Chương 516: Gạt và hận
Nha đầu này không ngờ còn lợi hại hơn
ta? Bị nàng quát nạt cho một trận, Lâm Vãn Vinh sững sờ ra đó. Cái gì mà gọi là
một giọt cũng không thể thiếu? Con bé này đúng là bá đạo quá đáng rồi.
Tử Vong chi hải hoàn toàn u ám, cuồng
phong gào thét ầm ầm, cát bay đá chạy, từ xa nhìn lại, hệt như một đám mây màu
vàng đang mau chóng bốc lên. Bão táp gầm rú khắp bầu trời, bụi đất bị cuốn lên
không ngớt, những tảng đá vỡ lớn nhỏ xoay tròn trong không trung sau đó thì lộp
bộp rơi xuống đất. Ở trung tâm cơn bão, cho dù là Lâm Vãn Vinh thường ngày tự
cho rằng mình cường tráng vô bì cũng cảm thấy thân thể như một chiếc lá khô,
đung đưa trong gió như sắp bay lên trời. Hắn dùng thân thể mình ngăn cản những
mảnh đá vụn bay tứ tung, che cho Ngọc Già trong lòng.
Uy lực của Tử Vong chi hải vượt xa sức
tưởng tượng của Lâm Vãn Vinh, hai người quấn vào nhau, tốt xấu gì cũng có trọng
lượng hơn hai trăm cân, nhưng trong mắt cơn bão này, lại có vẻ như còn nhẹ hơn
một chiếc lá cây. Cuồng phong thổi vào áo, cát bụi dưới chân xoay tròn và bay
lên trời, thân thể hai người không ngừng nhẹ đi, mắt thấy đã sắp bay khỏi mặt đất.
- Oa Lão Công, chúng ta sắp chết rồi
sao?
Thiếu nữ Đột Quyết ghé sát tai hắn lớn
tiếng nói, trong mắt lóe qua những tia sáng phức tạp.
- Đừng nói chuyện, khụ, khụ… Có ta ở
đây, cô sẽ không chết đâu!
Lâm Vãn Vinh hét lớn, nhưng vừa mới mở
miệng là lập tức có vô số đất cát theo gió chui vào trong, nhét đầy khoang miệng
và lỗ mũi, khiến hắn ho lên một trận kịch liệt. Đến cả việc hô hấp cũng cảm thấy
hít thở không thông.
- Có ngươi ở đây, ta sẽ không chết?!
Ngọc Già cắn chặt môi đến chảy máu,
hơi cúi thấp đầu xuống. Nàng trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ghé sát tai hắn run rẩy
nói:
- Oa Lão Công, nếu ngươi không phải là
người Đại Hoa, vậy thì tốt biết bao!!
Nói bừa, cha ta mẹ ta sinh ra ta da
vàng, mắt đen, sao có thể để cô nói đổi là đổi? Lâm Vãn Vinh tức giận nói:
- Nếu cô không phải là người Đột Quyết
thì càng tốt hơn. Ta có thể trị cho cô một trận ở Đại Hoa!
Trong cơn cuồng phong rào rào thổi
qua, hệt như nhổ hành trong ruộng cạn đồng thời cuốn hai người lên không trung.
Ngọc Già chỉ cảm thấy thân thể như lá bèo trôi nổi, nước mắt thoáng cái đã tuôn
đầy mặt. Nàng dùng hết sức lực hét lên:
- Oa Lão Công, ngươi biết ta là ai
không… Ta là… khụ khụ, ôm chặt ta…
Thế gió càng ngày càng nhanh, sau nháy
mắt đã cuốn lấy hai người. Lâm Vãn Vinh bị Ngọc Già ôm thật chặt, muốn di động
cũng khó như lên trời. Hắn không nén nổi gầm lên một tiếng, ôm chặt lấy thân thể
thiếu nữ Đột Quyết xoay mấy vòng, văng ra ngoài vài trượng, oành một tiếng vang
lên, hai người mới đứng vững được. Sau nháy mắt đã liền đứng trên đất bằng, khắp
trời đều là cát vàng tung bay.
Ngọc Già vừa nói, cát vừa bay vào
trong miệng, sau cú lăn này, càng ho lên kịch liệt hơn.
Lại thêm một lát nữa, thực sự là như sắp
tan xương nát thịt ra, Lâm Vãn Vinh sắc mặt trắng bệch, mồ hôi tuôn ra dòng
dòng. Nhìn thiếu nữ Đột Quyết đang vừa ho vừa tuôn lệ kia, Lâm Vãn Vinh hệt như
một con sư tử bị làm cho tức giận, mau chóng hét lên:
- Ta không cần biết cô là ai, im lặng,
im lặng cho ta!!! Nghe thấy chưa hả?!... Con bà nói, không bị bão cát cuốn đi
nhưng lại chút nữa bị tiểu nương bì cô làm cho tức chết đó!
Hắn một mạch gầm lên mấy tiếng, ăn đầy
một miệng cát, trên mặt cũng dính đầy cát vàng, bộ dạng cực kỳ dữ tợn.
Thiếu nữ Đột Quyết sững sờ nhìn hắn,
hàm răng bạc cắn chặt vào cặp môi đỏ mọng, nước mắt đột nhiên tuôn rơi.
- Không cho ngươi mắng ta!
Nàng nấc lên một tiếng, đột nhiên chui
vào lòng hắn, há to miệng cắn vào trước ngực hắn. Răng công của Ngọc Già, Lâm
Vãn Vinh sớm đã được kiến thức qua mấy lần rồi, một miếng này cắn xuống, trước
ngực hắn lập tức bị in lên một dàng dấu răng chỉnh tề, thấm ra một chút vết
máu.
Con bà nó, nữ nhân Đột Quyết này quả
nhiên là tuổi báo, cắn đau đến thấu tim. Gió sa mạc thổi qua, Lâm Vãn Vinh duy
chỉ đành ôm lấy nữ tử điêu ngoa này, trước có miệng báo, sau có cát đá, hai mặt
cùng đau.
Cũng không biết đã qua bao lâu, thiếu
nữ Đột Quyết cuối cùng cũng lỏng miệng ra, nhìn vết răng chỉnh tề trước ngực hắn,
nàng sững sờ ra đó, hai mắt ươn ướt, vô lực cúi đầu xuống.
- Cô tuổi chó hả? Sao không cắn nữa
đi?!
Đau thật! Lâm Vãn Vinh hít vào một ngụm
khí lạnh, tức giận gầm lên.
Ngọc Già không nói lời nào, lấy túi nước
mà nàng dùng sinh mệnh của mình để đổi ra, khẽ áp lên hàng vết răng trên ngực hắn,
lại cúi đầu xuống, chầm chầm, vô thanh vô tức áp má vào trên túi nước. Tuy cách
túi nước, vẫn có thể nghe thấy trái tim tên lưu manh đó đang đập thình thịch,
nàng nhắm mắt lại, khóe miệng lại nổi lên một tia cười ngọt ngào.
Thiếu nữ Đột Quyết vừa rồi còn thập phần
dã tính, lúc này lại ngoan ngoãn hệt như một con mèo nhỏ, hàng lông mi dài ươn
ướt khẽ run lên, hai tay hai chân đều khép lại, cuộn tròn trong lòng hắn, chẳng
động đậy chút nào. Tình hình như thế này, đúng là khiến cho Lâm Vãn Vinh có
chút chẳng hiểu ra sao.
Ngọc Già cuộn tròn trong lòng hắn, ôm
chặt lấy hắn, dần dần trở nên tĩnh lặng, không có nha đầu này quấy rầy, Lâm Vãn
Vinh trong lòng cũng bình phục lại rất nhiều. Trong đám cát vàng mờ mịt, hai
người đều không nói gì, ngoài trời cát đá vần vũ, giò rít ào ào, nơi này lại
tĩnh lặng vô bỉ.
Cũng không biết đã bao lâu qua đi, chỉ
cảm thấy Ngọc Già trước nay chưa từng im lặng như vậy bao giờ. Khi Lâm Vãn Vinh
cúi thấp đầu xuống nhìn, lại thấy thiếu nữ Đột Quyết này mặt đang mang nụ cười,
hô hấp đều đều, không ngờ đã ngủ say rồi!
Thế này mà cũng ngủ say được sao? Nữ
nhân, thực là không thể dùng lẽ thường để đo đếm được a! Lâm Vãn Vinh ngửa mặt
lên trời than thở, thực là đau lòng nhức óc.
Bão cát sa mạc đáng sợ cuối cùng cũng
đã mang tiếng gào thét cùng cát bụi đi, chỉ lưu lại mặt đất đầy những thứ tạp vật
vỡ vụn, cát vàng ngói vụn, có thể nói là ngổn ngang bừa bãi. Lâm Vãn Vinh hai
châm chìm vào trong cát, lớp cát vàng dày cộm tích cao tới tận bắp đùi hắn.
- Dậy thôi!
Lâm Vãn Vinh hung hăng vỗ mạnh vào
cánh tay Ngọc Già, thiếu nữ Đột Quyết kinh ngạc kêu lên a một tiếng, lập tức
vùng dậy. Chỉ thấy mình đang nằm trên mặt cát không hề thương tổn, tên lưu manh
thì ngược lại bị chôn vào trong cát tới quá nửa thân hình, trên mặt dính đầy
cát vàng, hơi thở dồn dập, mệt mỏi tựa như sắp đổ gục xuống vậy.
- Hạ lưu!
Thiếu nữ Đột Quyết khẽ phì một tiếng,
sắc mặt cũng đỏ ửng lên, hàng vội vã ngồi xổm xuống, lấy thanh kim đao quý báu
từ trong ngực ra, xoạt một tiếng cắm vào nền cát trước mặt hắn, ra sức đào
khoét, muốn cứu hắn ra.
Nhìn thiếu nữ Đột Quyết này hung hăng
đào bới, căn bản chẳng hề để ý đến thanh kim đao quý báu kia. Từng đao từng đao
đều đào sát bên bắp đùi hắn, chỉ còn cách có vài thốn là tới vị trí quan trọng,
Lâm Vãn Vinh bị dọa cho sắc mặt trắng bệch ra:
- Chậm một chút, chậm một chút, tiểu
muội muội, thanh kim đao này quý báu như thế, dùng để đào đất thì lãng phí quá…
Hay là để tự ta đi!
- Không cần ngươi quan tâm!
Ngọc Già đáp lại một tiếng, kim đao
trong tay lại xoạt xoạt thêm vài tiếng, đào càng nhanh hơn.
Đây là muốn lấy mạng ta a! Lâm Vãn
Vinh vô cùng kinh hãi, vội vã ấn tay nàng xuống:
- Tiểu muội muội, cám ơn ý tốt của muội.
Thanh tiểu đao này của muội quá quý báu, ta sợ lát nữa không cẩn thận một chút,
va vào vật thể cứng rắn nào đó trên thân thể ta, sẽ đập hỏng kim đao của nàng.
Như vậy thì được không bằng mất rồi!
Đập hỏng kim đao? Ngọc Già sững sờ. Đến
lúc nhìn kỹ vị trí mà thanh kim đao đó hạ thủ, lại vội vã a lên một tiếng mà
thu tay lại, hai má đỏ bừng quay đầu đi. Nữ nhân rốt cuộc thì da mặt vẫn còn
non a. Lâm Vãn Vinh cười lên ha hả vài tiếng.
- Không biết xấu hổ!
Ngọc Già trừng mắt nhìn hắn, khẽ cắm
thanh kim đao sang bên cạnh, tiếp tục đào cát cho hắn.
Hai người cùng đồng lòng hợp lực, đào
bới một hồi mới xử lý gần xong chỗ đất cát. Lâm Vãn Vinh dùng hết sức lực, nhảy
từ dưới cát lên, lại thấy trên đùi đầy những vết đỏ do bị cát chảy cào vào. Chiếc
quần cũng bị rách tươm ra, chỉ còn lại mấy sợi vải phất phơ theo gió, còn may
là chiếc quần bằng (một loại quần lót của nam giới) vẫn còn, do đó mới đỡ mất
mặt.
Ngọc Già nhìn bộ dạng thảm hại của hắn,
cắn chặt răng. Muốn cười nhưng sống mũi lại cay cay.
- Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người
gợi cảm như ta bao giờ sao?!
Bị thiếu nữ Đột Quyết nhìn chăm chăm
vào quả thực là có chút xấu hổ. Lâm Vãn Vinh thẹn quá hóa giận hét lên một tiếng.
Ngọc Già quay đầu đi, nhỏ giọng hừ một
tiếng:
- Khó coi chết đi… Ai nhìn ngươi?
Cơn bão cát này đột nhiên xuất hiện, đắp
thành một đồi cát khổng lồ cách đó mấy trăm trượng, diện tích phải lên tới mấy
chục mẫu, uy lực có thể thấy rõ. Xe ngựa bị hất tung lên không trung, hơi xuống
vỡ thành từng mảnh nhỏ, đến cả chiếc nồi lớn duy nhất mà hỏa đầu quân (quân nấu
bếp) dùng cũng bị bay ra ngoài mấy trăm trượng, chôn trong hố cát.
- Lâm huynh đệ, ngươi sao rồi, không
việc gì chứ?!
Cao Tù chẳng để ý chuyện cát bụi bám đầy
trên mặt, vội vã lao tới hỏi.
Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng:
- Ta không sao, chỉ là đũng quần phía
sau mở ra rồi, có điều thế này cũng không tồi, ít nhất cũng không ảnh hưởng đến
sự phát dục lúc thanh xuân của ta!
Cường điệu đúng cái chữ quan trọng!
Cao Tù nghe mà mồ hôi lạnh tuôn ra dòng dòng, đối với Lâm huynh đệ càng thêm
khâm phục đến sát đất!
- Tiểu Lý Tử thế nào rồi?
Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt hỏi.
Lão Cao vỗ ngực nói:
- Có ta ở đây, ngươi cứ yên tâm đi, bảo
đảm tên tiểu tử đó không việc gì. Vừa rồi ta còn cho hắn uống nước nữa!
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, cùng Hồ Bất
Quy đi lại một hồi trong đội ngũ, kiểm kê tổn thất.
Cơn bão cát có uy lực to lớn thế này,
đến cả Hồ Bất Quy quen thuộc với sa mạc cũng chưa từng thấy qua, lần này bị sợ
hãy là việc khó tránh khỏi. May mà trên quãng đường trước đó đã gặp qua bão cát
mấy lần, mọi người cũng tích lũy được một chút kinh nghiệm, giúp đỡ lẫn nhau ứng
phó tai nạn, lượng người ngựa tổn thương cực nhỏ, Lâm Vãn Vinh cũng cảm thấy
vui vẻ hơn rất nhiều.
Đương nhiên, cũng có chỗ đáng tiếc,
dòng cát chảy mang theo những viên đá vỡ sắc bén bị cuốn lên đã quạc rách hai
túi nước, khiến cho nguồn nước vốn đã khó khăn này càng thêm khan hiếm, mọi người
đều cảm thấy rất là đau lòng.
- Ý!
Hồ Bất Quy theo sát sau lưng Lâm Vãn
Vinh, đột nhiên kinh ngạc kêu lên:
- Tướng quân, túi nước của người sao
không thấy nữa?
Lão Hồ vừa kêu lên, Cao Tù cũng vội vã
quay đầu lại, nước ở đây còn quý hơn vàng a.
Túi nước? Lâm Vãn Vinh bất giác sờ đến
bên hông, khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Già lập tức hiện ra. Vào lúc cơn bão cát
mãnh liệt nhất, là thiếu nữ Đột Quyết này đã không quản bản thân nguy hiểm, liều
mạng túm lấy túi nước đó về, Lâm Vãn Vinh còn vì vậy mà tức giận mắng nàng một
trận. Bây giờ xem ra, hành động này của nàng, có lẽ đã có thể cứu được mấy chục
sinh mệnh khỏi chết khát.
Lâm Vãn Vinh còn chưa trả lời, Cao Tù
đã nhìn về phía xa, lập tức ồ lên một tiếng và cười nói:
- Thì ra là ở kia!
Mấy người nhìn theo ánh mắt của hắn,
chỉ thấy Ngọc Già đang cưỡi trên một con ngựa nhỏ màu xanh, cắn chặt môi hồng,
hai tay đang ôm một túi nước đầy ắp, nàng ôm rất chặt, áp sát vào ngực.
Thấy ánh mắt mấy người nhìn lại, thiếu
nữ Đột Quyết khẽ hừ lên một tiếng, đưa cái túi nước đó ra sau lưng.
Đây phảng phất giống như hành động của
một cô bé vậy, khiến cho mọi người đều cười ầm cả lên, không khí rất là nhiệt
liệt. Lão Cao liếc mắt ra hiệu nói:
- Cái túi nước này ấy, cũng chỉ có Lâm
huynh đệ có thể lấy lại thôi, mọi người đợi một chút xem nhé.
Hắn một lời hai ý, mọi người làm gì mà
chẳng nghe ra, lập tức càng cười dữ dội hơn. Ngọc Già cách đó khá xa, chẳng biết
bọn họ đang cười cái gì, khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu.
Cái tên dâm tặc lão Cao, đúng là cái
gì cũng dám nghĩ, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xua xua tay, đại đội
nhân mã tiếp tục đi về phía trước.
Hải thị thận lâu, bão cát sa mạc trong
La Bố Bạc đều đã thấy qua, mọi người đều đã chẳng còn sợ hãi gì nữa rồi. Chỉ cần
không lạc đường, nước là lương thực có thể đủ cung ứng, Tử Vong chi hải có thể
chinh phục được rồi.
Dọc đường đi tiếp, lại trải qua mấy trận
bão cát nữa, mọi người dần dần đều đã quen thuộc như thường, không còn sợ hãi
như trước. Đặc trưng rõ ràng nhất của Con Đường Tơ Lụa này chính là dưới lớp
cát dày có chôn vô số những bộ xương trắng. Dọc đường thu nhặt những di hài của
người đi trước, lại cũng trở thành điểm chỉ đường chỉ dẫn cho bọn họ tiến lên.
Thương thế của Lý Vũ Lăng dần có chuyển
biến tốt, quả nhiên đúng như phán đoán của gã lang băm Cao Tù, ngày thứ tư sau
khi cơn bão cát qua đi, hắn đã liền có thể xuống đất đi đường rồi. Tin tức tốt
này khiến mọi người cuối cùng cũng gỡ được sự lo lắng treo trong lòng xuống,
tác dụng cổ vũ to lớn vô cùng.
Cứu sống được Tiểu Lý Tử, công lao lớn
nhất chính là Nguyệt Nha Nhi, nhưng nàng lại là một người Đột Quyết, chuyện
trên thế gian này quả thực khó mà lần được. Chỉ là từ sau cơn bão cát đó, Ngọc
Già lại không biết thế nào mà dần biến thành trầm mặc, ánh mắt lúc thì nóng bỏng,
lúc lại ảm đạm, lúc lại vui vẻ, lúc lại buồn bã, có lúc lại lộ ra một chút sợ
hãi, đúng là khiến người ta chẳng hiểu ra sao.
Nước và lương thực từng ngày từng ngày
giảm bớt, càng về sau lại càng khó khăn. Bất đắc dĩ chỉ đành lựa chọn giết mổ một
bộ phận chiến mã thể lực suy yếu. Cho dù như vậy, đi được mấy chục ngày nữa, nước
uống đã triệt để cạn kiệt, năm ngàn người lập tức rơi vào tuyệt cảnh.
- Lâm huynh đệ, ngày đó không phải
ngươi nói, đi thêm bảy ngày nữa là có thể ra khỏi La Bố Bạc sao?
Lão Cao bám vào lưng ngựa, thở phì phò
hỏi:
- Bây giờ, đã không chỉ hai cái bảy
ngày rồi, sao chúng ta còn đi lòng vòng trong cái sa mạc này?
Ngày đó để cỗ vũ lòng quân mà bốc
phét, bị lão Cao một lời nói toạc ra, tất cả nước uống đều đã dùng hết từ hôm
qua, trong ba ngày nếu không đi ra khỏi sa mạc, bọn họ sẽ giống như các tiền bối
trên con đường tơ lụa này vậy, vĩnh viễn vùi xương trong Tử Vong chi hải này.
Lâm Vãn Vinh lòng nóng như lửa đốt, liếm
liếm đôi môi đã khô cong, thanh âm khàn khàn nói:
- Cao đại ca đừng nóng, nếu ta đoán
không nhầm, cửa ra của La Bố Bạc chắc là ở gần đây thôi. Có lẽ ngày mai, không,
có lẽ đêm nay là chúng ta có thể ở bên một hồ nước trong vắt mà thoải mái bơi lội
rồi.
Ở trong sa mạc hai mươi ngày nay, đừng
nói tắm rửa, đến cả uống nước cũng phải khống chế từng giọt từng giọt một, tuy
biết rõ là Lâm huynh đệ đang vẽ bánh trên giấy, lão Cao vẫn không nhịn nổi liếm
liếm môi, trong mắt tràn ngập khát vọng.
Đi đến bây giờ, gió cát đã dần nhỏ đi,
không khí cũng không còn khô như vậy nữa, hơn nữa liên tục đi bốn năm ngày
không gặp phải cơn bão cát nào, những thứ này là dấu hiệu của việc đã đến bên bờ
sa mạc. Chỉ là cửa ra của La Bố Bạc rốt cuộc nằm ở đâu thì lại không dễ tìm thấy
như thế.
Đang nhìn quanh bốn phía dò xét, đột
nhiên cảm thấy tay áo căng ra, có người ở bên cạnh đang kéo áo hắn. Quay đầu
nhìn lại, liền thấy khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ Đột Quyết kia. Bởi vì thiếu
nước, đôi môi đỏ mọng của nàng đã mất đi vẻ sáng bóng, hai mắt lại ngân ngấn nước,
lặng lẽ nhìn hắn.
Ngọc Già đã mất ngày này không nói
chuyện với hắn rồi, hôm nay không ngờ lại chủ động tới tìm hắn, khiến cho Lâm
Vãn Vinh cảm thấy rất là kỳ quái.
- Ngươi đi theo ta…
Thiếu nữ kéo hắn đến một góc, cắn chặt
răng, móc từ trong ngực ra một thứ gì đó:
- Cái này, cho ngươi!
Cái lọt vào tay không ngờ lại là một
chiếc bình thủy tinh sáng bóng to bằng lòng bàn tay của đứa bé gái, bên trên
còn tỏa ra u hương, trong bình chứa vài giọt nước sạch, vừa hay lấp được hết phần
đáy.
- Cái này là từ đâu ra?
Lâm Vãn Vinh cả kinh. Những ngày nay
việc uống nước của tất cả mọi người đều nhất loạt thực hành theo chế độ phân phối,
chỗ nước ở đáy bình này tuy ít, nhưng ít nhất cũng phải một hai ngày mới được
phân phối.
- Ta trộm đó!
Thiếu nữ lạnh lùng nhìn hắn, quay đầu
đi.
Lời này sao có thể tin? Lâm Vãn Vinh
ngạc nhiên nói:
- Cô tích nước lại… Hai ngày nay cô đều
không uống nước?!
- Nói bừa, ta uống qua rồi.
Ngọc Già quật cường nói:
- Ai bảo ngươi không lục soát? Đây là
chỗ nước ta lén giữ lại từ trong núi nước đó!
Lâm Vãn Vinh cắn chặt răng:
- Chỗ nước này cô giữ lại một nửa, còn
lại đưa cho Tiểu Lý Tử!
- Ngươi dám?!
Ngọc Già lập tức nổi giận, giật lấy
chiếc bình thủy tin trong tay hắn lại, lạnh lùng nói:
Đó là huynh đệ của ngươi, chẳng liên
quan gì tới ta. Nếu ngươi muốn tặng chút nước cuối cùng này cho người khác, ta
thà đổ nó xuống sa mạc còn hơn!
Nàng loáng cái liền mở nắp bình ra, muốn
dốc ngược xuống đất.
- Cô điên rồi?!
Lâm Vãn Vinh vội vã đoạt chiếc bình nhỏ
lại, nhìn thiếu nữ quật cường đó, hắn bất lực thở dài một hơi:
- Được rồi, coi như ta thiếu nợ cô. Một
nửa để cho cô, một nửa cho ta, thế được rồi nhé. Cô đừng có lắc đầu, con người
ta cũng có nguyên tắc đó, cùng lắm thì mặc kệ, cho nó chảy vào sa mạc. Ta đếm một
hai ba, há miệng…
Ngọc Già ngẩn người ra đó, còn chưa kịp
tỉnh ngộ thì một dòng nước đã theo bờ môi của nàng chảy xuống cổ họng. Nàng nuốt
xuống theo ý thức, đột nhiên cảm thấy không đúng. Tên lưu manh không ngờ lại
không hề dừng lại, nước trong chiếc bình đó hoàn toàn được đổ hết vào miệng
nàng, một giọt cũng không sót lại.
Nhìn chiếc bình nhỏ trống trơn đó,
nàng sững sờ, đột nhiên cất tiếng khóc lớn:
- Oa Lão Công, ngươi là đồ hèn hạ,
ngươi dám gạt ta?! Ta hận ngươi, ta hận chết ngươi, ta chẳng thèm gặp lại ngươi
nữa!
Nàng xoạt một tiếng nhảy lên con ngựa
xanh, roi da vút một tiếng quất lên lưng ngựa, con tuấn mã đó liền chạy đi như
bay.
Thế này là sao vậy nhỉ? Lâm Vãn Vinh
còn đang sững sờ ngơ ngác, đột nhiên nghe thấy Hồ Bất Quy sau lưng vừa kinh ngạc
vừa vui mừng kêu lớn:
- Tướng quân, mau nhìn xem!
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com



0 nhận xét:
Đăng nhận xét