Chương 517: Cút!
Hắn quay đầu lại, chỉ nhìn thấy những
hạt cát vàng đang bay, cũng không biết từ đâu có một con linh dương lao ra,
toàn thân màu vàng, bốn chân như bước trên không, đang lao qua như bay trên đại
mạc. Tốc độ chạy của nó cực nhanh, sau nháy mắt đã ở xa vài trượng, chiếc sừng
dê hơi rung động đó vạch ra hai đường cong nhấp nhô kéo dài.
Đã vất vả đi hơn hai mươi ngày trong
La Bố Bạc, trừ những người cùng đi với mình ra, đây là lần đầu tiên sinh thấy một
sinh vật khác. Lâm Vãn Vinh trong cơn mừng rỡ điên cuồng, quất mạnh roi ngựa, lớn
tiếng kêu lên:
- Mau, đi theo nó!
Không đợi hắn nói xong, Hồ Bất Quy
hưng phấn hét lớn một tiếng, thúc ngựa chạy lao lên trước như một làn gió. Năm
ngàn kỵ sĩ bám sát theo sau hắn, kéo theo một làn cát bụi tung bay về phía chân
trời, từ xa nhìn lại, hệt như một cơn bão cát bay lên trong sa mạc.
Bị năm ngàn tuấn mã đuổi theo, con
linh dương kia trong cơn kinh sợ càng chạy nhanh hơn, bốn chân cơ hồ không chạm
đất, thân thể bay đi như một mũi tên, sợ hãi lao nhanh về phía trước.
Một mạch đuổi cả nửa canh giờ, lộ
trình càng ngày càng xa, sức bền của con linh dương đó cực tốt, còn chưa có dấu
vết sẽ dừng lại.
- Mau nhìn, Lâm huynh đệ, mau nhìn! Thảo,
thảo nguyên…
Trong lúc chạy, Cao Tù đột nhiên vung
cao roi ngựa mà kêu lớn, tiếng hô hưng phấn đó đè hết những tiếng vó ngựa xuống,
lọt vào trong tai mọi người.
Đưa mắt nhìn đi, trong sa mạc u ám,
không ngờ lại hiện ra chút màu xanh lục, số lượng cực ít, phân bố rời rạc lẻ tẻ,
nhưng đối với những người đã đi trong sa mạc hơn hai mươi ngày mà nói, chút màu
xanh loang lổ đó, dù cho chỉ là một ít, cũng là tượng chưng cho sinh mệnh.
Hồ Bất Quy vung roi ngựa, lớn tiếng
hô:
- Có cỏ là có nước, Lâm tướng quân nói
cực đúng, chúng ta sắp ra khỏi sa mạc rồi. Các huynh đệ, chúng ta sắp ra khỏi
sa mạc rồi!! Tiến lên nào, theo ta tiến lên nào!
Một tiếng hét này thực là có sức kích
thích, các tướng sĩ đều mặt mũi đỏ bừng, trái tim hưng phấn như muốn nhảy ra
ngoài. Bọn họ hưng phấn hò hét, năm ngàn tướng sĩ như đua nhau chạy, tranh nhau
lao ào về phía trước.
Càng chạy về phía trước cỏ xanh càng
nhiều, dần dần liền thành một bãi, trong mắt toàn là màu xanh, kéo dài vô hạn,
hệt như một tấm thảm màu lục trải đến tận chân trời vậy. Cát vàng của đại mạc
đã bị đẩy lui về phía sau, bây giờ toàn là tiếng vó ngựa đạp trên cỏ, tiếng kêu
vang lên trong trẻo hệt như tiếng gõ trống, đánh vào tâm linh mỗi người.
Chúng nhân thúc ngựa chạy như điên,
nhanh được bao nhiêu thì chạy nhanh bấy nhiêu, chỉ muốn quét sạch hơn hai mươi
ngày buồn bực kia ra khỏi đầu óc. Hàng loạt những tiếng vó ngựa vang lên như sấm
động, xông thẳng đến chân trời phía xa.
Bỗng dưng, những con tuấn mã đay chạy
từ từ dừng lại, các kỵ sĩ trên lưng ngựa há hốc mồm, mắt mở tròn xoe, nhìn chăm
chăm vào phía trước, chẳng hề động đậy. Đội ngũ vừa rồi còn ồn à, sau nháy mắt
đã trở lên yên tĩnh vô cùng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập.
Một dòng sông rộng rãi trong suốt, hệt
như một chiếc dây lưng ngọc khảm xuống thảo nguyên, ngoằn ngoèo uốn lượn, hướng
thẳng tới chân trời. Dòng sông chảy xiết, sóng vỗ dập dờn, nước trong như thủy
tinh, mịn màng như cỏ mượt, đàn cá bơi lội tung tăng, trong vắt thấy đáy, hiện
ra ngay trước mắt. Thảm cỏ mềm mại màu bích lục, mang theo những giọt sương
long lanh trong suốt, chậm rãi vươn dài ra trong sương mù, xa xa gần gần, vô
cùng mông lung. Trời và đất sau nháy mắt đã trở nên mờ ảo trong mảnh đất màu
xanh lục đầy sức sống này.
Nhìn về thẳng cảnh hệt như thiên đường
phía trước, tất cả mọi người đều sững sờ, sau nháy mắt hốc mắt đều ẩm ướt.
- Tướng quân, chúng ta ra rồi, chúng
ta ra khỏi Tử Vong chi hải rồi!
Hồ Bất Quy lẩm bẩm nói, trên mặt vẫn
còn dính đầy cát vàng và bụi đất, hán tử mình cao năm thước này cũng không nén
nổi nghẹn ngào nói.
- Đúng thế, chúng ta thực sự đã ra rồi,
Lâm huynh đệ đúng là thần nhân. Lão Cao ta sớm đã nói qua, chỉ cần đi theo Lâm
huynh đệ thì sẽ không có việc gì không làm được!
Cao Tù cười ha hả nịnh nọt, hoàn toàn
quên đi tất cả những khổ sở ngay trước đó.
Thằng cha này quả thực da mặt quá dày!
Lâm Vãn Vinh nhìn về phía Lý Vũ Lăng, quan tâm hỏi:
- Tiểu Lý Tử, ngươi cảm thấy thế nào rồi?
Trong sa mạc thiếu nước thiếu ăn, gian
khổ tự nhiên không cần phải nói. Tiểu Lý Tử lại vừa mới hồi phục trọng thương,
Lâm Vãn Vinh lo lắng nhất chính là hắn. Lý Vũ Lăng sắc mặt còn có chút vàng bủng,
thân thể vẫn hư nhược, có điều hành động đã không còn vấn đề gì rồi. Hắn nắm chặt
bàn tay, dùng sức dương cánh tay lên nói:
- Lâm đại ca, huynh xem, ta thế này có
giống có chuyện gì không?!
Tính cách của Tiểu Lý Tử vẫn nguyên
như cũ, trong lòng mọi người đều vui vẻ đến không nói lên lời, lão Cao vỗ ngực
nói:
- Tiểu Lý Tử, ngươi yên tâm, đợi lát nữa
lão Cao ta sẽ đích thân xuống sông, bắt lấy vài con cá lớn nấu canh cho ngươi uống!
- Huynh?!
Lý Vũ Lăng quét mắt nhìn hắn, cười
nói:
- Cám ơn Hồ đại ca đã quan tâm, có điều
cái món bơi chó của huynh đệ đã tận mắt thấy qua rồi, nếu huynh thực sự xuống
sông, chỉ sợ chẳng bắt được cá, ngược lại huynh còn để cá cắn đi mất ấy chứ.
Mọi người đều cất tiếng cười lớn, thể
xác và tinh thần đều vui vẻ, trong cơn tỉnh tỉnh mê mê, những ngày vui vẻ thế
này dường như lâu lắm rồi không được sống.
Nhìn khắp mấy người Hồ Bất Quy, lão
Cao, Hứa Chấn, Lý Vũ Lăng, Lâm Vãn Vinh, trừ Đỗ Tu Nguyên phụng mệnh tọa trấn ở
Lan Sơn cốc, các huynh đệ thủ hạ đều tề tụ ở đây cả, đây là thời khắc quân dung
đỉnh thịnh nhất từ khi tiến vào thảo nguyên đến giờ.
- Lâm tướng quân, túi nước của người
rách rồi!
Hứa Chấn là người tinh thế, nhìn thấy
túi nước bên hông Lâm Vãn Vinh hơi rách một lỗ nhỏ, vội vàng mở miệng nhắc nhở.
- Vậy sao?
Lâm Vãn Vinh vội vã lấy cái túi nước ở
hông lên, cẩn thận xem kỹ. Mấy ngày nay hành quân, nước đều được tập trung lại
để thống nhất phân phối, túi nước sớm đã không dùng đến rồi. Trong lúc lơ mơ,
cái túi nước này bị cát đá cào rách một lỗi nhỏ từ lúc nào mà hắn cũng không biết.
Nhìn dấu môi sớm đã khô cong trên miệng
túi, trước mắt hắn bỗng dưng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Già. Chiếc
túi nước nho nhỏ này là do thiếu nữ Đột Quyết chính tay tặng cho, còn là nàng
dùng sinh mệnh để giành giật về trong cơn bão cát. Dọc đường đi này, mỗi lần hắn
khát, chiếc túi nước liền vô thanh vô tức được đưa tới tay hắn.
- Tướng quân, đổi cái khác đi!
Hồ Bất Quy vội vã lấy từ sau lưng ra một
cái đưa cho hắn.
Lâm Vãn Vinh chậm rãi sờ tới cái túi
nước, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên lắc đầu cười nói:
- Rách thì đã rách rồi, coi như là một
kỷ niệm, đây là bằng chứng có sức nặng nhất khi chúng ta bôn ba trong Tử Vong
chi hải, vứt đi thì đáng tiếc quá.
Hắn lại treo cái túi nước trở lại, mọi
người cũng cảm thấy hắn nói có đạo lý, vật kỷ niệm quan trọng như vậy, cho dù
có tan nát cũng không thể vứt bỏ!
Các tướng sĩ hoan hô rầm trời, tranh
nhau lao về phía dòng sông, trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều vui vẻ
giống như những đứa trẻ. Lâm Vãn Vinh lắc đầu mỉm cười, ánh mắt lơ đãng nhìn về
phía xa. Tại nơi giao giới giữa đại mạc và thảo nguyên đó, có một thân ảnh cô độc
đang đứng.
Nàng ngồi trên lưng con ngựa xanh,
không tiến không lùi, không nói không cười. Ánh chiều tà đỏ như máu chiếu thân
hình mỹ diệu của nàng thành một cái bóng thật dài trên mặt đất, cô độc mà cao
ngạo, mười ngón tay thon dài nắm chặt chiếc bình thủy tinh trong tay, trong ánh
dư quang của mặt trời lặn, lóe lên những điểm sáng bảy màu lấp lánh.
Hồ Bất Quy ghé sát bên tai Lâm Vãn
Vinh, nhỏ giọng nói:
- Tướng quân cứ yên tâm đi, chúng ta
có huynh đệ ngầm trông coi, nha đầu này chạy không thoát đâu!
Không chạy thoát được so với chạy
thoát được thì càng đau đầu hơn! Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ xua xua tay, xoay người
nhảy lên lưng ngựa.
Hai mươi ngày nay bôn ba trong sa mạc,
không chỉ thân thể khó mà tiêu thụ nổi, đến cả tâm linh cũng bị giày vò, tâm hồn
và thể xác đều cần thời gian để hồi phục. Lâm Vãn Vinh biết rất rõ cái đạo lý
lúc nào nên lỏng lúc nào nên chặt. Dù sao bất ngờ tập kích Khắc Tư Nhĩ cũng
không có thời gian biểu, hắn cứ dứt khoát thoải mái một chút, nghỉ ngơi chỉnh
trang hai ngày! Lúc này hạ lệnh xuống, toàn doanh lập tức ào lên hoan hô, mọi
người chạy đi loan tin cho nhau, cười vui rộn rã. Tình cảnh thế này, thực khiến
cho Lâm Vãn Vinh nhớ lại hồi bé, lúc mình ngày ngày chờ mong kỳ nghỉ hè, cũng
không nén nổi mỉm cười.
Đi ra khỏi La Bố Bạc, nơi này đã ở
ngay bên cạnh Cao Xương và Thiên Sơn. Dòng sông chảy xiết vừa trong veo vừa chảy
xiết này, xem ra chắc là dòng thanh tuyền (nước trong và sạch) từ trên Thiên
Sơn chảy xuống. Vượt qua dãy Thiên Sơn chính là A Nhĩ Thái sơn hiểm trở, đối diện
với vương đình Khắc Tư Nhĩ của Đột Quyết. Mà Khoa Bố Đa dưới chân A Nhĩ Thái
sơn chính là nơi sinh ra Lạt Tị thảo, cũng chính là địa phương mà Lâm Vãn Vinh
trông ngóng đã lâu.
- Xuyên qua Tử Vong chi hải là có thể
thần không hay quỷ không biết đến được vương đình Đột Quyết… Con bà nó, Con Đường
Tơ Lụa này thực là thần kỳ, sớm biết thế này chúng ta sớm đã nên đi vào La Bố Bạc
rồi.
Nghe Lâm Vãn Vinh nói xong tình thế,
Cao Tù vỗ mạnh vào địa đồ một cái, nước bọt bay tứ tung, tựa như việc xuyên qua
La Bố Bạc giống như một trò chơi vậy.
Hồ Bất Quy cười nói:
- Vậy thì tốt, đợi lần này trở về sẽ để
Lâm tướng quân bẩm rõ với Từ quân sư. Lần sau nếu có chuyện tốt như xuyên qua Tử
Vong chi hải thế này thì sẽ để cho Cao huynh đệ ngươi đảm nhiệm được rồi!
Sắc mặt lão Cao thoáng cái đã trở nên
xanh lè, vội vã xua tay nói:
- Không được không được, lão Cao ta
không biết đường. Cứ là lão Hồ ngươi là được rồi… ngươi dùng la bàn rất tốt, mọi
người đều biết!
Thằng cha này là điển hình của những kẻ
nói như rồng leo làm như mèo mửa. Mọi người đều cười lên ha hả, quả cũng khoái
hoạt vô cùng.
Bên dòng sông rải rác những túp lều vải
trắng tinh, những luồng khói chầm chậm bốc lên, mang theo mùi thơm nhàn nhạt
chui vào lỗ mũi. Những ngày này, đây là lần đầu tiên hỏa đầu quân nổi lửa nấu
cơm, tuy chỉ có rau dại và cỏ, nhưng trong mắt những kẻ đã đói đến sắp hôn mê
đi này thì lại quý báu như sơn hào hải vị.
Lâm Vãn Vinh đích thân xuống nước, dẫn
một đám các huynh đệ thạo thủy tính đi mò cua bắt cá. Dòng tuyền thủy từ trên
Thiên Sơn chảy xuống này mùi vì ngọt ngào, dinh dưỡng phong phú, trong dòng nước
tôm cá cực nhiều, con nào con nấy đều béo múp. Mọi người trong lòng tràn ngập
niềm vui, tiếng cười vui vang lên rộn rã. Chẳng bao lâu sau, mùi vị thơm ngon của
món canh cá đã bay đi khắp bốn phương.
Đợi đến khi sắc trời u ám, mọi người mới
lưu luyến lên bờ. Lâm Vãn Vinh thì lại thủy tính đại phát, một mình không ngừng
bơi lội trong dòng sông. Lão Cao nhìn mà hâm mộ vô ngần:
- Bản lĩnh bơi kiểu chó của Lâm huynh
đệ so với ta dễ coi hơn nhiều!
Sắc trời đã hoàn toàn tối đi, bên bờ một
đống lửa được đốt lên, Lâm Vãn Vinh men theo ngược con suối nhỏ mà lên, cảm
giác sức mạnh từ dòng nước đập vào trước ngực, toàn thân dễ chịu vô cùng.
Một hơi không biết đã lặn được bao xa,
hắn chậm rãi nổi lên mặt nước, thở ra một hơi thật dài, lau những giọt nước
trên mặt đi. Đống lửa được đốt lên ở phía hạ du lấp lánh ánh sáng, chiếu rõ
khuôn mặt các tướng sĩ trẻ tuổi, đã rất lâu không nhìn thấy nụ cười vui vẻ như
vậy trên khuôn mặt bọn họ rồi.
Thoải mái thở phào một hơi, đang muốn
bơi trở lại, lại nghe thấy phía không xa tõm một tiếng vang lên, lập tức dọa
cho hắn giật nảy mình. Bên bờ một mảnh tối đen, ẩn ước có thể nhìn thấy mấy khối
đá ngầm lớn đen sì, ân thanh chắc là từ chỗ đó truyền lại. Màn đêm quá tối, bên
bờ cách chỗ giữa dòng suối này phải tới năm sáu trượng, những khối đá ngầm đó
thì vô thanh vô tức, hắn mở trừng mắt ra, lại không biết là thứ gì phát ra tiếng
động đó.
Lẽ nào là cá chép nhảy? Hắn hắc một tiếng,
lập tức lặn xuống nước, bơi thẳng về bên bờ. Cự ly mấy trượng đối với hắn mà
nói chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, đợi khi hắn thò đầu ra khỏi mặt nước
thì đã chỉ còn cách khối đá ngầm kia hai trượng.
Màn đêm dày đặc che phủ bên bờ, vây
quanh khối đá ngầm đó, mông mông lung lung chẳng thể nhìn rõ. Bốn phía hoàn
toàn tĩnh lặng, chẳng nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, Lâm Vãn Vinh lộ ra nửa
cái đầu, vô cùng cẩn thận nhìn trái nhìn phải, sau cả nửa ngày mới phát hiện điểm
dị thường.
Lẽ nào là ta nghe nhầm rồi? Trong lòng
hắn còn đang nghi hoặc, đột nhiên tõm một tiếng, gió lạnh thổi qua, một khối đá
nhỏ rơi xuống nước, làm tung lên một đám bọt nước trước mặt hắn.
- Ai?!
Hai tiếng kinh hô cơ hồ như đồng thời
vang lên, một là do Lâm Vãn Vinh phát ra, một tiếng khác lại là thanh âm của nữ
tử, phát ra từ chỗ bóng đen sau tảng đá bên bờ kia.
Lâm Vãn Vinh đưa mắt nhìn đi chăm chú,
chỉ thấy bên dưới tảng đá kia có một thân ảnh đang co quắp, bởi lẽ quá là tịch
mịch, lại cùng với bóng của tảng đá kia hòa vào một thể, cho nên hắn mới chưa
phát giác ra. Đợi đến khi nghe thấy thanh âm đó, Lâm Vãn Vinh cả kinh hô lên:
- Nguyệt Nha Nhi?!
- Là ngươi?!
Bóng đen với thân hình yểu điệu đột
nhiên đứng mạnh dậy, thanh âm lạnh lùng của Ngọc Già truyền tới. Trong màn đêm
đen lạnh lẽo, khuôn mặt của nàng lạnh lùng tựa hàn băng trên Thiên Sơn vậy.
Nguyên lai là nha đầu này nấp ở đây
chơi trò ném đá! Lâm Vãn Vinh ngượng ngùng cười hai tiếng:
- À à, trời đã tối như vậy rồi, Ngọc
Già tiểu thư còn chưa ngủ…
- Cút!!
Lời của hắn còn chưa nói xong, thiếu nữ
Đột Quyết đã nổi cơn tức giận, một tiếng hét vang lên, phảng phất như một con
sư tử nhỏ đang nổi dận, vô số những viên đất đá nhỏ bay về phía đầu hắn.
Mẹ của ta ơi! Lâm Vãn Vinh bị dọa cho
run lên cầm cập, vội vã chui vào trong nước. Từ ngày gặp gỡ Nguyệt Nha Nhi đến
giờ, sự tranh đấu của hai người chưa từng dừng lại, nhưng chưa có lần nào thảm
hại như lần này.
Ngọc Già vốc một nắm đá vỡ đất vụt
lên, một trận gió rào rào lao tới, mặt nước lập tức nổi lên vô số bọt nước, bập
bềnh tỏa ra bốn phía.
Nàng thở dốc từng hồi, cắn chặt răng,
không ngừng nhặt đá, không ngừng đáp xuống nước. Những vòng nước tan ra rồi lại
tụ, tụ rồi lại tan, nàng lại vẫn không hề dừng lại, cho đến khi không mò thấy
khối đá nào nữa, nàng không ngờ lại phẫn nộ mà khóc lên.
- Cho cô!
Một âm thanh chắc nịch vang lên sau
lưng nàng, mấy mảnh đá nhỏ rơi rào rào xuống dưới chân nàng.
Thiếu nữ cũng chẳng hề suy nghĩ, nắm lấy
những hòn đá ném xuống dòng sông. Bỗng dưng, nàng sững người ra, run rẩy quay
người lại.
Dưới trăng, tên lưu manh đó đang cười
hì hì, gần trong gang tấc, rõ ràng vô cùng!
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com



0 nhận xét:
Đăng nhận xét