Chương 632: Cao Ly vương
- Kỳ nhân?
Lý Thuấn Trần vội hỏi:
- Xin hỏi, người mà Lâm nguyên soái
nói là vị nào thế?
- Đế sư Đại Hoa Cố Thuận Chương tiên
sinh khi đi du lịch Cao Ly đã từng gặp được một vị kỳ nhân. Theo truyền thuyết
thì người này bác cổ thông kim, biết chuyện năm trăm năm trước, năm trăm năm
sau. Đến cả đại học giả đương thế như Cố tiên sinh, người đã từng đọc cả vạn
quyển sách, đứng trước mặt người ấy cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi nào.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười nhìn y:
- Không biết Lý tướng quân có từng
nghe qua người này chưa?
Lý Thuấn Trần suy nghĩ hồi lâu, cuối
cùng bất đắc dĩ lắc đầu đáp:
- Cao Ly ta còn có mẫu nhân tài này
sao? Xin nguyên soái tha thứ, Thuấn Trần chưa hề nghe qua danh hiệu của người
này.
Cố Thuận Chương từng nói, vị kỳ nhân
đó là người thích lặng lẽ, đến cả cùng người ấy gặp mặt cũng phải cách lớp màn
che, Lý Thuấn Trần chưa từng nghe qua người này cũng là chuyện dễ hiểu, đợi lúc
đến Hán Thành phủ nghe ngóng là được rồi.
Lâm Vãn Vinh lặng lẽ gật đầu:
- Vậy ta lại hỏi đến một người khác,
vương cung của Cao Ly có một vị tiểu cung nữ tên là Từ Trường Kim, Lý tướng
quân đã từng nghe qua chưa?
Lý Thuấn Trần biến sắc, do dự hồi lâu
rồi mới vô cùng cẩn thận hỏi lại:
- Ngài nói, có phải là Từ y nữ?
- Đúng rồi, đúng rồi, chính là nàng
ta, nàng ta còn biết làm dược thiện nữa!
Lâm Vãn Vinh đại hỷ:
- Lý tướng quân có biết, có thể tìm được
vị Từ tiểu thư này ở đâu không?
Lý tướng quân thở dài đáp:
- Từ y nữ tấm lòng nhân hậu, y thuật
cao minh, trong lần đại chiến kháng Oa lần này, nàng ấy chẳng quản tính mệnh
nguy hiểm, thâm nhập tiền tuyến, không biết đã cứu sống bao nhiêu người bị
thương, Cao Ly ta trên dưới đều vô cùng cảm kích! Ngài muốn tìm nàng ấy, chỉ cần
đi Hán Thành phủ là được!
Chuyện này cũng không có gì là bất ngờ,
Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, hai tay vẽ mấy cái hình tròn tròn trên bụng:
- Lý tướng quân, lần trước khi ngài gặp
vị Từ y nữ đó, nàng ta có chỗ nào đặc biệt không?
Lý Thuấn Trần khó hiểu nhìn hắn:
- Thế nào gọi là chỗ đặc biệt?
Đại tiểu thư đang đứng bên cạnh, Lâm
Vãn Vinh cũng không tiện nói rõ, chỉ có thể vạch vạch mấy nét trên bụng, đồng
thời nháy nháy mắt ra hiệu với Lý Thuấn Trần.
Tiêu Ngọc Nhược thấy bộ dạng ú ớ bất
an của hắn, không nhịn được hứ một tiếng cười bảo:
- Ý của nguyên soái là, vị Từ tiểu thư
này có phải có thai không?
- Ồ…
Lý Thuấn Trần giật mình hiểu ra, cẩn
thận suy nghĩ lại một chút, chậm rãi lắc đầu:
- Lúc đó đang hồi kịch chiến, không ngừng
có người bị thương được đưa đến để cứu trị, mạt tướng cũng chỉ từ xa liếc mắt
nhìn qua Từ y nữ mấy lần, còn về chuyện nàng ta có mang thai không, mạt tướng
không biết! Hơn nữa, cũng chưa từng nghe nói qua tin tức Từ y nữ đã thành thân
a!
Chưa thành thân thì không thể mang
thai sao? Đại tiểu thư tựa cười mà không cười, lườm lườm hôn phu mấy cái.
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười khan vài tiếng,
khuôn mặt có chút nóng lên. Hắn đã sống cả hai đời rồi, chuyện bị người ta
"hái hoa", cũng chỉ có duy nhất Từ Trường Kim từng làm qua.
Lý Thuấn Trần nhìn về phía hắn, do dự
một hồi, nhỏ giọng hỏi:
- Xin hỏi, đại nhân nghe ngóng chuyện
về Từ y nữ, phải chăng là muốn đi thăm nàng ấy?
Chuyện này cũng chẳng cần phủ nhận,
Lâm Vãn Vinh gật đầu ừm một tiếng:
- Lý tướng quân, nếu ta đoán không nhầm,
thân phận của vị Từ tiểu thư này tại Cao Ly, e rằng chẳng phải chỉ đơn giản là
một cung nữ thôi đâu, đúng không?
Lý Thuấn Trần lập tức biến sắc, cúi đầu
cất giọng:
- Ngài đang nói gì thế? Thuấn Trần
nghe không hiểu!
Lâm Vãn Vinh mỉm cười vỗ vai hắn:
- Cao Ly chỉ lớn thế này thôi, có chuyện
gì có thể che giấu chứ? Thân phận thực của Từ y nữ, số người ở Cao Ly biết chắc
cũng không phải là ít đâu, ta thân là thống soái của Trung Dũng quân, sẽ không
có chuyện một chút nhẫn nại này mà cũng không có đâu!
Sắc mặt hắn bình đạm, ánh mắt cao thâm
khó dò, phảng phất như sớm đã biết hết tất cả rồi.
Lý Thuấn Trần sợ hãi nhìn hắn, sau một
hồi chỉ đành cúi đầu xuống, đáp:
- Chuyện này vốn là một đoạn bí sử của
Cao Ly ta, đại nhân biết rồi, hi vọng ngài đừng loan truyền ra ngoài! Điều ngài
sở liệu không sai, Từ y nữ đích xác là giọt máu của Cao Lệ vương chúng tôi!
- Ồ?
Tuy sớm đã có dự cảm, nhưng bây giờ
nghe chính miệng Lý Thuấn Trần nói ra, hắn vẫn không khỏi kinh ngạc.
- Mẫu thân của Từ y nữ năm đó vốn là một
vị Thượng cung nương nương trẻ tuổi nhất trong cung, bà ôn nhu phóng khoáng, hiền
thục mỹ lệ, cùng vương thượng sớm tối bên nhau, tình cảm ngày càng sâu sắc. Sau
đó chuyện này bị vương hậu biết được, vương hậu nổi trận lôi đình, nhân cơ hội
vương thượng ra ngoài tuần thị liền đuổi Thượng cung nương nương đang mang thai
ra khỏi cung, đồng thời còn sai người mưu hại. Mặt khác còn nói dối với hoàng
thượng rằng, Thượng cung nương nương đã rơi xuống sông mà chết.
Đại tiểu thư nghe thế thần sắc trở nên
căng thẳng, vội hỏi:
- Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?
Lý Thuấn Trần lắc đầu cảm thán:
- May mà có nghĩa sĩ dân gian tương cứu,
mưu kế của vương hậu mới bị ngăn cản, chỉ là Thượng cung nương nương vì tránh
vương hậu bức hại, không thể không ẩn tính mai danh trốn tránh trong núi. Vương
thượng từng phái người đi tìm bà trong nhiều năm nhưng thủy chung vẫn không tìm
được. Còn Thượng cung nương nương thì nhớ nhung thành bệnh, sau khi sinh hạ Từ
y nữ được hai năm thì buồn rầu qua đời, lưu lại ấu nữ mới chưa đầy ba tuổi.
Không ngờ Trường Kim muội có một thân
thế bi thảm như vậy, Lâm Vãn Vinh lặng lẽ thở dài:
- Vậy chuyện này sao lại truyền ra
ngoài thế?
- Kể ra cũng là do thiên ý, Từ y nữ
thiên tư thông tuệ, bốn tuổi đã có thể đọc sách ngâm thơ, nhận biết dược thảo,
danh tiếng vang xa. Chuyện này truyền đến tai thượng cung (tên một chức quan,
chuyên quản lý những sự vụ trong cung đình) chuyên môn tuyển cung nữ, bà ta tự
mình tới khảo sát thật giả, sau khi xác nhận liền đem Từ y nữ về làm tiểu cung
nữ, đưa vào trong vương cung Cao Ly.
- Từ y nữ giống hệt mẫu thân, mỹ lệ ôn
nhu, chăm chỉ học tập, học vấn và dung mạo đều xuất sắc nhất trong tất cả các
tiểu cung nữ. Cuối cùng cũng do ý trời, năm thứ mười sau khi nàng tiến cung,
vương thượng ngẫu nhiên đi dạo ở hậu hoa viên, nhìn thấy dáng vẻ của nàng,
không ngờ lại giống hệt với Thượng cung nương nương đã mất. Vương thượng chấn
kinh, kéo lấy nàng mà hỏi han, lại đích thân tới quê hướng nàng khảo sát, cuối
cùng nhìn thấy mộ phần của Thượng cung nương nương và tín vật mà bọn họ định
tình! Vương thượng lúc này mới biết, thì ra Từ y nữ chính là giọt máu của mình,
còn cái chết của Thượng cung nương nương, cuối cùng cũng lộ ra chân tướng!
- Thì ra thân thể của Từ tiểu thư lại
trớ trêu như vậy!
Tiêu Ngọc Nhược lắc đầu cảm khái:
- Nàng ta vốn phải là công chúa Cao
Ly, nhưng trong danh sách tông thân của Cao Ly, tại sao lại không nhìn thấy tên
nàng ta?
- Đây chính là nguyên nhân vì sao người
Cao Ly chúng ta lại sùng kính Từ y nữ!
Lý Thuấn Trần ngẩng đầu lên đáp:
- Vương thượng sau khi biết được nội
tình, trong lòng vô cùng xấu hổ, đối với đứa con gái từ nhỏ đã phiêu bạt bên
ngoài này vô cùng sủng ái, vượt hẳn tất cả những người con khác. Người đã từng
mấy lần muốn đưa Từ y nữ vào danh sách tông thân, nhận lại thân phận công chúa,
nhưng lại bị Từ y nữ cự tuyệt!
- Cự tuyệt?
Lần này đến cả Lâm Vãn Vinh cũng không
nhịn nổi kinh ngạc kêu lên:
- Vì sao?
- Từ cung nữ nói, nàng ta và Thượng
cung nương nương đã chết đều là đến từ dân gian, vĩnh viễn sẽ không quên chuyện
bách tính Cao Ly đã cứu nàng, nuôi nàng. Nàng chỉ nguyện ý làm một người dân
bình thường, đem sở học cả đời cống hiến cho dân chúng Cao Ly, bởi nàng là con
dân Cao Ly!
Thì ra là vậy! Thảo nào Từ Trường Kim
khi đến Đại Hoa cầu cứu, vì cứu Cao Ly, chuyện gì cũng nguyện ý hi sinh! Tính
cách của nữ tử này quả thực cực kỳ kiên cường!
Mà Cố Thuận Chương ngày đó đã từng nói
Đại Hoa và Cao Ly có thể kết thân, chắc là ám chỉ Từ Trường Kim rồi! Khó trách
lão đầu đó lại hướng về phía ta nháy mắt, kêu ta sau này đừng nên hối hận! Lâm
Vãn Vinh cười khổ không nói gì, cách nhìn đối với Từ Trường Kim cũng thay đổi rất
nhiều.
Từ lời Lý Thuấn Trần biết được tiểu
cung nữ vẫn bình yên vô sự, khối đá trong lòng hắn như được trút xuống, giờ còn
đang có chút kỳ vọng mau chóng đến Hán Thành phủ sớm một chút.
Sáng sớm ngày thứ hai xuất phát, từ
Quang Châu đi lên phía bắc, qua Toàn Châu, Thanh Châu, Thiên An Sổ quận, tiến
thẳng tới Hán Thành phủ.
Cao Ly vừa trải qua đại chiến, tráng
đinh tổn thất rất nhiều, dọc đường nhìn thấy đều là bách nghiệp tiêu điều, khốn
khổ vô cùng. Đại tiểu thư vốn muốn đẩy mạnh tiêu thụ vải vóc và nước hoa của
Tiêu gia, nhưng nhìn thấy cảnh này cũng chỉ đành tạm thời gạt sang một bên.
Tình cảnh cứ như vậy, cho đến khi vượt
qua Thiên An, đến Thủy Nguyên mới dần dần có cải thiện, nhân khẩu đông đúc hơn,
tường thành ngày càng cao, những khu chợ náo nhiệt cũng dần nhiều lên, ẩn ước lộ
ra bộ dạng phồn hoa.
Mọi người dừng lại ở Thủy Nguyên, Tiêu
Ngọc Nhược đem một bộ phận hàng hóa mang theo ra, phân phát miễn phí tại nơi
nhiệt náo trong thành.
Sau cuộc chiến, vật dụng ở Cao Ly cực kỳ
đắt đỏ, những xấp vải lụa đó không nghi ngờ gì chính là thứ hàng xa xỉ ỏ nhất,
huống chi còn là phát miễn phí! Việc này khiến cho cả Thủy Nguyên đều rung động,
trong thành tràn ngập người, trong ba tầng, ngoài ba tầng chen chúc nhau đến giọt
nước cũng không lọt qua, chiếc kim cũng chẳng xuyên thấu được.
Việc quảng cáo này mang lại một hiệu ứng
cực lớn, rất nhiều người tuy chưa lĩnh được hàng miễn phí nhưng lại đã vĩnh viễn
ghi nhớ kỹ hai chữ “Tiêu Ký”.
Những lúc phi thường thì tự sẽ có những
biện pháp phi thường, chủ ý mà Đại tiểu thư nghĩ ra này, đến Lâm Vãn Vinh cũng
không nén nổi phải đưa ngón tay cái lên khen tuyệt.
Thủy Nguyên chính là thủ phủ kinh kỳ,
cách Nhân Xuyên cảng và Hán Thành phủ đều không quá trăm dặm đường.
Mọi người đi rất vội vã, chưa tới
chính ngọ đã chỉ còn cách Hán Thành phủ chừng hai mươi dặm.
Lâm Vãn Vinh và Thạch Trường Sinh đánh
ngựa đi trước tiên, đang nhàn nhã thưởng thức phong cảnh xung quanh Hán Thành
phủ thì đột nhiên nghe thấy mấy tiếng nổ lớn “oành” “oành” vang lên, phía trước
đột nhiên xuất hiện một đội ngũ rất lớn, một đám người đen sì đông đảo tựa như
đàn kiến đang ào về phía bọn họ.
- Chuyện gì thế?
Lâm Vãn Vinh đại kinh.
Lý Thuấn Trần đang theo sau lưng hắn
ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn một hồi, vừa kinh ngạc vừa vui mừng thưa:
- Bẩm đại nhân, là Cao Ly vương của
chúng tôi soái lĩnh bách quan, xuất thành hai mươi dặm, đích thân tới nghênh tiếp
ngài!
Đưa mắt nhìn tới, đi đầu tiên là hai đội
cung nữ Cao Ly mỹ mạo và một đội binh sĩ uy vũ, phía sau là mấy trăm quan viên
Cao Ly thân mặc hồng bào, lam bào đang đi bộ theo ngay sau. Ở giữa bách quan là
loan giá màu vàng do tám con ngựa lớn đồng thời kéo đi, đúng là tọa giá của Cao
Ly vương.
Phía sau bọn họ, cả ngàn vạn bách tích
tay cầm hoa tươi, hoan hô ào tới, phảng phất như sóng biển trào dâng, đưa mắt
chẳng thấy bờ.
- Ặc ặc, nhiều người như vậy tới hoan
nghênh chúng ta a!
Thạch Trường Sinh lè lưỡi kêu lên.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Chỉ nhìn nhân số thì có tác dụng gì?
Một đám vạn người như thế này, Đại Hoa ta có thể tổ chức ra cả vạn đoàn!
Đang lúc nói cười, đám người hoan
nghênh đã dừng lại trước mặt bọn họ, các cung nữ và hộ vệ mau chóng tránh ra,
bách quan Cao Ly vây quanh loan giá.
Tấm rèm được vén lên, bên trong một
lão giả chừng năm sáu chục tuổi mau chóng bước ra, đầu đội mũ miện vàng, thân
khoác hoàng bào, hướng về phía hắn ân cần lên tiếng:
- Dám hỏi vị này có phải là Lâm nguyên
soái của Trung Dũng quân Đại Hoa không?
Hoa ngữ của ông ta cực kỳ gượng gạo,
dù sao Lâm nguyên soái đánh nam dẹp bắc, đến cả khẩu âm của người Đột Quyết
cũng còn hiểu được, huống chi là Cao Ly!
- Chính thế, chính thế!
Lâm Vãn Vinh xoay người xuống ngựa, mỉm
cười ôm quyền nói:
- Vị này chính là Cao Ly vương sao?
Vương thượng ngài đích thân tới đón, Lâm mỗ hổ thẹn không dám nhận!
Cao Ly vương chính là phụ thân thân
sinh của Từ Trường Kim, nghĩ đến quan hệ giữa mình và tiểu cung nữ, trong lòng
hắn luôn cảm thấy có chút quái dị, tựa hồ còn chưa thích ứng lắm!
- Nguyên soái quá khách khí rồi!
Cao Ly vương bước lên phía trước vài
bước, đích thân đỡ vai hắn dậy, tha thiết nói:
- Sớm đã nghe danh Lâm nguyên soái thiếu
niên anh tài, dùng mấy nghìn nhân mã công phá Đột Quyết cương đình, bắt sống
Kha hãn của người Hồ, khiến người Đột Quyết nghe gió đã kinh hồn. Trung Dũng
quân dưới tay ngài lại càng năng chinh thiện chiến, hổ đảm trung tâm, vì cuộc
chiến vệ quốc của Cao Ly ta mà đã lập lên công huân cực lớn. Hôm nay Lâm nguyên
soái đích thân giá lâm Cao Ly, quả thực là niềm vinh hạnh cho chúng tôi!
Quan sát Cao Ly vương ở khoảng cách gần,
có thể thấy tuy ông ta sắc mặt hồng nhuận, nụ cười thân thiết, nhưng những nếp
nhăn trên trán lại sâu đến tận xương, xem ra những ngày gần đây đã phải lo lắng
không ít!
Lâm Vãn Vinh trong bụng hiểu rõ, hắn
cười ha hả đáp:
- Vương thượng quá khen rồi! Gì mà thiếu
niên anh tài, khiến người Đột Quyết nghe gió mà sợ chứ, đều là những từ khoa
trương. Con người ta đây chuyện không biết nhất chính là đánh trận, những thắng
lợi đó đều là những huynh đệ liều mạng đánh giết giành về, ta cũng chỉ là đi
theo sau mà thôi!
Người này sao lại khiêm tốn thế nhỉ,
chẳng hề giống với trong truyền thuyết! Cao Ly vương khẽ mỉm cười gật đầu, lại
nghe người khiên tốn kia tiếp:
- Có điều, hiệp trợ Cao Ly kháng Oa
chính là việc chúng ta nên làm. Nhất thể lưỡng trị mà, biên cương của Cao Ly
chính là biên cương của chúng ta, quốc thổ của ngài, đương nhiên cũng là quốc
thổ của ta! Người một nhà sao có thể dùng chữ hai nhà chứ, ha ha!
Cơ mặt Cao Ly vương hơi lay động, nụ
cười có chút cứng nhắc, xấu hổ nói:
- Phải, phải, cảm tạ thịnh tình của Đại
Hoa a!
- Đừng đừng, vương thượng lại khách
khí rồi!
Lâm Vãn Vinh kéo tay ông ta, thần bí
nói:
- Không dấu ngài chứ, trước khi ta đến
đây, hoàng thượng còn đặc biệt nhắc đến ngài! Người nói, nếu rảnh thì mời Cao
Ly vương tới kinh thành vui chơi một chút, lâu lắm rồi không gặp, kỳ thực người
cũng có chút nhớ nhung! Ngài xem, hoàng thượng vẫn luôn nhớ đến ngài đó!
Hắn hai mắt híp lại, tựa như cười mà
không phải cười, thầm châm biếm Cao Ly là gió chiều nào theo chiều ấy, thấy lợi
quên nghĩa, Cao Ly vương làm gì mà không hiểu.
- Phải, phải!
Cao Ly vương xấu hổ ôm quyền:
- Xin Lâm nguyên soái chuyển cáo với
hoàng thượng, mùa xuân năm sau, vi thần nhất định sẽ tự mình tới kinh thành yết
kiến thiên tử!
Truyện kiếm hiệp online hay nhất tại truyenkiemhiepso1.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét