi, sau đó mới vô
cùng cẩn thận đưa tới miệng Lý Vũ Lăng.
Cháo nóng vào miệng, Lý Vũ Lăng đã
khôi phục được vài phần sức lực, hắn nhai kỹ mấy miếng, nuốt xuống, cuối cùng
hít vào một hơi thật dài, chầm chậm mở mắt ra.
- Tiểu Lý Tử, ngươi sao rồi?!
Thấy hắn đã lại mở mắt, Hồ Bất Quy
không nén nổi vui mừng, lau nước mắt hân hoan hỏi.
Trên đôi môi trắng bệch cùng khuôn mặt
vàng bủng của Lý Vũ Lăng lộ ra một nụ cười đã lâu không xuất hiện, hư nhược vô
lực nói:
- Hồ đại ca, Cao đại ca, ta còn chưa
chết sao?!
- Chưa, chưa, ngươi làm sao mà chết được?
Ngươi còn chưa lấy vợ, ai cũng chẳng lấy nổi tính mạng ngươi, ha ha ha ha…
Lão Cao vui vẻ cười lớn, trong mắt lệ
hoa tuôn trào.
Lý Vũ Lăng ừm một tiếng, nhẹ nhàng
nói:
- Ta rất tốt, Lâm đại ca, Cao đại ca,
Hồ đại ca, mọi người đều khỏe chứ?!
- Khỏe, khỏe!
Lâm Vãn Vinh mỉm cười vỗ đầu hắn nói:
- Chúng ta đều ăn được ngủ được, sống
thoải mái lắm. Đợi hai ngày nữa ngươi bình phục rồi, mấy lão ca bọn ta, còn cả
Hứa Chấn nữa, chúng ta sẽ dẫn ngươi đi cưỡi ngựa, đi xem La Bố Lạc, đi dạo trên
Thiên Sơn, đi làm cả ngàn chuyện kinh thiên động địa. Ngươi nói xem thế được
không?
- Được.
Trên mặt Tiểu Lý Tử lộ ra vẻ hưng phấn:
- Ta thích nhất là đi theo Lâm đại ca
làm đại sự. Có chiếm được tiện nghi hay không thì không biết, nhưng chắc chắn sẽ
không bị thiệt thòi… Từ cô cô của ta đã nói như vậy đó!
Từ tiểu thư nói ư? Không có việc gì cô
ta nói với Tiểu Lý Tử những lời này làm gì, thế này chẳng phải là phá hoại
thanh danh của ta sao? Lâm Vãn Vinh lập tức đổ mồ hôi hột, chúng nhân ta nhìn
ngươi, ngươi nhìn ta, không nén nổi cất tiếng cười vang, tâm tình vui vẻ tràn
lan trong lòng mỗi người.
Lý Vũ Lăng tỉnh rồi, khối đá nặng nề
đè nén tâm tình Lâm Vãn Vinh đã được nhấc ra. Các tướng sĩ từ sáng đến tối liên
tục hành quân, phải đối mặt với Tử Vong chi hải tràn ngập chán chường, lúc này
người người đều vô cùng mừng vỡ, tâm tình thoải mái. Lý Vũ Lăng tỉnh lại trong
lúc quan trọng này, hệt như đã tiêm cho bọn họ một mũi thuốc tăng cường niềm
tin. Mọi người đều tràn đầy nhiệt tình, lòng tin đi ra khỏi Tử Vong chỉ hải lên
cao chưa từng có.
Tiểu Lý Tử hôn mê nhiều ngày, thân thể
hư nhược. Uống vài ngụm cháo, nói vài câu, mí mắt đã liền ríu lại, chẳng bao
lâu liền ngủ đi. Trong cơn ngủ say lúc này, thân thể hắn đã tự có những phản ứng
điều tiết, là một loại biểu hiện tốt dần lên, tuy còn chưa hoàn toàn bình phục
nhưng cũng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Lâm Vãn Vinh và Lão Hồ vô cùng cẩn thận
đưa hắn lên xe ngựa. Cao Tù lại cẩn thận tỉ mỉ xem xét thương thế, nghe nhịp
tim của Tiểu Lý Tử, cuối cùng mặt mày hớn hở, cảm khái nói:
- Chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt, trong
vòng ba bốn ngày là Tiểu Lý có thể đi đường rồi. Ài, tuy không thích người Đột
Quyết, nhưng ta không thể không nói, Nguyệt Nha Nhi này thực sự là có chút bản
sự, lúc trước là kéo Tiểu Lý Tử từ quỷ môn quan trở về, đó đã là một chuyện thần
kỳ đến mức chẳng thể thần kỳ hơn rồi. Lần này lại càng tuyệt diệu, nàng ta nói
trong ba ngày Tiểu Lý Tử sẽ tỉnh lại, quả nhiên đã tỉnh. Muốn không phục cũng
không được!
Tên lang băm lão Cao này, nếu trị bệnh
thì chẳng ra sao, nhưng tốt xấu gì cũng là một cao thủ có võ công, hắn nói Lý
Vũ Lăng trong ba bốn ngày có thể đi đường, chắc sẽ không sai lệch.
Hồ Bất Quy cũng gật gật đầu:
- Chỉ xem riêng y thuật, nữ tử Đột Quyết
này quả thực là có bản sự, huống chi nàng ta còn cứu tính mạng của Tiểu Lý Tử,
lão Hồ ta cũng cực kỳ bội phục.
Nghe bọn họ nói đến Ngọc Già, Lâm Vãn
Vinh lúc này mới chú ý đến, từ khi Lý Vũ Lăng tỉnh lại, mọi người đều mừng vui
nhảy nhót, ánh mắt tập trung hết lên người Tiểu Lý Tử, nhưng lại quên bẵng mất
thiếu nữ Đột Quyết đó đi rồi. Vừa rồi trước lúc cứu người nàng ta còn ở trong
khoang xe, lúc này lại đã chẳng thấy đâu nữa, không biết đã đi đến chỗ nào. May
mà ở Tử Vong chi hải này cát vàng mênh mang, chẳng có ai lo lắng nàng chạy
thoát.
Mấy người sắp xếp cho Lý Vũ Lăng xong,
lúc này mới nhảy xuống xe. Ánh tà dương lặn xuống phía tây, chìm xuống dưới lớp
cát vàng, khung cảnh hoàng hôn ở La Bố Bạc lộ ra một khuôn mặt ôn nhu hiếm có,
gió cát khẽ khổi lên má, cảm giác thật ôn nhu kỳ diệu, hệt như đôi tay mềm mại
của thiếu nữ vậy, mảnh đất bằng phẳng phía xa lấp lánh những ánh vàng rực rỡ.
Nhân lúc Lý Vũ Lăng tỉnh lại, mọi người
đều tranh thủ cơ hội nghỉ ngơi một chút, Lâm Vãn Vinh lại kiểm tra lương thực một
lượt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, miễn cưỡng còn có thể duy trì được bốn
năm ngày nữa.
Từ đội đầu cho đến đội cuối, đang muốn
quay lại, đột nhiên nghe thấy một loạt những âm thanh du dương từ từ truyền tới,
tựa như u oán, tựa như sầu khổ, triền miên không dứt, khiến người ta khó mà
quên nổi.
Tại một cồn cát phía xa xa, mặt trời
đang từ từ lặn xuống, hệt như một cái chậu tròn tròn màu đỏ, cắt lên mặt đất. Một
thân hình yểu điệu đang lặng lẽ đứng đó, tư thế yêu kiều đó dưới ánh tà dương đỏ
tươi, một cái bóng đen mờ chiếu xuống, phảng phất như một bức tranh màu nước vậy.
Cát vàng bay tán loạn đập vào chiếc
váy lụa màu xanh của nàng, nàng lặng lẽ thở dài nhìn ra phía xa, an tĩnh hệt
như một hạt cát trong đại mạc vậy.
Khô đằng lão thụ hôn nha, tiểu kiều
lưu thủy nhân gia, cổ đạo tây phong sấu mã.
Tịch dương tây hạ, đoạn tràng nhân tại
thiên nhai…
Cây khô già héo trong chiều tối
Tiểu kiều nước chảy... bên nhà
Ngựa còm chạy qua đường cũ
Nắng chiều neo hạ phía trời tây
Nơi thiên thai dáng người đang đứng
Thắt ruột gan...
- Thơ hay, thơ hay a!
Một âm thanh to vang từ sau lưng truyền
lại, còn mang theo mấy tiếng vỗ tay khe khẽ, thiếu nữ Đột Quyết buông chiếc sáo
ngọc xuống, khóe miệng hơi thoáng qua một nụ cười nhàn nhạt, khẽ hừ một tiếng:
- Quả nhiên là một con quạ đen, con
người ngươi cũng có chút tự biết mình đó.
Lâm Vãn Vinh cười khan ha ha hai tiếng,
bước nhanh lên cồn cát, đứng bên cạnh nàng:
- Thần y thực vui vẻ nhỉ, trong sa mạc
mênh mang thế này mà còn có tâm tư đi ngắm mặt trời lặn, thổi sáo ngọc, thực
khiến một kẻ thô lỗ như ta vô cùng khâm phục.
- Người thô lỗ?! Oa Lão Công, hiếm hoi
lắm mới có lúc ngươi khiêm tốn đó.
Thiếu nữ Đột Quyết lạnh lùng châm biếm.
- Làm người thô lỗ thì là khiêm tốn sao?
Lâm Vãn Vinh tỏ vẻ kinh ngạc nói:
- Vậy là ai đó quá không có mắt rồi,
ta đã làm người thô lỗ lâu lắm rồi, muốn tinh tế cũng chẳng tinh tế nổi!
Khóe miệng người này thoáng nổi lên một
nụ cười phóng túng. Ngọc Già nhìn một hồi lâu, đối với tính cách của hắn cũng
hiểu biết chút ít, nhưng cứ nhìn thấy cái nụ cười này là biết trong lòng tên
lưu manh này đang nghĩ đến những thứ chẳng tốt đẹp gì. Thiếu nữ khẽ phì một tiếng,
cất chiếc sáo ngọc tinh xảo kia vào trong ngực.
- Cái này, cho cô!
Lâm Vãn Vinh lấy kim đao ra, đưa tới
tay Ngọc Già.
Tên lưu manh này hiếm khi lại rộng rãi
như thế, nhìn thanh đao đang lấp lánh kim quang, thiếu nữ Đột Quyết nhần thời lại
chần chừ.
- Ngươi, thực sự muốn trả nó lại cho
ta?
Nàng nửa tin nửa ngờ hỏi.
- Đương nhiên rồi, cô cho rằng cái ngoại
hiệu “Thành Thật Tiểu Lang Quân” của ta chỉ là hư danh sao?
Lâm Vãn Vinh bất mãn nhìn nàng:
- Thanh đao nhỏ này ở trên người ta,
trừ việc làm đồ cắt sửa móng tay ra, thực sự chẳng còn chỗ dùng nào khác. Ta
nói trả lại cho cô là sẽ trả lại cho cô. Cô cũng không cần quá cảm động đâu,
đây là thứ cô đáng có được.
Ta cảm động cái gì? Ngọc Già trừng mắt
nhìn hắn, nghe câu nói phía trước của hắn thì còn có chút thành ý, nhưng đến
câu sau thì lại thành ra vẻ khoe mẽ muốn chiếm tiện nghi rồi.
Ngọc Già trù trừ một hồi, chậm rãi đưa
tay ra, nắm chặt thanh kim đao đó, khẽ kéo hai cái. Cũng không biết tại sao,
thanh kim đao đó lại chẳng nhúc nhích tí nào, lại kéo thêm hai cái nữa, vẫn cứ
như vậy.
- Ngươi nắm chặt như thế làm gì… mau
buông tay ra!
Thiếu nữ thần sắc tức giận kêu lên, mặt
mũi đỏ bừng.
- Ồ, ta còn cho rằng cô không cần cơ
đó!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì, hai tay buông
ra một cách tự nhiên:
- Thần y cô khẩn trương vì con dao nhỏ
này như vậy, lẽ nào bên trong đó có chứa bí mật gì sao?!
Ngọc Già sắc mặt tức giận, lại nhét
thanh đao vào trong tay hắn:
- Có bí mật gì chứ? Ngươi cầm về mà
xem cho kỹ đi!
- Cô thế này coi như là tặng lại kim
đao cho ta phải không?
Lâm Vãn Vinh cười lên ha hả, đưa tay cầm
lấy thanh kim đao:
- Vậy ta sẽ không khách khí đâu. Ài,
nói thực lòng, ta cũng không phải là rất thích chơi cái con dao nhỏ này!
- Ai tặng cho ngươi chứ, trả cho ta!
Ngọc Già tức giận quát lên, lại đoạt
thanh kim đao trở lại, giữa đôi mắt đẹp đẽ hơi ửng hồng lên, trên mặt lại đầy vẻ
tức giận.
Lâm Vãn Vinh nhìn chằm chằm vào thanh
đao trong tay Ngọc Già, khẽ mỉm cười nói:
- Thế là hết nợ rồi nhé, thanh kim đao
này trả cho cô, có điều ân tình của Ngọc Già tiểu thư, ta vẫn vô cùng cảm tạ.
Thần sắc Ngọc Già lạnh lùng vô bỉ,
trên mặt như bị phủ một tầng sương mù:
- Ngươi cám ơn ta làm cái gì, đừng có
quên, bắn huynh đệ ngươi bị thương cũng là người Đột Quyết bọn ta. Ngươi giết tộc
nhân của ta, người Đột Quyết ta cũng giết đồng bào của ngươi, hai dân tộc chúng
ta vỗn là không động trời chung rồi. Nếu không phải ngươi dùng điều kiện trao đổi,
ngươi cho rằng ta sẽ đi cứu kẻ thù của dân tộc mình sao?!
- Kẻ thù? Ngọc Già tiểu thư nói hay lắm.
Lâm Vãn Vinh hắc hắc hai tiếng, không
nhanh không chậm nói:
- Với sự bác học đa tài của Ngọc Già
tiểu thư, ta muốn hỏi một chút, Đại Hoa ta và Đột Quyết các cô rốt cuộc có thù
hận gì, là ai biến chúng ta thành kẻ thù không đội trời chung?
Khóe miệng hắn cười lạnh khinh thường,
lọt vào trong mắt thiếu nữ Đột Quyết, chỉ còn tràn ngập những sự châm chọc. Rõ
ràng chỉ là một vấn đề mà nàng lại chẳng thể trả lời, bởi lẽ sự thực bày ngay
ra đó, xâm phạm vào Đại Hoa trước chính là tổ tiên của nàng. Nàng cắn chặt
răng, tránh né ánh mắt của hắn:
- Ngươi đừng hỏi ta, ta không biết.
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười lạnh:
- Ngọc Già tiểu thư, làm người thì phải
nói chuyện bằng lương tâm, tộc nhân của cô, tổ tiên của cô đã từng làm những
chuyện gì, người bác cổ thông kim như cô sao lại không biết cơ chứ?! Ta thấy là
cô cố tình lựa chọn mất đi trí nhớ đó.
- Cần ngươi quan tâm sao?!
Ngọc Già tựa như một con báo cái đang
tức giận, nghiến chặt răng hầm hừ.
Nói đạo lý với nữ nhân, độ khó khăn chẳng
thua kém việc chạm vào sao trên trời. Lâm Vãn Vinh thở dài một tiếng:
- Con người là cực kỳ bé nhỏ, chúng ta
đang ở trong bàn cờ lịch sử, cái nhìn thấy được chỉ có liều mạng sinh tử, nước
lửa khó dung. Nhưng có ai biết được, mấy trăm năm sau, hai dân tộc từng là kẻ địch
rút đao chém giết nhau liều sống chết lại có thể hòa thuận ở chung một chỗ,
cùng nhau phồn vinh? So sánh lịch sử và dòng sông dài, mấy người mà chúng ta tự
cho rằng là vĩ đại chẳng qua cũng chỉ là một hạt cát bụi nhỏ nhoi trong đó
thôi, không cần biết là cô có “giãy dụa” thế nào, tự cho là mình đúng thế nào,
cuối cùng cũng sẽ bị lịch sử vùi lấp. Ta là như vậy, Ngọc Già tiểu thư, cô cũng
không phải ngoại lệ đâu.
Phen cảm khái này của hắn hoàn toàn
khác hẳn cái bộ dạng hi hi ha ha không nghiêm túc trước đó, câu nào câu nấy đều
ra từ phế phủ, đến cả Ngọc Già cũng cảm thấy sự chân thành và bất lực trong tim
tên lưu manh này.
Cái bộ dạng như thế này của hắn quả là
rất hiếm gặp. Thiếu nữ Đột Quyết sững sờ ra đó, khẽ nói một mình:
- Hòa thuận ở chung một chỗ, cùng nhau
phồn vinh? Cái này có thể sao?
- Dân tộc dung hợp chính là xu thế
chung, giống như những bộ xương trắng hếu chúng ta nhìn thấy trên con đường tơ
lụa này vậy, sống chết bên nhau, bọn họ ai là người Đại Hoa, ai là người Đột
Quyết, cái này có quan trọng không? Bọn họ còn không phải là đã giúp đỡ lần
nhau, cùng vượt khó khăn sao?
Ngọc Già suy đi nghĩ lại, nhưng cũng
chẳng biết biện bác thế nào.
- Mấy trăm năm sau, sẽ không còn giới
hạn ở Hạ Lan sơn, trong thảo nguyên mọi người thân như một nhà, các dân tộc hòa
thuận ở chung một chỗ, trong cô có ta, trong ta có cô, sẽ chẳng còn phân biệt lẫn
nhau nữa!
Ngọc Già lại không biết nghĩ đến chỗ
nào, không nén nổi khẽ phì một tiếng, hai má đỏ bừng:
- Cái gì mà trong ngươi có ta, trong
ta có ngươi, tên lưu manh ngươi thực quá vô sỉ!
Lâm Vãn Vinh trợn mắt há hốc mồm, thế
này cũng gọi là vô sỉ? Trời cao soi xét, là cô tự nghĩ sang đường rẽ, lão tử là
một người rất thuần khiết, chẳng có một chút ý tứ khinh nhờn nào. Nữ tử Đột Quyết
này thực là đanh đá, cái gì cũng dám nghĩ đến!
- Ngươi trừng mắt nhìn ta làm cái gì…
Chuyện của mấy trăm năm sau ngươi làm sao mà biết được?
Thiếu nữ đỏ bừng mặt hừ một tiếng, dường
như có chút thẹn thùng.
Nữ nhân xinh đẹp thế này, ta không
nhìn cô, lẽ nào là ta tự nhìn mình? Lâm Vãn Vinh nháy nháy mắt, cười nói:
- Lẽ nào cô quên rồi, ta có thể xem
sao đoán mệnh. Có thể gọi là biết rõ chuyện năm trăm năm trước, thông hiểu chuyện
năm trăm năm sau… Bí mật to lớn bằng trời này ta chỉ nói cho cô thôi, cô đừng
nói cho người khác đó nha!
Thấy cái bộ dạng mắt la mày lém của hắn,
Ngọc Già muốn cười nhưng cố nhịn lại:
- Ngươi nói nhiều như vậy, cái gì mà
dân tộc dung hợp, hòa thuận bên nhau. Nhưng ngươi đừng có quên, hai nước chúng
ta hiện giờ đang đánh nhau, nếu ta kêu ngươi bỏ việc tấn công tộc nhân của ta,
ngươi có nguyện ý không?!
Ngọc Già quả nhiên là một nữ tử cực kỳ
có suy nghĩ, vấn đề này khiến cho Lâm Vãn Vinh phải sững sờ. Hắn suy nghĩ của nửa
ngày, lặng lẽ lắc đầu, hòa thuận bên nhau chỉ là chuyện của tương lai, bây giờ
thì trận này vẫn phải đánh, chỉ có đánh cho đau rồi, đánh cho sợ rồi, mọi người
mới có thể tĩnh tâm lại, suy nghĩ cẩn thận vấn đề tương lai.
Ngọc Già nhìn thần sắc của hắn liền biết
hắn nghĩ gì, không nén nổi hừ một tiếng:
- Con người ngươi ấy, miệng thì hô hào
rõ to, nhưng trong lòng chẳng biết có phải nghĩ như thế không?! Đê tiện!
Con người ở trong bàn cờ lịch sử, thực
sự là có chút mùi vị của việc thân bất do kỷ! Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ thở dài một
hơi, cởi cái túi nước bên hông xuống, nhét vào tay Ngọc Già:
- Nói những chuyện này thực là đau đầu.
Thôi vậy, không nghĩ nữa. Túi nước này, trả lại cho cô thôi!
- Làm gì thế.
Ngọc Già tức giận xua xua tay:
- Thứ bị ngươi làm bẩn rồi, ta chẳng
thèm!
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói:
- Ta dùng danh dự cao quý của mình mà
thề rằng, chỗ nước này ta chưa động vào một chút nào!
- Tại sao ngươi không động vào?!
Thiếu nữ quật cường cắn răng nói:
- Người Đột Quyết chúng ta, thứ đã tặng
đi rồi thì không thể thu lại. Đây là ta trả cho ngươi, nó thuộc về ngươi. Nếu
ngươi không thích thì cứ đổ nó xuống sa mạc là được rồi.
Có kẻ ngốc mới đi đổ nước xuống sa mạc.
Nhìn Ngọc Già quật cường quay đầu đi, Lâm Vãn Vinh cũng không biết phải nói gì
mới tốt. Hiện giờ thân phận của bọn họ là kẻ địch của nhau, sao lại cứ đùn đẩy
cái túi nước này cho nhau thế nhỉ? Nghĩ đến cái này, Lâm Vãn Vinh lập tức cảm
thấy quai quái.
Hai người biện bác, cãi nhau một hồi,
chẳng ai chịu phục ai, cuối cùng thì đều im lặng.
Cát vàng má hồng, ánh chiều tà như
máu, cảnh tượng thế này quả thực là vô cùng đặc biệt. Ngọc Già lặng lẽ nhìn về
phía xa, đột nhiên phát ra một tiếng kinh hô:
- Đó, đó là cái gì…
Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, đưa mắt
nhìn đi. Chỉ thấy phía xa xa, trên mặt đất, khói mây bao phủ, dần dần, một mảnh
rừng xanh lục xuất hiện một cách thần kỳ, trong rừng là những tòa thành quách
cao vút hùng vĩ, những lá cờ xí phấp phới tung bay. Vô số những đài quan sát,
tường thành, xe ngựa, quan lại, động tĩnh rõ ràng, hiện ra ngay trước mắt.Vây
quanh tòa thành này là một dòng sông trong veo đang chảy, những đàn lừa ngựa bò
dê quanh thành đang nhàn nhã gặm cỏ. Những thanh niên nam nữ vui vẻ đang chạy lẫn
trong đó, phóng ngựa hát ca.
Trên mặt đất đột nhiên ào ra thành
quách, hệt như thành phố trên trời, có thể nhìn thấy rõ, phảng phất như gần
ngay trước mắt vậy. Đặc biệt là dòng sông đang chảy róc rách đó, đối với người
đang ở trong sa mạc mà nói, càng có sức dụ hoặc vô hạn. Không chỉ Lâm Vãn Vinh
và Ngọc Già, tất cả các tướng sĩ cũng đều sững sờ.
- Đây, đây rốt cuộc là nơi nào, là
thiên đường sao?!
Ngọc Già nhìn đến say mê vô ngần, lẩm
bẩm nói một mình.
Thiên đường?! Trong đầu Lâm Vãn Vinh
lóe qua một tia sáng, cười lớn nói:
- Ta biết rồi, hải thị thận lâu (ảo ảnh,
cảnh không thực), đây là hải thị thận lâu!
- Hải thị thận lâu?!
Ngọc Già hơi nhíu mày lại, dùng ánh mắt
khát vọng nhìn hắn:
- Hải thị thận lâu là cái gì?
Nha đầu này lớn lên trên thảo nguyên,
không ngờ lại chưa từng nhìn thấy hải thị thận lâu, quả thực là đáng tiếc. Lâm
Vãn Vinh mỉm cười nói:
- Có thơ rằng “hải bàng thận khí tượng
lâu thai, quảng dã khí thành cung khuyết nhiên” (khói mù trên biển như lầu gác,
chẳng khác chi một cung điện hùng vĩ) cái gọi là hải thị thận lâu, kỳ thực là
do mặt trời triết xạ tầng tầng cảnh vật trên mặt đất, ánh xạ đến bầu trời phía
xa. Cho nên chúng ta liền nhìn thấy đường phố, thành quách, núi sông, người và
vật, hơn nữa còn như đang đi lại trên mây, sống động như thật. “Thận” là một loại
giao long của Đại Hoa cổ đại, theo truyền thuyết thì nó có thể thở hơi ra thành
lâu đài thành quách, vì thế mới gọi cái hiện tượng này là hải thị thận lâu.
Hải thị thận lâu, ý nghĩa cũng như
tên, chủ yếu xuất hiện trên mặt biển, trong sa mạc thỉnh thoảng cũng xuất hiện,
nhưng cũng không quá nhiều. Ngọc Già chưa từng thấy qua cũng là chuyện thường
tình.
Ngọc Già ồ một tiếng, khẽ nói:
- Hải thị thận lâu, cái tên này đúng
là rất đặc biệt, không giống như là bịa ra. Lưu manh, trước đây ngươi chưa từng
đến sa mạc, sao lại biết được lai lịch của hải thị thận lâu?!
- Bởi vì ta chăm chỉ hiếu học, đọc đủ
các sách mà!
Lâm Vãn Vinh nói dối mà không hề chớp
mắt.
- Ta chẳng tin!
Ngọc Già cười một tiếng, nhìn về thắng
cảnh phía xa, trong mắt lóe qua những tia sáng rực rỡ:
- Trên trời cũng có phố xa, còn tên là
hải thị thận lâu! Nếu ta có thể đi xem xem, thực là tốt biết bao a!
Xem cái rắm ấy, cảnh vật thật của hải
thị thận lâu này ít nhất cũng phải cách đây ngoài ngàn dặm, cô đến đâu mà đi
tìm chứ? Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói:
- Hay là thôi đi… Nói không chừng tình
hình của chúng ta ở đây cũng bị chiếu lên trên trời, trở thành hải thị thận lâu
trong mắt người phía xa cũng không biết chừng!
- Thật sao? Chúng ta cũng là hải thị
thận lâu?!
Ngọc Già mừng rỡ quay đầu lại nhìn hắn,
trong mắt tràn ngập vẻ vui mừng.
Nữ nhân đúng là thứ động vật dễ lừa nhất
trên thiên hạ! Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc hai tiếng nói:
- Chắc là không giả đâu. Cô ở trên cầu
nhìn phong cảnh, người ngắm phong cảnh ở trên lầu lại nhìn cô. Nói ra chẳng phải
chính là đạo lý này sao?
Thiếu nữ Đột Quyết liếc nhìn hắn một
cái, cúi thấp đầu xuống, khẽ nói:
- Oa Lão Công, xem bộ dạng ngươi chẳng
giống người đã đọc qua bao nhiêu sách vở, sao lại cũng có thể xuất khẩu thành
chương nhỉ?!
Ta không đọc sách?! Con mắt nào của cô
nhìn thấy là… Chỗ sách ảnh mà Cao Tù tặng cho ta, mỗi ngày ta đều lật qua lật lại
để xem đó! Lâm Vãn Vinh hắc một tiếng, da cười thịt không cười nói (cười với vẻ
bề ngoài, giả tạo):
- Lưu manh có văn hóa, nữ nhân đều sợ
hãi! Ngọc Già tiểu thư cô hãy cẩn thận một chút!
Thiếu nữ sững sờ, đột nhien cười lên
khúc khích:
- Nếu lưu manh trên thiên hạ đều có
trình độ như ngươi, vậy nữ tử bọn ta cũng không cần sợ nữa rồi!
Đây là coi khinh, một sự coi khinh trần
trụi, Lâm Vãn Vinh tức giận đến nghiến chặt răng! Ngọc Già khẽ lắc đầu thở dài:
- Không ngờ trong Tử Vong chi hải lại
có cảnh tượng thần kỳ thế này. Người khác là hải thị thận lâu trong mắt chúng
ta, chúng ta cũng là hải thị thận lâu trong mắt người khác. Oa Lão Công, câu
này của ngươi, đúng là đã nói hết đủ mọi khí tượng của thế gian rồi.
Lẽ nào ta thực sự có trình độ sâu sắc
như vậy sao? Lâm Vãn Vinh tự mình cũng cảm thấy kỳ quái mà cười lên.
Cảnh tượng hải thị thận lâu này, lọt
vào trong mắt các tướng sĩ, tất cả cũng đều tấm tắc kêu là kỳ lạ. Liên tưởng với
việc Lý Vũ Lăng tỉnh lại, nhất thời truyền miệng nhau là trời giáng điềm lành,
ý rằng quân ta xuất chinh đại cát.
Chẳng bao lâu sau, phố xá trên trời đó
liền dần dần tan đi, hải thị thận lâu cuối cùng cũng hóa thành mây khói, chẳng
xuất hiện lại nữa. Ngọc Già nhìn đến sững sờ, lầm bẩm nói:
- Hải thị thận lâu, thì ra chỉ là một
giấc mộng, đều là giả hết!
Mây khói tan đi, gió cát lớn dần lên,
cát đá đập vào mắt người gây ra cảm giác thực đau đớn, Tử Vong chi hải dường
như đột nhiên nổi cơn tức giận, cuồng phong nổi lên ầm ầm. Nơi hải thị thận lâu
đó tan đi, một khối mây màu vãng sẫm trôi nổi, mau chóng bay từ xa tới gần,
trong tai đã có thể nghe thấy tiếng gào thét giận dữ của nó.
- Đây là cái gì?!
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi.
Ngọc Già nhìn kỹ một hồi, sắc mặt đột
nhiên biến thành trắng bệch:
- Là bão táp sa mạc!
Nói thì chậm, việc xảy ra thì nhanh,
thanh âm của nàng vừa dứt, Tử Vong chi hải vừa rồi còn hiền hòa mà sau nháy mắt
đã trở mặt, cát bay đá nhảy, cuồng phong nổi lên ầm ầm, đám mây vàng đang mau
chóng bay tới vừa rồi, mang theo tiếng rít vù vù, sau nháy mắt đã lao tới. Trời
đất lập tức u ám ảm đạm, cách nhau vài trượng là chẳng thể nhìn rõ được sắc mặt
đối phương.
- Bão tới rồi, bão tới rồi, tất cả người
ngựa lập tức ngồi xổm xuống, nắm chặt tay nhau, dựa sát vào nhau…
Hồ Bất Quy người có kinh nghiệm đi
trong sa mạc phong phú nhất đè lên tiếng gió, dùng hết sức lực toàn thân hét
lên. Bọn Cao Tù và Hứa Chấn bên kia đã đỡ Lý Vũ Lăng xuống xe ngựa, dùng thân
thể hai người che chở cho hắn.
Mấy ngày trước đã trải qua vài lần bão
táp sa mạc, chỉ là thanh thế đó, quy mô đó, so với lần này thì lại hoàn toàn
khác hẳn nhau.
Tiếng gió vù vù gào thét bên tai mọi
người, đám mây vàng sẫm kia đã lại gần, dần dần lộ ra bộ mặt nanh ác của nó. Những
mảng cát vàng không cờ bến, cát bay tứ tung khắp trời, hệt như một con quay khổng
lồ đang xoay chuyển, mang theo những tiếng gầm gừ tức giận ào tới, trong lúc tiến
về phía trước không ngừng tự xoay tròn, cuốn cho cát đá bay lên ào ào, hệt như
một lưỡi đao sắc bén.
Cồn cát dưới chân ào ào xoay chuyển, tựa
như muốn bay lên trời, người đã chẳng thể đứng vững, gió cát bay đầy vào trong
miệng, trong mũi, hô hấp lập tức trở nên tắc nghẹn.
- Mau đi!
Lâm Vãn Vinh hét lớn một tiếng, kéo
theo Ngọc Già xoay người chạy xuống cồn cát. Tiếng gió vù vù vang sát sau lưng,
dường như có cả ngàn cân đang đè xuống, hai người liều mạng mà chạy, dưới chân
bọn họ càng ngày càng nhẹ, dường như sắp thoát ly khỏi mặt đất vậy.
Còn chưa chạy được mấy bước, cồn cát
sau lưng đã oành một tiếng, bị cơn bão lốc kia cuốn lên, tạo ra một vòng xoáy lớn
bay lên không trung, cuốn chặt lấy đám cát đá vẫn bay loạn kia, tụ thành một
cơn bão táp càng lớn hơn, càng mãnh liệt hơn, lao ập về phía mọi người.
- Ngồi xổm xuống, mau ngồi xổm xuống!
Trong cuồng phong, Lâm Vãn Vinh đến
thanh âm của mình cũng chẳng thể nghe thấy nữa, mỗi lần mở miệng là một lượng lớn
cát bụi lại bay đầy vào yết hầu, khiến cho hắn ho lên sặc sụa. Hắn nắm chặt bàn
tay Ngọc Già, dùng hết sức lớn tiếng hét lên.
Thiếu nữ Đột Quyết dường như nghe thấy
tiếng hét của hắn, hai chân cong lại, bàn tay nắm chặt tay hắn, cùng hắn ngồi xổm
xuống.
Bão cát sau lưng vẫn xoay tròn gầm rú,
mang theo một sức mạnh kinh người, không ngừng xoay chuyển xung quanh hai người.
Lâm Vãn Vinh chỉ cảm thấy thân thể phiêu phiêu, cái thân thể một trăm bốn mươi
năm mươi cân (cân TQ, bằng 0.5 kg) như muốn bay lên không, hóa thành một hạt
cát bụi nhỏ nhoi trong đại mạc.
Lâm Vãn Vinh cắn chặt răng, một khi bị
cuốn lên trời thì sẽ chẳng khác gì chui vào cái máy xay, cái chờ đợi hắn chính
là xương tan thịt nát! Hắn tức giận gầm lên một tiếng, hai chân cắm mạnh vào
trong cát, tăng ma sát lên, ngăn cản không để thân thể bị cuốn lên không.
- Ách…
Trong cơn gió một tiếng rên vang lên,
thanh âm tuy nhỏ nhưng Lâm Vãn Vinh lại có thể nghe thấy rõ ràng.
Là Ngọc Già!!
Hắn vội vã nắm chặt tay thiếu nữ, trong
bão cát cố gắng mở mắt ra. Chỉ nhìn thấy thân thể thiếu nữ Đột Quyết hệt như một
gốc dương liễu ngả nghiêng sắp đổ. Hai châm nàng đung đưa trong gió, mắt thấy
đã sắp bị cuốn lên không chung. Chỉ là nàng sắc mặt quật cường, dù chết cũng
không chịu cầu cứu!
Nữ nhân bướng bỉnh đáng chết này! Lâm
Vãn Vinh tức giận gầm lên. Hay chân nhảy vọt lên, tay dài vung ra, ôm chặt nàng
vào trong lòng.
Ngọc Già thân thể run lên, nhưng lại
chẳng quản gì đến sống chết, hệt như một con ngựa hoang không chịu thuần phục,
dãy dụa mãnh liệt trong lòng hắn.
- Cô làm gì đó, muốn chết hả?
Lâm Vãn Vinh nổi giận, dùng hết sức lực
toàn thân gầm lên, trong cơn bão cát lạnh thấu xương, phảng phất như một con dã
lang đáng sợ vậy.
Thân thể Ngọc Già ngưng lại, gắng hết
sức mở mắt ra nhìn hắn. Bộ dạng tên lưu manh này khi gầm lên, hệt như một vị
thiên thần đang phẫn nộ vậy. Trong khoảnh khắc tròng mắt thiếu nữ lóe qua trăm
ngàn sắc thái, biến hóa vô cùng, cực kỳ phức tạp.
Thấy nàng không còn dãy dụa nữa, Lâm
Vãn Vinh lúc này mới thở phào một hơi. Nữ nhân Đột Quyết này quả thực còn hung
dữ hơn báo cái, không hung dữ một chút thì chẳng thế khống chế nổi.
Cuồng phong nổi lên, hai người ôm chặt
lấy nhau, chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù bên cạnh, thân thể hệt như một chiếc
thuyền nhỏ nhấp nhô trên mặt sóng biển vậy.
Một tiếng roạt roạt vang lên, lại là
chiếc áo choàng sau lưng Lâm Vãn Vinh vì đá bay quạc phải, trong cơn bão cát,
chiếc áo đó đã bị cuồng phong nghiền nát và bay thẳng lên trời.
- Túi nước…
Ngọc Già dang hai tay ra kêu lớn. Nàng
cuộn tròn trong lòng Lâm Vãn Vinh, vừa khéo có thể nhìn rõ, chiếc túi nước treo
bên hông hắn theo chiếc choàng bị xé lát kia cùng bị cuốn bay lên trong làn
gió, bộp một tiếng rơi xuống cách đó vài trượng.
Nước như sinh mệnh! Trong lòng Lâm Vãn
Vinh cực kỳ không nỡ, nhưng lại chẳng thể để ý nhiều như thế. Không có nước thì
còn có thể đi tìm lại, nhưng không có người rồi thì mọi việc thực sự đều trở về
không.
Còn chưa nghĩ xong đã liền cảm thấy
trong ngực nhẹ bẫng đi, Ngọc Già đó không ngờ lại xoạt một tiếng lao ra ngoài,
chẳng khác chi một con báo cái nhanh nhẹn, nhìn phương hướng đó, không ngờ lại
chính là hướng cái túi nước.
Cuồng phong gào thét, cuộn tròn quanh
thân thể nàng, như muốn cuốn bay thân thể nàng lên vậy. Thiếu nữ Đột Quyết lao
nhanh về phía trước, cánh tay thò ra.
Thân thể nàng đang ở ngược gió, ngón
tay chỉ cánh túi nước có vài phân, nhưng lại thủy chung chẳng thể sờ tới được.
Thiếu nữ cắn chặt môi đến chảy máu, hai chân bước mạnh lên trước. Cuồng phong
gào thét, từ từ cuốn thân thể nàng lên, cái túi nước đó cũng không ngừng xoay
tròn, ngón tay nàng thủy chung vẫn cách túi nước vài milimet, lại chẳng thể tiếp
cận gần hơn.
Mắt thấy cuồng phong sắp thổi bay mình
lên, Ngọc Già nhắm chặt mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống, đang muốn buông
lỏng để gió cuốn đi, lại cảm thấy thân thể như được cái gì đó kéo mạnh lại.
Một tiếng gầm rít vang lên bên tai
nàng:
- Nữ nhân ngu ngốc, không muốn sống nữa
phỏng?!
Thiếu nữ Đột Quyết lau dòng nước mắt
đang chảy xuống, nàng đưa tay ra, mau chóng chụp túi nước lại, ôm chặt vào
trong lòng.
Trên mặt Lâm Vãn Vinh dính đầy cát bụi,
hai chân dẵm vào trong cát, ngồi xổm xuống ôm lấy thân thể Nguyệt Nha Nhi.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn đã chẳng quản tính mệnh mà lao tới, chỉ là
lửa giận trong lòng không làm sao nén xuống nổi:
- Cô rốt cuộc muốn làm gì? Cô không muốn
sống, nhưng ta còn muốn sống đó, thực là bị cô làm cho tức chết thôi!
- Chẳng làm gì cả.
Thiếu nữ Đột Quyết đột nhiên tức giận
hét lên, thanh âm còn to hơn hắn mấy lần, phảng phất như một con báo nhỏ đang
phẫn nộ:
- Nước ta tặng cho ngươi, một giọt
cũng không thể thiếu. Nghe hiểu chưa hả? Chỉ vậy thôi!!
Vừa nói xong, nàng ôm chặt cái túi nước,
vút một tiếng chui vào trong lòng hắn, vùi đầu vào trước ngực hắn, không dám động
đậy gì nữa!
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com



0 nhận xét:
Đăng nhận xét