Chương 631: Kỳ nhân
Lâm Vãn Vinh vui mừng nhìn sang, vội
vã trèo lên vọng đài.
Tại nơi tận cùng trên mặt biển, thấp
thoáng hiện ra một điểm đen nhỏ, tuy còn xa xôi mơ hồ nhưng cũng đã có thể nhận
ra đó là hình dáng của lục địa. Căn cứ vào phương hướng và lộ trình mà suy
đoán, chắc chắn đây là Cao Ly rồi.
Tâm tình hắn cực tốt, nắm lấy tay ngọc
của Đại tiểu thư nhảy xuống vọng đài, hưng phấn nói:
- Thạch đại ca, trước mặt chính là
Quang Châu phủ của Cao Ly rồi, hãy phân công các huynh đệ tăng thêm sức, đêm
nay chúng ta sẽ lên bờ!
Tin tức truyền ra, tinh thần các tướng
sĩ thủy quân đều đại chấn, điều chỉnh hướng buồm, chèo thuyền đi như bay.
Dần dần, lục địa ngày càng hiện ra rõ
ràng trước mặt, núi cao nước chảy, rừng cây rậm rạp. Tầm mắt chậm rãi thu lại,
mấy chục chiếc bè gỗ đơn giản đang bận rộn đánh bắt cá trên biển hiện ra trước
mắt.
- Cuối cùng đã tới rồi!
Đại tiểu thư mừng rỡ vỗ tay.
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy một tiếng
nổ lớn từ xa truyền lại, mấy chục trượng phía trước bọn họ, một cột nước vọt thẳng
lên trời, cao tới cả nửa trượng.
Thạch Trường Sinh kinh nghiệm hải chiến
phong phú, vừa nghe tiếng nổ lập tức biến sắc, vội vã chắn ngay trước mặt Lâm
Vãn Vinh, phất ngọn cờ nhỏ trong tay, lớn tiếng hét:
- Các doanh dự bị, nghe lệnh của ta,
chuẩn bị nổ pháo…
Đám thủy sư này đều do Từ Chỉ Tình
đích thân tuyển lựa, hỏa pháo và khoái thuyền cũng là những trang bị tốt nhất của
Đại Hoa, quân dung tề chỉnh, huấn luyện kỹ càng. Nghe thấy mệnh lệnh của thống
lĩnh, mấy ngàn binh sĩ lập tức vào vị trí pháo, điều chỉnh phương hướng, mấy chục
cỗ hỏa pháo đen ngòm nhất tề loạt xoạt chuyển hướng ngắm về phía Cao Ly trước mặt.
Lâm Vãn Vinh mặt đen như mực, sự vui mừng
chuẩn bị lên bờ sớm đã tiêu tan. Người Cao Ly không ngờ lại dám nổ pháo về phía
thủy quân Đại Hoa! Hai bên cách nhau cực xa, phát pháo đó có lẽ là có ý thăm
dò, nhưng rõ ràng là cũng có ý khiêu khích.
- Thạch đại ca, lắp đạn!
Hắn lạnh lùng quát lên.
- Lắp đạn!
Thạch Trường Sinh phất lệnh kỳ. Động
tác của mấy ngàn tướng sĩ cực kỳ gọn ghẽ, nháy mắt đã lắp xong đạn dược, ngọn
đuốc trong tay cháy bừng bừng, chỉ chờ chủ soái hạ lệnh xuống là lập tức nhất tề
châm lửa.
Con sóng va mạnh vào mạn tàu, những hạt
nước trong suốt óng ánh tựa như thiên nữ tán hoa bắn lên tứ tung. Trên mặt biển
trở nên vô cùng tĩnh lặng, chẳng ai dám mở miệng nói một câu nào.
Chẳng ai ngờ tới, chuyến đi Cao Ly vốn
tưởng nhẹ nhàng thoải mái, lại bắt đầu trong tiếng pháo nổ thế này. Tiêu Ngọc
Nhược đến cạnh hắn, nắm chặt cánh tay hắn, một khắc cũng không chịu buông ra.
- Chậm lại, mời chậm lại…
Đang lúc giằng co, từ trên mặt biển
phía xa đột nhiên có một chiếc thuyền biển đi tới, đầu thuyền có hình con ô
quy. Từ miệng rùa phun ra từng trận khói vàng, phảng phất như màn sương mù đang
bao trùm lên mặt biển.
Chiếc quy thuyền này dài chừng mười
trượng, rộng chừng ba trượng, mạn tàu được bọc thép, so với chiến thuyền của thủy
quân Sơn Đông nhỏ hơn rất nhiều, hai bên phải trái trên thuyền có chừng mười
mái chèo, buồm treo cao, trên lớp thiết giáp bên ngoài cắm đầy đao võng (lưới
đao) và những mũi dùi nhọn.
Đầu thuyền có một tướng lĩnh Cao Ly tuổi
hơn bốn mươi đang đứng, khuôn mặt dài, lông mày cực rậm, hai tay đang để lên miệng
mà lớn tiếng kêu, Hoa ngữ cực kỳ gượng gạo.
- Là thuyền rùa của người Cao Ly!
Thạch Trường Sinh kiến thức rộng rãi,
vội ghé sát bên tai Lâm Vãn Vinh nói:
- Đây là phát minh của người Cao Ly,
bên ngoài lớp gỗ trên chiến thuyền của họ được bọc thép, vừa có năng lực phòng
ngự nhất định, lại vừa nhẹ nhàng mạnh mẽ. Trên lớp thiết giáp treo đao võng và
mũi nhọn, có thể phá tan thuyền gỗ của địch nhân, cực kỳ sắc bén. Làn khói vàng
mà miệng rùa nhả ra là có độc, có thể khiến người ta đầu choáng mắt hoa, thậm
chí hôn mê. Lần này kháng Oa, chiếc quy thuyền này lần đầu tiên được đưa vào sử
dụng, đem lại chiến quả huy hoàng.
Hay cho một quy thuyền! Nhìn làn khói
vàng phía đầu chiếc thuyền kia, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười lạnh:
- Thạch đại ca, chuẩn bị thủy long
(vòi rồng).
Lúc đang nói thì quy thuyền đã đến gần,
chỉ cách Tư Niệm hiệu không đầy năm sáu trượng. Tướng lĩnh Cao Ly phía đầu thuyền
ngạo nghễ cất tiếng:
- Các vị là thủy quân Đại Hoa?
Trên chiến thuyền của thủy sư Sơn Đông
treo đầy long kỳ màu vàng, sự tượng trưng rõ nhất cho thân phận, người Cao Ly
này rõ ràng đã nhìn thấy mà còn cố hỏi, thực sự là quá vô lễ.
Thạch Trường Sinh đang định nhảy lên
trả lời thì đã bị Lâm Vãn Vinh xua tay cản lại. Hắn hơi mỉm cười, từ tốn đáp:
- Chính là thủy quân Đại Hoa, vị tướng
quân này, ngài tên là gì?
- Ta là tiết độ sứ Lý Thuấn Trần, thống
lĩnh thủy quân La Tả đạo của Cao Ly quốc.
Tướng lĩnh Cao Ly lớn tiếng quát:
- Các vị là thủy quân Đại Hoa, lại
xông vào vùng biển của Cao Ly, đó là ý gì?
- Thủy quân Đại Hoa xông vào biển Cao
Ly?
Lâm Vãn Vinh lặp lại một lượt với
thanh âm nặng nề, tiếp đó đột nhiên cất tiếng cười lớn:
- Hay cho cái gọi là xông vào! Tướng
quân Lý Thuấn Trần, ngài dám chịu trách nhiệm mỗi câu mà mình đã nói không?
- Chuyện này…
Sắc mặt Lý Thuấn Trần dần biến đổi, tựa
như nhớ đến cái gì đó, vội vàng chữa lời:
- Đại Hoa Cao Ly vốn là một thể, nhưng
các vị một tiếng không nói mà đã tiến vào hải cảnh của ta…
- Cái gì gọi là một tiếng không nói?
Sắc mặt Lâm Vãn Vinh chợt trở nên lạnh
lùng:
- Án chiếu theo hiệp nghị mà Cao Ly
vương và Đại Hoa đã ký. Lưỡng địa nhất thể, nơi phòng thủ Cao Ly do Trung Dũng
quân của ta đóng giữ, thủy quân Đại Hoa của ta tiến vào địa bàn của mình, còn
phải lên tiếng với ai nữa? Theo luật, Cao Ly chỉ được giữ lại mấy đạo như Bộ đạo
thính (cơ quan chống tội phạm), Nghĩa cấm phủ (nơi xử án) để giữ gìn trị an, chấp
chưởng hình luật, những quân binh khác nhất loạt phải giải tán, Lý tướng quân
không chỉ kháng luật, công nhiên tụ binh, còn mang theo quân sĩ trên quy thuyền,
diễu võ dương oai, ngăn cản thủy quân của Đại Hoa ta tiến vào, trước đó còn nổ
pháo về phía quân ta! Lý tướng quân, ngài thật to gan a!
Ngữ khí của hắn âm trầm, cười lạnh
không dứt, một loạt những câu chất vấn khiến cho Lý Thuấn Tràn chẳng kịp ứng
phó, tướng quân Cao Ly mặt mũi đỏ bừng, lớn tiếng nói:
- Đây là điều ước bất bình đằng, Chuyện
của người Cao Ly chúng ta, người Đại Hoa bằng vào gì mà tới quản? Thật là quá
đáng!
- Hay cho câu bất bình đẳng!
Hắn ngẩng đầu lên trời cười dài, thanh
âm xuyên kim toái thạch, hoạch quá thương mang (ý chỉ rất sắc nhọn vang vọng).
Trong tai Lý Thuấn Trần không ngừng vang lên những tiếng ù ù.
- Ngài cười cái gì?
Lý Thuấn Trần quát.
Thanh âm của Lâm Vãn Vinh lạnh lùng
vang lên:
- Dù sao thì Lý tướng quân ngài còn biết
đến hai chữ công bình. Rất tốt, muốn tìm ta đòi công bằng, vậy mời ngài hãy trả
ta một cái công bằng trước đi!
- Trả ngài cái công bằng gì?
Người Cao Ly khó hiểu hỏi.
- Công bằng gì?
Lâm Vãn Vinh phẫn nộ vỗ lên thành thuyền:
- Trong thời khắc quan trọng, lúc bên
ta biên quan cách bách, quốc gia nguy nan, bách tính Đại Hoa đã chẳng quản an
nguy, mấy chục vạn nhi lang đã tắm máu mà chiến đấu trên đất đai của Cao Ly các
ngài, có mấy vạn sinh mệnh đã ngủ sâu ở đó. Bọn họ và các ngài chẳng hề thân
thích, những dòng máu tươi, những bộ xương trắng đến giờ vẫn còn đó, các ngài
có cho bọn họ được công bình chưa? Trong lúc các ngài run rẩy sợ hãi vong quốc
mà tới cầu trợ Đại Hoa ta cứu giúp, sau không nói đến công bình? Bây giờ chuyện
đã xong, ngài vừa hưởng thụ thành quả thắng lợi phải đổi bằng máu tươi và xương
trắng của những chiến sĩ Trung Dũng quân, vừa lớn tiếng hét đòi công bằng…
không làm mà hưởng đã trở thành thói quen rồi sao? Thật buồn cười, lại đòi hai
chữ công bình với Đại Hoa chúng ta? Ngài có tư cách gì mà nhắc đến hai chữ đó với
ta?!
Hắn đánh phủ đầu bằng một trận mắng chửi
nặng nề, Lý tướng quân mặt mũi lúc đỏ bừng lúc trắng bệch, quai hàm run rẩy,
nhưng lại không biết nên phân biện thế nào.
Lâm đại nhân càng nói càng tức giận,
nhìn thấy làn khói đang không ngừng phun ra từ chiếc quy thuyền, hắn phẫn nộ
xua tay quát:
- Phun cái gì mà phun? Nhẫn giả
(ninja) thần quy sao? Thạch đại ca, vòi rồng!
Thạch Trường Sinh nghe hắn giáo huấn
người Cao Ly, trong lòng thoải mái khỏi nói, nghe vậy cười lên ha hả, đích thân
xách vòi rồng, tạt mạnh một nhát về phía quy thuyền.
Làn khói vàng phun ra từ miệng rùa nồng
đậm đến dọa người, thực tế chính là lưu hoàng và diêm tiêu được đốt cháy, khi gặp
nước thì tan ngay, vòi nước vừa phun đến, khói vàng lập tức tan rã. Chiếc quy
thuyền đó lập tức ‘yên kỳ tức cổ’ (thành ngữ, ám chỉ sự việc không thể không ngừng
lại), chẳng còn chút hơi lửa nào nữa.
Thạch Trường Sinh vốn thuộc dạng được
nước chẳng chịu tha, tay cầm vòi rồng, chẳng cần hỏi vàng xanh trắng đỏ gì cứ
thế càn quét, người Cao Ly trên thuyền không tránh kịp, lập tức toàn thân ướt
sũng.
- Ngươi làm cái gì…
Lý Thuấn Trần vừa nhảy tránh vừa phẫn
nộ la lên.
Thạch Trường Sinh cười lạnh nói:
- Lý tướng quân dám nổ pháo về phía
chúng ta, ta mời ngài tắm một chút, như vậy đã tính là cái gì?
Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lâm
Vãn Vinh, Lý Thuấn Trần nhất thời túng quẫn, vội đáp:
- Đó là do ta ở quá xa nhìn không rõ
nên mới bắn nhầm!
Chiến thuyền của Đại Hoa đi cực chậm,
long kỳ treo trên thuyền là một dấu hiệu rất rõ ràng bắt mắt, sao có thể nhìn
không rõ? Mà cho dù nhìn không rõ, theo thói quen đi thuyền trên biển cũng phải
lên tiếng dò hỏi trước đã. Làm gì có chuyện một lời không nói đã nổ pháo ngay
bao giờ? Vị Lý tướng quân này rõ ràng là cố ý thị uy.
- Bắn nhầm?
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nói:
- Được rồi, Thạch đại ca, chúng ta
cũng bắn nhầm một phát đi. Nhiều hỏa pháo đạn dược đặt trên thuyền thế này, thực
sự là quá nặng, nên cho bớt xuống một chút, mọi người cùng bắn. Phải bắn chuẩn,
bắn vang vào!
- Cái gì?
Tướng lĩnh Cao Ly trợn mắt há mồm, thủy
quân Đại Hoa này có tới mấy chục chiếc thuyền, trên mỗi chiếc nhiều có mấy chục
khẩu, ít thì cũng hai khẩu. Nếu tất cả cùng bắn tới, chẳng phát là vạn pháo tề
minh (vạn pháo cùng nổ) sao, so với một trận chiến trên biển cũng chẳng kém bao
nhiêu, chuyện lớn như thế này được nói ra từ miệng người kia, lại chẳng khác gì
đang chơi trò chơi vậy, thật chẳng biết lai lịch của hắn là như thế nào.
Thạch Trường Sinh đại hỷ, lệnh kỳ phất
lên. Toàn bộ hải quân Đại Hoa sau nháy mắt đã trở nên nghiêm túc, sâu trong những
nòng pháo đen ngòm không ngừng nhấp nháy u quang, lặng lẽ ngắm chuẩn về phía đối
diện.
- Bắn!
Thống lĩnh thủy quân hét lớn một tiếng,
lệnh kỳ phất xuống.
“Oành…” Tiếng pháo
chói tai vang lên, tựa như sấm động giữa trời quang. Cả thuyền đội đều rung động,
Lý Thuấn Trần đứng trên quy thuyền cũng bị sóng nước làm cho nghiêng ngả.
Mấy trăm trượng biển đang bình yên đột
nhiên nổi lên một cột nước, phảng phất như một lầu các vừa được dựng lên, bắn
thẳng lên cao hai trượng, trên mặt biển lập tức xuất hiện một trận mưa bụi mịt
mù, nhìn giống như mây gió vô biên đang cuồn cuộn tung hoành.
Hỏa pháo của Đại Hoa đều đã được những
xảo thủ công tượng cải tạo qua, lại lấy thêm được kỹ thuật của tây dương. Về độ
chính xác và uy lực, pháo của Cao Ly sao có thể so sánh? Lần vạn pháo tề minh
này, khắp cả mặt biển đều vang lên những tiếng oành oành, đến cả phía xa trên bờ
cũng rung chuyển theo, mặt biển đang bình lặng bỗng nổi lên một trận sóng ngập
trời cuốn về bốn phương.
Tiếng pháo nổ vang trời này đã làm
kinh động đến đội quân đang đóng ở Quang Châu đảo, một đội nhân mã từ phía xa vội
vã lao tới bờ biển. Long kỳ kim sắc bay phấp phới trên cao, tại chính giữa lá cờ
đó viết một chữ “Lâm” cực lớn.
- Lâm soái, mau nhìn xem, là huynh đệ
Trung Dũng quân!
Thạch Trường Sinh lớn tiếng kêu lên.
Màn mưa bụi dần tan đi, tướng sĩ Trung
Dũng quân trên bờ nhìn thấy đội thuyền khổng lồ kia, đầu tiên là kinh ngạc, sau
đó hưng phấn điên cuồng nhảy lên, liều mạng khua khua lá cờ trong tay, tề thanh
kêu lớn:
- Lâm nguyên soái, Lâm nguyên soái…
Lần này vạn pháo tề minh, chuyện liên
quan đến đại cục của Cao Ly, chẳng phải là chuyện mà người bình thường dám làm,
quan sát thần tình bình thản của người trước mắt, nếu đổi lại là kẻ khác chắc
chắn chẳng dám làm ra chuyện này, đã thế lại còn nhẹ nhàng nhanh gọn, tựa như
chẳng có gì nghiêm trọng, thân phận của hắn há có thể tầm thường?
Lý Thuấn Trần run rẩy trong lòng, vội
vàng ngẩng đầu lên nhìn hắn:
- Xin hỏi các hạ là…
Nhìn thấy khuôn mặt tựa như cười mà
không cười đó, trong đầu y như lóe lên một tia điện quang. Thân hình lập tức
run rẩy, lên tiếng:
- Ngài, ngài là Lâm Tam…
Không ngờ ở Cao Ly ta cũng là danh
nhân a! Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Lý tướng quân, nhãn quang của ngài
cũng không kém đó!”
Sắc mặt Lý Thuấn Trần trắng bệch, hồi
lâu vẫn chẳng nói ra được câu nào. Người có danh, cây có bóng, sự lợi hại của
Lâm Tam, hôm nay y mới được đích thân lĩnh hội, thảo nào đến cả người Đột Quyết
thiên sinh cường hãn mà nghe đến hắn cũng phải biến sắc. Bại trong tay một người
như thế này, tuyệt đối chẳng phải là oan uổng!
Tư Niệm hiệu chậm rãi cập bờ, tướng sĩ
Trung Dũng quân đang đóng tại Cao Ly ùn ùn ào đến vây quanh. Những tiếng hò hét
hưng phấn vang tới tận mây xanh.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh có chút xấu hổ,
hắn tuy mang tiếng là thống soái Trung Dũng quân, nhưng lại là lần đầu tiên gặp
mặt những tướng sĩ này. Nhìn thấy những ánh mắt sùng kính và ngưỡng mộ của các
quân sĩ, hắn cứ cảm thấy một phen ngượng ngùng.
Nơi hắn lên bờ được gọi là Mộc Phổ cảng,
thuộc Quang Châu phủ, cũng là một trong những nơi xảy ra trận chiến với Đông
Doanh lần đó. Trận chiến ấy, tám vạn tráng đinh của Cao Ly đã tổn thất tới sáu
bảy thành, đã chẳng còn lực tái chiến nữa, quân vụ toàn quốc liền do Trung Dũng
quân tiếp quản.
Quang Châu là khu cực nam của Cao Ly,
cách kinh đô Hán Thành mấy ngày đường, nghe nói Lâm nguyên soái đích thân tới
Cao Ly, hai vị quan chức tối cao nơi đây là Toàn La đạo quan sát sử và phủ doãn
Quang Châu Đại Đô Hộ phủ vội vã tới nghênh giá, yến tiệc lập tức bày ra, ăn uống
linh đình, nào dám có chút chậm trễ.
Đi trên biển khá nhiều ngày, hôm nay
cuối cùng cũng được lên bờ, sau buổi tiệc đêm, hắn bèn kéo tay Ngọc Nhược đi dạo
trên bờ biển, trong lòng vui vẻ không nói lên lời.
Nhìn về phía biển cả sóng nước liên
miên không dứt, Đại tiểu thư mỉm cười lườm hắn:
- Lần đầu tiên đi thuyền vượt biển, không
ngờ chàng lại nổ pháo mà tiến vào, khi trở về kể cho các tỷ muội nghe, nhất định
sẽ khiến mọi người cười mãi không dứt đó.
- Chuyện này thì có gì mà buồn cười? Nếu
các nàng ấy biết nàng được ở nơi đây thưởng thức mỹ thực của Cao Ly, chắc chắn
là sẽ hâm mộ không thôi đó!
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười bảo.
Nói đến mỹ thực Cao Lệ, Đại tiểu nhất
thời mỉm cười, hai người chỉ nhìn nhau không nói thêm lời nào.
Mặt biển vô cùng tĩnh lặng dưới ánh
trăng, đột nhiên phía xa có một thân ảnh lóe lên, tránh tránh né né, tựa như
không muốn để hắn nhìn thấy.
- Lý Thuấn Trần tướng quân, ngài tránh
né làm gì thế?”
Hắn mỉm cười gọi.
Lý Thuấn Trần từ trong chỗ tối đi ra,
xấu hổ thưa:
- Xin Lâm soái thứ tội! Tôi phụng mệnh
của Toàn La đạo quan sát sử đại nhân hộ vệ ngài, không ngờ lại làm kinh động đến
ngài!
Chuyện này thật là buồn cười, phái một
tên tướng quân đã có hiềm khích với ta đến bảo hộ ta? Hắn chỉ đành lắc đầu.
Lần này hắn đã trách nhầm Toàn La đạo
quan sát sử đại nhân. Lý Thuấn Trần vốn là tướng quân kiệt xuất nhất của Cao
Ly, huống chi sau khi trải qua trận đại chiến lần trước, Cao Ly nhân tài điêu
linh, có thể đưa ra cũng chỉ có một người này thôi.
- Lý tướng quân, ta nào đã nói gì đâu.
Đúng chuyện không đúng người
Hắn vỗ vỗ vai Lý Thuấn Trần, từ tốn bảo:
- Hi vọng ngài hiểu, thiên hạ chẳng
bao giờ có chuyện cho không, có được thì tất phải có mất! Đối với Cao Ly như vậy,
mà đối với Đại Hoa ta cũng như vậy thôi!
Lý Thuấn Trần bất đắc dĩ thở dài một
hơi, trong lòng chẳng biết là đang có tư vị gì.
- Được rồi, không nói những chuyện
nhàm chán này nữa! Lý tướng quân, ta muốn hỏi thăm ngài một người, một vị kỳ
nhân danh chấn Cao Ly!
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét